Chương 022: Nữ Hoàng, nữ tì và thần bài
Lý Ngư lững thững đi, bên này ngó ngó, bên kia nhìn nhìn. Trước khi vào, hắn đã mượn vị trí phản chiếu bó hoa trong sân để ghi nhớ thời gian đại khái, lúc này cần phải ghi nhớ chính là cái bàn nào, đánh cái gì, mở lớn hay mở nhỏ, hoặc trong tay còn quân bài nào chưa lật.
Điều này cần phải có trí nhớ rất mạnh, Lý Ngư lại không thể lấy giấy bút một bên vừa quan sát vừa ghi nhớ, cho rằng tự mình ghi nhớ thì rất khó khăn, thực sự không chỉ nhớ những quân bài lớn là được, nhưng hắn đột nhiên phát hiện, trí nhớ của mình trở nên thật thần kỳ, cũng không biết có phải là hậu di chứng của việc xuyên thời gian hay không hay là là trí nhớ của bản thân đã dung hợp với trí nhớ của Lý Ngư.
Lý Ngư mừng rối rít, hắn hào hứng đi lại trong sòng bài ngó chỗ này, nhìn chỗ kia, ghi nhớ tất cả ván bài. Nhìn thấy chỗ nào tích lũy đủ nhiều, hắn vẫn đi theo đặt cược, ném một đồng xuống, thử chút kĩ năng.
Những tên đại hán cười toe toét, lông ngực đầy và dài một chân đạp trên ghế gỗ, trong tay cầm lắc chung hét lớn:
- Mua xong rời tay, mua xong rời tay, mua lớn hay mua nhỏ, nhanh lên! Nhanh lên!
Keng keng…Lý Ngư ném một đồng tiền lớn ra, lăn đến chỗ viết chữ đại. Tên lông ngực dài hớt nước bọt ngay khóe miệng, ngẩng đầu liếc Lý Ngư, khinh bỉ nói:
- Xuống ít như vậy à?
Lý Ngư nhìn đống quân bài trước mặt tên đại hán, cười cười:
- Chỉ có một đồng thôi!
Tên lông ngực khinh bỉ lắc đầu, lắc chung lên mấy lắc dữ dội, liếc mắt nhìn mọi người, cười ha hả, sau đó đặt mạnh lắc chung xuống bàn, chầm chậm mở ra.
- Đại!
Lý Ngư hưng phấn nhảy lên, tuy rằng hôm nay hắn đến đây là vì quan sát thử, nhưng thật sự vẫn chưa từng thắng qua một lần nào, chẳng trách có bao nhiêu người bị nghiện đánh bạc, khoảnh khắc hưng phấn này cực kỳ mãnh liệt. Nhưng bên cạnh lại là những tiếng thở dài, bởi vì đại đa số mọi người đều đặt “tiểu”.
Tên lông ngực trần trụi lại khinh thường liếc Lý Ngư một cái, gẩy ra từ đống tiền thậm chí cả đồ trang sức mười đồng tiền lớn, ném trước mặt Lý Ngư, nói:
- Đắc ý cái gì, tiền vốn ít như vậy, vẫn còn muốn phát tài à?
Lý Ngư mỉm cười nhặt từng mười đồng tiền lớn lên, kiếm được gấp mười lần, khiến cho hắn tràn đầy niềm vui, cũng lười bận tâm tính toán với tên lông ngực rậm rạp. Lý Ngư thu về mười đồng tiền lớn xong, cười với về phía tên lông ngực rậm rạp, cao ngạo nói:
- Chờ xem, sẽ có lúc ngươi phải khóc. Chờ ta lần sau tới…
Lý Ngư nhìn thoáng qua những con bạc uể oải đầy trên bàn, bình tĩnh thốt ra hai chữ:
- Thông sát!
