Chương 192: Thanh đao tà môn
Trử Long Tướng sử dụng hai cái búa lớn, Uất Trì Cung sử dụng một roi sắt, hai người đều xuất thân nhà võ, lực cánh tay kinh người, trong nhất thời coi đối phương thành cái thiết châm, binh khí trong tay đối phương thành phôi sắt, binh khí trong tay mình là búa lớn, đập đến như rèn kiếm, đốm lửa bắn tung tóe.
Hột Can Thừa Cơ thực sự không nhịn được nữa vì trong đống củi bí bách cộng thêm mùi hôi thối ở phía dưới. Thừa dịp hai “thợ rèn” đấu với nhau, tất cả mọi người vây xem tràn đầy phấn khởi không ai chú ý tới nơi này, vội vàng đẩy bó củi ra, từ dưới bò ra.
La Bá Đạo ở phía dưới, càng thêm khó có thể chịu được, Hột Can Thừa Cơ vừa chui ra ngoài, La Bá Đạo cũng vội chui ra ngoài, toàn thân hai người toàn dầu, lại đầy vôi, ở dưới chui lên vô cùng chật vật, nhìn hai bên một chút, rất nhiều bách tính đang chen chúc xem trò vui ở phía trước, không có ai chú ý bọn họ, hai người vội chạy về hẻm nhỏ bên cạnh.
Ở đường lớn phía trước, Trử Long Tướng và Uất Trì Cung một người búa một người dùng roi sắt, loại binh khí uy mãnh, phải tiêu hao lực rất lớn, hai người đánh với nhau khoảng hơn trăm chiêu, cho dù trước mặt thực sự là một phôi kiếm, lúc này cũng đã được đập thành hình, động tác hai người cũng đã bắt đầu chậm lại, hô hấp càng nhanh hơn.
Thâm Thâm nhìn thấy tình cảnh này, kéo ống tay áo Lý Ngư, Lý Ngư đang chú ý chỗ kia, quay đầu hỏi:
- Làm gì thế?
Thâm Thâm nói:
- Lang quân không phải là phụ tá của Trử đại tướng quân sao, sao không tiến lên khuyên giải, chớ để người nào bị thương, sẽ không tốt đâu.
Lão hán vừa nghe, kinh ngạc hỏi:
- Thì ra lang quân là phụ tá của vị tướng quân kia, bọn họ đang đánh nhau nguy hiểm, lang quân mau mau tiến lên khuyên giải đi.
Bọn họ phát hỏa, đẩy đến chỗ chết, ta không sợ nguy hiểm sao? Nghĩ vậy nhưng Lý Ngư khó mà nói ra miệng, thấy mọi người đều nhìn mình, hắn không còn cách nào khác là nhắm mắt leo xuống xe.
Thế nhưng ở phía trước toàn là đầu người, rất nhiều người tới xem náo nhiệt, vừa rồi hắn ngồi trên xe, cao hơn những người khác nên nhìn thấy rất rõ, lúc này xuống xe, chưa nói tới chen về phía trước, ngay cả hai người đang giao chiến cũng không nhìn thấy rõ.
Lý Ngư cố sức chen lần thứ hai, người ở phía trước không chỉ không nhường đường cho hắn trái lại còn đẩy ra. Không còn cách nào khác, Lý Ngư đành quát to một tiếng:
- Tránh ra, ta muốn cùng hai người đó quyết một trận tử chiến!
Tiếng gào này của Lý Ngư thật sự có hiệu quả phá núi. Vốn đám đông đang chật chội, tựa hồ giống như một ngón tay cũng không chen vào được ngay tức khắc liền tách ra thành một con đường rộng thênh thang. Bách tính vây xem vẻ mặt nóng bỏng nhìn về phía hắn.
Chuyện này… mẹ kiếp, đây đúng là loại người thích xem trò vui mà không sợ phiền phức.
