Chương 202: Thích vương sát giá
Cung điện của Thái thượng hoàng quy mô và phô trương thật sự quá nhỏ, dù sao ở đây vốn dĩ là cung điện mà Lý Uyên cho Lý Thế Dân, là cung điện Vương gia ban thưởng cho con trai của mình.
Đối với điều này, các đại thần vẫn luôn có chỉ trích, những năm gần đây đã có quá nhiều đại thần trình thư lên Hoàng đế, khiển trách Hoàng đế một mình ở cung điện to lớn hoa lệ, lại để cho Thái thượng hoàng ở một góc, có chút mất hiếu đạo.
Thực ra Lý Thế Dân sở dĩ tự mình dọn đi Thái Cực cung, nhường cho phụ thân dời đến Thái An cung, ngược lại không phải muốn phô trương và hưởng thụ, mà là một biểu tượng giao tiếp quyền lực chính trị.
Lúc đầu y kế vị chính là ở nơi này, khi đó Thái thượng hoàng vẫn ở Thái An cung, cho đến khi y đăng cơ sau ba năm, chỗ ở của hai phụ tử mới đổi chỗ, đây là một ngụ ý chính trị.
Cho nên, không thể nhường ra Thái Cực cung đại biểu cho quyền lực chính thống của hoàng đế, lại không muốn để phụ thân ở trong cung điện quy mô dành cho cấp bậc Thân vương khiến cho bản thân bị người trong thiên hạ thóa mạ bất hiếu, Lý Thế Dân mới hạ quyết định, muốn xây dựng một tòa thiên cung vạn điện cho phụ thân, một tòa cung điện hoa lệ nhất trên sử sách, đồng thời cũng là cung điện đệ nhất ngũ hồ tứ hải khắp thiên hạ: Đại Minh cung.
Tối nay đến thỉnh an phụ thân, Lý Thế Dân còn ân cần nói đến tiến độ xây dựng Đại Minh cung, chỉ là Lý Uyên đối với việc này với vẻ cũng không mấy hào hứng, miền cưỡng nói hai câu sau đó trở về, làm cho Lý Thế Dân một bụng đầy lời nói, nhưng lại không nói ra được.
Lúc này Lý Thế Dân khởi giá hồi cung, Lý Uyên cũng tự trở về tẩm cung.
Bữa cơm này, khi thật sự gặp tri kỉ thì ngàn chén cũng thiếu, còn không hài lòng nửa chén đã say. Lý Uyên tửu lượng tốt nhưnglúc này bất ngờ có chút ủ rũ, vào trong tẩm cung, có cung nữ cởi giày, thái giám mới hỏi một câu muốn tần phi thị tẩm không, ông ta đã xoay người ngủ thiếp đi.
Lý Uyên sau khi thoái vị, quyền lực hư danh, nhưng tinh lực vẫn tràn trề, ông ta cũng không có việc tốt nào để làm, chỉ cố gắng tạo ra người, cho Lý Thế Dân thêm đệ đệ muội muội. Cho nên mấy năm này lần lượt nạp thêm rất nhiều mỹ tần tiến cung. Đối với điểm này, Lý Thế Dân cũng không hề phản đối, còn hết sức ủng hộ, cho nên hậu cung của Lý Uyên càng ngày càng khổng lồ, mỹ nhân thì nhiều, ngay cả đến bản thân ông ta cũng không nhận biết hết được.
Lý Uyên nghe thấy cung nữ hỏi một câu, nhưng đang cảm thấy buồn ngủ, cũng không hề để ý tới, mơ màng cố gắng chợp mắt, nghe thấy bên ngoài xì xào bàn tán vài câu, tiếp theo là bước chân, biết rằng đám thái giám cung nữ trực đêm lười biếng mà ngủ gật.
hư danh cô đơn trống rỗng, kỳ thực không chỉ là đã không còn chỉ điểm giang sơn nữa, mà còn uy phong trong tù túng, rất nhiều đại thần cúi đầu và ngẩng đầu đều lộ ánh mắt vui sướng, thể hiện rõ ở trên các phương diện.
So với lúc này, nếu như ông ta vẫn còn là Hoàng đế, những tên thái giám, cung nữ đang trực này, ở ngoài cửa tẩm cung đứng trực cả đêm, cũng tuyệt không dám động đậy, càng không dám nói chuyện lén lút hay đi ngủ.
