Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 201 - Chương 200: Một Đêm Này

Chương 200: Một đêm này
Chương 200: Một đêm này

Chương 201: Ca kịch

Đặt mình vào Lý Ngư của Đại Đường và rất nhiều bách tính phường Tập Hiền, đêm này đều nghe thấy rõ giọng hát không thua kém gì Vitas.

Tuy nói giữa gian phòng không có đốt đèn, nhưng ánh đêm xuyên thấu qua lớp hàng rào vào cửa sổ xuyên vào trong, ánh lên giống như lớp sương phủ trong phòng, chỉ cần không phải đột ngột từ dưới ánh đèn sáng rực đi vào, thì nhất định có thể thấy rõ ràng rất nhiều thứ bên trong.

Cho nên, sau khi nhìn thấy cái vật giống như cái mũi lắc lư, nhìn thấy cái nhỏ nhắn trên thân thể người nam nhân, Thâm Thâm lập tức phát ra âm thanh giống như âm cá heo của Vitas, chấn động đến mức cửa sổ giấy run rẩy lên, cuối cùng “xoạt” một tiếng, cửa sổ giấy rách một đường.

- Phanh!

Hàng rào cửa bị người ta mạnh mẽ phá vỡ, một đại hán thân hình vạm vỡ tay cầm một hoàn thủ đại đao, xông vào, nghiêm nghị rống lên:

- Kẻ xấu phương nào!

Theo sau đó, càng nhiều người xông vào, trong đó hai người cao ốm cầm theo đèn lồng, chiếu sáng trong phòng.

Đại hán tay cầm hoàn thủ đao, chính là Trử đại tướng quân.

Trử đại tướng quân vốn tính tình nóng nảy, ban ngày hấp tấp về đến nhà, trước tiên lôi em vợ Thích Lữ Soái giáo huấn một trận, phạt y đi đào hố “phiệt duyệt”, sau đó xoay qua suy nghĩ, Uất Trì Cung chức quan có thể cao hơn y, nhưng tên lão tiểu tử này lỡ như không cần thể diện nữa thì sao?

Suy nghĩ này, Trử Long Tướng liền rời khỏi nhà, đi tới nhà của Lô Quốc Công Trình Giảo Kim, đem gút mắc ân oán của y và Uất Trì Cung, nói cho Trình Giảo Kim biết rõ. Trình Giảo Kim tướng mạo tục tằng thô lô giống như Trương Phi, nhưng thực ra tính cách lại rất tỉ mỉ, có tâm nhãn.

Thông thường mà nói, hai đại tướng quân nảy sinh khúc mắc, dựa vào sự khôn khéo của Trình Giảo Kim, sẽ không tham dự, nhưng mà, Trử Long Tướng đã từng là bộ hạ của Trình Giảo Kim, hơn nữa cùng giống nhau đều là đại tướng quân với kỳ công sáng lạng, hai vị chiến tướng Trình Giảo Kim và Uất Trì Cung kỳ thực tồn tại mối quan hệ cạnh tranh.

Do vậy, Trình Giảo Kim trả lời, chỉ cần Uất Trì Cung không chịu trả lại sự chênh lệch giá, sẽ thay y chủ trì công đạo, đến trước mặt Hoàng thượng để dâng lên cáo trạng. Lão chiến hữu gặp gỡ, lại một câu trả lời giúp đỡ, cảm tình ấm lên mạnh mẽ, cho nên Trử Long Tướng vui vẻ ở lại, cùng với lão Trình uống một bữa tiệc rượu, lúc này mới trở về.

Trử Long Tướng vừa mới trở về phủ nhà mình, nghe thấy trong khách xá truyền ra tiếng có thể truyền khắp phường Tập Hiền, còn cho rằng trong phủ gặp trộm, lập tức túm lấy một thanh đao của thị vệ, lập tức lên trước, xông thẳng vào chỗ ở của Lý Ngư.

Hai ngọn đèn lồng giơ cao lên, Lý Ngư vẫn chưa biết mình không mặc y phục, mắt nhìn thấy Thâm Thâm thét lên một tiếng, ngay cả Trử đại tướng quân cũng đều tới, không cảm thấy có chút tức giận, kinh ngạc nói:

- Ta làm gì cô mà sao cô lại kinh ngạc vậy! Thật sự…thật sự muốn đuổi cô đi cho rồi!

