Chương 021: Phát cho ngươi một tấm thẻ người tốt
Diệu Cát Tường kinh ngạc nhìn Lý Ngư, lắp bắp mà nói:
- Lý đại ca, huynh… làm sao huynh biết được?
Lão thần Lý Ngư ở đó mà nói:
- Kẻ hèn này có nghiên cứu về thuật coi tướng.
- Lý đại ca thật lợi hại.
Diệu Cát Tường ngạc nhiên thán phục khen ngợi một tiếng, nhưng ngay sau đó lại suy sụp.
- Ôi! Phải rồi, người ta đóng giả Trác Văn Quân giúp chủ quán bán rượu, luôn rất dốc sức bán, nhưng khách mua rượu vẫn càng ngày càng ít, không phải ngày lễ tết, có mấy hộ gia đình vẫn luôn sẵn sàng mua rượu uống? Huống hồ chi là chủ quán rượu ông ta…ôi!
Lý Ngư nói:
- Chủ quán tâm quá đen tối, trong rượu pha nước nhiều hơn rượu, khách quen đều chạy hết đi đúng không?
- A? Lý đại ca cũng nhìn ra được việc này à?
Diệu Cát Tường đột nhiên giật mình, nói:
- Chắc chắn là nghe hàng xóm đã từng mua rượu nói rồi. Ôi, ngay cả ta cũng bị chủ quán liên lụy, bị người khác mắng là một kẻ gian dối, chẳng trách ông ta buôn bán không tốt, bị ông ta đuổi việc cũng tốt, ta cũng không muốn giúp ông ta lừa gạt người khác nữa.
Lý Ngư nói:
- Chủ quán kia buôn bán không coi trọng chữ tín, làm xấu thanh danh, tự nhiên cũng sẽ làm không được, cũng không phải là cô không chịu cố gắng, đi tìm một công việc khác là được.
Cặp mắt của Diệu Cát Tường cong như lưỡi liềm, hướng về phía Lý Ngư cười ngọt ngào:
- Ừ! Người ta cũng đang có ý định này!
Lý Ngư cười cười, nói:
- Ý định này của cô, không ngại chủ động nói cho cha mẹ cô biết, đừng nói là do tửu quán buôn bán không tốt bị người khác đuổi việc, chỉ nói là tửu quán trả tiền công quá ít, thu nhập kiếm không đủ, cô đã được người khác giới thiệu, tìm được một công việc khác rồi.
Diệu Cát Tường kì lạ hỏi:
- Tại sao lại phải nói như vậy?
Lý Ngư nói:
- Dầu gì cô là bị đuổi việc, không phải sao? Cùng việc như vậy, nhưng dùng cách nói khác, người khác nghe sẽ cảm thấy khác biệt, cũng tránh khỏi cha mẹ cô…
Lý Ngư dừng lại, nhưng Diệu Cát Tường thông minh đã hiểu rõ được ý của hắn, Lý Ngư đây sợ nàng sẽ bị cha mẹ trách mắng. Diệu Cát Tường cảm kích nhìn Lý Ngư, gật đầu thật mạnh:
- Cảm ơn huynh, Lý đại ca, ta đã hiểu rồi!
Lý Ngư cười, nói tiếp:
- Đúng rồi, vào buổi cơm tối, nhớ rằng khi xới cơm cho muội muội ham ăn biếng làm nhớ xới ít đi một chút, để cô ta đỡ phải tự vào bếp xới và bỏng cổ tay nhé.
Diệu Cát Tường ngạc nhiên nhìn Lý Ngư:
- À? Muội muội mỗi ngày đều tự mình xới cơm, tại sao hôm nay sẽ bị phỏng tay vậy?
Lý Ngư thở dài nói:
- Ta nhìn thấy ấn đường của nàng ta biến thành màu đen, sợ rằng sẽ có tai ương, bấm tay tính toán, mà tính ra được.
Diệu Cát Tường nghiêng đầu, hiển nhiên có chút không tin, thậm chí hoài nghi Lý Ngư ghét bỏ muội muội nàng mà cố ý nói như vậy.
Tuy nhiên, Lý Ngư tin rằng nếu như mình đã nói như vậy rồi, nàng nhất định sẽ thêm gia tăng chú ý, mình cũng không thể nói nhiều hơn, bèn gật gật đầu với nàng, nói:
- Ta sẽ đi ra ngoài một chuyến, chờ mẹ ta trở về, phiền cô nói với bà ấy một tiếng, cứ nói là ta đi với một vài người bạn cũ, tối muộn sẽ về!
Diệu Cát Tường cười ngọt:
- Ừ! Cảm ơn Lý đại ca, huynh…thật là một người tốt!
Cái này đã được coi là người tốt rồi ư? Lý Ngư kìm không được cười mà nói:
- Không có gì, người tốt loạn phát mẫu thẻ, ta nghe thấy không thoải mái.
- Ờ…
Diệu Cát Tường nhìn bóng dáng đi xa của Lý Ngư, không hiểu sao lại lắc đầu:
- Đại Lang cũng không thể gọi, người tốt cũng không cho nói, Lý đại ca thật đúng là…người cổ quái!
Lợi Châu có ba sòng bạc tương đối lớn, trong đó có một nơi ở phường Vân Sạn, cách nơi ở của Lý Ngư gần nhất, chỉ cách một phường. Sòng bạc Vân Sạn nằm trong hẻm sâu, ngõ hẹp, uốn khúc như ruột dê, đứng ở bên ngoài, căn bản không cảm giác được bên trọng sẽ có một sòng bạc lớn.
