Chương 200: Một đêm này
Đèn được thắp lên sáng rực rỡ, bởi vì Hoàng đế giá lâm, muốn cùng Thái thượng hoàng dùng bữa, cho nên đèn đuốc trong cung Thái An ngoại lệ được đốt nhiều hơn một chút, trong ngoài cảnh giới càng nhiều hơn.
Vị Thái thượng hoàng này trước mắt ở cung Thái An, vốn tên là cung Hoằng Nghĩa. Đây là vì muốn khen ngợi công tích của Tần vương Lý Thế Dân, do Lý Uyên hạ chỉ khởi công xây dựng. Kết quả hiện nay phụ tử dời vị, ngược lại lại vào ở cung điện lúc trước xây dựng cho con trai, cái tên cung Hoằng Nghĩa này, cũng thay đổi thành Thái An.
Bữa cơm của hai phụ tử, vẫn ăn một cách rất gượng gạo. Lý Thế Dân đương nhiên là quan sát nét mặt, khéo léo tìm kiếm thời gian bắt chuyện, kính rượu, làm thế nào cũng không khiến cha của y nể tình, điều này lại không hỗ trợ qua lại được.
Năm Vũ Đức thứ chín, Huyền Vũ Môn biến loạn, quyền lực rơi vào trong tay Lý Thế Dân, Lý Uyên cũng biết mệnh. Kỳ thực lúc đó ông ta ở trong triều đình vẫn có lực lượng cực lớn, phải biết rằng, Lý Thế Dân chỉ là phát động biến loạn Huyền Vũ Môn, giết chết hai huynh đệ. Trước đó, lực lượng của y chủ yếu nằm ở Thiên Sách phủ, chức vị trọng thần trong triều của y không nắm được trong tay, đó đều là người của Lý Uyên.
Lúc đó Bùi Tịch cầm đầu triều thần, còn có các thành viên nòng cốt của tông thất và Quan Lũng quý tộc toàn là của Lý Uyên. Nếu Lý Uyên không chịu khuất phục, vẫn dùng sức để đánh, dũng khí giết cha, Lý Thế Dân chưa chắc có, hơn nữa nếu thật sự làm như vậy, thì tình huống chỉ càng thêm tệ hại.
Nhưng mà người làm cha như Lý Uyên có thể làm được gì? Đã mất đi hai người con trai, chẳng lẽ lại vì tương lai đen tối hắc ám khó hiểu lại cùng với đứa con trai này đánh một trận ư. Tuổi tác của ông ta đã cao, một tay ông ta tạo nên Đế quốc Đại đường cũng muốn ổn định để đời sau kế thừa, Thái tử đã chết, cũng chỉ còn có một người lựa chọn thích hợp nhất.
Vốn dĩ không sống được mấy năm, cũng truyền vị rồi, chẳng lẽ lúc này cùng với đứa con trai thân sinh một phen sống mái với nhau? Chẳng qua, lý trí tuy rằng thúc đẩy ông ta đưa ra quyết định, nhưng trong lòng có nhiều điều không thoải mái, điều này có thể tưởng tượng được.
Hơn nữa, lúc Lý Uyên còn tại vị, đại phong tông thất, quang vương mười mấy người, Lý Thế Dân lên đài ba tháng, ngoại trừ mấy người có chiến công, những chư vương khác liền trở thành “Huyện công”, trong lòng Lý Uyên chắc chắn không thoải mái.
Sau này, Lý Thế Dân lại đuổi đám người Bùi Tịch thân cận với Lý Uyên ra khỏi triều đình, Lý Uyên càng không vui. Nhất là Lý Thế Dân bãi bỏ chức quan của Bùi Tịch, khi đuổi về quê nhà, trách móc bản thân ông ta không đủ tư cách trở thành trọng thần triều đình, nói với ông ta:
- Thái thượng hoàng cầm quyền làm loạn lên, toàn là trách nhiệm của khanh. Ta không xử lý khanh, chỉ bãi bỏ chức quan cho khanh trở về dưỡng già, đã rất khoan dung rồi.
Câu nói xa gần này, rõ ràng là nói Thái thượng hoàng ngu ngốc, dùng sai người. Lời nói này truyền đến tai Lý Uyên, ông ta có thể nghĩ gì? Từ đó, Lý Uyên hờn dỗi, càng xa lạ với con trai hơn.
