Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 203 - Chương 200: Một Đêm Này

Chương 200: Một đêm này
Chương 200: Một đêm này

Chương 203: Ruồi bay trong lưới to

Dương Thiên Diệp một kiếm đâm ra, thẳng đến ngực Lý Uyên.

Tuy rằng nói hai người thân thích, nhưng lại hận nhiều hơn so với thân thích, Dương Thiên Diệp ra tay lần này, làm gì còn dung tình nữa.

Hoàng đế đều được bảo vệ bằng biện pháp nghiêm mật nhất, điểm này, Dương Thiên Diệp cũng rõ, tuy nói khi nàng ta ghi nhớ sự việc, sớm đã rời khỏi cung đình, nhưng mà Mặc Bạch Diệm và Phùng Nhị chính là người ra từ trong cung, đối với việc này rất rõ, đã từng nói rõ ràng cho nàng ta biết.

Người bảo vệ thiên tử, phân theo công năng Cư, Hành, Thủ làm lực lượng ba nhánh cảnh vệ, giống như lúc này Lý Uyên ở trong cung, nên có hai nhánh Cư và Thủ bảo vệ hệ thống đồng thời vận hành.

Mặt khác, vì để cho lực lượng này bảo vệ lẫn nhau, để tránh người nào đó đã khống chế đội bảo vệ rồi, bèn có quyền sinh sát đối với thiên tử trong tay, những lực lượng bảo vệ này còn phải trỗn lẫn vào nhau, phân chia thuộc một phần hệ thống khác biệt, ví như lực lượng bảo vệ cung đình Đại Đường phân chía đến từ Nam Nha và Bắc Nha, không lệ thuộc lẫn nhau.

Nhưng những lực lượng bảo vệ này, thông thường một người có thể thuận lợi tiềm ẩn đến khi đứng bên cạnh Hoàng đế. Cho nên, cho dù là một tay thái giám trói gà không chặt hay là một cung nữ, một khi có cơ hội tự mình tiếp cận Hoàng đế, thì có thể làm tổn hại đến lực lượng của Thiên tử.

Bởi vì, thời gian Hoàng đế ở trong cung, vẫn phải sắp xếp người bên cạnh mình ngày đêm canh gác, không có người nào hi vọng mình vĩnh viễn phải dưới ánh mắt của người bên cạnh, nhất là thân phận Thiên tử, vốn là người luôn gây chú ý từ mỗi lời nói, mỗi hành động.

Huống chi, đang ở nội cung, nếu như thực sự có người tiếp cận Hoàng đế, cơ bản chính là sớm đã có chuẩn bị lớn rồi, bên cạnh giữ vài thị vệ, cũng không làm nên chuyện gì. Điểm này, Mặc Bạch Diệm sớm đã nói rõ với Dương Thiên Diệp, cho nên ba người đối với cung đình rõ ràng rất quen thuộc, vừa vào tẩm cung Thái thượng hoàng Lý Uyên, cũng biết được rằng, đại sự đã định vậy.

Bởi vậy, Dương Thiên Diệp đâm một kiếm này tới, Lý Uyên hẳn phải chết. Nhưng không ngờ, Lý Uyên nhìn qua nàng, chỉ thở dài thật sâu, nói:

- Con bé này, sao lại phải khổ như vậy!

Từ câu nói đó, cả chiếc giường lật nghiêng qua, Dương Thiên Diệp kinh hãi kêu lên, một kiếm đâm tới, kêu lên một tiếng, đâm trúng vào ván giữa giường.

Mặc Bạch Diệm canh giữ cửa ra vào, càng nhìn thấy rất rõ, thấy chiếc giường kia đột nhiên lật lên, lúc này đồng thời, Lý Uyên bị hướng một mặt cũng thò ra trên chiếc giường, ngay sau đó, hai đầu giường cũng đẩy miếng ván ra, bốn miếng ván cổ quái, lại chăm chú nhìn. Khép lại, chiếc giường liền biến thành một cái hình nón tứ phía quái dị.

Dương Thiên Diệp bị biến hóa này làm kinh ngạc ngẩn người, vội vàng ra sức vung kiếm đâm về phía hình nón quái dị, lại nghe “khanh” một tiếng, kiếm kia liền đâm vào một tấc gỗ, rồi bất động, truyền ra lại là tiếng sắt thép. Cảm giác chiếc giường này bao phủ bên ngoài bằng đầu gỗ, nhưng bên trong lại là kim loại chế thành.

