Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 199 - Chương 199: Công Huân

Chương 199: Công huân
Chương 199: Công huân

Chương 199: Công huân

Lý Ngư cho dù không vì Thâm Thâm tự xưng vai mỏi, hông nhức, lưng cũng nhức thì cũng phải thuê chiếc xe, nếu không hai chân của hắn đi bộ, một tòa thành trì to như vậy, đi qua quá nhiều phường, hắn cũng không tiêu được.

Lần này học được bài học từ Lý Ngư, Thâm Thâm không đi thuê cho hắn một chiếc xe chở củi giá rẻ nữa mà tự mình đi thuê cỗ xe có rèm che, chở hắn và Thâm Thâm quay trở về phường Tập Hiền.

Đến con hẻm trước phường Tập Hiền, hai người rất thức thời xuống xe, cho dù từ trong đám đông chen chúc qua, vẫn nhanh hơn một chút.

Con đường vốn dĩ rất nhanh, nhưng hai bên đường đều bị những người bán hàng chen lấn, ngươi dám tiến lên một thước, thì ta dám tiến lên một trượng, con đường càng chen lấn càng chật. Hơn nữa cả một con phố mà những người bán hàng đều chen chúc về phía trước, thì con đường chẳng khác nào dùng một đường vô hình để vẽ lại, như vậy nhiều đám người vãng lai, xe ngựa lạc đà, đều ở giữa hai đường vẽ chen chúc lên, chật ních không chịu được.

- Tiểu lang quân…

Thâm Thâm đột nhiên kéo tay áo Lý Ngư, Lý Ngư đang bị người đi đường chen chúc đến bực bội, quay đầu lại nhìn, nhìn thấy đôi mắt của Thâm Thâm đẫm lệ, một hàng răng trắng tinh dưới đôi môi đỏ hồng, bộ dạng đó, một bộ dạng xuân sắc đó, mang đến một tư vị khó diễn tả nên lời…

- Gì vậy?

Lý Ngư không tin nàng ta lại làm chuyện quái lạ như vậy bởi vì lần đầu tiên thoáng hiện phỏng đoán, quả nhiên, Thâm Thâm liền dùng ánh mắt ném về hướng chiếc xe nhỏ bên cạnh.

Đó là một chiếc xe nhỏ của người bán kẹo hồ lô đường, một lão hán ngồi ở phía sau, đang nấu đường, thổi kẹo hồ lô đường, màu sắc của kẹo hổ phách, rất sống động.

Lý Ngư vừa bực mình vừa buồn cười, khó khăn lắm mới chịu đựng được cô nàng với đôi ngực lớn như vậy, tâm tính lại không chín chắn chút nào, cũng có tính quá trẻ con rồi.

Lý Ngư không kìm được nói:

- Được rồi được rồi, cô thích, thì mua đi.

Cô nàng Thâm Thâm lý nhí:

- Ta không có tiền.

Lý Ngư trợn rắng mắt, nói:

- Vậy thì đi thôi.

Thâm Thâm cô nương liền kéo cánh tay của hắn lần nữa.

- Ta sẽ lấy nước rửa chân cho ngươi.

- Đi thôi!

- Ta rửa chân cho ngươi!

- …Đi thôi!

- Ta bóp vai cho ngươi.

- Ừ, còn nữa không?

- Ta đấm chân cho ngươi.

- Sau đó thì sao?

- Ta mua đồ chơi làm bằng đường cho ngươi, ngươi còn muốn ta làm thế nào nữa?

- Ừ. Cho.

Lý Ngư tiện tay lấy ra vài đồng tiền lớn, mua đồ chơi bằng đường đương nhiên không cần nhiều như vậy, nhưng hắn không phải là là nhân viên nấu ăn trong căn tin trường đại học, dầu gì cũng đã đồng ý rồi, không thể lại đòi trả lại.

Thâm Thâm nhận tiền, hướng về phía hắn cười ngọt ngào, sau đó mau chóng đến chỗ người bán đồ chơi bằng đường, mới lặng lẽ lầm bầm một câu:

- Ôi, có sắc tâm, không có gan giặc!