May mà hai năm trước Đại đường chiến thắng kẻ thù Đột Quyết, ngay cả đến Hiệt Lợi Khả Hãn đều bị bắt làm tù bình, đưa tới Trường An làm Ngụ công. Lý Uyên năm đó khởi binh, nhưng bị bức xưng thần với Đột Quyết, điều này làm cho trong lòng ông ta cũng vô cùng nhục nhã, hiện nay con trai vì ông ta lấy lại danh dự, Lý Uyên vui vẻ trong lòng, mối quan hệ phụ tử mới ôn hòa nhiều hơn.
Nhưng cái gọi là ôn hòa này, cũng chỉ là mối quan hệ phụ tử giống như băng cứng. Khúc mắc chưa qua, có con gái trưởng tôn hoàng hậu hoặc là triều thần khác cũng tốt, chỉ có hai cha con, Lý Uyên lời ra tiếng vào, chẳng trách phải nói mấy câu làm tổn thương con trai, không khí này cũng khó xử vô cùng.
Lý Thế Dân hơi có chút hối hận một mình đến ghé thăm, không dẫn theo Hoàng hậu đi cùng. Có con dâu ở đây, cha y ít nhiều cũng sẽ giữ thể diện cho y, sẽ không khiến cho y ngưng bữa cơm tối nhạt nhẽo vô vị này.
Trên đại điện, hai cha con ăn mỹ thực được chế theo khẩu vị của Thái thượng hoàng và hoàng thượng nhưng lại như ăn thuốc đắng, vô cùng gượng gạo.
Một góc tường chỗ bóng tối của cung Thái An lại có hai bóng người, một màu sắc hoàn toàn với bóng tối, chỉ để lộ ra ánh mắt lóng lánh.
- Cung Thái An sao lại nhiều thị vệ như vậy, ánh đèn sáng rỡ như vậy!
Dương Thiên Diệp chau mày, nàng không nghĩ tới trong cung ngay cả canh gác cũng nghiêm ngặt như vậy, ánh đèn cũng chiếu sáng rõ như ban ngày. Theo lý, cho dù là Hoàng đế giàu cótứ hải, cũng không thể để nhân lực và vật lực phô trương như vậy, năm này qua năm khác làm như vậy, cho dù là Hoàng thất, cũng là một khoản chi trả cực lớn không thể tưởng tượng được.
Phùng Nhị nghi hoặc nói:
- Không phảichứ! Khi còn Tiên hoàng, cũng chỉ khi đại yến tiệc quần thần mới phô trương như vậy!
Tiên hoàng mà Phùng Nhị nói, chỉ Tùy Dương Đế. Tùy Dương Đế là một người cực thích khoe khoang, nhưng cho dù là ông ta, cũng không có lý nào mà mỗi ngày đều phô trương như vậy.
Lúc này, bên cạnh hai người lại có thêm một bóng người lặng lẽ, là Mặc Bạch Diệm thăm dò tin tức trở về. Mặc Bạch Diệm hạ giọng nói:
- Điện hạ, lão nô đã thăm dò rõ ràng. Hôm nay Lý Thế Dân đến thăm phụ thân của y, lúc này vẫn chưa rời khỏi, cho nên trong cung cảnh giới nghiêm ngặt, ánh đèn cũng ngoại lệ chiếu sáng hơn một chút.
- Cha con Lý Uyên đều ở có mặt?
Dương Thiên Diệp kinh ngạc, trong lòng nhen nhóm một suy nghĩ, chỉ là suy nghĩ này vừa mới xuất hiện, nàng không biết có được không, cho nên lại nhanh chóng đè nén lại.
Mặc Bạch Diệm nghe ra, vội vàng khuyên ngăn:
- Điện hạ, tuyệt đối không được! Tuy nói rằng Lý Uyên và Lý Thế Dân đều có mặt, nhưng chính vì như vậy, mà căn bản không có cơ hội hạ thủ.
Dương Thiên Diệp hít thở một hơi thật sâu, thấp giọng nói:
- Ta hiểu! Vậy thì, chúng ta vẫn dựa theo kế hoạch ban đầu để hành sự, chờ Lý Thế Dân rời khỏi, ra tay với Lý Uyên!
- Vâng!
Mặc Bạch Diệm và Phùng Nhị đáp lại một tiếng, ba người cùng hướng ánh mắt nhìn về phía ánh đèn sáng rực kia, tuy nói nhìn không được, nhưng bọn họ biết rằng, hai cái đầu của hai thế hệ tiền hậu đế quốc Đại Đường, đều đang ở đó.
Ánh sáng của ngọn đèn nhỏ như hạt đậu
Một người ngồi dưới ngọn đèn, một người đứng.