Lý Ngư phẫn nộ đi vào vòng tròn chiến đấu, Trử Long Tướng liếc mắt nhìn thoáng qua thấy sư gia của mình không khỏi ngạc nhiên, theo bản năng nhìn về phía hắn một chút, chỉ trong chớp mắt ấy, tinh thần bị chi phối, Uất Trì Cung ở đối diện hét lớn một tiếng, một roi quất tới, Trử Long Tướng vội vàng nghênh chiến, chỉ nghe “Khanh” một tiếng, chiếc búa bên tay trái bị đánh bay ra ngoài.
Chiếc búa gào thét xoay tròn, phốc một tiếng vang lên, dưới xuống mặt đất dưới chân Lý Ngư. Lý Ngư thật sự bị dọa, hắn cũng có một thân công phu, phản ứng nhanh nhẹn, nhưng chiếc búa bay với góc độ rất xảo quyệt, tốc độ lại quá nhanh, nếu như chiếc búa lại cao hơn một tấc, rơi xuống thì đã chặt đứt một chân của hắn rồi.
Một tình cảnh sợ hãi như vậy khiến dân chúng vây quanh xem kinh ngạc thốt lên, bên trong còn có một tiếng thét chói tai khác thường, chính là tiếng gào của cô nàng Thâm Thâm.
Uất Trì Cung và Trử Long Tướng đương nhiên là đánh ra chân hỏa, Trử Long Tướng bị rơi một bên búa, mặt tối sầm lại, nóng lòng hai tay vung lên một búa, uy thế càng mạnh, gào thét xung phong. Uất Trì Cung cũng không dám coi thường, roi sắt trong tay, đâm, chọn, đánh, đối chọi gay gắt.
Lý Ngư bị dọa một trận, không khỏi tức giận trong lòng, quát to:
- Đao hạ lưu nhân!
Trử Long Tướng và Uất Trì Cung đều sững sờ, những lời này nói không đầu không đuôi, có ý gì? Muốn cướp pháp trường sao?
Kỳ thực Lý Ngư chỉ là bị dọa cho ra một thân mồ hôi lạnh, dưới tình huống cấp bách nên nói nhầm, thế nhưng hai người lại sững sờ, không thể nghi ngờ là một cơ hội cực kỳ tốt, hắn thừa cơ cúi thấp người, dùng chiêu” hầu tử lao nguyệt”, quờ lấy mắt cá chân của hai người, lại đồng thời tiếp tục nghiêng người dùng chiêu “thiết kiên đam đạo nghĩa”, hai vai đột nhiên hướng về phía trước, bởi vì Uất Trì Cung và Trử Long Tướng đều đang giơ binh khí nên ở phần sườn trống trơn, bị hai vai Lý Ngư vác lên, hướng ra phía ngoài, hai người đặt chân không vững, chếch ra vài bước, ngã trên mặt đất.
Đến lúc này, bọn thị vệ thân binh lược trận cho Uất Trì Cung kêu to, vung binh khí lên. Mà bên này quan binh của Trử Long Tướng cũng nhận ra Lý Ngư, nhìn thấy sư gia ra tay, tuy làm cho Đại tướng quân nhà mình bị ngã, nhưng khẳng định là ngộ thương, cũng cùng nhau tiến lên, đương nhiên là những hộ vệ phía trước cũng hô lên, tiến lên nghênh tiếp.
Hai đội quan binh tiến lên chém nhau, lúc trước chỉ có hai vị Đại tướng quân đấu với nhau, dân chúng còn say sưa xem trò vui ngon lành, lúc này hai đội quan binh đại chiến, bọn họ sợ bị thương tới mình, nhất thời chạy toán loạn, từng người từng người chạy bốn phía, chỉ còn lại lão hán đánh xe cùng Thâm Thâm ngơ ngác ngồi trên xe.
Lý Ngư thả người nhảy về phía trước, Trử Long Tướng cùng Uất Trì cung muốn động thân liền bị hắn ép dưới mặt đất.
- Hai vị tướng quân khoan đánh. Để bộ khúc tùy ý đánh nhau trên phố, một khi truyền tới tai Hoàng Thượng, hậu quả thế nào? Nơi này, là Kinh Thành đấy!
