Chương 197: Người vô liêm sỉ
Dương Thiên Diệp đi vào phương môn, đi phía trước không xa, nhìn thấy một phụ nữ trong lòng ôm một cái, trong tay nắm một cái, hai chân chuyển dịch giống như vòng phong hỏa kéo một đứa trẻ chạy thật nhanh, lại nhìn thấy một hán tử, trong tay bê bát cháo, cháo chỉ còn lại nửa bát, bên trong nổi lềnh bềnh vài miếng gì đó, bước nhanh, bước chưa được vài bước đã đi trước mặt người phụ nữ đó rồi.
Rõ rồi, trước mặt có việc, Dương Thiên Diệp hiếu kỳ, lập tức bước nhanh hơn.
Uất Trì Kính Đức ở trước cửa nhà Trưởng Tôn Vô Kỵ trở thành môn thần, còn là một môn thần biết hát nói, đồng thời còn thêm mắm thêm muối, bịa chuyện bát nháo, Trưởng Tôn Vô Kỵ làm sao chịu được, suýt nữa thì té ngã bất tỉnh.
Các thân tộc đỡ dậy, trong đó một người thân thể tròn mập lăn ra, đây là một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, mặt mày ngũ quan đoan chính, chỉ là quá mập thôi.
Cậu ta mang theo vẻ mặt không hài lòng, nói với Uất Trì Kính Đức:
- Uất Trì đại Tướng Quân, người uy danh hiển hách, vũ nội đều biết. Ngài làm như vậy, nhưng khó tránh khỏi xem nhẹ thân phận của ngài, nếu như ngài cảm thấy cữu phụ của ta có chỗ nào không ổn, hoặc tư thông cá nhân, thì nên đến công đường để thẩm vấn, chứ lại đến cản ngay cửa, la lối om sòm, há không phải điều nực cười sao?
Thiếu niên này là ai. Gã chính là Sủng Quán Chư Vương, Việt Vương Lý Thái uy áp Thái tử của, cháu trai của Quốc cữu Trưởng Tôn Vô Kỵ, bắt gặp Uất Trì Cung bị người ta ức hiếp như vậy, trong lòng không khỏi tức giận, cho nên ra mặt trách cứ. Đừng thấy tuổi gã còn nhỏ, nhưng là Thân Vương cao quý, từ nhỏ đã ở trên cao, câu nói này nói ra, tự có uy nghi.
Hơn nữa, gã là đứa con mà đương kim Thánh thượng sủng ái nhất, Hoàng tử kiêm lãnh hai mươi hai châu quân sự, Lý Thế Dân rất nhiều Hoàng tử Hoàng nữ, tuy dù là cốt nhục của mình nhưng mức độ yêu thích nhất cũng đều có dày mỏng khác nhau, trong đó được sủng ái nhất chính là Lý Thái này đây.
Lý Thế Dân sủng ái Lý Thái, sủng ái đến mức độ nào? Lý Thế Dân đi khắp nơi, người bên cạnh có thể không dẫn theo, nhưng đứa con bảo bối mập này nhất định phải mang theo bên mình. Lý Thế Dân còn nuôi thêm một con chim ưng trắng, tên là “Tướng Quân”, chẳng may một ngày ngắn ngủi không nhìn thấy Lý Thái, nhất thời lại không thể phân thân đều sẽ viết vài câu quan tâm ở trên tờ giấy nhỏ, quấn trên cổ chim ưng Tướng Quân, để nó đưa đi.
Con chim ưng trắng đó được luyện tập đã quen đường đi lối về, đến chỗ ở của Lý Thái, Lý Thái trả lời lại một dòng chữ, nó lại đưa về bên cạnh Hoàng thượng, đi về như vậy, một ngày mấy lần.
Hơn nữa Lý Thái bụng to, có chút hơi mập, Lý Thế Dân nhìn thấy bộ dạng tròn trịa của gã, lo lắng không phải mập như vậy có ảnh hưởng đến thân hình của con trai hay không, mà là lo lắng bộ dạng con trai như vậy, khi thượng triều thăm viếng nhất định rất khó khăn, cho nên, đặc biệt hạ chỉ, cho phép gã đi liễn vào triều.