Trử đại tướng quân giơ hoàn thủ đao, nhìn thấy bộ dạng Lý Ngư, giơ ngón tay cái lên:

- Lý tiên sinh tuy là văn nhân, nhưng tính tình tùyys, thật sự là quá hợp với khẩu vị của Trử mỗ. Người đã biết văn, lại hiểu võ, văn võ song toàn, là một người tài!

Trử Long Tướng nói đến đây, lại nhìn thân thể Lý Ngư cẩn thận dùng hai mắt dò xét, gật đầu nói:

- Ừ…, tiền vốn cũng không nhỏ, vị tiểu nương tử này còn có gì không hài lòng? Nếu như quá xấu hổ, thì hồng tướng đi ra ngoài. Các người tiếp tục, Trử mỗ đi đây!

Trử Long Tướng uống hơi say, vừa lúc xông vào đây, lại toàn thân đầy mồ hôi, vội vàng đi về tắm, nói xong xoay người mà đi. Đám binh sĩ dưới tay y nhịn cười xoay người, lại hướng về phía Thâm Thâm cô nương mái tóc dài đẹp không ngồi trong chăn đầy thâm ý rồi ngênh ngang rời đi.

Trử Long Tướng bước nhanh như bay, khi sắp đến cửa thứ hai, liền nghe thấy tiếng thét truyền tới, không khỏi vuốt râu cười:

- Lý tiên sinh cuối cùng đã vào hang rồi, ha ha, uống cạn một chén lớn!

Bên trong phòng khách, Lý Ngư giận giữ mắng mỏh Thâm Thâm hồi lâu, theo ánh mắt vừa thẹn vừa sợ của cô nàng, cuối cùng phát hiện mình đang trần như nhộng, không khỏi thét lên một tiếng, nhanh chân chạy vào phòng, ngược lại làm cho Thâm Thâm kinh ngạc ngẩn người.

Lại qua hồi lâu, Lý Ngư mặc xong y phục vẻ mặt xấu hổ đi ra:

- Lý mỗ thích lõa thể. Ngủ- Lõa thể. Ngủ là phương thức khỏe mạnh nhất, có thể thúc tiến tuần hoàn máu, có thể khiến cho thân thể đạt được đầy đủ sự thoải mái và nghỉ ngơi. Chỉ là trời không lạnh, khi ngủ mê hoặc khi tình hình khẩn cấp, sẽ quên rằng bản thân không mặc quần áo.

Lý Ngư vừa nói một chuỗi với Thâm Thâm, sau đó tiếp tục:

- Được rồi! Ta đã giải thích qua rồi, bây giờ cô nói cho ta biết, Cát Tường mà cô nói, là người nào vậy?

Thâm Thâm cảnh giác nhìn hắn:

- Ngươi hỏi cái này làm gì?

Lý Ngư trừng mắt nhìn nàng ta nói:

- Ta nhớ ra rồi, cô nói nàng ấy ở cùng một người phụ nữ. Người phụ nữ kia, chính là họ Phan?

- Sao ngươi lại biết?

Thâm Thâm ngạc nhiên mở to mắt, nhưng liền chuyển sang vẻ cảnh giác:

- Ngươi muốn làm gì?

Lý Ngư chợt mừng rỡ:

- Qủa nhiên họ Phan? Haha.. haha…

Hắn lập tức theo phản xạ xông về phía cửa ra vào, kịp thời nhìn thấy sắc đêm ngoài cửa, mới nhớ ra lúc này đã là thời gian giới nghiêm. Trử đại tướng quân có tư cách trở về lúc này, nếu như hắn lúc này ra ngoài, nhất định sẽ bị Kim Ngô bắt đi.

Lúc này trong lòng hắn chỉ ước có một đôi cánh, nhưng hắn cũng biết rằng, đêm nay là không thể đi gặp mẫu thân và Cát Tường, hắn nuối tiếc nhìn bóng đêm, xoay người trở vào.