Lý Uyên thở một hơi thật dài, lại trở mình, lấy chiếc gối kéo kéo xuống cổ, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Không biết khi nào, Lý Uyên dường như cảm thấy có chút khát nước, lại dường như phát giác có người đang ở bên cạnh mình, không khỏi mở mắt ra.
Trước giường thực sự đứng một người, trên bàn còn để lại một chiếc đèn, ánh đèn chiếu phía sau lưng người đó, chiếu một nửa dáng người của người đó rất rõ ràng, yểu điệu thư thái, đường cong thướt tha, eo nhỏ, dáng đẹp, sau đó một cặp đùi thon dài thẳng tắp.
Vị trí ngủ của Lý Uyên so với vị trí đứng của người con gái kia không thấp, bộ dạng ngẩng đầu như vậy, ngọn đèn chiếu mờ mờ. Vóc dáng cô gái cực kỳ đẹp, tuy rằng bởi vì bị che mất bóng, nhất thời nhìn không rõ bộ dạng của nàng ta, nhưng chiếc eo nhỏ nhắn đó, tỉ lệ cực đẹp với cặp đùi kia, chỉ vừa nhìn có thể thấy được sức sống của cái eo nhỏ nhắn thanh xuân kia, cặp đùi thon tròn rắn chắc đó mượt mà, Lý Uyên vẫn chưa cảm giác được gì khác thường.
Thoáng nhớ lại lúc nãy cung nữ còn hỏi qua có cần gọi phi tần thị tẩm không, chẳng lẽ mình đã thuận miệng mà trả lời tìm phi tử nào đến chăng? Lý Uyên thỏa mãn cười rộ lên:
- Ái phi, mau đến châm cho ta chén trà, trẫm hơi khát nước!
- Roạt~~~
Một đường kiếm thoát ra, trong không trung luẩn quẩn một luồng ánh điện, ngay sau đó, một chung trà đã đến ngay trước mặt của ông ta.
Hóa ra, cung nữ ở trước bàn đã chuẩn bị sẵn một chung trà mát lạnh, vốn để phòng khi Thái thượng hoàng khát sau khi uống rượu khát nước. Vừa rồi Lý Uyên vừa nói, cô nương đứng ở trước giường liền dùng mũi kiếm, trở tay đâm qua, trực tiếp chọn vào chung trà nhỏ phía trước, dùng kiếm bưng chung trà tới.
Nhanh chóng, gọn gàng như vậy, nhưng chung trà đó, rõ ràng không rơi một giọt, kiếm thuật này, quả là xuất thần nhập hóa.
Lý Uyên cũng bị một thanh kiếm này làm cho giật mình tới mức cảm giác buồn ngủ mơ hồ cũng không còn, nhanh chóng ngồi dậy.
Không ngờ thanh kiếm kia đã nhanh chóng đưa về phía trước, đã điểm ngay trên cổ của ông ta:
- Không muốn chết, cấm lên tiếng!
Trên kiếm, vẫn còn bưng chung trà đó, mà kiếm nhọn điểm trên cô họng ông ta, lại không chút sứt mẻ.
Lý Uyên là người từng trải qua sóng to gió lớn, đã nhanh chóng tỉnh táo lại:
- Ngươi là người nào?
Cô gái kia lạnh lùng thốt lên:
- Không phải khát nước sao?
Lý Uyển thở một hơi dài, đưa tay lấy chung trà trên thanh kiếm xuống, chậm rãi nhấm nháp, thừa cơ hội này, ánh mắt xoay chuyển, bất ngờ phát hiện ngay cửa số và cửa chính điện, có một bóng người đứng ở đó, nếu như không nhìn kĩ, thì khoảng cách bọn chúng khá xa, lại là dưới bóng đêm, thật là không thể phát hiện ra bọn chúng.
- Có người ý đồ ám sát ta, người đến đây ít nhất ba người trở lên…
Lý Uyên nghĩ tới đây, một giọng thức giận thốt lên, ánh mắt bỗng nhiên ngửa lên, trừng trừng nhìn về hướng cô nương có thân thể tuyệt mỹ kia:
- Có phải tên bất hiếu đó phái ngươi đến không?
Lúc này Lý Uyên nghĩ đến, có khả năng xông vào tẩm cung của ông ta, chỉ sợ vẫn là giặc trong chiếm nhiều, hơn nữa ông ta đã là Thái thượng hoàng vô quyền vô thế, ai muốn giết ông ta? Có thể chỉ có cái đứa con Hoàng đế có gan đó thôi.