Ai lẻn vào trong cung, sẽ mang trong mình binh khí hạng nặng chứ?

Dương Thiên Diệp trong tay không có gì, chỉ có thể dựa vào kiếm, ra sức bổ vài kiếm, kết quả là mũi kiếm bị bị mẻ vài miếng, mà lại không thể nào mở ra được cái thể kín cổ quái đó, trong đó đột nhiên phát ra tiếng “tạp tạp”, chợt truyền ra một âm thanh như cái còi đến chói tai.

Trong đêm tĩnh lặng, tiếng còi sắc bén được truyền ra cực xa cực xa, Dương Thiên Diệp gần trong gang tấc bị âm thanh đó truyền ra chấn động đến lỗ tai, khó chịu vô cùng.

- Không xong rồi! Chúng ta đi!

Mặc Bạch Diệm tuy muốn giết Lý Uyên, nhưng cân nhắc nặng nhẹ, đương nhiên vẫn là bản thân Công chúa quan trọng hơn. Cảnh tượng trước mắt, sẽ không còn ai biết được vị Thái thượng hoàng sớm đã có thủ đoạn tự bảo vệ mình, hơn nữa khi âm thanh quái dị truyền ra ngoài có thể nhanh chóng hô hoán thị vệ trong cung đình tới.

Mặc Bạch Diệm không muốn nghĩ nhiều, xông đến kéo lấy Dương Thiên Diệp đi. Dương Thiên Diệp oán hận giậm chân, trơ mắt nhìn cái mai rùa to lớn quái dị, bị Mặc Bạch Diệm kéo đến trước cửa sổ. Phùng Nhị dùng một kiếm phá cửa sổ, dẫn đầu chạy ra ngoài.

Âm thanh sắc nhọn nhanh chóng mang đến một đội thị vệ cung đình, mấy tên thái giám và cung nữ lười biếng cũng sợ tới mức tè ra quần mà chạy đến, bất ngờ nhìn thấy cỗ máy quái dị, rõ ràng cũng không biết đó là cái gì, nhưng mắt nhìn thấy trong cung điện không có vết máu, Thái thượng hoàng lại không nhìn thấy bóng người, cũng đoán được hẳn là có cái quái gì ở trong.

Lúc này, những chuyện xảy ra trong cung Thái An, đã có người chạy tới bẩm báo với Hoàng đế Lý Thế Dân. Lý Thế Dân giờ đây vẫn còn chưa chìm vào giấc ngủ, y và Trưởng Tôn hoàng hậu vẫn nằm trên giường, rầu rĩ không vui mới nói đêm nay đến chỗ phụ thân thấy có vẻ lạnh nhạt, Trưởng Tôn hoàng hậu đang nhẹ lời trấn an, tin tức Thái An cung đến tay Thái Cực cung.

Vừa nghe nói Thái thượng hoàng gặp chuyện, Lý Thế Dân bị dọa hồn phi phách tán. Vứt lại chuyện tình nghĩa phụ tử lạnh nhạt, một khi Thái thượng hoàng bị ám sát, cục diện vừa mới ổn định lại tốt hơn cũng có thể sẽ bị chôn vùi hoàn toàn. Cho nên, vì công vì tư, y cũng không hi vọng phụ thân gặp điều gì bất trắc.

Lý Thế Dân ngay cả áo choàng cũng không mặc, chỉ mặc mỗi một quần nhỏ, đi giày chạy như điên về hướng cung Thái An. Chạy được nửa đường bị mất một chiếc giày, cũng không quan tâm đi nhặt, một chân đất một chân giày, vội vã chạy tới cung Thái An.

Hoàng đế vốn muốn ngủ rồi, cho nên trâm phát cũng mở ra, giờ đây tóc tai bù xù, mặc quần nhỏ, một chân đất, một chân giày, với bộ dạng kia, chính là một điểm phong phạm của đế vương cũng không còn.

Công công gặp nạn, Trưởng Tôn hoàng hậu há có thể mặc kệ. Chẳng qua nàng là nữ nhi, tuy nói sự cấp tòng quyền, không cần trang phục lộng lẫy xuất môn, nhưng tóc ít nhất cũng phải chải chuốt lại, mặc vội bộ váy ngoài, cho nên nàng chuẩn bị đi, chậm một bước so với Lý Thế Dân.

