Chương 20: Hiệu lực thuốc hối hận: 24 giờ
Lại là một ngày qua đi, hoàng hôn xuống núi, nhưng vẫn còn kém một chút thời gian, Phan thị còn chưa có từ phủ Đô Đốc trở về, nhân cơ hội tốt này, Lý Ngư lén lút chaỵ đến trong rừng trúc phía sau phòng ngủ.
Hắn trở lại Lợi Châu đã hai ngày, hắn muốn thí nghiệm trụ luân kia có thể đem thời không liên tục quay ngược lại hay không, lúc này thực nghiệm là an toàn nhất. Thời gian chỉ cần trở về lúc này của một ngày trước là hắn có thể lập tức thí nghiệm lần nữa. Nếu như vẫn thành công, vậy thì hắn có thể trở về thời điểm lúc hắn vừa mới trở về Lợi Châu.
Lý Ngư nắm chặt mặt dây chuyền, nhẹ nhàng đâm vào da thịt, khiến cho huyết dịch nhỏ lên trụ luân, hạt trâu lập tức phát sinh biến hóa kỳ dị, hào quang u lam đột nhiên gợn sóng lên, từng tầng màu u lam tạo thành từng đợt sóng, dập dờn, càng ngày càng lớn, bao phủ toàn thân Lý Ngư trong đó, tác dụng giống như lần đầu hắn phát hiện trụ luân này.
Lý Ngư hoảng hốt một chút, lại nhìn bốn phía, là lúc hoàng hôn giống như cũ, sắc trời biến hóa không quá rõ ràng, hắn thậm chí không biết đã xuyên việt trở về hai tư giờ trước đó hay chưa. Nhưng mà hắn sớm đã chuẩn bị, tối qua trong rừng trúc này hắn đã cố ý để một cái ghế, mà hôm nay hắn đã sớm cất đi rồi.
Lý Ngư vội vàng đi đến chỗ nơi hôm qua để ghế để xem, dựa vào một cây trúc, quả nhiên có một cái ghế, mà hắn khi nãy bước vào trong rừng trúc không hề có. Trong lòng hắn đầy hưng phấn, quả nhiên đã trở về tối qua, hắn lập tức đem máu nhỏ lên dây chuyền, thử xem có thể tiếp tục xuyên việt trở về mười hai trước không, gợn sóng màu u lam lại lần nữa dập dờn lên…
Màu lam gợn lên một lát, Lý Ngư đột nhiên cảm thấy trời đất đảo lộn, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống dưới đất. Gợn sóng màu lam biến mất, trên trán hắn mồ hôi chảy ròng ròng, dường như đã chạy rất lâu, toàn thân mệt mỏi.
Trái tim của Lý Ngư đập kịch liệt, qua một lúc lâu, hắn mới lấy lại tinh thần, lau mồ hôi lạnh trên trán, kéo hai chân vẫn còn run lẩy bẩy đi đến cây trúc hắn trước đó khắc lên ký hiệu. Ký hiệu vẫn còn, Lý Ngư đặt mông ngồi xuống đất.
Thời điểm hắn khắc ký hiệu, chính là cùng ngày trước đó một canh giờ, là khắc trong đêm, lúc này vẫn còn là hoàng hôn, nếu như hắn thành công xuyên việt trở về hoàng hôn hôm trước, thì trên cây không nên có ký hiệu mới đúng. Chính là thế, hắn chỉ có thể khiến cho thời không trở về 12 canh giờ, mà không thể tiếp tục lùi nhiều hơn, cũng không thể tiếp tục chưa hết trong mười hai canh giời lại lùi tiếp.
Giấc mộng liên tục lùi thời gian cho đến khi trở về thời đại của chính mình đã tan vỡ, lần thí nghiệm này hắn đã làm rõ, chính là dị bảo đến từ thiên ngoại này chỉ có thể khiến hắn trở về trước mười hai canh giờ, còn nếu cưỡng ép xuyên qua càng nhiều thời không, thậm chí sẽ làm cho thân thể của hắn tạo thành thương tổn rất lớn.
Lý Ngư thở dài, kéo thân thể mệt mỏi trở lại trong đình viện. Mấy con gà mái đang trong sân nhàn nhã đi đi lại lại, Dư thị từ trong phòng khách mở cửa ra, ôm bụng đang mang thai cầm cái mẹt đi đến trong viện.
Dư Thị đã đầu ba mươi, nhưng vẫn có vài phần tư sắc, chỉ là trong người đang mang bầu nên ngoại hình có mập một chút. Nhìn thấy chủ nhà Lý Ngư, Dư Thị cười thân thiết với hắn, sau đó bắt đầu lấy gạo mốc từ trong mẹt ra, vứt xuống đất, mấy con gà mái chạy nhanh qua mổ gạo ăn.
Cảnh tượng quen thuộc như thế, bởi vì hoàng hôn hôm qua, Lý Ngư đã từng trải qua một lần, cảm thụ sự kỳ diệu như thế không khỏi khiến cho tinh thần hắn có chút hoảng hốt.
Dư Thị cười nói:
- Tiểu Lang Quân Lý Gia vẫn chưa ra ngoài à?
Lý Ngư đáp:
- Cháu vừa mới trở về Lợi Châu chưa lâu, cả người vẫn đang rất mệt mỏi, nghỉ ngơi thêm mấy ngày đã rồi nói sau.
Dư Thị khâm phục nói:
- Câu chuyện Tiểu lang quân vì cha mà báo thù, nổi giận chém Chấp kích trưởng đã được lan truyền ở trên phố hết rồi, tiểu lang quân thuần hiếu nghĩa dũng như thế, khiến người ta phải khâm phục.