Dương Thiên Diệp ngẩn người, mới hiểu rõ, Lý Uyên đang nói đến “đứa con bất hiếu”, có lẽ là chỉ Lý Thế Dân.
Dương Thiên Diệp cười nhạt, chế nhạo nói:
- Thúc phụ đại nhân, xem ra ngươi và nhị biểu ca ở chung không được thoải mái à. Thích khách lâm môn, hung thủ mà ngươi nghĩ đến đầu tiên, rốt cuộc lại là con trai của ngươi.
Lý Uyên dù sao cũng là nhất đại. Đế vương khai quốc, vừa nghe thấy lời này, ánh mắt nhất thời nhạy cảm, uy nghi tự hiển:
- Thúc phụ? Ngươi…rốt cuộc là ai?
Thanh kiếm trong tay Dương Thiên Diệp lại ánh sáng quấn lấy, dịch ánh đèn sang một bên, ngọn đèn bên cạnh đánh tới, đang chiếu vào mặt của nàng,
Thanh tú thoát tục, cao quý thanh lịch, giống như một vòng xanh mới hiện ra trên ngọn núi tuyết cao.
Đây là cảm giác đầu tiên của Lý Uyên, sau đó, khó phân biệt được khuôn mặt của nàng, cũng không quen mấy. Lại nhìn kĩ hơn, trên trán có chút quen thuộc.
Con gái sẽ sẽ có nhiều phương diện giống cha, con trai sẽ có nhiều phương diện giống mẹ, đây là việc quyết định bởi gien di truyền, tuy rằng chỉ là một xác suất, cũng không phải trăm phần trăm, nhưng Dương Thiên Diệp vừa may là một trong số đó. Nhưng mà Lý Uyên dù nhìn nàng có chút quen mặt, nhất thời không nghĩ đến biểu đệ Dương Quảng.
Dương Thiên Diệp nhìn ra sự mơ hồ của ông ta, thản nhiên nói:
- Ta, họ Dương!
Lý Uyên lập tức chấn động toàn thân, họ Dương, muốn giết ta, thân phận của người này đã rõ rành rành rồi, nhìn ngũ quan mặt mày của nàng ta, Lý Uyên tức thì nghĩ đến một người, không khỏi chỉ vào Dương Thiên Diệp, kinh ngạc kêu lên:
- Ngươi… chẳng lẽ, ngươi là …con gái của A Ma Dương hoàng đế?
A Ma là nhũ danh của Dương Quảng, Lý Uyên là biểu huynh của ông ta, khi huynh đệ gặp gỡ riêng tư, kỳ thực Hoàng thất cũng không có nhiều quy củ như vậy, cái tên gọi này là từ nhỏ gọi, mà Dương hoàng đế là sau khi Dương Quảng đã chết, Đường triều khai quốc Hoàng đế Lý Uyên cấp thụy hào cho ông ta.
Dương Thiên Diệp giận dữ, hạ giọng nói:
- Thế Tổ Minh hoàng đế!
Thế Tổ Minh hoàng đế, là sau khi Dương Quảng chết, Dương Đồng xưng đế cấp thụy hiệu cho Dương Quảng, đây là kính ngữ. Mà Lý Uyên lại cấp cho Dương Quảng thụy hiệu là . Dựa theo “thụy pháp” mà nói, “trong tốt lễ viết Dương, đi lễ xa mọi người viết Dương, nghịch ngày ngược viết Dương, bên ngoài viết Dương, bạc tình bạc nghĩa viết Dương, cách đức hoang viết Dương. Cho nên, chữ “Dương”, tuyệt đối không phải lời khen, khó trách Dương Thiên Diệp nghe xong câu này lại vô cùng giận dữ.
Lý Uyên thở dài:
- Thế Tổ Minh Hoàng đế cũng được, Hoàng đế cũng được, trong mắt lão phu, thì hắn ta vẫn là A Ma! Hóa ra ngươi là con gái của A Ma?
Lý Uyên nhìn Dương Thiên Diệp từ trên xuống dưới, lộ ra một tia biểu lộ vui mừng:
- A Ma tuy đã qua đời, nhưng huyết mạch hậu thế không dứt, trong lòng trẫm rất vui mừng!
Dương Thiên Diệp cười nhạt:
- Chỉ sợ ngươi ước gì Dương gia diệt tuyệt?