Uất Trì Cung và Trử Long Tướng nghe Lý Ngư nói xong, ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi thất kinh, hai người lập tức quát lên:
- Dừng tay! Tất cả mau dừng tay!
Hai vị tướng quân thét ra lệnh, chúng binh không dám không nghe theo, hai bên nhanh chóng tách ra, từng người về phương trận của mình, nhưng vẫn hung hãn trừng mắt nhìn đối phương, chỉ cần có một lời hợp, lại tức tấp chuẩn bị động thủ ngay.
Uất Trì Cung bò lên, roi sắt vung vẩy trên mặt đất, lạnh lùng liếc nhìn Lý Ngư nói:
- Ngươi là người phương nào?
Trử Long Tướng đứng lên, đắc ý nói:
- Đây là sư gia của Trử Mỗ - Lý tiên sinh!
Dứt lời, y híp mắt với Lý Ngư nói:
- Chỉ biết công phu viết văn của tiên sinh rất cao, không ngờ tiên sinh cũng tinh thông võ nghệ, thực sự là văn võ song toàn!
Lý Ngư nói:
- Tướng quân, vị này cùng ngài giao thủ là Uất Trì đại tướng quân đúng không? Hai vị luôn luôn giao hảo, ẩu đấu trên phố như vậy còn ra thể thống gì, nghe học sinh nói một lời, hãy bỏ qua cho nhau đi.
Trử Long Tướng vừa nghe lời này, gợi lên mối hận trong lòng, lớn tiếng nói:
- Không được! Lão già này, quá không chân chính! Chính y không muốn ở gần chợ Tây nên đẩy sang ta! Ngươi nhìn tòa nhà này của y đi, yên tĩnh cỡ nào, y đã đem tòa nhà thoát không được bán cho ta. Ma tử không ra ma tử, đây không phải là bẫy người khác ư! Y không nói giao tình bằng hữu, ta hà tất phải nói đạo nghĩa giang hồ với y!
Uất Trì Cung có chút xấu hổ, mặt đã đen lại càng đen hơn, đoán chừng có chút đỏ mặt nói:
- Chuyện này… cũng không thể trách ta, ta bán cho ngươi tòa nhà đó, ưu khuyết điểm ta đều đã cho người tới nói rõ ràng, là ngươi cố ý muốn mua, chẳng lẽ ta lại không bán? Tính xấu kia của ngươi, nếu ta một mực không bán cho ngươi, ngươi còn không trở mặt với ta mới lạ.
- Ngươi đã nói hay sao?
Trử Long Tướng gãi đầu, mơ hồ nhớ tới lúc đó Thích Lữ Soái đã nói rất nhiều, nhưng y không hề nghe, đến giờ được hỏi tới không khỏi có chút chột dạ, vội vàng ngắt lời Uất Trì Cung, nói:
- Được! Coi như ngươi đã nói, ngươi đã biết tòa nhà đó bất tiện, vậy sao còn đưa ra giá tiền cao như vậy chứ? Ta đã nghe được người ta nói đấy, ấy! Người đó là… tiểu nha đầu, ngươi tới đây!
Trử Long Tướng chỉ ngón tay, Thâm Thâm không dám không nghe, rụt cái cổ lại, cước bộ nhanh hơn, giống như một con chim cút tự trượt chân xuống xe, tiến lên trước mặt.
Trử Long Tướng an ủi nói:
- Tiểu cô nương, ngươi không phải sợ, Lão Trử ta ở đây, y không dám động vào một ngón tay của ngươi đâu.
Uất Trì Cung trợn mắt nói:
- Ta thèm vào! Lão tử ta là một đại nam nhân, vốn không đánh nữ nhân, ngươi đừng nói ác cho ta!
Trử Long Tướng cười quái dị, chỉ ngón tay về Thâm Thâm nói:
- Ngươi là người Trường An, ngươi nói cho lão tiểu tử này, tòa nhà ở chợ tây có giá trị bao nhiêu?
