Chương 196: Chiêu hiền nạp sĩa
Lý Thừa Càn vừa nghe La Nhất Đao hù dọa, lại kinh hãi muốn cười. Hai tên ngốc này từ đâu đến, rõ ràng là muốn đến phủ Trưởng Tôn Quốc Cữu để cướp bóc, hơn nữa là... cướp bóc y phục?
Lý Thừa Càn tuy rằng một chân hơi có tàn tật, nhưng từ nhỏ cũng được danh sư chỉ điểm, một thân võ công, đối với hai tên còn thảm hại hơn khất cái kia chẳng để vào mắt. Y hét lên, một bước xông lên, một quyền thẳng vào trung cung, tấn công vào bụng của Hột Can Thừa Cơ.
Hột Can Thừa Cơ hừ một tiếng, dưới chân vững chắc, mười ngón giữ chặt, ngực bụng sôi sục, Lý Thừa Càn đánh một chưởng, như trúng gang, chỉ cảm thấy xương ngón tay đều giống như bị bẻ gãy, đau đến mức nghiến răng một tiếng, lại tăng thêm khí lực.
Hột Can Thừa Cơ cười ha ha, một tay đã túm lấy cổ tay của Lý Thừa Càn, tay kia kéo cổ áo anh ta, roạt một tiếng, lột áo choàng của anh ta xuống, hất tay lên, vứt tay Lý Thừa Càn qua một bên.
La Nhất Đao vươn tay tiếp lấy áo choàng của Hột Can Thừa Cơ đưa qua, khua tay múa chân một chút, mặc không vừa, dứt khoát kéo tới eo, lúc này mới coi như che được thân thể.
Lý Thừa Càn bị Hột Can Thừa Cơ quẳng ngã, đầu xoay chóng mặt, hai mắt hoa lên. Chờ khi thấy La Nhất Đao chạy ra thì không khỏi vui mừng, người này bị người ta ném lên cầu như vậy, bị ngã xuống, càng giống như một con cá chết, người này ắt chỉ có bề ngoài, nếu như có thể bắt làm con tin, thì có thể uy hiếp đại cao thủ kia.
Lý Thừa Càn nghĩ đến đây, “hừ” một tiếng, lao về phía trước, một chiêu ngọa tẩm kỹ, hai chân xoắn lại, muốn làm cho La Nhất Đao một phen té ngã.
La Nhật Đao chẳng để tâm, hai chân kéo căng, Lý Thừa Càn một xoắn, hai xoắn, ba xoắn, lại xoắn, rất mỏi.
La Nhất Đao cười mắng:
- Mượn áo choàng của ngươi mặc, thì sẽ không lấy tính mạng của ngươi, tên không trứng ngươi cút đi!
La Nhất Đao vừa nhấc chân lên, nhẹ nhàng rút khỏi hai chân xoắn lại của Lý Thừa Càn ra, một chân giẫm trên mông của anh ta. Lý Thừa Càn “ái” một tiếng, cả người trượt ra, trượt đến dưới chân Cao Dương.
Cao Dương kinh ngạc thất sắc, vội vàng ngồi xổm bảo vệ Lý Thừa Càn, hét to với La Nhất Đao:
- Không cho phép ngươi làm bị thương đại ca ta! Nam tốt không đánh nữ!
Một câu bảo vệ hai người, não bộ cũng xoay chuyển khá nhanh.
La Nhất Đao trợn mắt với nàng, quay đầu nói với Hột Can Thừa Cơ:
- Nhị đệ, chúng ta đi!
- Nhị đệ?
Hóa ra người này mới là đại ca, chẳng trách võ công cao thế, Lý Thừa Càn kinh ngạc, lập tức kêu lên:
- Hai vị hảo hán, xin dừng bước!
Nói xong, khó khăn đứng dậy.
La Nhất Đao và Hột Can Thừa Cơ đã đi được vài bước liền dừng lại, lạnh lùng nhìn chăm chú Lý Thừa Càn:
- Sao, không phục sao? Hay là muốn giao thủ?
Lý Thừa Càn tươi cười, nhẹ nhàng phủi áo trong, nói:
- Cô gia ta nhìn thấy hai vị có bản lĩnh, làm sao có thể lại rơi vào tình cảm thảm hại như vậy? Thường nói: học được văn võ nghệ, bán cho đế vương gia. Hai người các ngươi đi theo cô gia, cô gia có thể đảm bảo tiền đồ cho các ngươi, thế nào?
La Nhất Đao giận dữ:
- Ngươi là ai chứ? Hử? Nam nữ các ngươi?
Hột Can Thừa Cơ đã từng làm binh, còn từng làm quan đến Quả Nghị Giáo uy, nghe tên thiếu niên tự xưng là “Cô gia”, sắc mặt lập tức trang nghiêm:
- Ngươi là người nào?
