Chương 191: Chiến đấu trên phố g
Đại thúc chở xe củi hiếm thấy còn có người đi nhờ xe, nhất thời dốc sức đứng lên, tinh thần phấn chấn, đầu roi vung vào không trung sau đó lại xoay hai vòng, “đùng” một tiếng nổ vang lên, dọa cho Lý Ngư ngồi bên cạnh đại thúc căng thẳng cả tim gan.
Thâm Thâm ngồi trên đỉnh bó củi kêu lên:
- Đại thúc, ông có thể đừng phô trương quá, nhỡ quất lên mặt của ta!
- Ôi! Thật có lỗi quá!
Đại thúc đánh xe cười ha ha một tiếng, cẩn thận khởi động xe.
- Đại thúc đưa củi đến nhà ai thế?
Lý Ngư quay đầu nhìn bó củi chất đống như núi kia, dường như còn không nhìn thấy bóng người của Thâm Thâm nữa.
Lão hán đánh xe nói:
- Chúng ta đưa củi tới quý phủ Ngạc quốc công. Hai vợ chồng các ngươi đây là muốn tới nhà ai?
Ngạc quốc công? Lý ngư không biết là ai, hẳn là quyền thần đương triều là được rồi. Lý Ngư nói:
- Hai chúng ta không phải là phu thê, nha đầu kia… là biểu muội của ta. Chúng ta tới Ti Thiên Giám tìm một người bạn cũ.
Hắn vốn muốn nói là một nha hoàn, thế nhưng… có nha hoàn lại thuê loại xe này? Lý Ngư đành nói như vậy.
- A, Ti Thiên Giám! Nghe nói ở chỗ đó đều là người đắc đạo, có thể quan sát tinh tú trên trời. Tiểu lang quân có người thân làm việc ở Ti Thiên Giám ạ.
Lão hán đánh xe trên mặt nhất thời lộ ra vẻ kính sợ. Những người biết quan sát thiên thượng, tinh tú cực kỳ ít, bởi vậy thời đại này “nhà thiên văn học” rất là dọa người, đương nhiên người như vậy cũng xác thực có một chút bản lĩnh dọa người.
Lý Ngư khoe khoang nói:
- Cũng không có chuyện gì, bên trong Ti Thiên Giám là một kỳ nhân kim cổ hiểu biết về âm dương.
Hắn nghĩ thầm:
- Lão tử lúc đầu ở Lợi Châu trong lúc giả làm tiểu thần tiên, cũng dọa cho Viên Thiên Cương sững sờ một chút, Viên Thiên Cương được xem như là đệ nhất cao thủ bên trong Ti Thiên Giám? Ha ha…
Hai người một bên trò chuyện nhàn nhạt, một bên dánh xe, đi tới thành Bắc.
Ở phía dưới thùng xe củi, La Bá Đạo sắc mặt tái nhợt, không kìm lòng được, lên cơn sốt rét.
Hai người ở Đông Ly Hạ liên tục bị hãm hại, đối phương vừa dùng dầu, vừa vôi lưới cá, nếu hai người không có một thân bản lĩnh, cản bản không thoát ra được.
Thấy tình hình không ổn, hai người mạo hiểm phóng qua cửa sổ, hai người cùng nhảy, ỷ vào tài cao mật lớn, nhảy xuống từng tầng một, cũng may mỗi lầu hướng lên tầng tiếp theo đều có ban công mở rộng rãi, dù là như vậy, bọn họ xuống lầu cũng chịu chấn thương không nhẹ.
Hai người bị ngã ra trên đường, còn chưa kịp thở đã gặp nhiều người đi đường, có thương nhân liền hung dữ đột nhiêt rút lưỡi đao sắc dấu trong người đâm về phía bọn họ, hai người chạy bán sống bán chết. Một hồi sau Hột Can Thừa Cơ thông minh, thấy một chiếc xe củi vội kéo La Bá Đạo ẩn thân trong đó, đi ra khỏi Chợ Tây.
Lúc này, La Bá Đạo tiến vào trong xe củi trước, y nằm bên trong bên trong cả người run cầm cập, hô hấp lúc được lúc đứt, Hột Can Thừa Cơ nhận thấy y có gì đó không ổn, vội vàng hạ thấp giọng, quay về phía La Bá Đạo ở gần mông mình, hỏi:
- Đại ca, ngươi làm sao rồi?