Thâm Thâm vẻ mặt đau khổ nhìn về phía Lý Ngư, Lý Ngư chế nhạo nói:
- Họa là từ miệng mà ra, ai bảo cô không quản được cái miệng của cô chứ? Nói đi!
Thâm Thâm bất đắc dĩ, không còn cách nào khác khiếp vía nói:
- Yòa nhà ở chợ tây… Nô cũng chưa biết hết. Chỉ nhìn suy đoán, tòa nhà kia cũng chỉ tầm sáu mươi, bảy mươi vạn, nhiều nhất cũng chỉ bảy mươi vạn mà thôi.
Trử Long Tướng trừng mắt nhìn Uất Trì Cung nói:
- Thế nào, thế nào, ngươi nghe thấy chưa, ngươi bây giờ còn có gì để nói?
Uất Trì Cung mặt càng đen hơn, ngượng ngùng nói:
- Ta… ta cũng không muốn bẫy ngươi. Là chính ngươi muốn mua. Những năm này, giá nhà ở Trường An tăng rất nhiều, nhưng ta mua chín mươi vạn, bán chín mươi vạn cho ngươi, ta không hề kiếm lời của ngươi, như vậy còn chưa được?
Trử Long Tướng hú lên quái dị, tóm chặt cổ áo Uất Trì Cung, nói:
- Chín mươi vạn? Ngươi còn nói láo, rõ ràng ta mua một trăm vạn mà.
Uất Trì Cung mở to hai mắt nhìn nói:
- Hắc! Họ Trử kia, ngươi còn muốn đổ oan cho ta đúng không, rõ ràng là chín mươi vạn, ngươi liền nói thành một trăm vạn, cái tên cú đen kia.
Trử Long Tướng tức giận nói:
- Lão tử không biết chữ, tuy vậy cũng không đến nỗi chín mươi hai một trăm đều không phân biệt được, rõ ràng ngươi thu của ta một trăm vạn đấy.
- Lão tử chỉ lấy chín mươi vạn!
- Một trăm vạn!
- Chín trăm lạng bạc!
Trử Long Tướng tức giận đến mức gân xanh trên trán nổi lên, loanh quanh tìm búa lớn nói:
- Uất Trì Cung, ngươi mặt đen, tâm càng đen hơn! Lão tử không còn lời gì để nói với ngươi! Đến đây, ngươi trả cho ta một cánh tay, mười vạn chênh lệch lão tử bỏ qua!
- Để cho người què thì có!
Uất Trì Cung giơ roi sắt lên, ngửa mặt lên trời thét dài nói:
- Lão tử nghĩ chỉ những người đọc sách có tâm địa gian xảo, bị người hãm hại, vốn đang tức giận. Hiện giờ ngươi không biết chữ lại nhìn nhầm đổ oan cho ta, lão tử liều mạng với ngươi!
- Đừng nha, đừng nha!
Lý Ngư vội lên hòa giải, hai tay duỗi ra một cái, nắm ở trên cổ của Trử Long Tướng và Uất Trì Cung, hai đại hán, vai cổ thực sự là dày rộng, Lý Ngư ôm hai đâu lấy có cảm giác như hai còn bò đực lớn.
Lý Ngư gấp giọng, nói:
- Hai vị tướng quân, chuyện liên quan tới việc xấu trong nhà, đừng làm ầm lên!
Trử Long Tướng và Uất Trì Cung đều là người ưa sĩ diện, vừa nghe sự việc xấu trong nhà, lập tức cảnh giác, trợn mắt nhìn Lý Ngư.
Lý Ngư nói:
- Uất Trì đại tướng quân, ngài chỉ lấy Trử tướng quân chín mươi vạn đúng không?
- Đúng vậy!
Lý Ngư nói tiếp:
- Tướng quân, ngài thật sự thanh toán một trăm vạn?
- Đúng vậy!
