Chương 190: Lên lầu rút thang
a Bá Đạo và Hột Can Thừa Cơ đi tới Đông Ly Hạ, ngẩng cao đầu nhìn bảng hiệu to lớn kia.
La Bá Đạo trầm giọng nói:
- Đây là Đông Ly Hạ?
Hột Can Thừa Cơ đưa ngón tay ra hiệu với tiểu nhị, quát dẹp đường nói:
- Này! Ta hỏi ngươi, đây là Đông Ly Hạ?
Tiểu nhị cũng cười theo nói:
- Là hai vị đại gia, đây là Đông Ly Hạ, mười hai vị vào.
La Báo Đạo nhấc đao, uy nghiêm gật gù, cất bước đi vào, ánh mắt lạnh lẽo khẽ đảo qua xung quanh, chỉ nhìn thấy trong sảnh lầu một có trên dưới một trăm ghế ngồi, hầu như tám phần mười là ba đến năm sáu bảy ghế một bàn, nói chuyện vui vẻ, nâng chén chè chén, mấy người hầu trà nhấc theo ấm trà chạy đi lại khắp các ghế ngồi, thỉnh thoảng thêm chút nước trà cho khách nhân.
La Bá Đạo liếc nhìn lên khu cầu thang rộng rãi, bước tới đó.
- Cái gì gọi là Đông Ly Hạ, cái tên không nổi bật tẹo nào, không có một chút uy phong nào.
Hột Can Thừa Cơ cảnh giác nhìn khắc nơi nói:
- Đại ca này, chờ khi chúng ta làm chủ nơi đây, sẽ sửa thành một cái tên uy phong vang dội hơn.
La Bá Đạo gật đầu nói:
- Ta đã nghĩ kỹ rồi, nơi này sau này sẽ gọi là “Nhất Ngôn Đường”.
La Bá Đạo ưỡn ngực nói:
- Nhất ngôn cửu đỉnh, một lời quyết định sự sống chết! Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy! Có uy phong không?
La Bá Đạo mặc dù không biết nhiều chữ, nhưng những thành ngữ này, những huynh đệ có mấy người không biết, ngược lại cũng nhặt ra được.
Hột Can Thừa Cơ khen:
- Đại ca nói rất có đạo lý, nơi này sau này sẽ sửa thành “Nhất Ngôn Đường”.
Đang lúc nói chuyện, hai người đi lên lầu hai, lầu hai khác hẳn so với lầu một, nơi này rất trang nhã, trên này yên tĩnh hơn rất nhiều so với lầu một, từng gian được ngăn cách thành phòng trang trí tao nhã, cũng không thấy rõ trong đó có khách nhân nào, chỉ thấy tiếng sáo trúc lả lướt, giọng hát của nữ tử uyển chuyển, hiển nhiên là khách mời cũng không ít
La Bá Đạo than thở:
- Cái tòa “Nhất Ngôn Đường” này làm ăn tốt như vậy, Thường Kiếm Nam nắm giữ toàn bộ chuyện làm ăn của Chợ Tây, mỗi ngày sẽ thu bao nhiêu? Mẹ kiếp, lão tử làm mã phỉ, nhọc nhằn khổ sở trong gió trong tuyết, làm trên một năm sợ không bằng bọn họ kiếm tiền một ngày, sớm biết có nghề tốt như vậy, lão tử đã sớm đổi nghề rồi.
Hai người mải nói chuyển đã trực tiếp leo lên lầu ba. Tòa kiến trúc này, người ngoài nhìn vào cứ nghĩ là ba tầng, tầng thứ tư nhìn từ dưới lên không nhìn hấy, lên lầu ba cũng không nhìn thấy, cầu thang của nó cũng là bí mật.
Lầu ba là một đại sảnh rộng rãi, đây cũng là hình thức thiết kế phù hợp nhất. Lầu một là để tiếp khách vui vẻ, lầu hai là bạn tốt tri kỉ, bàn công chuyện làm ăn, mà lầu ba là nơi chi sĩ đại phú đại quý mời tiệc tân khách.