Kinh ngạc, khinh khi, coi thường, nhạo báng, cười lớn ha hả, các loại âm thanh rót vào tai hắn, hắn chỉ phóng khoáng xoay người, đi ra ngoài, lưng thẳng tắp. Trong lòng hắn, thật sự bất ngờ vang lên giai điệu khi thần bài xuất hiện trong Europe-The Final Countdown, vì thế mà tư thế của hắn càng thẳng hơn. Nh ậ n co de 40 % li ên h ệ za lo 07 69 41 79 82
Khi Lý Ngư đi ra khỏi cửa, con chó vàng lớn hung hăng bị buộc trong sân không sủa nữa, chân trước của nó sải xuống đất, đầu nằm sát mặt đất, phát ra tiếng rên khẽ, dường như cực kỳ sợ hãi.
- Con chó này cũng bị phong thái của mình làm cho khuất phục rồi sao?
Lồng ngực của Lý Ngư ưỡn cao hơn, hắn lại không chú ý đến, một góc tường khác đang có một người vừa buộc đai lưng màu đỏ rộng, vừa uể oải đi tới hướng beeb này, biểu hiện của con chó vàng hung hăng kỳ thực là bởi vì người này đang đi tới gần.
Người đó giương mắt nhìn Lý Ngư, không khỏi ngẩn ra:
- Tiểu Ngư nhi! Tên tiểu tử đó không phải bị đưa tới Kinh Sư chặt đầu rồi ư?
Lý Ngư cũng không nhìn thấy người này, bước thẳng ra khỏi cửa viện, người đó lại giơ tay lên, nhưng cũng không gọi hắn, hơi có chút băn khoăn liền từ từ xoay người, bước vào sòng bài. Người này chính là người mà hai tên giữ cửa sòng bài có nhắc đến, Quách Nộ!
Lý Ngư quay trở về nhà, Phan thị đang ở trong nhà, ngồi xếp bằng trên giường trúc của hắn, chờ hắn nhận giày. Lý Ngư từ Trường An trở về, đôi giày sớm đã mòn rách rồi, trong nhà chỉ còn lại một đôi giày cũ, Phan thị đang bận làm giày cho con trai.
- Con trai, con đã về rồi à!
Phan thị vừa nhìn thấy Lý Ngư, lập tức buông việc thêu thùa mà chào đón.
Bà ấn con trai ngồi trên ghế đẩu, mở nắp nồi ra, hơi nóng bốc lên, thức ăn đều đã làm nóng trong nồi, Phan thị vì chờ con trai mà chưa đụng đến miếng nào.
Lý Ngư có chút bất an, nói:
- Mẹ, con không ở nhà thì mẹ cứ ăn trước đi, chớ để bụng đói, phần cơm cho con là được rồi.
Phan thị cười nói:
- Con không ở nhà, một mình mẹ ăn thì còn ý nghĩa gì.
Phan thị nói xong, bưng một đĩa tai heo nấu tương đến trước mặt hắn.
Lý Ngư kìm không nổi cười nói:
- Mẹ lại lấy thứ này từ phủ Đô Đốc à, cẩn thận bị người ta bắt được đấy.
Phan thị bưng thức ăn tới trước mặt con trai, cũng ngồi xuống đối diện, cười nói:
- Thật ra cũng sợ, mẹ thường giúp mấy vị sư phụ nhà bếp may vá, đây đều là bọn họ giấu nhét cho mẹ. Chỉ là ngang nhiên đem ra khỏi phủ thôi, nói tóm lại là không tốt thôi. Hơn nữa, người nhà Võ đại Đô Đốc cũng rất tốt, thật sự có bị người ta bắt được chắc cũng sẽ không làm gì mẹ đâu.
- Võ đại Đô Đốc…
Lý Ngư bưng bát lên đột ngột ngừng lại, có liên quan đến tin tức của Đô Đốc Lợi Châu Võ Sĩ Hoạch đột nhiên tràn vào trí óc. Kỳ thật Lý Ngư thời đại này luôn có tình hình của Đô Đốc Lợi Châu Võ Sĩ Hoạch, nhưng phần kí ức này khi không cần, thì giống như lưu giữ trong kho vậy.