Lý Ngư cười nói:
Tướng quân vừa tới Trường An đã vào ở. Chuyện giao hàng này, có người khác làm trung gian chứ? Tướng quân cho rằng, người mua nhà cho tướng quân, có mưu tính gì không?
Trử Long Tướng một đôi tròng mắt như trừng lên, cứng họng không nói ra lời.
Uất Trì Cung chỉ vào Trử Long Tướng nói:
- Đúng vậy! Đúng vậy! em vợ của ngươi khẳng định là có mưu tính! Hắc! Cái lão Trử thô kệch nhà ngươi, bị chính em vợ mình hãm hại, ngươi lại tìm ta tính sổ, ngươi có mất mặt hay không?
Trử Long Tướng mặt đỏ tới mang tai, lẩm bẩm:
- Thích Công Chính tên khốn kiếp này! Ta không tha cho hắn!
Nói đến đây, y trợn mắt nhìn về phía Uất Trì Cung nói:
- Được rồi, phần chênh lệch ta không nói tới nữa.ngươi nói tối đa một tòa nhà là bảy mươi vạn, nhưng lại bán cho ta chín mươi vạn, vậy tính sao đây?
Uất Trì Cung nhất thời nổi giận nói:
- Ta… lúc ta mua giá thị trường là năm mươi vạn, nhưng ta bán ra chín mươi vạn! Ta bán trao tay cho ngươi, một đồng cũng chưa từng lấy thêm, như vậy còn chưa được?
Trử Long Tướng nói:
- Chúng ta là giao tình gì? Chúng ta là kề vai chiến đấu, chiến hữu vào sinh ra tử, ngươi bị người ta gài bẫy, lại đẩy sang cho ta? Ngươi có bản lĩnh, ai lừa ngươi thì ngươi tìm người đó! Trừ phi người bán tòa nhà này chính là hoàng thượng, bằng không, ngươi sợ ai?
Uất Trì Cung buông tay, bất đắc dĩ nói:
- Ta đương nhiên không sợ hắn, ngược lại ngươi cũng không nói lại hắn. Hắn là một thư sinh yếu ớt, chẳng lẽ ta đánh hắn một trận? Một cái tát của ta có thể khiến hắn đứt hơi mà chết, ta có thể làm sao?
- Vậy ngươi cũng không thể hãm hại ta!
- Hai vị, hai vị, dừng lại!
Lý Ngư phải hòa giải hai vị đại hán giao tranh, cũng là nhọc lòng:
- Bán cho Uất trì tướng quân tòa nhà này là một quan văn?
- Đúng vậy! Bằng không, lão tử đã sớm đi lý luận với hắn rồi, cái miệng của hắn lý luận ta không nói lại hắn, đánh lại không thể đánh, ta làm sao bây giờ?
- Hắc hắc hắc…
Lý Ngư cười gian trá nói:
- Uất Trì đại tướng quân, nài dùng sai biện pháp, lại đi giảng đạo lý với một quan văn, ngài đương nhiên thua người ta. Muốn đánh, vậy cũng không thích hợp.
- Đúng vậy! Vì vậy lão tử bị thiệt thòi, cũng chỉ có thể bóp mũi nhịn.
- Không cần nhịn, không cần nhịn. Quan văn sợ cái gì? Hắn không sợ người khác phân rõ phải trái với hắn, cũng không sợ người khác đánh, mà sợ chơi xấu!
Uất Trì Cung trừng mắt lên nhìn nói:
- Sao? Vậy là có ý gì?
Lý Ngư nói:
- Quan văn yêu nhất cái gì? Sĩ diện, danh tiếng! Hắn gài bẫy đại tướng quân, ngài liền kéo một nhà già trẻ tới trước của nhà bọn họ bức ép, nói ngài bị hãm hại đến mức cơm không kịp ăn, mong hắn phát thiện tâm, đem tiền trả cho ngài. Ta không tin, chỉ cần hắn còn muốn ở Trường An, sẽ không trả lại tiền cho ngài!