Lý Thế Dân đến cung Thái An, nhìn lên cỗ máy quái dị có dòng chữ nhỏ “Kim Tự Tháp”, nhất thời thở ra, vội vàng vỗ vào ván giường, gọi:

- Phụ thân! Phụ thân đại nhân! Phụ thân, người vẫn khỏe chứ?

Bên trong “Kim Tự Tháp” truyền ra một tiếng hừ, Lý Uyên tức giận nói:

- Làm ngươi thất vọng rồi, ta vẫn chưa chết!

Lý Thế Dân nhẹ nhàng thở ra, cũng không quan tâm đến giọng chế nhạo của phụ thân, gấp gáp nói:

- Nhanh! Mau mở ra.

Một bên thị vệ hai mặt nhìn nhau, một người bên trong nói:

- Bệ hạ, thần…Chúng thần không biết mở cổ máy quái dị này thế nào…Căn phòng quái dị.

Tên thị vệ lỗ mãng khác nói:

- Bệ hạ, thần đi kho vũ khí lấy một thanh chùy.

Tên quân đầu trước đó giật mình hoảng sợ:

- Nói bậy bạ gì đó, coi chừng làm bị thương Thái thượng hoàng.

Lý Thế Dân giật mình vỗ trán:

- Á không đúng, thứ này có cách mở đặc biệt, sao có thể mở ra được đây?

Y suy tư, đi dạo vòng quanh Kim Tự Tháp hai vòng, đột nhiên mắt sáng lên:

- Đúng rồi, trong này!

Lý Thế Dân vội quỳ xuống, xem xét chữ nhỏ quanh tháp một cách cẩn thận, tìm được một chỗ có chút nhô lên, vội vàng dùng chuôi đao ngắn, nạy ra lớp gỗ bên ngoài, lộ ra một tay cầm xoáy. Y xoay ngược chiều kim đồng hồ, xoay phải, miệng lẩm bẩm, không biết là đang tính toán cái gì, chợt dừng tay, dùng sức nhấn một cái vào bên trong.

Kim Tự Tháp ken két vang lên, Lý Thế Dân vội vàng lui ra phía sau vài bước, căn dặn:

- Tránh ra hết!

Mọi người vừa mới tránh ra, chăm chú nhinkf. Chiếc giường bốn mảnh khép lại theo thứ tự từ từ mở ra, trên đình có một cái móc sắt, đang chậm rãi lùi về phía trong tường, vừa lúc khép lại, những móc sắt này trở thành chiếc khóa bốn mảnh của chiếc giường.

Lý Thế Dân mừng rỡ như điên:

- Hay lắm! Người kia rõ ràng là thiết kế ra được diệu vật như vậy. Ừ, người đó tên là gì, cái gì mà Tư Hiền hay là Tư Tề, ngày mai nhất định phải lệnh Công bộ khen thưởng.

Vừa nói xong, bốn phía chiếc giường đã mở ra hoàn toàn, Lý Uyên đã ngồi ở trên giường, trong tay còn bưng chén trà nhỏ, chỉ là nước bên trong một giọt cũng không thấy.

Lý Thế Dân vui mừng tiến lên trước đỡ phụ thân của mình:

- Cha à, người không sao chứ, vừa nãy thật sự sợ chết được.

Lúc này đã nhìn thấy thân phụ, Lý Thế Dân đổi cách xưng hô càng thân thiết hơn, Lý Uyên nhìn y:

- Thật sự sợ sao? Nhìn ánh mắt vui vẻ của ngươi, một chút cũng không giống.

Lý Thế Dân cười khổ nói:

- Cha à, đây không phải là thấy cha không sao, cha đừng giễu cợt con trai nữa.

Lý Uyên cười lạnh một tiếng, đẩy tay Lý Thế Dân đang đỡ mình.

Lý Thế Dân bất đắc dĩ, vẫn hỏi:

- Cha à, người nào hành thích, cha có biết rõ hắn không.

Lý Uyên lại liếc nhìn y, lạnh nhạt nói:

- Thích khách cùng lão phu trò chuyện việc nhà, nói đến lai lịch hay sao? Tóm lại, là có người, muốn cho trẫm chết. Còn về phần là ai, hừ…

Lý Uyên cũng không nói ra thân phận lai lịch của Dương Thiên Diệp.tóm lại thích khách phải bị bắt, cho dù là biết rõ ràng thân phận lai lịch của nàng, đối với việc bắt nàng cũng không giúp được gì. Tóm lại là không nói ra thân phận của nàng, bất cứ tin đồn nào bên ngoài, đối với Lý Thế Dân mà nói, áp lực càng lớn hơn.