Trong thân thể này cũng giống như vậy, linh hồn đến từ đời sau kia cũng có liên quan đến kí ức Võ Sĩ Hoạch, trong ký ức của hắn liên quan đến tin tức của Võ Sĩ Hoạch tuy rất ít, là vì Võ Sĩ Hoạch có một người con gái rất nổi tiếng, cho nên mới mơ hồ nhớ ra như vậy.
Giờ lại nghe mẫu thân vừa nói, Lý Ngư bỗng bởi Võ Sĩ Hoạch mà nghĩ đến người con gái tiếng tăm lừng lẫy của ông ta, ngay theo đó liền nhớ ra có liên quan đến tình hình của Võ Sĩ Hoạch.
Võ Sĩ Hoạch này đã từng giúp đỡ Lý Uyên khởi binh, sau khi Lý Uyên lập quốc đã từng đảm nhậm Công Bộ Thượng Thư, sau đó chuyển qua làm Đô Đốc Kinh Châu, gia phong Ứng Quốc Công. Sáu năm trước Đô Đốc Lợi Châu Lý Hiếu Thường mưu phản, sau khi triều đình bình loạn, đã điều Võ Sĩ Hoạch từ Kinh Châu về Lợi Châu, chiêu loạn bang, trợ giúp già yếu, ổn định địa phương.
Phan thị thấy con trai cầm bát cơm xuất thần, không khỏi hỏi:
- Sao vậy, thức ăn không ngon à?
Lý Ngư lắc lắc đầu, hỏi:
- Mẹ, vị Võ đại Đô Đốc này của chúng ta, trong nhà có những người nào vậy?
Lý Ngư tuy rằng biết được một chút tình hình của Võ Sĩ Hoạch, nhưng đối với tình hình tường tận hiện tại Võ gia lại không biết rõ. Nhưng mẫu thân hắn Phan thị làm may vá trong phủ Đô Đốc, đối với việc này lại hiểu rất rõ.
Phan thị cũng không biết tại sao con trai lại đột nhiên quan tâm đến việc nhà Võ gia như vậy, liền nói:
- Võ Đô Đốc một vợ năm thiếp, hai con trai và ba con gái. Ồ, chính thê của Võ Đô Đốc vốn là Tướng Lý thị, hai vị công tử là Nguyên Khánh, Nguyên Thích đều là do Tướng Lý thị sinh ra. Tướng Lý thị sau khi bệnh chết, Hoàng đế khi đó, hiện giờ là Thái Thượng Hoàng đã đích thân chỉ hôn cho Võ Đô Đốc và Dương thị, Võ Đô Đốc và Dương thị phu nhân lại sinh thêm ba đứa con gái, trưởng nữ có tên Võ Thuận. Thứ nữ chín tuổi, vẫn chưa có khuê danh chính thức, tên là Hoa Cô, tam tiểu thư mới ba tuổi, tên là Tú Cô.
Lý Ngư hỏi:
- Võ Thuận? Hoa Cô, Tú Cô, đều không có tên nào là Mị Nương ạ?
Bởi vì kế thừa trí nhớ của Lý Ngư, rất nhiều việc trong lòng hắn hiện lên một cách tự nhiên, cho nên cho đến thời điểm này, mới kết hợp trí nhớ hậu thế, nghĩ đến Võ Sĩ Hoạch là cha ruột của Võ Tắc Thiên, mà Võ Tắc Thiên lúc này đáng lẽ sinh sống ở Lợi Châu.
Trong lịch sử Trung Hoa duy nhất chỉ có một Nữ Hoàng đế! Mà mẹ của hắn lại làm công ngày trong nhà Võ gia, có mối quan hệ gần như vậy, Lý Ngư không khỏi hiện lên khát vọng muốn gặp Nữ Hoàng đế thời thiếu nữ kia một lần