Cao Dương bước lên phía trước, dương dương đắc ý:
- Đây là Thái tử ca ca nhà ta, biết sợ rồi chứ? Hai người các ngươi đầu to, dám đánh Thái tử, hừ! Ta sẽ để phụ hoàng cắt các ngươi ra làm tám khúc, đem cho chó ăn.
Lần này, La Nhất Đao cũng nghe rõ ràng rồi, trợn mắt nói:
- Phụ hoàng? Ngươi là ai?
Cao Dương ưỡn bộ ngực nhỏ như nụ hoa giơ cao lên, kiêu ngạo nói:
- Bổn cô nương là Thập thất Công chúa đương triều, sợ rồi chứ?
- Cao Dương, đối với hai vị tráng sĩ, đừng vô lễ!
Lý Thừa Càn tuy rằng vẫn chật vật nhưng thần thái lại có chút ung dung, tiến lên trước một bước nói:
- Hai vị tráng sĩ, Cô gia nhìn các ngươi hoàn cảnh không tốt. Bổn quan cầu hiền như khát, rất thích tính tình thẳng thắn của hai vị, còn một thân võ nghệ này, cho nên thành tâm mời gọi, không biết ý của hai vị như thế nào.
La Nhất Đao quan sát Lý Thừa Càn một lát, kéo Hột Can Thừa Cơ, đẩy gã sang một bên, hạ giọng nói:
- Hai người chúng ta bị trôi vào đây, là đi vào nơi nào, sao lại ngay cả đến Thái tử và Công chúa đương triều đều xuất hiện, chúng ta bây giờ phải làm sao đây?
Hột Can Thừa Cơ nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ:
- Ta ở Lợi Châu, chưa từng thành việc gì. Đến Tây Bắc rồi, cũng chỉ là đầu lĩnh mã phỉ dưới tay tứ đại khấu. Nay đã đến Trường An rồi, ngay cả đến hắc đạo lưu manh đều không làm được, quả thực là hổ lạc đồng bằng, không thể nào thi triển.
Nhớ ngày đó, ta cùng với Lý đại tướng quân mưu phản, toan tính, cũng chẳng qua chính là phong hầu bái tướng, có công theo long. Nay Thái tử đương triều đang đứng ở trước mắt, nếu như đi theo hắn, không những giải quyết được những khó khăn trước mắt, mà ngày sau một khi hắn đăng cơ, ta phong hầu bái tướng lại có gì khó, nếu như vậy, lại hà tất phải tự mình chịu khổ.
Nghĩ đến đây, Hột Can Thừa Cơ nói với La Nhất Đao:
- Đại ca, tà đao của huynh vừa bỏ đi, chúng ta quả nhiên hết cơn bỉ cực đến hồi thái lai.
La Nhất Đao trừng mắt nói:
- Nhị đệ ý gì?
Hột Can Thừa Cơ nói:
- Thái tử đương triều đang ở trước mắt, tương lai chính là Hoàng đế. Chúng ta bảo vệ hắn, ngày sau chính là dưới một hắn, trên vạn người, vị cực nhân thần uy phong hơn người, há chẳng phải mạnh hơn mã phỉ, hắc đạo sao?
La Nhất Đao rẽ mái tóc đang rũ trước mặt, nghiêng đầu suy nghĩ kĩ càng, gật đầu nói:
- Dường như rất có lý. Vậy thì, chúng ta làm sao đây?
Hột CanThừa Cơ nói:
- Đi theo đệ!
Gã xoay người đi tới trước mặt Lý Thừa Càn, ngang nhiên đứng lại, nói:
- Hóa ra là Thái tử ngay trước mặt, thật không thể tin lại gặp mặt ở đây, hai huynh đệ chúng tôi đã từng làm mã phỉ, phạm phải đại tội, Thái tử…còn muốn chiêu hiền không?
Lý Thừa Càn vừa nghe trong lòng càng thêm thích thú, bọn chúng ở bên ngoài không còn đường dung thân, mới có thể xem mình là chỗ dựa duy nhất, mới có thể trung thành tận tâm. Anh ta ngẩng đầu lên, cười ha ha ba tiếng, nói:
- Nếu như các ngươi chịu quy phục bổn cung, những tội đã phạm trước đó, đều bỏ qua hết.
Hột Can Thừa Cơ vui mừng, ôm lấy hai tay, quỳ một chân xuống đất, trầm giọng nói:
- Hột Can Thừa Cơ, nguyện từ nay đi theo điện hạ, nước sôi lửa bỏng, quyết không chối từ.
Lý Thừa Càn chính vị Đông Cung, làm thái tử, không quan tâm đến chính sự, cũng chưa từng nghe qua vị này có tên trong tội phạm quan trọng ở Lợi Châu, nhìn thấy gã chịu thần phục, trong lòng rất không vui mừng.