Mặt đất đá xanh trong đường hẻm đã bị mài đến bóng loáng, do đó mà khi đi vào, mỗi một hộ nhà hai bên, bức tường thấp bé, cổng cũng không lớn, nhưng nhìn xuyên qua cửa của một vài hộ nhà mở, có thể thấy được qua giàn mướp rũ xuống, có một số nhà trong sân còn có bàn vuông ghế đá, tuy rằng có vẻ hơi chật chội, nhưng cũng sang trọng tao nhã, diện tích của nó cũng nhỏ như những hộ nhà khác phía ngoài.
Lý Ngư đi đến cuối ngõ, chỉ thấy có hai người đàn ông lông mày sậm, ôm lấy hai cánh tay, trong miệng ngậm nhánh cỏ lủng lẳng, đang dựa vào khung cửa, Triều nhà Đường đối với việc đánh bạc cấm rất nghiêm ngặt, phát hiện người đánh bạc, “trượng một trăm”, cũng tịch “thu đất đai” gia tịch. Nếu là mở đánh bạc để lấy tiền xây mưu lợi, luật định “kế tang chuẩn đạo luận”. Mà nếu như ở kinh thành tổ chức đánh bạc bắt được sẽ bị kết án tử hình, nếu trong dân gian đánh bạc bị bắt được thì kết án sung quân.
Tuy nhiên, nói là nói như vậy, trong dân gian luôn tồn tại sòng bạc, bách tính sợ bị trả thù, chưa chắc đã dám đi tố cáo, đám người bất lương lại dâng chút lợi ích cho Ban trưởng Hứa Bộ Khoái, bởi vậy phường bài này vẫn mở công khai như trước, nhưng chẳng qua, vì phòng ngừa có chuyện xảy ra nên vẫn phải để người canh cửa.
Thấy có người đến, hai người đàn ông lập tức nhìn một cách ngờ vực, chờ sau khi nhìn rõ Lý Ngư, hai người lập tức đứng thẳng người lên.
Lý Ngư không phải là khách quen ở đây, nhưng bọn họ cũng quen biết Lý Ngư, cũng biết câu chuyện Lý Ngư cầm theo một cây đao mổ lợn giết chết một vị Chấp kích trưởng, tin Lý Ngư được Hoàng đế ân xá trở về Lợi Châu cũng đi được Phan thị vui mừng đến phát khóc gặp ai cũng kể lể đã lan truyền khắp thành rồi. Nh ậ n co de 40% li ên h ệ za lo 07 69 41 79 82
Hai tên đại hán này đều là hạng người đầu đường xó chợ chuyện ẩu đả, nhưng bọn họ chưa từng giết người, càng chưa kể tới giết quan. Cho nên khi vừa nhìn thấy Lý Ngư trong lòng đã dâng trào cảm giác kính sợ.
Lý Ngư đứng ở trước cửa, cười khiêm tốn với bọn họ:
- Ta muốn đi vào nhìn qua một cái!
Lý Ngư đã từng đến đây, hắn không đánh bạc, nhưng hắn học võ, nghe nói nếu ai có chút bản lĩnh, hắn đều sẽ dốc hết sức để theo đuổi, bái người ta làm thầy, học công phu của người ta, mà hắn đã từng bái qua một vị sư phụ, chính là khách quen của sòng bạc Vân Sạn này.
Hai tên đại hán giữ cửa im lặng không lên tiếng dịch sang bên cạnh nhường đường, Lý Ngư liền đi vào giữa hai người. Con chó giữ cửa trong sân lập tức sủa oang oang lên, hắn cũng không quan tâm, con chó đã bị buộc trong góc tường, hắn đi thẳng ra giữa sân, đẩy cửa đi vào.
Hai tên đại hán nhìn bóng dáng Lý Ngư mất hút vào trong viện, một tên trong đó nói:
- Nghe nói là người đã từng giết người, sát khí rất nặng, nhưng nhìn bộ dạng Lý gia đại lang lại không giống kẻ hung ác. Hơn nữa so với trước dường như hòa khí hơn rất nhiều.
Tên đại hán khác lại nói:
- Đó là hắn giết ít! Ngươi xem thử Quách Nộ đi, máu người dính quá nhiều, đó chính là bộ dạng của hắn.
Một tên đại hán thông minh rùng mình, ôm chặt hai cánh tay có chút căng thẳng:
- Ngươi đừng nhắc tên của gã với ta, tên đó toàn thân đầy sát khí, đừng nói là nhìn thấy gã, ngay cả nghĩ đến, ta cũng hoảng sợ rồi!
Lý Ngư đẩy cửa phòng đi vào, sau cửa đột ngột mở ra, là một khuôn viên hình chữ nhật. Bên trong sân, dưới hành lang đều có nhiều bàn đánh bài sát nhau, những tên đại hán với cánh tay trần tụi, quần áo không chỉnh tề ngồi bắt chéo chân la lối om sòm, ném con bài, đánh quân bài, đánh rất vui vẻ.
Lý Ngư đến, hoàn toàn không hề thu hút sự chú ý của khách đánh bài, từng cặp mắt đều đang dán chặt vào quân bài đang chuyển động trên bàn, bàn tay nắm chặt quân bài ướt đẫm mồ hôi, lúc này cho dù là có cháy họ cũng lười quan tâm, ai cần quan tâm là có ai vào hay không. Hắn cười cười, sờ sờ năm đồng tiền trong lồng ngực, chầm chậm bước tới.