Lý Ngư cười cười:
- Đại nương quá khen, làm một người con thì nên làm như vậy, đại nương đang mang thai, chắc cũng được 6,7 tháng rồi phải không?
Dư thị nhẹ nhàng vuốt bụng, nở nụ cười ngọt ngào:
- Ừ! Đợi đến lúc qua năm mới thì có lẽ sẽ sinh, nhưng mong lần này là con trai, chồng ta ngay cả tên của đứa bé đã đặt xong rồi, tên là…
Lý Ngư mặt không biểu cảm tiếp lời:
- Đứa bé tên là Diệu Kế!
Dư Thị kinh ngạc nhìn Lý Ngư, sợ hãi than:
- A! Tiểu Lang Quân làm sao mà biết, ông nhà ta vẫn chưa nói với người khác đâu.
Lý Ngư thầm nghĩ: “Ta làm sao biết? Hôm qua…à không! Là hôm nay trước đó, chính miệng bà nói với ta đó.
Lý Ngư cười khổ:
- Cha tên Diệu Sách mà, nếu là con, Diệu Kế là thích hợp nhất, tôi đoán vậy!
Dư Thị cười nói:
- Ai nha, tiểu lang quân thật là thông minh! Đúng vậy, chồng ta đã đặt tên cho đứa bé, chính là Diệu Kế!
Kỳ thực Dư Thị này đối với Lý Ngư rất khách khí, dù sao hắn cũng là chủ nhà cho thuê của mình, nhưng Lý Ngư nhớ đến việc bà ta hà khắc với con ghẻ Cát Tường, cho nên đối với thiện cảm của bà ta hắn lạnh nhạt, tùy tiện nói vài câu qua loa hắn lập tức trở về phòng.
Trong nhà chính, hắn đã dùng gậy trúc mang về làm thành một chiếc giường thấp đơn giản, so với nằm trên hai cái ghế dài thì thoải mái hơn nhiều. Lý Ngư nằm trên giường trúc, gối lên hai cánh tay tính toán.
Trụ luân này chỉ có thể lùi lại mười hai canh giờ, không! Tác dụng của nó nhất định không chỉ đơn giản như thế, nếu không ngày trước người ngoại lai kia sẽ không muốn lấy được nó, nên phải nói là công năng mà hắn tìm tòi ra được, chỉ có chừng này. Như thế, muốn dựa vào nó để trở về thời đại của mình xem ra không phải là không thể, vậy thì có thể dùng nó làm gì đây?
Lý Ngư cân nhắc hồi lâu, đột nhiên hai mắt sáng ngời, lập tức ngồi dậy. Lùi lại mười hai canh giờ, có thể làm được gì? Đánh bài đó! Vừa nãy cùng Dư Thị nói chuyện một phen, hiển nhiên việc mà đã xảy ra rồi lại có thể xảy ra thêm một lần nữa, trừ phi hắn đã dự đoán được tất cả làm ra phản ứng không giống, từ đó thay đổi phương hướng phát triển của câu chuyện.
Tỷ như hắn vừa cùng Dư Thị trò chuyện, nửa đoạn trước hoàn toàn chính là phiên bản của một ngày hôm nay trước đó, mà từ lúc hắn tranh trước nói ra cái tên “Diệu Kế” này, phát triển về sau đã không còn giống với cùng với trước ngày hôm nay nữa. Cũng chính là nói, hắn sau khi biết trước, có thể thay đổi sự phát triển của nguyên bản sự việc đó.
Cược, tiền mau đến đây!
Lý Ngư hưng phấn không thôi, lập tức tính toán. Mượn dùng trí nhớ của Lý Ngư, hắn biết Lợi Châu nơi nào có sòng bạc, có cách đánh bài ra sao, hắn cần phải suy nghĩ chính là, làm thế nào lợi dụng năng lực biết trước của chính mình.
- Quan sát một ván, nhìn rõ thắng bại, nhớ rõ đúng giờ, sau khi thời không chảy ngược lại đến một lần nữa, tiền liền có thể dễ dàng tới tay rồi.
Nghĩ rõ ràng mấu chốt trong đó, Lý Ngư không khỏi bật cười thành tiếng, vô cùng hả lòng hả dạ.
Nghĩ xong làm liền, Lý Ngư quyết định lập tức hành động, hắn nhảy dựng lên, bước nhanh ra khỏi phòng, dùng cây cỏ buộc xong cửa nhà, đẩy rào tre ở trong sân ra, vừa lúc nhìn thấy Cát Tường mặc váy xanh từ trong ngõ đi đến.
Lý Ngư chợt nhớ đến trước hôm nay có cùng nói chuyện với Dư Thị trong sân, Cát Tường đi làm trở về, bởi vì quán rượu kinh doanh không tốt, xong lại nhận được sự chửi mắng của Dư Thị. Lúc ăn cơm tối, đứa em nhỏ hơn nàng hai tuổi, một đứa em chỉ ăn lười làm lúc nàng đang nấu cơm bị bỏng một chút, kết quả là nàng lại bị Dư Thị chửi mắng lần nữa, không cho nàng ăn cơm tối thì không khỏi dừng lại bước chân.
Diệu Cát Tường đi trong nghõ hẻm, mày nhíu lại, có chút sầu lo, hiển nhiên là vì quán rượu kinh doanh không tốt, kiếm tiền không được nhiều nên đang lo lắng, nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lý Ngư đứng trong ngõ, tựa hồ là đang đợi nàng đi tới gần, lại thay đổi thành một khuôn mặt tươi cười vui vẻ:
- Lý Đại ca!
Lý Ngư cười cười:
- Quán rượu kinh doanh không tốt, bị chưởng quầy đuổi việc rồi đúng không?