Vừa rồi còn trần truồng trước mặt Thâm Thâm, thực ra hắn ít nhiều vẫn có chút ngại ngùng, cho nên cũng chỉ mượn tức giận để che giấu, nói với nàng mấy câu sẽ bớt đi chút xấu hổ.

Lý Ngư quay vào trong phòng, nặng nề nằm xuống, nghĩ tới tin tức của mẫu thân và Cát Tường thì hưng phấn, không chút buồn ngủ.

Trong phòng gian ngoài, Thâm Thâm đắp chăn mà ngồi, sau một hồi lâu, đột nhiên ảo não:

- Hài, Thâm Thâm à, ngươi thật sự ngu chết đi được! Rõ ràng đây là cơ hội tốt, nếu như hắn chịu muốn ngươi, thì cả đời này ngươi không cần phải dựa vào ai, ngươi còn kêu gì chứ! A~~, ngươi thật sự ngu chết đi được! Ai? Hắn hỏi Cát Tường muội muội làm gì chứ? Hắn sao lại biết mẹ của Cát Tường muội muội họ Phan chứ?

Giữa lúc Thâm Thâm hoài nghi, đột nhiên m ột trận gió đêm ùa tới, cảm giác mát mẻ, lúc này mới tỉnh ra, cửa hàng rào đã bị Trử đại tướng quân phá nát, giống như một cái lỗ hỗng to…

Tiếng Thâm Thâm sợ hãi liền theo cơn gió đêm vào trong phòng:

- Tiểu lang quân?

Lý Ngư tức giận đáp:

- Cái gì vậy?

Thâm Thâm nhỏ giọng nói:

- Cửa bị hư rồi, có gió nữa!

Lý Ngư quát:

- Chịu đi, cô như vậy, nên ngủ bên dưới cửa hiên, có thể ngủ trong phòng, đã không tệ lắm rồi.

- Ôi vâng!

Thâm Thâm yếu ớt đáp lại một tiếng, liền không có tiếng động gì.

Lý Ngư nghĩ lại, đột nhiên có chút không đành lòng, đang do dự có nên gọi cô nàng ngu ngốc khiến hắn mất hết mặt mũi vào trong phòng để ngủ hay không, chợt nghe tất tất tác tác một hồi vang lên.

Lý Ngư vểnh tai lắng nghe, cảm thấy âm thanh tất tất tác tác càng ngày càng gần, hắn nhẹ nhàng nâng đầu lên, mượn ánh trăng mông lung để nheo mắt nhìn, liền thấy toàn thân Thâm Thâm cô nương đắp chăn, trong lòng ôm lấy chiếc gối, phủ phục mà đi, bò vài bước, nghỉ một chút, y như tên trộm quan sát động tĩnh của hắn, chờ khi nhìn thấy bên hắn không có chút âm thanh gì, bèn tiếp tục phủ phục vài bước.

Không cần hắn mềm lòng, cô nàng Thâm Thâm hai mặt, đã tự mình bò vào.

Lý Ngư vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng thật sự muốn hắn hét đuổi cô nàng này đi ra ngoài, lại không nhẫn tâm, chỉ đành phải trở mình, giả dạng như không biết gì.

Lúc này, Lý Thế Dân rời khỏi Thái An cung đã gần nửa canh giờ, tiếng động lớn ở Thái An cung cũng yên tĩnh lại, từng chiếc chụp đèn theo thứ tự bị dập tắt, bọn thái giám trong cung, ngoại trừ người trực đêm cũng đều đi hết. Mà đa phần những binh sĩ bảo vệ trong cung cấm cũng đều tản đi rồi.

Dương Thiên Diệp kiên nhẫn chờ đợi, cho đến khi ngọn đèn trên đại điện Thái An cung cũng dần dần dập tắt, chỉ để lại bốn cặp nến, chiếu ra ánh sáng tối tăm, lúc này Mặc Bạch Diệm và Phùng Nhị nhẹ nhàng thủ thế, thả người nhảy lên, như một mảnh lông vũ không hề có trọng lượng, nhảy vào trong cây hoa cảnh.

Bình Luận (0)
Comment