La Nhất Đao rốt cuộc chỉ là đầu lĩnh mã phỉ mà thôi, nay có cơ hội theo Thái tử đương triều, suy nghĩ kĩ càng, thực sự có chút vinh quang lập tức cũng tiến lên phía trước, học theo Hột Can Thừa Cơ, quỳ một chân xuống đất, chắp tay nói:
- La Bá Đạo, nguyện theo điện hạ, nước sôi lửa bỏng, quyết không chối từ.
Lý Thừa Càn vui mừng, vội vàng khập khiễng tiến lên trước, khom người đỡ dậy, lần khom người này, cảm thấy xương cụt đau đớn, vừa mới bị La Nhất Đao đá một cước, hiển nhiên không nhẹ.
Chẳng qua, Lý Thừa Càn tuy là Thái tử tôn quý, nhưng lại bởi vì làm một Lý Thái sủng quan chư vương mà thiếu cảm giác an toàn cực độ, hiện nay có thể nhận được hai cao thủ để mình sử dụng, trong lòng tràn đầy vui mừng, cũng không để ý nhiều nữa.
Lý Thừa Càn vội vã đỡ hai người, nói:
- Hai vị tráng sĩ không cần phải đa lễ, có thể được hai vị tương trợ, bổn cung vui mừng vô cùng, ha ha …
Nói đến đây, y nhìn thấy hai người một thì mặc áo bào, một người chỉ mặc mỗi chiếc quần cộc, vội nói:
- Nơi này không phải là nơi nói chuyện, các ngươi theo Cô gia, Cô gia trước tiên sẽ giúp các ngươi chuẩn bị y phục, chờ khi về Đông Cung, chúng ta có thể nói nhiều hơn.
Sau đó, y lại xoay người nghiêm mặt dặn dò Cao Dương:
- Sự việc ở đây, người gặp ở đây, tuyệt đối không được nói cho bất cứ người nào biết, nhớ chưa?
Cao Dương cũng là một cô nương cực kỳ thông minh, hai vị huynh trưởng Thái tử Lý Thừa Càn và Việt Vương Lý Thái tranh đấu gay gắt, nàng vẫn rất rõ ràng. Thân là con gái nhà Đế vương, từ nhỏ đã quen tai quen mắt, tố chất chính trị không biết mạnh hơn con gái nhà dân thường bao nhiêu lần, tự nhiên hiểu được lợi hại trong đó, do vậy cũng ung dung đáp:
- Thái tử ca ca yên tâm, Cao Dương sẽ không kể việc ngày hôm nay cho bất kỳ ai.
Lý Thừa Càn gật gật đầu, dẫn La Nhất Đao và Hột Can Thừa Cơ đi. Cao Dương theo phản xạ đi theo phía sau, liếc nhìn Hột Can Thừa Cơ:
- A! Tên nam nhân cường tráng này, ngực còn lớn hơn ta! Cũng đẹp hơn!
Liếc nhìn sang La Bá Đạo:
- Người này không bì được với người kia, chẳng qua…chẳng qua…có vẻ nam tính hơn, bắp chân to, trời ơi, chân thô kệch như vậy, thật kinh người…
Hình thức của La Nhất Đao đương nhiên không so được với vẻ ngoài tuấn tú của Hột Can Thừa Cơ, nhưng thể chất lực lưỡng cương dương của y, lại rõ ràng hơn so với Hột Can Thừa Cơ, quả thực chính là hormone hành tẩu, cũng khó trách thiếu nữ vừa mới trưởng thành nhìn thấy tim nhảy loạn xạ.
Hột Can Thừa Cơ ôm lấy bắp chân thô kệch của Thái tử gia, trong lòng vui mừng không thể tả được, nhưng tâm tư lại xoay chuyển, đột nhiên nghĩ tới Dương Thiên Diệp, nhất thời có chút bất an.
La Bá Đạo không biết thân phận thật sự của Dương Thiên Diệp, không cảm thấy đầu nhập vào Thái tử, Dương Thiên Diệp có ý kiến gì khác không. Nhưng Hột Can Thừa Cơ lại biết, Dương Thiên Diệp là Công chúa tiền triều, tuyên thề rằng không lưỡng lập với bổn triều. Gã có thể quy phục Thái tử, nhưng Dương Thiên Diệp tuyệt đối không thể.
- Làm sao đây?
Bắt Dương Thiên Diệp để lập công làm lễ vào vửa, việc này Hột Can Thừa Cơ làm không được, nhưng nói rõ sự lựa chọn của mình đối với Dương Thiên Diệp, cũng khó tránh khỏi có chút cảm giác đuối lý. Hơn nữa Dương Thiên Diệp chịu bỏ qua cho gã ư? Ôi, đành phải đi một bước, nhìn một bước thôi!