Thái tử và Nguyên Cát bị giết, ông ta bị bức nhường vị, phẫn uất trong lòng Lý Uyên như nào có thể nghĩ, dưới tình hình khúc mắc, có thể cho con trai thêm nhiều áp lực, trong lòng Lý Uyên không cam cho nên mới tiết ra, nhằm che giấu thân phận của Dương Thiên Diệp.

Lý Thế Dân biết rằng phụ thân thật sự không biết thân phật của thích khách, dựa theo cách nghĩ của y, đáng lẽ cũng sẽ như vậy. Cho dù là người nào muốn giết Thái thượng hoàng, người phái đến có lẽ là thích khách chấp hành thực hiện, bọn họ đương nhiên không cần “gấp rút gối đầu” với Thái Thượng Hoàng.

Nghĩ đến thích khách có thể thâm nhập vào cấm cung, nếu như phụ thân không cảnh giác, kịp thời khởi động cơ quan. Nếu như không có y kịp thời đưa đến chiếc giường cơ quan được sáng tạo dựa trên công nghệ truyền kỳ đó, lúc này chỉ sợ phụ thân đã đầu mình phân làm hai, Lý Thế Dân cũng âm thầm kinh hãi.

Y xoay người lại, sắc mặt đã nghiêm trọng:

- Thích khách tại sao lại có thể thâm nhập vào cấm cung, ý đồ giết chết Thái Thượng Hoàng? Thị vệ trực đêm đâu?

Đám thị vệ trực đêm tối nay đều quỳ rạp xuống, tên quân sĩ đứng đầu sợ hãi nói:

- Đám thần tuần vệ cung cấm, một khắc không hề bỏ bê, chỉ là thích khách thân thủ cao minh, hơn nữa…dường như đối với cục diện trong cung vô cùng rõ, cho nên mới tự nhiên ra vào, bọn thần thất trách, nguyện chịu hình phạt của bệ hạ.

Lý Thế Dân nghe đến đây, sắc mặc chợt đầy vẻ lo lắng.

Đám quân sĩ này thô hán, cách ăn nói tuy chỉ được vậy, tiếc rằng trí tuệ cảm xúc quá thấp. Bọn họ chỉ là đang trần thuật lại một sự thật, dự đoán cũng có thể cho là hợp lý, lại quên mất Thái thượng hoàng ban nãy vẫn còn muốn ám chỉ rằng con trai muốn hại mình, lại còn dự đoán thích khách quen thuộc cục diện trong cung.

Ánh mắt Lý Thế Dân âm thầm liếc nhìn gã, lặng lẽ chuyển hướng sang bọn thái giám, cung nữ, lạnh nhạt hỏi:

- Thích khách thẳng hướng tẩm cung, còn để Thái thượng hoàng tự mình phát giác, kịp thời khởi động cơ quan tự bảo vệ mình. Khi đó, thái giám, cung nữ trực đêm, đều ở đâu vậy?

Giọng nói Lý Thế Dân lúc này so với ban nãy còn lạnh nhạt hơn nhiều, nhưng càng lạnh nhạt, càng khắc nghiệt, đám thái giám và cung nữ đó tự biết mình thất trách, sớm đã toàn thân run rẩy, lúc này hoàng đế vừa hỏi, làm hai chân bọn họ mềm nhũn, lập tức quỳ rạp xuống đất, dập đầu, không dám nói ra một câu.

Lý Thế Dân nghiến răng lợi cười lạnh:

- Tốt! Rất tốt! Nội thị đâu, đưa toàn bộ bọn chúng đến Hưng Ninh Lăng, Thủ lăng của nguyên Hoàng đế, vĩnh viễn không dời đi!

Bọn thái giám, cung nữ trực đêm tối nay nghe vậy bèn mặt xám như tro, lòng …cũng xám như tro.

Lần đi này, thật sự chính là vĩnh viễn không có ngày thấy được mặt trời, bị đày đến Hưng Ninh Lăng, giữ tòa mộ phần, từ giờ đến già, cho đến vĩnh viễn, sự trừng phạt này, thà là chém đầu tại chỗ còn hơn. Chỉ là, hoàng đế đang tức giận, bọn họ lại tự mình biết tội, không người nào dám lên tiếng cầu khẩn.