Việc đãi ngộ này, khi hội triều văn sở vị văn, có tư cách thừa liễn ngồi kiệu, triều Đường trước kia là ai.chỉ có thể là một người! Đó chính là Thiên tử! Tuy nói liễn kiệu của Lý Thái trước sau không thể có nghi thức như khi Hoàng đế thượng triều, nhưng đã là việc trước đó chưa từng có.
Hiện tại, mọi người hiểu rõ Thái tử Lý Thừa Can tại sao lại sống gian nan khổ cực, sinh trưởng trong khó nhọc, tồn tại trong khó nhọc rồi chứ?
Mà Lý Thế Dân làm như vậy, văn võ cả triều đều là người tinh tường, ai trong lòng không hề để ý, ai trong lòng cũng sẽ không cân nhắc, thái tử có phải một ngày nào đó sẽ có người thay thế? Suy nghĩ như vậy, đối với Việt Vương Lý Thái, ai cũng không ngoại lệ đãi ngộ ba phần, cho nên khi gã ra mặt nói, trọng lượng lời nói rất nặng.
Nhưng mà…
Thế sự không tuyệt đối!
Bổn triều có ba người, trước mặt Hoàng đế rất đặc biệt.
Một Lý Tĩnh phong trần tam hiệp, cho đến hôm nay, Lý Thế Dân nhìn thấy Lý Tĩnh, vẫn xưng huynh trưởng. Ngoại trừ trên Triều đường và những trường hợp trọng đại, ở bất cứ trường hợp khác, đều là dùng lễ huynh trưởng để đối đãi, không dùng quân thần để đối đãi.
Đương nhiên, Hoàng đế có thể khách khí với y, dựa theo tính cách con người của Lý Tĩnh, trí tuệ lòng dạ, tuyệt nhiên sẽ không thị sủng mà kiêu ngạo, ở trước mặt Hoàng đế vẫn giữ lễ như cũ.
Ngoài ra hai người đặc biệt khác, chính là Uất Trì Cung và Trử Long Tướng, người vừa mới ở trên đường lớn biểu diễn “Thi đấu hữu nghị” với Uất Trì Cung.
Hai người đặc biệt này, không phải là Hoàng đế muốn đối xử đặc biệt với họ, mà hai vị thợ rèn này, nghề đặc biệt, cẩu thả, đặc biệt tự nhiên.
Hai người bọn họ đều là người dám ngăn cản Lý Thế Dân, ở trước mặt Lý Thế Dân đều quên đi thân phận hạ thần, vẫn dùng thân phận bộ hạ, tự cho mình là lão huynh đệ, hống hách như vậy, lại há sẽ để ý đến lời răn dạy của Lý Thái.
Lý Thái vừa nói, Uất Trì Cung đã cười to lên.
Y duỗi tay ra giống như chiếc quạt bồ, nhéo hai má béo tròn của Lý Thái, tươi cười rạng rỡ:
- Ôi chao, tên tiểu tử nhà ngươi, thật sự đã lớn rồi. Nhìn thấy điệu bộ này, ừ! Có chút phong cách. Con chim nhỏ này, nhìn bộ dạng ngươi như vậy, quá buồn cười rồi. Ôi, nhiều năm không nhận ra, còn nhớ lão thúc ta ôm ngươi, ngươi còn tè cả trên tay ta, cứ giống như hôm qua vậy…
Khuôn mặt tròn trịa của Việt Vương Lý Thái nhất thời sưng lên đỏ ửng, chỉ còn lại hai đường vừa mới bị véo là màu trắng. Trong đám người thân tộc Hoàng thất đã không thể kìm được, phát ra tiếng cười. Lý Thái bình thường nhanh mồm nhanh miệng, chứng tỏ một người năng lực cực mạnh, bị Uất Trì Cung làm cho nghẹn thở nửa canh giờ, mới nói nên lời.
Trưởng Tôn Vô Kỵ mượn khoảng không này mới hòa hoãn qua một hơi thở. Lúc này lão ta vô cùng hối hận, lúc đầu tại sao lại cảm thấy Uất Trì Cung quá thật thà, bèn xem thường y mà lừa gạt y. Không sai, người này thật thà, nhưng người này không dễ bắt nạt.
Như nay còn đâu mặt mũi nữa, may mắn là hết thảy đều là tiểu dân, không có một người nào là đồng liêu trong triều, mà cho dù là có phong thành lọt vào tai bọn họ, đó cũng là những người ăn sẵn nằm ngửa, không đến mức làm quá mất mặt lão, đương nhiên, tiền đề là: lão lập tức giải quyết việc này, bằng không hôm nay Uất Trì Cung dẫn theo người nhà của y để chắn ngay cửa thì biết làm sao, lỡ may ngày mai y lại dẫn cả nhà chắn ngay cửa Hoàng thượng thì sao?