Nhất là lúc này ồn ào đầy đường đột nhiên tĩnh lặng, kết quả bị Lý Ngư nghe thấy.

Lý Ngư…Lý Ngư…bị người ta nói trúng tim đen, hắn có thể nói gì nữa.

Thâm Thâm vui vẻ xống tới chỗ người bán đồ chơi bằng đường, liền chọn lên một cái, màu sắc không tồi, cái này xem ra rất ngọt, cái kia có lẽ lớn hơn, còn cái kia thì tạo hình đẹp hơn…

Thâm Thâm chọn một lúc bốn năn cái, dự tính từ trong đó lại lựa chọn ra cái mà mình cần nhất, nhưng nhìn trái, nhìn phải, cái nào cũng không nỡ, đang lúc do dự, liền nghe thấy trong đám người đang chen chúc truyền qua âm thanh giống như bị người khác giẫm vào cổ gà:

- Giám thị tới rồi…

- Oang~~~

Bên đường cái chợ tây đang đông đúc nhất thời xảy ra một cảnh tượng thần kỳ.

Tất cả mọi người đang chen chúc nhau đột nhiên ngừng lại bất động, cho dù là người đang đi, xe ngựa, vật dụng cũng đều không động đậy. Chỉ có những người bán hàng vốn dĩ không động đậy lại động đậy.

Quầy hàng đang bán, người bán hàng dường như dưới mông có gắn lò xo, vèo cái nhảy dựng lên, nhanh chóng gập vải thô bày ra đựng hàng lại, nhanh chóng khiêng lên vai, nhanh chân bỏ chạy.

Xe nhỏ bán hàng, túm lấy ghế mắc trên xe, đẩy xe chạy như điên cuồng, vừa chạy vừa kêu:

- Nhương đường nhường đường, cẩn thận kẻo bỏng, cẩn thận cẩn thận…

Còn có tiểu thương nhân đang bày đồ để bán dọn còn nhanh hơn, chạy còn nhanh hơn.chỉ nghe được rầm rầm, sầm sầm, đing đing đang đang, chỉ chốc lát, đồ vật đầy đường, hai bên đường nhanh chóng thanh lý hết. Đám đông hai bên đường chen chúc chật ních liền rẽ sang hai bên, con đường lại có thể rộng rãi thẳng tắp.

Giám thị, chính là quản thành. Đây là chức năng mà người này luôn phải có, nhưng mà, họ cũng là thống trị không nghiêm ngặt. Nhà này đưa hai quả dưa, nhà kia đưa ba quả táo, được chút hời, đều một mắt nhắm một mắt mở cho qua.

Nhưng lần này thì khác, thượng cấp nghiêm lệnh, một khi bắt được, “công cụ gây án” sẽ tịch thu toàn bộ. Tin tức này, là mệnh lệnh của Tể tướng Trưởng Tôn truyền ra ngoài, khi biện pháp cụ thể chấp hành còn chưa thực thi, hai chợ thậm chí các chợ nhỏ ở các phường tụ tập người mua bán cũng đều biết, nên mới có hiệu quả như vậy.

Trong nhóm người, một tên mặc công phục, rõ ràng vừa mới từ nơi làm việc về nhà, cảm thán nói:

- Kinh Thiệu Doãn, huyện Vạn Niên, huyện Trường An, Bất lương nhân, liên thự giám thị, đều quản lý trật tự, hiệu quả quả nhiên là khác biệt.

Còn chưa nói xong, đã thấy “các quản thành” vung gậy hô to,

- Đừng chạy, đứng lại! đứng lại…

Tiếng hò hét giống như cuồng phong quét lá rụng, “cuồng phong” quét “lá rụng”, hô hào mà đến.