Lúc này, Lý Uyên đã ngồi xuống, mắt nhìn thấy con trai ra uy, không khỏi cười lạnh nói:

- Được rồi, ít ở trước mắt lão phu giả vờ bộ dạng như vậy đi, dưới gầm trời này…

Ông ta nói đến đây, bên ngoài một tiếng thái giam truyền báo:

- Hoàng hậu nương nương giá đáo~~~

Trưởng Tôn hoàng hậu vội vã chạy tới tẩm cung, vừa nhìn thấy Lý Uyên đang ngồi ở trước bàn, lập tức buông lỏng lo lắng, mặt tràn đầy vui mừng, bái kiến trước mặt:

- Con dâu bái kiến phụ thân đại nhân, phụ thân đại nhân không việc gì là tốt rồi, con dâu thật sự lo lắng gần chết.

Đối với đứa con dâu này, Lý Uyên vẫn rất yêu mến, hơn nữa ác cảm giữa ông ta và Lý Thế Dân, thực sự cũng không liên quan gì đến con dâu, thần sắc chợt ôn hòa lại, vội vẫy tay nói:

- Mau đứng lênh đi, ta không sao, chỉ là chịu kinh hãi một chút, a…

Trước mặt đứa con dâu này, Lý Uyên không lộ rõ vẻ quá đối phó với con trai, Lý Thế Dân nhìn thấy vậy cũng thở dài, cha hỉ nộ vô thường như nay, y cũng không dám tiến lên để chịu rủi ro, chỉ xoay hướng về đám thị về thỉnh tội quỳ ở đó, trầm giọng hét:

- Còn ở đó làm gì, còn không mau đi bắt thích khách!

Đám thị vệ kia vội vàng dập dầu:

- Thần lĩnh chỉ!

Tên thủ lĩnh thị vệ dẫn một đám người ra khỏi tẩm cung, lại chỉ là mang người phải bảo vệ tẩm cung nghiêm ngặt hơn, cũng không hề dẫn theo người đuổi theo thích khách làm gì. Hắn ta phụ trách thị vệ “Cư”, chỉ quản giữ ở đây, nếu như có báo động, sớm có cao nhân cung đình dẫn người đuổi theo, gã hiện tại chỉ mong sao đuổi bắt được tên cao thủ truy sát trở về, nếu không, cho dù là thiên tử không trừng phạt gã, cũng tự có nha môn truy cứu hắn.

Hơn nữa, bất luận như thế nào, gã cũng đã không có tiền đồ gì đáng nói.

- Cái tên thích khách đáng chết này!

Nghĩ đến đây, tên dẫn đầu thị vệ đó hung dữ mắng một tiếng, hận không thể lập tức bắt được tên thích khách đem lên trước mặt, băm thành thịt vụn.

Lúc này, vị cô mương mà gã muốn băm thành mảnh vụn kia, đang lượt dọc như bay. Hoàng cung, cung thành, hoàng thành, trong ngoài ba lớp, tất cả đều có lực lượng cảnh vệ đã nhanh chóng truyền ra toàn bộ hành động, Kim Ngô Vệ năm bước nhất đội, mười bước một tiêu, trải rộng toàn thành.

Các nơi cửa thành, các nơi phương thị, Bất lương nhân cũng ầm ầm hành động, khống chế nghiêm ngặt tất cả đường lớn nhỏ của phường này, một tòa thành Trường An rộng lớn giống như một mạng nhện khổng lồ, bởi vì chấn động như vậy, mà toàn bộ đều phải khẩn trương lên.

Trong lưới nhện khổng lồ này, Dương Thiên Diệp, Mặc Bạch Diệm còn cả Phùng Nhị, liền giống như ba con muỗi bé nhỏ, bất luận là bọn họ vỗ cánh bay lên thế nào, đừng mơ tưởng thoát ra khỏi cái phạm vi mạng lưới to lớn như thế này.

Chẳng qua, tấm lưới đó quá to, bọn họ tháo chạy không được, chỉ có thể âm thầm lẩn trốn trong khe hở của cái lưới to này. Bọn họ đang bị truy sát không ngừng, trong cuộc săn bắt này, cuối cùng vẫn là tìm thấy một phòng nghỉ ở một nơi vắng vẻ, không quan tâm xông thẳng vào trong…

Bình Luận (0)
Comment