Lý Uyên nói:
- Lời này ai nói ra vậy? Ngươi là con gái của A Ma, vậy thì phi tử Thế Dân Dương thị chính là chị ruột của ngươi. Nó không phải bây giờ tốt hơn sao?
Dương phi mà Lý Uyên nói là một con gái của Dương Quảng, Thái nguyên Lý gia được thiên hạ, đối với tôn thất Dương gia cũng không đuổi tận giết tuyệt, đương nhiên, phàm là nam đinh, chỉ sợ…, mà đối với tôn thất thân tộc và nữ quyến, khoan dung hơn rất nhiều, dù sao thì quan hệ vốn dĩ dây dưa, không rõ thân thích.
Dương phi này, chính là một đứa con gái của Dương Quảng, Lý Uyên lúc đầu đăng cơ, đã gả nàng ta cho Tần Vương Lý Thế Dân, hiện tại dĩ nhiên là Hoàng phi, Ngô Vương Lý Khác, Thục Vương Lý Âm, Cao Dương Công chúa, đều là con trai của nàng ta. Trong sử sách nói Lý Khác “mẹ của Tùy Dương đế nữ, thân cao trọng vọng, trong ngoài đều nhìn.”
Chỉ chính là điểm này, Công chúa tiền triều đó cũng là công chúa, xuất thân cao quý, ở trong niên đại vẫn còn thịnh hành chế độ phiệt môn hậu thế, đây chính là một tài nguyên thân phận cực trọng.
Dương Thiên Diệp giận dữ nói:
- Ngươi không cần phải nhắc đến nàng ta! Nàng ta đã quên thù cha, không xứng đáng là họ Dương!
Lý Uyên cười khổ nói:
- Nha đầu ngươi, cha ngươi không phải chết trong tay ta, mà là chết trong tay của chính hắn, sao lại giận lây sang ta?
Dương Thiên Diệp lạnh lùng thốt lên:
- Lẽ nào người đoạt giang sơn không phải là ngươi sao?
Lý Uyên nói:
- Thiên hạ hỗn loạn, ta không lấy, giang sơn này cũng sẽ lọt vào tay người khác. Tóm lại, nó cũng không phải họ Dương!
Dương Thiên Diệp phẫn nộ nói:
- Ngươi…Ngươi nói lời gì vậy? Ngươi ăn bổng lộc của Đại Tùy ta, hưởng thụ chức quan của Đại Tùy ta, quốc nan đứng đầu, không nghĩ cách báo quốc, mắt nhìn thấy Đại Hạ tương khuynh, vậy mà cũng thừa dịp loạn mà khởi binh, mà chuyển biến, đây là đạo lý cường đạo sao?
Lý Uyên nghẹn lời, lặng lẽ hồi lâu, mới cười khổ nói:
- Ta từ giang sơn, đối với hậu nhân Tùy Dương vẫn còn rộng lượng.nếu như đổi bất cứ một phản vương nào, hậu nhân Dương thị, có an toàn được như hôm nay không?
- Nói như vậy, ta phải mang ơn với ngươi sao?
- Không cần phải như vậy, ta chỉ muốn trần thuật một sự thật mà thôi!
Lý Uyên lắc đầu, nhìn về phía Dương Thiên Diệp, thần sắc ôn hòa:
- Mấy năm nay, nhắc đến chuyện cũ, kỳ thực trong lòng ta cũng có nhiều tiếc nuối, đáng tiếc, tất cả đều không thể quay đầu lại. Ta không muốn nhìn thấy cảnh tượng sinh ly tử biệt, ngươi nếu đã gọi ta một tiếng Thúc phụ, buông kiếm xuống, ở lại đi. Tuy nói ta là một Thái thượng hoàng đã không quản chính sự, nhưng muốn bảo vệ ngươi, ta vẫn có thể cho ngươi vinh quang Công chúa, vẫn có thể làm được.
Dương Thiên Diệp rơi nước mắt, cắn răng giơ kiếm trong tay lên, lấy mũi kiếm nhắm ngay Lý Uyên:
- Câu nói này, ngươi đi nói với phụ hoàng của ta đi. Ông ấy nếu như đồng ý nhận giặc làm cha, ngươi nhớ rõ báo mộng cho ta biết một tiếng!
Dương Thiên Diệp nói dứt lời, một kiếm đâm vào ngực Lý Uyên!