Người ngồi ở sau ngọn đèn, ánh đèn đang chiếu trên mặt của ông ta, khuôn mặt như quan ngọc, mắt như lãng tinh, tướng mạo nho nhã, ôn hòa ấm áp, mọi người trên phường đều nhận ra được ông ta. Vị này mỗi ngày đều đứng quầy bán dù, Tô Hữu Đạo Tô tiên sinh.
Người đứng ở đó khuôn mặt vừa vặn ngang chụp đèn để lộ ra ánh đèn, lại có chút mông lung, khó mà nhìn rõ được dung mạo thật sự.
Lúc này, y đang hướng về phía Tô Hữu Đạo bẩm báo:
- Thuộc hạ điều tra rõ ràng rồi, tên Lý Ngư đó đi tới Ti Thiên Giám, hơn nữa không phải là lần đầu tiên đi.
Tô Hữu Đạo nhíu mày:
- Hắn đi Ti Thiên Giám làm gì?
Tên kia nói:
- Thuộc hạ có từng hỏi qua những người từng tiếp xúc qua với Lý Ngư, những người đó cũng không rõ lắm. Cho nên thuộc hạ lại nghĩ ra cách kết giao quan hệ với tên sai vặt ở Thiêm Áp Phòng của Viên Thiên Cương, từ miệng y biết được, Viên Thiên Cương đã từng bố trí cho hai phụ nữ đến từ Lợi Châu, còn từng hai lần đích thân ghé thăm. Chỉ là nam nữ khác nhau, chờ sau khi hai phụ nữ đó ổn định rồi thì không đi đến đó nữa.
Tô Hữu Đạo gõ tay nhẹ vào mặt bàn, nói:
- Lý Ngư, đến từ Lợi Châu!
Tên kia nói:
- Dạ! Cho nên, thuộc hạ cũng dựa theo lời của gã sai vặt đi ghé thăm những địa chỉ mà tên sai vặt kia nói, hóa ra, hai phụ nữ đó, một người là mẫu thân của Lý Ngư Phan thị, một người tên là Cát Tường, hình như đã cùng Lý Ngư kết thân, coi như là vợ của Lý gia.
Thời gian một ngày, điều tra rõ ràng nhiều thứ như vậy, hiệu suất cao, nghĩ cũng biết được.
Hơn nữa, Tô Hữu Đạo chỉ căn dặn tên đó một việc, nhưng tên đó trực tiếp điều tra, đồng thời không chỉ nói rõ ra chân tướng chuyện này, mà y lại có thể tùy lúc muốn được biện pháp, tìm hiểu rõ toàn bộ chuyện này, mà không phải cấp trên bàn giao một việc, ta lại chỉ làm một việc, sự nhạy bén của người này có thể thấy một đốm.
Nhưng chính là người như vậy, môn hạ của Tô Hữu Đạo lại chỉ là một nhân vật nhỏ chạy vặt. Tô Hữu Đạo nói chuyện với y, thậm chí ngay cả đến tên cũng lười gọi một tiếng, liệu Tô Hữu Đạo này có được bao nhiêu nhân kiệt? Ai có thể nghĩ ra được, người bán dù phương này, lại có lực lượng lớn như vậy.
- Rất tốt!
Tô Hữu Đạo trầm ngâm một chút:
- Thừa lúc Viên Thiên Cương, Lý Thuần Phong không có mặt, Lý Ngư vẫn chưa tìm được mẫu thân của hắn và Cát Tường, dựa theo kế hoạch của chúng ta, nhanh chóng hành động, thông qua Phan thị và Cát Tường, trước tiên kéo lấy mối quan hệ với Thường Kiếm Nam, chờ Lý Ngư tìm thấy bọn họ rồi, muốn tham gia trong đó cũng khó.
- Vâng! Đã dựa theo sự sắp xếp của tiên sinh để làm. Chẳng qua…
Tên đó đáp lại một tiếng, thần sắc đột nhiên hiện lên sự do dự:
- Tiên sinh, tên Lý Ngư này, thật sự có thể không phụ sự kỳ vọng của tiên sinh sao?
Tô Hữu Đạo ngửa đầu lên, nhìn gã đó:
- Hắn là vì cha báo thù, tích công lực chín năm, thành tại một khắc! Chữ hiếu trong tâm, sức kiên nhẫn phi phàm; hắn có thể bên đường giết người, trong đám quân sĩ hổ lang đâm người, có dũng có can đảm, võ cũng bất phàm; người trung mới hiếu, người hiếu mới trung, trung hiếu song toàn, có thể chịu đựng mọi người là không thể, có thể không sợ chết, một thân võ công không tồi, vậy thì, việc này ở hắn, có gì mà khó chứ?