Chiêu này của Lý Ngư, đổi lại là loại nho tướng như Lý Tĩnh, Từ Thế, tuyệt đối không được. Nhưng Uất Trì Cung… y thỉ là một người lỗ mãng, không biết chữ, vừa nghe Lý Ngư nói chiêu này, nhất thời hai mắt tỏa sáng, cười ha ha:
- Đúng vậy! Đúng vậy! Ta làm sao không nghĩ tới hứ, ý kiến hay! Ý kiến hay!
Uất Trì Cung hào hứng nói với Trử Long Tướng:
- Giờ ta lập tức mang theo thê thiếp cùng mấy tôn tử, cháu gái, tới cửa lớn Trưởng Tôn Vô Kỵ, chờ ta đòi lại tiền ta sẽ trả cho ngươi, ha ha ha ha…
Hở?
Trưởng Tôn Vô Kỵ?
Sao ngươi lại không nói sớm.
Ngươi nói sớm, lão tử sẽ không đưa ra kế sách này cho ngươi rồi. Trưởng Tôn Vô Kỵ… đó là Trưởng Tôn Vô Kỵ đứng đầu Lăng Yên Các, đương triều đệ nhất tể tướng, hắn là thân ca của Trưởng Tôn hoàng hậu, Thái Tông Hoàng đế là đại cữu ca của hắn! Nếu như hắn biết ta đưa ra chủ ý này cho Uất Trì Cung…
Trong lúc nhất thời, Lý Ngư khóc không ra nước mắt.
Trong một hẻm nhỏ hoang vắng, vì là cửa sau của một loạt lầu các, ít có người qua lại. Hột Can Thừa Cơ cùng La Bá Đạo ẩn thân ở giữa, ngó ra ngoài nhìn, Hột Can Thừa Cơ gật đầu khẳng định:
- Không sai, chính là hắn, Lý Ngư.
La Bá Đạo nói:
- Chính là hắn! Không ngờ, La mỗ lần này đánh bậy đánh bạ, lại để hắn cứu ta!
Hột Can Thừa Cơ cười khổ nói:
- Bỏ đi, hiện tại đừng nói những chuyện này, chúng ta ra sông rửa mặt một phen, bằng không khó chịu quá.
La Nhất Đao gật đầu, dùng tay áo cố sức lau dầu và vôi dính trên trên người và trên trường đao, chán nản nói:
- Ông bạn già, La mỗ ủy khuất cho ngươi rồi, theo ta nhiều năm như vậy, luôn luôn uống máu kẻ thù, không ngờ hôm nay càng…
- Oạp!
Thị dân bất lương nào đó của Trường An đổ nước rửa chén từ trên lầu xuống, vừa vặn tưới vào người của La Nhất Đạo, Hột Can Thừa Cơ cũng bị bắn lên nhiều.
La Nhất Đao chậm rãi ngẩng đầu, nhìn qua Hột Can Thừa Cơ một chút, vẻ mặt tuyệt vọng:
- Nhị đệ, hôm nay chúng ta ra ngoài nhất định là không xem ngày rồi!
Hột Can Thừa Cơ hoảng sợ nhìn đao trong tay La Bá Đạo, thấp giọng nói:
- Đại ca, ta nghĩ cây đao này có tà khí, chỉ cần huynh vừa đụng nó, không phải là chuyện tốt. Huynh nên nhanh chóng bỏ nó đi.
La Bá Đạo không cho là đúng, dùng tay vỗ đao nói:
- Anh hùng khó tránh khỏi gặp chuyện rủi ro, có quan hệ gì tới đao của ta. Ngươi xem, ta vừa đúng nó, có phát sinh cái gì đâu?
La Bá Đạo vừa dứt lời, một chậu nước rửa chén đổ xuống, tưới vào trên người của Hột Can Thừa Cơ, Hột Can Thừa Cơ lấy mấy sợi mì trên tóc ra, tức giận nói với La Bá Đạo:
- Huynh thấy chưa? Huynh thấy chưa? Huynh không ném đao, đệ với huynh sẽ mỗi người đi một ngả!