Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 187 - Chương 180: Lão Trử Nhận Người

Chương 180: Lão Trử nhận người
Chương 180: Lão Trử nhận người

Chương 187: Tiện nam chợ Tây

Lúc này Lý Ngư mới biết, khi hắn vào phủ, hai quân giáo nói câu: “Tiểu nương tử khổ cực” không phải là nói với cô nương qua đường, mà là chào hỏi cô nàng Thâm Thâm đang ngồi trên lưng ngựa của mình.

Thâm Thâm nhìn xung quanh một lát, hài lòng gật đầu nói:

- Nơi này thật không tệ, nhà ngươi à?

Lý Ngư trợn mắt với Thâm Thâm, không nói được một lời.

Nữ tử kỳ hoa hắn cũng đã từng gặp, nữ lang Cát Tường, công chúa Thiên Diệp kiêu ngạo, Long Tác Tác mềm mại mà nóng bỏng, nhưng lại chưa từng thấy nữ nhân nào như vậy, cô ta coi mình là mèo hoang, chó hoang sao? Giúp cô ta một chuyện nhỏ, nàng lại đưa chính mình tới cửa.

Thâm Thâm nói xong cũng lập tức nhảy xuống, động tác hoàn tĩnh mềm mại.

- Đừng…

Lý Ngư không cản được, vì vậy trước mắt lại bắt đầu nhún nhảy tưng tưng tưng.

- Ta thật sự không có nơi để đi.

Thâm Thâm cười tươi nói, giống như không hề cảm thấy đôi đồ vật trước ngực mình gây ra phiền toái.

- Ngươi cũng thấy đấy, ta không thể quay về Khang gia ban, những gánh hát khác lúc này cũng không an toàn, bọn họ người đông thế mạnh, còn phong tỏa cả cửa thành…

Lý Ngư nghe giọng của nàng liền nói:

- Cô là người ở Trường An? Chẳng lẽ không có bằng bữu thân thích để đầu nhập vào sao?

- Ta có một tiểu muội tử vừa mới kết bạn…

Thâm Thâm ngậm lấy ngón út, nói:

- Cũng không tiện tới nhà người ta, nàng ta ở cùng bà bà.

Lý Ngư liếc mắt nói:

- Cho nên?

Thâm Thâm lấy lòng nhìn Lý Ngư nói:

- Ngươi xem, ngươi đã giúp ta lúc khó khăn, là người tốt thì phải làm đến cùng, đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên đúng không? Ta có thể làm việc, ăn ít, lúc ở nhờ nhà ngươi ngươi có thể coi là là tiểu nha hoàn, thoải mái sai khiến, không cần khách khí.

Lý Ngư:

- Ta…

Thâm Thâm:

- Thật sự không cần khách khí!

Lý Ngư trừng mắt nhìn nàng ta nửa ngày, một nữ nhân da mặt dày, nam nhân thực sự rất khó xử. Một nữ nhân xinh đẹp bị mất thể diện, lại càng khó đối phó hơn. Lý Ngư có thể làm gì với nàng ta bây giờ?

Vị Thâm Thâm cô nương hiển nhiên là đã nhìn thấy hành động của Lý Ngư, biết hắn là người tốt, sẽ không hại mình nên không hề sợ hãi.

Lúc này một gia đinh đội mũ quả dưa đi qua, Lý Ngư vội vàng gọi anh ta nói:

- Ngươi, dừng một lát, đem con ngựa này dắt vào chuồng ngựa.

Gia đinh kia nhìn trang phục cùng ngữ khí của hắn thì biết được đây là quý nhân của quý phủ nhà mình, người ngoài không thể tiến vào viện này được, vội vàng đồng ý, tiến lên tiếp nhận dây cương.

Lý Ngư xoay người đi vào “Lập Tuyết Đường”, Thâm Thâm thè lưỡi, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Trước đó nàng không biết tính khí của Lý Ngư, vẫn thấy sợ hắn, sợ hắn sẽ trở mặt đuổi nàng đi, bây giờ thấy bộ dạng hắn như vậy, hiển nhiên là chấp nhận nàng.

Nàng vội đuổi theo hai bước nói:

- Tiểu lang quân, ngươi có quen với Khang ban chủ à?

- Tiểu lang quân, ngươi tên họ là Lý Ngư à? Cái tên rất hay.

- Tiểu lang quân, khẩu âm ngươi không phải là người Trường An, xin hỏi quê quán ở đâu?