Tên đó lưỡng lự nói:
- Nhưng hắn, từ trước tới giờ chưa từng giao thiệp với hắc đạo.
Tô Hữu Đạo mỉm cười, từ thư án lấy ra một cây dù vẫn chưa làm xong, ngón tay kéo lên, nhẹ nhàng sờ vào và hỏi:
- Ngươi có biết, cây dù này, lúc đầu là dùng để làm gì không.
Tên kia ngẩn ngơ, nói:
- Để che mưa!
Tô Hữu Đạo mỉm cười lắc đầu:
- Trước tiên lúc đầu người ta phát minh ra cây dù, không phải là để che mưa, mà là để che nắng.
Tên kia có chút kinh ngạc mở to mắt ra.
Tô Hữu Đạo chậm rãi nói:
- Vật liệu lúc đó, vẫn làm không được loại chống mưa bão mà không tổn hại, tiền nhân điều kiện có hạn, công nghệ có hạn, cho nên không tạo ra được cây dù che mưa. Nhưng mà che nắng, thì dễ hơn rất nhiều. Mãi đến sau này, mới từ từ dùng thử nhiều loại vật liệu, thậm chí có thể che mưa.
Tô Hữu Đạo ngừng lại một chút, mỉm cười nói:
- Vốn dĩ bởi vì nắng gắt khô héo mới phát minh ra được một dụng cụ, có thể dùng cả khi trời mưa bão nặng trịch. Được bao phủ bởi một loại công cụ có điều kiện cơ bản để chống mưa bão. Vậy thì, từ trước tới giờ chưa từng giao thiệp với hắc đạo, nhưng trung hiếu nghĩa dũng, một nam nhân có gan có biết, tại sao lại không thể hô phong hoán vũ trong hắc đạo?
Tên kia cúi đầu nói:
- Tiên sinh giáo huấn chính phải!
Tô Hữu Đạo cười, nói:
- Mà hiện tại, dù, không chỉ không thể che nắng, có thể che cả mưa, có thể để cho Đế vương, quan viên xuất hành, là vật uy phong nghi thức, hay là vật nam nữ thường dùng yêu đương trên phố: Một cây dù mát mẻ, đều hai người cùng đi! Có tài tạo ra, tùy nơi dùng được, Lý Ngư, chính là tài có thể tạo!
“Bủm” một tiếng, Lý Ngư đánh rắm một cái.
Ánh đèn đã lên, ánh trăng như nước.
Đánh một quả rắm xong, Lý Ngư chợt nhớ ra còn có cô nàng Thâm Thẩm đang ngủ trong phòng ở gian ngoài, chợt lúng túng.
Trong bụng vẫn còn có cảm giác xả khí, lại chỉ có thể nín lại, cố hết sức xả ra nhỏ tiếng.
Đột nhiên, một tiếng cười không kìm được vang lên thành tiếng.
Trong phòng gian ngoài, Thâm Thâm cười khanh khách nói:
- Tiểu lang quân, ngươi cứ xả thoải mái, chờ khi người đánh rắm xong, người ta chờ đến buồn ngủ rồi, ha, hahahha…
Thâm Thâm cười to, Lý Ngư lại xấu hổ da mặt đều tím lại.
Nghiến răng nghiến lợi hồi lâu, Lý Ngư mới nói:
- Cô…, ta thật muốn đuổi cô đi cho rồi!
- Đừng mà, ngươi xem người ta ngoan bao nhiêu, lấy nước cho ngươi rửa chân, trải giường xếp chăn, kéo chăn ấm, tiểu a hoàn hiểu tâm biết ý, người ở đâu tìm được.
Thâm Thâm liền lên tiếng sợ hãi, giọng nói đầy đáng thương.
Nàng rất không ngốc, hai ba ngày tiếp xúc, đã hiểu được Lý Ngư là nam nhân cực kỳ tốt, hơn nữa hắn lại là phụ tá của một vị Đại tướng quân, có thể lên tới chức cao này, phải có bảo đảm an toàn, thật sự nếu bị đuổi đi, nàng biết đi đâu? Tuy nói rằng vạn bất đắc dĩ rời khỏi Trường An, nhưng mà đây là quê nhà nơi nàng sinh ra và lớn lên, nếu như có thể không đi, đương nhiên không đi rồi.