La Bá Đạo ôm bụng, vẻ mặt hống khổ nói:
- Không ổn rồi, bao tử ta đau quá.
Hột Can Thừa Cơ vừa nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, không phản đối nói:
- Phù! Ta tưởng xảy ra chuyện gì lớn, đại ca cố nhịn thêm, đợi đến chỗ an toàn, chúng ta lập tức đi trốn, sẽ tìm chỗ thuận tiện để huynh đi đại tiện.
La Bá Đạo vẻ mặt ngưng trọng lắc đầu:
- Không! Đây không chỉ đơn giản là tiêu chảy, mà rất… rất rất đau!
La Bá Đạo cố chịu, cả người run lên, trên trán đã túa đẫm mồ hôi.
Hột Can Thừa Cơ không nhịn được nói:
- Đại ca, không phải cái bao tử đau à, đừng ngụy biện, chúng ta…
Nói đến đây, gã biến sắc, thân thể nằm sấp hẳn xuống.
La Báo Đạo cố mở mắt nhìn gã nói:
- Sao… sao vậy?
Hột Can Thừa Cơ ôm bụng, hơi rên rỉ nói:
- Không ổn, ta… bao tử của ta cũng khó chụi. Qủa thực… quả thực rất đau.
Giọng nói của La Bá Đạo run rẩy nói:
- Mất mạng mới là chuyện lớn, đây có là cái gì, ngươi cố nhịn một chút!
Hột Can Thừa Cơ cong lưng, co mông, ôm mặt nói:
- Đầu rơi… ta có thể chịu. Chuyện này… không thể nhẫn nhịn…, chúng ta… chúng ta lập tức tìm cơ hội chạy ra ngoài.
Bánh xe bỗng qua một đoạn đường xóc nảy, trong tiếng bánh xe lộc cộc mơ hồ vang theo một âm thanh khác, La Bá Đạo vẻ mặt tiêu hồn, rên rỉ nói:
- Không sao, giải quyết rồi, chúng ta… không cần chạy ra ngoài.
Hột Can Thừa Cơ bịt kín miệng mũi, chán gét nói:
- Đại ca, ngươi cũng thật là…, đây là mùi gì thế!
Hột Can Thừa Cơ miễn cưỡng để hở một khe, hít lấy hít để một không khí mới mẻ, đang định ló đầu ra ngoài thì nhìn thấy một đám người cầm theo gậy, đằng đắng sát khí đuổi theo, nhìn xung quanh như đang tìm người. Bụng của Hột Can Thừa Cơ lúc này như xoắn lại, đứng cũng không vững, nào có sức giao chiến, vội vàng thả đống cỏ xuống.
Ngoài kia, một người trong đám đại hán hung ác nhìn về xe củi phía trước, thấy một cô nương ngồi trên xe củi, lại nhìn xung quanh một chút quát:
- Bọn họ ăn ba đậu sữa dê của Cửu ca, chạy không xa, tản ra tìm đi! Một khi có tint ức, lập tức triệu tập huynh đệ.
Mọi người đồng thanh đồng ý, lập tức tản ra tìm.
Trên mui xe, Thâm Thâm thấy có người tới, vội vàng nghiêng đầu sang chỗ khác, sợ trong đó có người nhận ra nàng. Nàng nhận ra những người này, những người này trên ngực đều săm một chữ Thường, vừa nhìn là nhận ra người của của Thường Kiếm Nam chủ Chợ Tây, nàng là người mà Thường Kiếm Nam muốn bắt, há có thể không chột dạ.
Cũng may thủ hạ Thường Kiếm Nam rất đông, đội này cũng không phải là đội đêm qua tới Phường Đạo Đức viện Câu Lan bắt nàng, nên không nhận ra nàng.
Lý Ngư ngồi ở đầu xe, nhìn thấy những người này hùng hổ giải tán đi, ngược lại cũng không thèm để ý.
Xe đi về phía trước, quẹo vào một con đường trên phố, đường này không thể bằng phẳng như đường Chu Tước, một trận xóc nảy nữa, gió bỗng nhiên đổi hướng, Lý Ngư không khỏi nhíu mày một cái nói:
- Sao lại thối như thế?