- Tiểu lang quân không phải ở nhà chính, lại không biết có quan hệ như thế nào với chủ nhân nơi đây?

- Tiểu lang quân, bao giờ thì được ăn cơm, ta…đói bụng…

Lý Ngư vẫn không để ý tới nàng lảo đảo một cái, nhưng không có té ngã.

Phía trước đã đến trước của, Thâm Thâm bước nhanh lên một bước, kéo cửa ra, theo quy củ bái một cái, hai đầu gối khuỵu xuống, quỳ xuống bồ đoàn nói:

- Tiểu lang quân, mời cởi giày.

Lý Ngư còn chưa được người khác hầu hạ như vậy bao giờ, do dự nhấc chân, Thâm Thâm đã vươn tay ra, ân cần giúp hắn cởi giày, sau đó là một chiếc khác, hai chiếc giày được cởi ra, Lý Ngư liền cất bước vào phòng khách.

Vào đầu thời Đường, ghế tựa người Hồ còn chưa thịnh hành ở Trung Nguyên, cửa là hàng rào kéo ngang, bàn là chiếc kỷ trà để quỳ chân, căn bản không nhìn thấy cái ghế, gia cụ cũng không cao lớn, mặt đất là sàn nhà gỗ tho được sơn sáng, trong đại sảnh thì có tịch cư, sáng sủa sạch sẽ, u nhã dị thường.

Lý Ngư đi chân đất vào trong sảnh, nhìn thấy trên tường có kiếm, trên bàn có tịnh bình, hàn cảnh ưu nhã sơ lãng, hắn rất là thỏa mãn.

Hắn vừa định ngồi vào tịnh cư, liền thấy Thâm Thâm điểm mũi chân, bước lại, tiến vào bên trong, một lúc lại đi ra, tiến vào một gian khác như là thư phòng, sau đó lại trở ra, tựa hồ như đi ra sân sau.

Lý Ngư nhìn không hiểu, thấy Thâm Thâm đi từ cửa sân sau trở về, híp mắt cười nói với Lý Ngư:

- Ta đã xem qua rồi, chỗ này thực không tệ. Lang quân ngủ buồng trong, thư phòng ta cũng không quấy rầy, buổi tối ta ngủ ở đại sảnh.

Lý Ngư thực sự thua nàng, không ngờ lại tự nhiên như thế.

Hắn không khách khí đi tới, đặt mông ngồi ở tịch cư, hai chân co lại, trừng mắt nói với nàng:

- Tên?

Đối mặt với Lý Ngư, Thâm Thâm ngoan ngoãn đáp:

- Họ Phùng, Tên Dập Chi!

Lý Ngư chau mày nói:

- Thế sao người đuổi theo cô lại gọi cô là Thập Bát Thâm?

Thâm Thâm cười theo nói:

- Đó là nghệ danh mà.

Lý Ngư nói:

- Nghệ danh? Cô ở trong gánh hát của Khang ban chủ biểu diễn cái gì?

Thâm Thâm cười ngạo nghễ nói:

- Nuốt kiếm! Ta có sở trường là nuốt kiếm!

Lý Ngư cười thản nhiên nói:

- Loại kiếm lò xo có thể co duỗi, ha ha, đây là trò chơi gạt người…

Thâm Thâm đỏ mặt, trách móc nói:

- Ai nói là gạt người? có thể là có người lừa gạt, nhưng ta là công phu thật!

Nghề nghiệp kỹ năng không cho khinh bỉ, Thâm Thâm thật sự có chút giận, nàng nhìn xung quanh, chỉ vào Lý Ngư, ngụ ý bảo hắn chờ một chút.

Nàng bước đến bên tường, rút kiếm ra.

Lý Ngư càng hoảng sợ, vội vàng nhìn xung quanh, tìm kiếm.

Hắn vừa mới cầm vào một chiếc chân của bàn kỷ trà đã thấy Thâm Thâm cầm kiếm đi tới, đứng hướng vào trong sảnh nói:

- Nhìn!

Nàng ưỡn ngực ngửa đầu, vòng eo hóp lại, mông cong lên, phối với ngực lớn, tạo thành một khúc hình chữ S hoàn mỹ hiện ra trước mặt Lý Ngư.

Sau đó… sau đó nàng há miệng to, hai tay cẩn thận cầm kiếm, một tấc đưa kiếm kia đâm vào họng.

Từng hớp kiếm, bị Thâm Thâm từng chút một nuốt vào, từ từ, hầu như chỉ còn chuôi kiếm là lộ ra bên ngoài.