Trưởng Tôn Vô Kỵ thở hổn hển ổn định lại tinh thần, nói:
- Thôi, ta không tính toán vài đồng bạc với ngươi. Năm mươi vạn, ta trả ngươi!
Uất Trì Cung nói:
- Không được! Một trăm vạn!
Trưởng Tôn Vô Kỵ giận dữ nói:
- Ta chỉ nhận …
Uất Trì Cung nói:
- Năm sáu năm rồi, nhiều tiền như vậy, thì tiền lãi sẽ được bao nhiêu, ta có thể không tính rẻ cho ngươi một xu.
Trưởng Tôn Vô Kỵ đụng phải tên khốn như vậy, tức đến mức môi run rẩy không ngừng:
- Được! Ngươi nói bao nhiêu, thì bấy nhiêu vậy. Nhưng mà, trong kho của ta không có nhiều tiền mặt như vậy, ngươi thư thả cho ta mấy ngày, ta sẽ…
Uất Trì Cung nghi thần nghi quỷ nói:
- Đây không phải kế hoãn binh sao? Vậy ngươi viết biên nhận, giấy trắng mực đen, ký tên đàng hoàng!
Trưởng Tôn Vô Kỵ tức giận đến mức nhất phật xuất thế, nhị phật thăng thiên, tức sùi bọt mép nói:
- Ta đường đường Quốc Cữu, Sử Bộ Thượng Thư, Quốc công đương triều, vị cực nhân thần, lời nói của ta, ngươi còn phải hoài nghi sao?
Uất Trì Cung nhếch miệng lên, nói:
- Hứ! Người lừa gạt ta mua nhà của lão ta với giá cao, cũng là Quốc công Quốc Cữu, Lại bộ thượng thư, không tin được, không tin được, ngươi hoặc là lập biên nhận, hoặc là lập tức trả tiền.
Trưởng Tôn Vô Kỵ tức giận rống lên:
- Trong kho của ta chỉ có tám mươi vạn tiền mặt, nhất thời không có nhiều như vậy.
Uất Trì Cung cũng thống khoái, lập tức giơ tay ra:
- Được! Trước tiên trả ta tám mươi vạn, sau đó lập biên nhận hai mươi vạn.
Lý Thái thở dài, đối với một người nhơ nhuốc mặt dày như vậy, đã khiến cho gã bất chợt dâng trào lên một cảm giác bất lực. Lý Thái bất lực nói với Trưởng Tôn Vô Kỵ:
- Cữu gia, hai mươi vạn đó, ta trả, nhanh chóng trả tiền, để y đi đi.
Trưởng Tôn Vô Kỵ há to miệng, dùng sức gật gật đầu, trầm giọng nói:
- Người đâu! Mở phòng kho, điều mấy cỗ xe, đưa tám mươi vạn, đưa tới phủ Ngạc Quốc công.
Uất Trì Cung mặt mày hớn hở:
- Được! Thanh Tước à, hai mươi vạn đó của ngươi, cũng phải nhanh chóng giao tới, tránh việc lão thúc phải lần lượt mở cửa kho, làm phiền.
Lý Thái đối mặt với kẻ mặt dày không biết xấu hổ kia đành bó tayu, chỉ cười khổ nói:
- Ngươi yên tâm, ta lập tức điều hai cỗ xe, giao tiền qua cho ngươi.
Uất Trì Cung mặt mày hớn hở:
- Được được được! Quốc Cữu à, ngươi nhìn xem Thanh Tuế, nhìn lại ngươi đi, ôi…
Uất Trì Cung lắc đầu khinh bỉ, quay người đi, cao hứng gọi người nhà:
- Được rồi được rồi, Trưởng Tôn lão hồ ly trả tiền rồi, thu dọn mau, chúng ta về…Á Này! Ngươi, ngươi đó, chính là ngươi đấy, đến đây, mau đến đây, ha ha ha, làm phiền ngươi rồi!