Chỗ như vậy, khách nhân tuyệt không phải là ít, đương nhiên phải rộng rãi, lúc này trong đại sảnh không có ai, bàn trà đặt ở khắp mọi nơi. Mà cạnh lối vào lầu này cũng thiết lập ở lầu ba một sân khấu hình tròn, thuận tiện cho người biểu diễn lên lầu biểu diễn.
Mà cái bàn cũng không cao, chỉ cao hơn mặt đất nửa thước, chế tạo khác nhau.
La Bá Đạo và Hột Can Thừa Cơ leo lên lầu ba, chỉ nhìn thấy ba nam nhân đứng trang nhiêm, ở giữa là một người mặc ngoại bào, vóc người nhỏ nhắn, nhìn cực kỷ giảo hoạt láu lỉnh. Hai bên trái phải là hai tên đại hãi, bên hông đeo một thanh đao không có vỏ, ánh mắt như hổ, đang trừng mắt nhìn bọn họ.
La Bá Đạo và Hột Can Thừa Cơ ngừng lại một chút, ánh mắt quét nhìn xung quanh, không thấy trong sảnh có bất kỳ người nào nữa, liền nhấc chân “cộp cộp cộp” bước về phía bọn họ.
Cách hai trượng, La Bá Đạo dừng lại, khẽ ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua nón trúc nói:
- Thường Kiếm Nam?
Cái tên vóc người êm dịu mập mạp sờ sờ mũi nói:
- Chính là Thường mỗ! Ngươi chính là La Bá Đạo?
La Bá Đạo khẽ vuốt cằm nói:
- Chính là La mỗ, đây là nghĩa đệ của ta, Tống Trọng Cơ!
Tên mập chắp tay nói:
- Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu! Hai vị, Thường mỗ vốn không quyen hai vị, nghĩ cũng không có ân oán gì, lại không biết hai người hạ chiến thư với Thường mỗ là vì sao?
La Bá Đạo cười lạnh một tiếng, phí phách vung tay lên nói:
- La mỗ xuất đao, cần gì có ân oán?
Y ngẩng đầu nhìn bốn phía nói:
- Chợ Tây, ngươi đã chiếm hơn mười năm, cũng nên thay đổi chủ rồi!
Tên mập có chút nghi hoặc, nhướng mày nói:
- Ngươi khiêu chiến với Thường mỗ vì muốn để cho Thường mỗ xuống đài, ngươi muốn trở thành chủ nhân của Chợ Tây?
La Bá Đạo khẽ gật đầu, ngạo nghễ nói:
- Không sai!
Lầu ba rất rộng nên khi thiết kế rất chú ý tới vấn đề tụ âm, hơn nữa lúc này trong sảnh không có người, hai người đối đáp, ở bất kỳ ngóc ngách nào bên trong cũng có thể nghe được rõ ràng.
Trần nhà lầu ba cũng được thiết kế đặc biệt, trên lầu bốn có thể nghe được. Trên lầu bốn, Thường Kiếm Nam chân chính cùng mấy tên đầu sỏ tâm phúc đang ngồi ở trong sảnh, lẳng lặng lắng tai nghe.
Nghe được lời nói này của La Bá Đạo, Thường Kiếm Nam thấy buồn cười, nguyên bản còn chưa đoán được dụng ý hạ chiến thư của người họ La này, khiến cho hắn như lâm đại địch, cuối cùng cũng rõ ràng rồi, hóa ra đụng phải một thằng trẻ ranh miệng còn hôi sữa.
Cho dù là giết được Thường Kiếm Nam hắn, là có thể chiếm được Chợ Tây ư?
Toàn bộ bang hội, từ bang chủ trở xuống, còn có tứ Trụ bát Lương tổng cộng là thập nhị ca, xuống chút nữa còn có ba mươi sáu đại quản sự, 108 tiểu quản sự, lại còn có các đầu mục khác, đầy tớ có hơn ba vạn người, lúc này mới có thể duy trì 1600 mẫu đất, hơn bốn vạn cửa hàng, quản lý hơn tám vạn nơi bán hàng rong.
Khổng lồ như vậy, nghiễm nhiên là tiểu vương quốc một phương, giết được quốc vương là có thể thay vào đó sao? Quả thực là mộng mơ.
- Hóa ra là trẻ con miệng còn hôi sữa!
Thường Kiếm Nam buồn cười:
- Thiệt thòi cho ta lo lắng như vậy!