Lão hán bán đồ chơi bằng đường đó, đang nấu đường lập tức nhảy dựng lên, đẩy xe nhỏ chạy đi, Thâm Thâm lòng tốt nhắc nhở nói:

- Đại gia, ghế của ông…

Chưa nói xong, nàng liền phát hiện dưới đất trống lúc nãy, vốn dĩ lão hán đó buộc chiếc ghế bên hông, khi vừa đứng lên, chiếc ghế đó trực tiếp mắc sau mông, lão hán mắt điếc tai ngơ với lời nói của Thâm Thâm, trong khoảnh khắc liền biến mất trong dòng người cuồn cuộn.

Thâm Thâm ngẩn người ra, lúc này mới phát hiện…tiền vẫn còn.

Cô nàng tươi cười rạng rỡ, nắm chặt lấy năm sáu cây kẹo ngào đường, cười tủm tỉm xoay người lại, thè lưỡi ra, rất nhanh chóng liếm lấy liếm để, bộ dạng rất say mê, rất dễ dàng bị người khác có ý nghĩ kỳ quái…

Người bán hàng vừa đi, con đường thông thoáng, Lý Ngư dẫn Thâm Thâm thuận lợi đi qua đường lớn, vội đi đến trước đại môn Trử phủ. Đến trước cửa nhìn, lại thấy bên trái cửa có một hố, bên phải cửa một hố, hố đều không sâu, chỉ vừa mới đào ra, chỉ là để tiện định vị.

Lúc này, trước cửa chỉ có một người, lưng trần, vác cuốc, đang hì hục đào những cái hố, mệt đến mức mồ hôi đầm đìa. Trước tường viện bên cạnh cửa lớn, đặt hai cây cột màu đen hơn trượng, trên đầu cột có ngói đồng chụp lên, cái này gọi là phiệt duyệt, bên trái duyệt, bên phải duyệt.

Đây là công huân thế gia kỳ công quảng cáo, đặt công lao sự nghiệp đường hoàng để trước cửa, một loại kiến trúc đặt cột để ghi chú. Đây là chỉ có Thế gia công huân thật sự mới có được vinh hạnh đặc biệt, người bình thường, bất luận ngươi có bao nhiêu tiền, cũng không có tư cách xưng phiệt lập duyệt.

Không có lý lẽ, lão Trử không phải người ích kỉ như vậy, lại nói, cho dù không muốn thỉnh lực công, trong phủ nhà mình rất nhiều binh tướng, lao công miễn phí, không thể không dùng lý lẽ, sao lại có một người đào hố để lắp phiệt duyệt chứ?

Lý Ngư định thần nhìn kỹ lại, người đang làm việc này có chút quen thuộc, dường như đã từng nhìn thấy qua từng bên cạnh Trử Long Tướng…

Thâm Thâm cô nương chạy tới, chau mắt nhướn lên nhìn đại hán đang đào lỗ kia:

- Tiểu lang quân, người này tướng mạo không tồi, ô, bắp thịt này, thật mạnh mẽ!

Lý Ngư gật gật đầu:

- Ừ, người này là Thích Lữ Soái, là em rể của Trử tướng quân. Chị của y có thể gả cho Trử tướng quân, nhất định là không tồi. Vị đệ đệ này của hắn, sao có thể kém được.

- Oa! Là em rể của Trử đại tướng quân, thân thích nhà mình, sao lại có thể để cho người ta làm vậy, Trử đại tướng quân này thật là…

Lý Ngư thở dài:

- Đây không phải là bởi vì có người to miệng, nói nhiều lời, hãm hại ta, cũng hại hắn, thật sự là bản lĩnh!

Ai nói ngực to nhất định không có não, cô nàng Thâm Thâm liền nghe ra mùi vị, nàng ta cụp cằm xuống, chụp trên hai đỉnh đồi rất màu mỡ, trong tay nắm chặt hồ lô ngào đường đã liếm qua, giống như tên trộm nói nhỏ:

- Tiểu lang quân, chúng ta mau vào trong phủ thôi, đào hố thì có gì mà đáng xem.

Khóe miệng Lý Ngư co lên, nói:

- Ta phải nhìn thật kĩ, để tránh ngày nào lại để mình rơi xuống hố!

Bình Luận (0)
Comment