Uất Trì Cung căn dặn người nhà hơn một nửa, đột nhiên nhìn thấy Lý Ngư trong đám đông đứng ở đó, lập tức vui mừng, vội vàng chỉ tay về phía hắn. Lý Ngư giật mình, lúc nãy bên cạnh hắn là một tên bán diều, y đang khiêng một cái cọc, bên trên có rất nhiều con diều, Lý Ngư thuận tay kéo một con diều, che một nửa bên mặt của hắn, vậy mà cũng có thể nhận ra được ư?
Uất Trì Cung đứng ở trên bậc, nhiệt tình gọi về phía hắn:
- Này này, ta cùng với lão hồ ly Trưởng Tôn giằng co bao nhiêu lần, lão ta một đồng cũng không đưa, vẫn là ngươi lợi hại, dạy ta kế chặn cửa, lão ta ngoan ngoãn chịu thua, haha, vẫn là ngươi lợi hại.
Uất Trì Cung vung tay về phía Lý Ngư, bách tính xung quanh nhìn xuống, cách xa hơn ba thước, hướng về chỗ Uất Trì Cung đang chỉ tay mà nhìn.
Trưởng Tôn Vô Kỵ mắt lộ hung quang, và Việt Vương Lý Thái sắc mặt trầm xuống, ánh mắt giống như hai thanh đao cũng đồng thời nhìn qua.
Tại chỗ đó, chỉ đứng một cô mình Thâm Thâm, Lý Ngư chen chúc giữa đám đông vây quanh nhìn nàng ta, vẻ mặt khâm phục.
Thâm Thâm đứng cách đám đông để xem, thấy bách tính giãn ra, đột nhiên hiểu rõ ra.
Muốn hại ta?
Cô nàng cũng không hàm hồ, lập tức trừng mắt nhìn Lý Ngư, thâm tình chân thành đầy cõi lòng.
Thâm tình đó, chuyên chú đó, nhìn thấy bộ dạng giống như thần tượng hâm mộ.
Bởi vậy, ánh mắt mọi người dường như chiếu vào một chiếc gương, chiết xạ hướng Lý Ngư.
Dương Thiên Diệp đứng phía sau đám đông, mắt nhìn thấy cảnh tượng như vậy, khóe môi không khỏi run rẩy vài cái.
Cô nàng Thâm Thâm việc nhỏ hồ đồ, việc lớn không hồ đồ! Bà nó chứ, so với ta diễn còn sâu hơn! Lý Ngư bị vô số cặp mắt nhìn chăm chú, nhất thời thành bia ngắm của vô số mũi tên, thực sự không thể nào che giấu được, tâm tư hắn xoay chuyển, đột nhiên cao giọng cười to, bước nhanh về phía Uất Trì Cung.
- Ha ha ha, Uất Trì đại Tướng Quân, ngài quá khen rồi. Thường nói, đường không bằng phẳng có người đào! Việc không bằng phẳng, có người quản! Lưu Tiếu Tiếu ta sống ở Lũng Hữu thuần phác, tâm tính ngay thẳng, không dễ gặp người thành thật khi sự việc xảy ra! Tiện tay mà thôi, không gì đáng nhắc đến.
Một bên, Trưởng Tôn Vô Kỵ và Việt Vương Lý Thái bốn mắt nhìn đồng thời nhìn vào mặt hắn, Lý Ngư giống như chưa tỉnh, vẻ mặt hớn hở nói với Uất Trì Cung:
- Tại hạ không yên tâm, cho nên mới đi theo, nếu nay Uất Trì đại Tướng Quân đã lấy được công đạo, vậy thì tại hạ cũng yên tâm rồi. Đại Tướng Quân lấy tiền lên xe về phủ thôi, dù sao thân phận cũng tôn quý, chớ để tiểu dân chế giễu.
Uất Trì Cung liên tục gật đầu:
- Tiểu huynh đệ nói có lý. Ôi, ta nói Quốc Cữu gia này, mau chóng chuyển tiền đi, ta ở đây chờ, lấy được tiền ta đi ngay!
Trong đám đông, Dương Thiên Diệp nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không khỏi nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Ta từ trước tới giờ chưa từng gặp qua người mặt dày vô liêm sĩ như vậy!
Mặc Bạch Diệm cũng cùng chung cảm nhận sâu sắc, vừa mới muốn lên tiếng phụ họa, Dương Thiên Diệp đột nhiên cười một tiếng, giống như vân phá nguyệt, giống như hoa thẹn làm rung động lòng người.