Lão hán có chút chột dạ cười nói:
- Lão hán vừa đánh xe qua phân bò đấy.
Ông ta ngửi ngửi hai cái nói:
- Mùi này kỳ thực cũng không phải đặc biệt nặng, tiểu lang quan xin hãy lượng thứ.
Lý Ngư nghe xong cũng không còn cách nào khác, tuy vậy đối với tầng lớp tiểu dân, hắn cũng không thể hung dữ, không thể làm gì khác hơn là nhịn, đi lên phía trước một chút, chiều gió xoay chuyển, lúc này mới hít một hơi thật lớn. Còn Thâm Thâm cô nương ngồi ở trên đỉnh củi, chỗ cao như vậy nên không hề có cảm giác.
Phía dưới xe củi, Hột Can Thừa Cơ nằm ở đó gương mặt vô cùng đau đớn nói:
- Ta… đường đường là Quả Nghị Đô úy Lợi Châu, đầu tiên là lưu lạc làm đạo tặc, sau lại làm phỉ, bây giờ lại rơi vào nông nỗi này, lại bị người ta cho uống ba đậu, dĩ nhiên không thể khống chế, thực sự là mất hết thể diện, thẹn làm một nam nhi…
Nói đến chỗ thương tâm, từ chỗ không rơi lệ Hột Can Thừa Cơ chảy hai hàng lệ dài lăn xuống.
Dưới đống củi, La Bá Đạo cắn răng nghiến lợi nói:
- Của ngươi thì tính là cái gì! Cái nhục chui háng của Hàn Tín, mối hận của Câu Tiễn, lão tử hôm nay toàn bộ đã thử qua! Món nợ này, sớm muộn cũng có một ngày ta đòi lại của Thường Kiếm Nam cả lãi lẫn gốc.
Hột Can Thừa Cơ run rẩy nói:
- Không được, ta… ta không nhịn được nữa!
La Bá Đạo sợ hãi nói:
- Mau đưa cái mông của ngươi dịch ra!
Đúng lúc này, xe củi bỗng nhiên dừng lại, hai người sợ nói nữa sẽ bị người khác nghe được, lập tức nín thở im tiếng, cẩn thận đề phòng.
Bên ngoài xe, lão hán đánh xe siết dây cương, biến thanh biến sắc nói:
- Chuyện này… chuyện này làm sao? Sao lại đánh nhau trong phủ Ngạc quốc công thế, người kia đúng thật là to gan!
Thâm Thâm trượt từ đỉnh củi xuống, vừa lúc tranh nhau với Lý Ngư vị trí giữa đống củi, trợn to mắt ngạc nhiên nói:
- Oa! Lang quân ngươi mau nhìn, Trử đại tướng quân đang đánh nhau cùng một người đen sì! Người kia là ai mà lợi hại vậy.
Lý Ngư kinh ngạc nghển cổ nhìn về phía trước, thấy mấy chục tên quân sĩ, một nửa canh gác ở trước phủ đệ, một nữa đứng ở đầu đường bên này, tựa hồ như đang lược trận. Còn hai bên đường, người đi đường vì trận “đại chiến” này mà bị ngăn lại.
Vì vậy, giữa đường bị nhiều người ngăn cách thành một khoảng vuông vức, hai đại hán đang đánh nau khó phân thắng bại. Nhìn dáng dấp hai người, đều là đại hán khôi ngô vạm vỡ, Trử Long Tướng da dẻ màu đen, người giao thủ cùng ông ta cũng là một đại hán da màu đen, quả thực là đều đen giống nhau.
Trử Long Tướng cầm trong tay một đôi búa bằng thép ròng, đại hán cũng mang theo một roi sắt màu đen, hai bên dùng đều là trọng binh, va chạm vào nhau vang vọng, đốm lửa tung tóe.
Lý Ngư nhớ tới câu nói của Trử Long Tướng lúc ra cửa, không khỏi bừng tỉnh đại ngộ nói:
- Đại hán này chẳng lẽ là Uất Trì Kính Đức?
Lão hán đánh xe kỳ quái nói:
- Không phải lão hán nói với ngươi rồi sao, không sai, đây là Ngạc quốc công, Uất Trì đại tướng quân!