Hắn vểnh cái mông, thả một tý rắm, hít lấy, mở miệng nói, lười biếng nói:
- Xử hắn!
Lúc Thường Kiếm Nam nói chuyện, đã che lại miệng, vì vậy La Bá Đạo không hề phát hiện.
Lúc này, y chậm rãi rút đao ra, trầm giọng nói:
- Nếu ngươi thức thời một chút, lập tức quy hàng La mỗ sẽ cho ngươi làm lão Tam. Còn không thì…
Y lạnh lùng cười, giương đao lên nói:
- Đao này dài ba thước hai tấc, nặng bốn cân bảy lạng, được chế tạo bằng thép ròng, thổi cọng tóc vào lưỡi là đứt, chém sắt như chém bùn, La mỗ sử dụng nó, cho tới này còn chưa gặp đối thủ…
- Oạp…
Một thùng cây trẩu đổ lên đầu y, trên người, trên đao y…
La Bá Đạo ngơ ngác im miệng, trên vành nón bốn phía như có màn che, nước cây trẩu so với nước còn đáng sợ hơn, vì vậy sợi tơ cũng tinh vi dính hơn, mơ hồ che tầm mắt của y.
La Bá Đạo quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hột Can Thừa Cơ đã bị một thùng cây cây trẩu tưới ướt sũng. Đủ mười thùng cây cây trẩu đổ xuống khiến dưới chân bọn y thành một đại dương mênh mông.
Người tự xưng là Thường Kiếm Nam lui lại phía sau một trượng, một vách tường được trát vôi trắng đổ xuống, cũng may nước sơn gỗ thô sàn nhà đều sáng quắc, được lau sạch sẽ không còn một hạt bụi. Cùng lúc đó, ba mặt vách tường khác cũng cùng đổ xuống, vô số hán tử cầm đao vọt ra.
- Chi cạc cạc cạc…
Hột Can Thừa Cơ quay đầu nhìn lại, cầu thang trên lầu.,… cầu thang trên lậu đang chuyển động, nó bị người ta rút đi. Không chỉ như thế, lối vào đang từ từ phong bế, lối vào duy nhất đang bị phong kín.
La Bá Đạo giận dữ nói:
- Các ngươi không nói đạo nghĩa giang hồ, đã nói đơn đấu rồi mà!
Tên mập cười vui vẻ lui về phía sau, nói:
- Ngu ngốc! Ngươi hạ chiến thư đấu một mình, chúng ta đâu nói là một mình đấu với ngươi? Ngu xuẩn như vậy, thật đáng tiếc cho công chúng ta chuẩn bị chu đáo! Làm thịt chúng!
Các võ sĩ quơ đao tiến lên, Hột Can Thừa Cơ hét lớn một tiếng, giơ đao đón nhận, lớn tiếng nói:
- Đừng nói lời vô ích với bọn họ, đại ca, động thủ đi!
Chi ~~ chi ~~ chi..."
Hột Can Thừa Cơ cầm đao lao ra nhưng chỉ được ba bước, cả người đã đứng không vững, dưới chân tất cả đều là dầu, còn trơn hơn là băng. Hột Can Thừa Cơ kêu “ai ai”, khua chân khua tay loạn xạ, chung quy vẫn không đứng thẳng lên được, rầm một tiếng ngã trên mặt đất, cả người trượt về phía trước.
La Bá Đạo so với Hột Can Thừa Cơ cũng không tốt hơn, vừa định lao ra chỗ tên mập đáng chết được hai bước, lập tức xoay vòng đao nỗ lực duy trì cân bằng. Nhưng kỳ quái chính là, những người cầm đao lao ra từ bốn vách tường không ngừng đi qua dầu một cách vững vàng mà xông về phía trước, dưới chân như chưa từng chịu ảnh hưởng.
- Lòng bàn chân họ có đinh!
Hột Can Thừa Cơ lộn một vòng, né qua không giẫm tới một cước, cũng nhìn thấy dưới đế giày họ có từng chiếc đinh nhọn, vội vàng nhắc nhở La Bá Đạo.