Cho nên, tuy rằng rõ ràng biết Lý Ngư nói ra có vẻ ghê gớm, nhưng không thật lòng, nhưng nàng ta vẫn phối hợp để tỏ ra đáng thương.
Đêm dài người tĩnh, cô nam quả nữ, có câu nói “chăn nệm ấm áp”, nghe được trong lòng Lý Ngư, lại không khỏi trong lòng rung động, theo phản xạ nói:
- Được thôi! Vậy ngươi cho ta chăn nệm ấm áp đi!
Câu nói này vừa nói ra, trong gian phòng bỗng nhiên tĩnh lặng hẳn.
Thâm Thâm cắn môi, trong lòng không kìm được tự nhiên nhảy dựng lên.
Nàng là một nữ tử thuộc tầng lớp dưới đáy xã hội, lãng mạn không thiết thực ảo tưởng cách nàng rất xa rất xa, suy nghĩ của nàng càng thực tế một chút. Dưới mắt nàng lúc này ngủ trong gian phòng đó là một nam nhân, là một người tốt mà dưới tình huống bình thường tuyệt đối không tìm ra được.
Dưới tình huống bình thường, nàng chỉ có thể tìm được một nam nhân cùng ở gánh hát, trở thành một người bầu bạn cả đời, tương lai sinh mấy đứa con, cũng học theo nghề của họ, sống hèn mọn cực khổ.
Nếu như có Lý Ngư điều kiện như vậy, phẩm chất tính tình lại ôn hòa dễ nói chuyện như vậy, cho dù là một lão già với chòm râu thật dài thật dài, cũng là nàng trèo cao rồi. ? Huống hồ hắn lại trẻ tuổi như vậy, nếu như kết thân có thể ủy thác cho hắn…
Kỳ thực Thâm Thâm không phải không nghĩ qua, chỉ là khoảng cách hoàn toàn quá lớn, lòng tự ti mãnh liệt khiến nàng nghĩ cũng không dám nghĩ. Cho nên, khi một câu nói nửa thật nửa giả, chỉ là nàng không muốn dưới tiền đề bị cự tuyệt và tự ti một cách tổn thương, làm một thăm dò có thể tiến có thể lui.
Cô nam quả nữ, cùng ở trong một phòng, lại có bóng đêm che giấu, gan của Thâm Thâm dường như cũng lớn hơn.
Nàng cảm thấy được, khuôn mặt của mình đang nóng bừng, lúc này chắc chắn sẽ đỏ hơn đít khỉ. Tim của nàng đập cực kỳ nhanh, nàng tự nghe được trong tai mình phảng phất tiếng trống. Nhưng ý nghĩ đó, lại đột nhiên giống như hồng thủy mãnh liệt xông ra, không cách nào ngăn chặn.
Có lẽ, qua một thế kỷ dài như vậy, Thâm Thâm cuối cùng nổi lên lá gan:
- Ừm ~~~ ngươi nói đó nha, ta…ta thật sự cho ngươi…cái chăn ấm áp …
Một câu nói, nói ra run rẩy, một câu nói xong, nàng giật mình túm lấy chặt lấy cái chăn, chuẩn bị chui người vào. Nhưng mà…
Nhưng mà trong phòng không có một tiếng động.
Thâm Thâm chờ lúc lâu, từ trên gối nâng lên đầu, bên tai lắng nghe, từ trong gian phòng bỗng nhiên truyền ra tiếng gáy nhẹ.
- Hắn ngủ rồi sao?
Tên khốn kia rõ ràng đang ngủ rồi!
Thâm Thâm vừa tức vừa thẹn, oán hận vặn người, lầm bầm nói:
- Có sắc đảm nhưng không có tà tâm! Tên không trứng này, mình thật sự muốn ngày mai đi tìm Cát Tường muội muội để tâm sự mới được.
- Cô nói gì đấy? Ai!
Phòng bên trong, nhất thời vang lên tiếng rống to của Lý Ngư, làm Thâm Thâm giật nảy mình:
- Ngươi chưa ngủ sao? Kêu to cái gì, muốn dọa chết người sao!
Thâm Thâm tức giận ngồi dậy, sau đó nghe tiếng chân trần giẫm trên sàn nhà, Lý Ngư từ phòng bên trong chạy ra, trần truồng, dưới tình thế cấp bách…ô! Hắn vốn có sở thích khi ngủ cởi bỏ hết đồ, thật sự không cách nào nhìn.