Thâm Thâm lúc này chỉ có thể ngửa dầu, không thể nháy mắt với Lý Ngư, nhưng nàng dùng ngón tay không cầm kiếm đưa ngón tay cái ra, vẻ đắc ý lộ rõ trên mặt.

Lý Ngư trợn mắt há mồm, quả thực thế gian đương nhiên có những công phu thần kỳ, theo bản năng hắn nhìn vào đường cong sau lưng áo nàng nhìn một chút, hoàn hảo, mũi kiếm vẫn chưa đâm ra sau.

Thâm Thâm dừng lại một chút, rồi rút kiếm ra từng chút một, chờ đến khi kiếm được rút từ trong miệng đi ra, Lý Ngư mới thở phào nhẹ nhõm, dường như còn căng thẳng hơn cả nàng.

Thâm Thâm dương dương đắc ý nhìn hắn.

Lý Ngư kinh ngạc nhìn trường kiếm, lẩm bẩm:

- Thập Bát Thâm, thập bát thốn, danh hiệu này, thì ra là do đây.

Thâm Thâm kiêu ngạo nói:

- Thế nào? Lợi hại không?

Lý Ngư không nhịn được gật đầu:

- Lợi hại, đời này ta không có hy vọng học được, cũng không muốn học. Đúng rồi, cô là một nữ tử làm xiếc, những hào nô kia sao lại đuổi theo cô.

Thâm Thâm hừ lạnh nói:

- Bọn họ là thủ hạ của trùm chợ Tây Thường Kiếm Nam. Tên tiện nam kia, nói muốn lãnh giáo một chút công phu của ta.

Lý Ngư ngạc nhiên nói:

- Cô vốn là dựa vào tài nghệ để kiếm cơm, để cho hắn mở mang thì làm sao? Hà tất phải gây loạn như thế.

Thâm Thâm mặt đỏ lên sẵng giọng nói:

- Tiểu lang quân ngươi cũng không phải là người tốt gì.

Lý Ngư ngạc nhiên nói:

- Sao lại nói như vậy? Ta làm sao không… A! ta hiểu rồi! Vốn hắn muốn…

- Không cho nói ra, thật là ghê tởm!

Thâm Thâm mặt càng đỏ hơn.

Lý Ngư hơi buồn cười, liếc nhìn cánh môi đẹp như hoa của nàng, vội đằng hắng một cái, nói sang chuyện khác:

- Nếu vậy, cô cứ ở dây đi. Nơi này là nơi ở của Trử Long Tướng Trử đại tướng quân, vốn trấn thủ Tây Vực, cô ở đây, tuyệt đối an toàn.

Thâm Thâm mừng rỡ, phúc lễ với hắn nói:

- Đa tạ tiểu lang quân, ta biết ngươi là người tốt.

- Vừa rồi còn nói ta không phải là người tốt, đúng là nữ nhân giỏi thay đổi. – Hắn nói tiếp: - Có điều, ta tới Trường An tìm kiếm người thân, khi ta tìm được họ xong sẽ chuyển ra khỏi phủ Trử tướng quân, khi đó cô không thể ở lại đây nữa.

Thâm Thâm nói:

- Không sao! Bọn họ tìm ta ba năm ngày, không tìm ra được ta cũng sẽ hết hi vọng, đến lúc đó ta lại trốn.

Lý Ngư nghe đến đó, ngược lại có chút đồng cảm với nàng, không nhịn được hỏi:

- Cô định đi dâu, rời khỏi Trường An à?

Thâm Thâm khổ sở thở dài nói:

- Ta từ nhỏ tới lớn, chưa bao giờ rời khỏi Trường An, muốn rời khỏi nơi này cũng hơi sợ. Nhưng Thường tiện nam thế lực quá lớn, ta không chịu theo ý hắn, cũng đành phải đi tha hương. Trừ phi… Tiện nam kia bị trời phạt, sáng mai sẽ chết đi.

- Sáng mai ta đi chợ Tây giết chết Thường Kiến Nam kia.

Trong một khách điếm, La Bá Đạo, Hột Can Thừa Cơ, Dương Thiên Diệp ngồi quanh bàn, Trường An có tam đại kiêu hùng: Nhiếp Hoan, Thường Kiếm Nam, Trương Nhị Ngư. Ba người biết sơ qua về cuộc đời của ba bá chủ này, La Bá Đạo nhanh chóng chọn nắm giữ Thường Kiếm Nam chợ Tây Trường An, quyết định giành lấy.

Bình Luận (0)
Comment