Thế nhưng những hảo hán hắc đạo này làm sao chịu ngừng lại ở đó, La Bá Đạo đang ở tình thế cấp bách, vớ được nón trúc để trên đất, chân đạp lên nón trúc, dựa vào thân pháp cao siêu của bản thân, trượt xoay tròn trên mặt đất như trượt băng, múa đao nghênh địch.
Hai tay chân chưa kịp cầm đao, đã thấy một tấm lưới đánh cá vọt tới gần, rung một cái, rung lên, tấm lưới lớn mở ra, bay về phía y…
Lý Ngư đi trên đường cái, vốn định muốn thuê một con lừa để cưỡi, nhưng vấn đề là Thâm Thâm đang đi theo hắn, trừ phi hai người cùng cưỡi trên lưng con lừa đáng thương, bằng không cũng phải thuê cho nàng ta một con.
Lý Ngư tính toán, thấy nhiều bất tiện, vậy không bằng thuê một chiếc xe la, tựa hồ cũng không tốn nhiều lắm. Thâm Thâm cô nương nghe vậy, lập tức xung phong nhận việc thay hắn đi thuê. Cô nàng nhận tiền trong tay Lý Ngư, liền vén gấu quần chầm chậm đi ra.
Lý Ngư đứng chờ ở lối vào Chợ Tây thật lâu, đang cho rằng Thâm Thâm cầm tiền của hắn chuốn mất thì Thâm Thâm đã trở về.
- Tiểu lang quân chờ sốt ruột rồi!
Khuôn mặt của Thâm Thâm đỏ bừng vì chạy nói:
- Thứ tội, thứ tội, người ta xác thực đi lâu một chút.
Lý Ngư đầu tiên là chú ý tới trước ngực nàng không còn tưng tưng tưng nữa, nàng ta… đang mặc áo ngực. Đã như thế, không phải là sóng lớn mãnh liệt, là thoải mái chập trùng, nhưng cũng càng kiên cường, vững vàng.
- Ấy! Cô giống như Cẩu Đầu Nhi vậy, tham tiền của ta!
Đây là ý nghĩ đầu tiên của Lý Ngư, nhưng hắn lại lập tức nhìn về chiếc xe phía sau Thâm Thâm, nếu Thâm Thâm tham tiền của hắn, thì xe nhất định sẽ nhỏ, xe này…
Đúng như dự đoán!
Hắn bỗng nhiên nhớ lại kiếp trước của mình đã từng đọc được một tin tức:
- Một vị huynh đệ ước được đi nhờ xe, kết quả là ước được một chiếc xe buýt. Thâm Thâm cô nương lại cho hắn ước một chiếc xe củi.
Một xe đầy củi…
Nhìn thấy Lý Ngư mắt đờ đẫn, Thâm Thâm nắm tay hắn, mở ra, bỏ vào hai miếng Khai nguyên thông bảo, cười híp mắt nói:
- Vị đại thúc này chính là người đưa củi tới Ti Thiên Giám, cũng tiện đường với chúng ta nên lấy giá rẻ. Đây là tiền thừa.
Cô nàng đắc ý khoe thành tích với Lý Ngư nói:
- Tiểu lang quân, người ta rất có năng lực phải không?
Lý Ngư nhìn bó củi xếp thành núi, lại nhìn mấy tấm phiến ở rậm rạp ở bên cạnh phu xe, ngạc nhiên nói:
- Chúng ta… ngồi bên dưới đó sao? Chẳng lẽ cô ngồi trên đùi ta?
Thâm Thâm đỏ mặt, lườm hắn một cái nói:
- Nghĩ hay lắm!
Nàng vừa kéo váy, dịch hông sang nói:
- Tiểu lang quân, ngươi ngồi phía trước, ta ngồi trên bó củi.
Thâm Thâm nói xong, động tác cũng nhanh nhẹn đạp lên bánh xe lên bó củi chồng chất, ngồi đuôi xe, Hột Can Thừa Cơ nấp ở trong đống củi, mơ hồ nghe được tiếng người đàn ông bên ngoài thúc giục. Gã vạch đống đồ, mặt dính đầy cây trẩu đang muốn nhô đầu ra nhìn, thì Thâm Thâm đặt mông ngồi lên đỉnh bó củi.
Hột Can Thừa Cơ muốn cất tiếng nói, đầu lại bị đè nén trở lại.