Lúc này, Dương Thiên Diệp cải trang nam nhi, đang dẫn theo Mặc Bạch Diệm và Phùng Nhị đi tới con đường lớn Chu Tước ở thành Trường An.
Thời triều Tùy, ở đây gọi là “Đại Hưng”, là đô thành của Đại Tùy, tòa hùng thành quy mô như vậy, cũng chính là triều Tùy kiến tạo nên. Là tiểu Công chúa Đại Tùy, bước chậm rãi trong tòa hùng thành này, nhưng lại phải mai danh ẩn tích, trong lòng cảm thấy thế nào?
Mặc Bạch Diệm và Phùng Nhị lặng lẽ đi theo sau nàng, nói đến thành Trường An quen thuộc, hai người bọn họ khi Đại Tùy sụp đổ so với Dương Thiên Diệp mới sinh càng hơn vài phần, bọn họ tận mắt chứng kiến sự hung khởi ở đây, sự huy hoàng ở đây, cũng tận mắt chứng kiến giang sơn đổi chủ ở đây.
Mỗi một lần bước vào tòa thành trì này, bọn họ ngoại trừ tổn thương, kích động, nhiều hơn chính là không cam tâm, là không bỏ được chấp niệm đó.
Dương Thiên Diệp cải trang thành nam nhi quá tuấn tú, dung nhan đẹp, cố ý vẽ chân mày nam tính không hề ảnh hưởng tới ngũ quan tinh tế của nàng, ngược lại càng làm cho nàng thêm vẻ xinh đẹp, các đại cô nương bà vợ trên đường, đại đa số giống như nam nhân trên đường gặp phải một mỹ nữ phong thái yểu điệu, hai mắt sáng lên, quay đầu nhìn lại.
Mặc Bạch Diệm có chút bất an, bước lên hai bước, cùng với Dương Thiên Diệp sóng vai mà đi, ngăn cản ánh mắt hai bên:
- Điện hạ, chúng ta tại sao phải tách Hột Can Thừa Cơ bọn họ ra?
Dương Thiên Diệp điềm đạm nói:
- Giữ mối quan hệ là được, không cần phải quá thân cận.
Đi lên trước vài bước, lặng lẽ chốc lát, Dương Thiên Diệp mới nói:
- Ta nghĩ, từ khi ở Lợi Châu thất bại đến nay, chúng ta liền đại loạn, hoàn toàn đi sai đường. Đi về Tây Bắc phát triển, mượn trợ từ lực lượng mã phỉ, tuyệt không phải chính đồ. Nhất là hiện tại, hai người bọn họ đã hổ lạc đồng bằng, cùng lắm cho dù hai người bọn họ là tay sai không tệ, thì cũng làm được gì?
Mặc Bạch Diệm hơi nhăn chân mày hoa râm lại:
- Vậy ý của điện hạ là?
Dương Thiên Diệp nói:
- Ta muốn hiểu rõ, muốn được thiên hạ, phải được người trí dũng song toàn hoàn toàn tương trợ. Như loại người La Nhất Đao, Hột Can Thừa Cơ chỉ có cái dũng của người thất phu, không đủ tin cậy!
Mặc Bạch Diệm thở dài, nói:
- Như nay thiên hạ đã định, chúng ta phải đi đâu thì mới có thể tìm được nhân vật trí dũng song toàn, bọn họ đại đa số đã được triều đình sử dụng rồi.
Mặc Bạch Diệm hơi cười:
- Anh hùng xuất hiện lớp lớp, nào thấy hào kiệt đã được Đường triều sử dụng? Năm đó đám người Từ Thế Tích, Lý Tĩnh vẫn chưa hiển lộ tài năng, cũng đã có triều đình, tại sao bọn họ lại bảo vệ Đường Vương phản triều đình? Bởi vì bọn họ đối với triều đình đương thời đã không còn hi vọng.
Mặc Bạch Diệm nói:
- Như hôm nay thiên hạ đã định…
Dương Thiên Diệp cắt ngang lời nói của lão:
- Vậy thì để cho nó… loạn lên!
Nàng đứng lại, chân mày nhếch lên, mắt giương nhẹ, ánh mắt chăm chú, từ xa đó là cung thành giống như bầu trời cung khuyết vậy.
Lúc này, một đội kim ngô vệ cầm trường kích từ phía trước sắp hàng đội ngũ chỉnh tề đi tới, Mặc Bạch Diệm vội hướng ánh mắt sang Dương Thiên Diệp, Dương Thiên Diệp lại nhìn thật xa vào chỗ cung thành kim bích huy hoàng, tiến về phương môn bên tay phải, phương đó, chình là phủ sở tại của Trưởng Tôn Vô Kỵ.