Chương 023: Chơi lớn
Phan thị lắc đầu nói:
- Không có. Sao con lại đột nhiên hỏi việc con của nhà Võ Đô Đốc vậy?
Lý Ngư lắc đầu, vùi đầu vào ăn cơm, trong lòng thầm nghĩ:
- Võ Thuận, hẳn không phải rồi. Hoa Cô và Tú Cô, ai là Võ Tắc Thiên đây? Tại sao lúc này lại không gọi là Mị Nương? Võ Tắc Thiên đứng thứ mấy trong hàng tỉ muội này đây! Bà ngoại nó chứ, sớm biết hôm nay, ta đáng lẽ phải học tốt lịch sử mới phải!
Lúc học lịch sử, hắn thường thân thiết với Chu Công, về nghiên cứu sách lịch sử cũng không có hứng thú, thời niên thiếu của hắn, là , , , cùng đồng hành, đối với việc này thì thực tài có hạn, hắn có thể biết được sự tồn tại của Võ Sĩ Hoạch đã không mấy dễ dàng rồi.
Khi nói đến sách sử các loại thì hắn rất khủng hoảng lắc đầu, gắp vội hai miếng cơm, đột nhiên nghĩ ra một việc, liền ngẩng đầu hỏi:
- Mẹ, nhà bên cạnh, đêm nay có trách mắng Cát Tường không?
Phan thị bị hắn hỏi một hồi:
- Không nghe thấy mắng ai gì cả, sao vậy?
Lý Ngư tươi cười, lại hỏi:
- Vậy, khi nhà họ ăn cơm tối, không có người nào bị phỏng nồi không?
Phan thị kỳ lạ nói:
- Không có, một buổi tối rất yên tĩnh, không nghe bên cạnh có bất cứ động tĩnh nào. Con à, sao con lại hỏi việc kì lạ như vậy?
Phan thị không yên tâm sờ sờ trán Lý Ngư, thăm dò xem có phải bị cảm lạnh không. Lý Ngư lắc đầu, cười hì hì nói:
- Không sao, con tùy tiện hỏi thôi!
Trong lòng Lý Ngư tràn đầy vui mừng bưng bát cơm lên, cảnh mà hôm Cát Tường gặp phải quả nhiên bị hắn thay đổi rồi. Ngẫm nghĩ trong lòng về mười đồng tiền lớn, ngày mai sẽ trở thành tiền vốn, để hắn nhanh chóng trở thành đại phú ông thành Lợi Châu, hắn không nhịn được cười phá lên.
Đến lúc đó sẽ mở hai quán, một quán làm tiểu nhị, một quán làm chủ quầy, muốn làm chủ quầy thì làm chủ quầy, muốn làm tiểu nhị thì làm tiểu nhị, Cát Tường sao lại đáng thương như vậy, xinh đẹp như vậy, đến khi nàng xin vào làm trong quán, sẽ thiết kế cho nàng trang phục hầu gái, và đội thêm hai cái tai thỏ, ha! Haha…
Lý Ngư mặt mày hớn hở, vui vẻ ăn cơm. Nếu như có thể, hắn thật sự muốn ngay lập tức xuyên qua thời gian và không gian, hung hăng kiếm tiền. Chỉ là hiện tại vẫn đang trong vòng thời gian đảo ngược của lần trước, hắn không có cách nào để quay ngược thời gian lần nữa, chỉ có thể chờ đến hoàng hôn ngày mai rồi nói tiếp.
Ngày hôm sau, Lý Ngư quả thực sống một ngày như một năm, cả một buổi chiều, hắn ngồi ở trong sân, yên tĩnh nhìn lên bầu trời cực kỳ nhẫn nại hướng về phía tây từng phân một, khiến cho Diệu Linh ở nhà bên tò mò hỏi mẹ nàng:
- Lý gia Đại Lang có phải ngốc không, cứ ngửa mặt nhìn mặt trời, cũng không sợ mắt bị hỏng hay sao.
Lý Ngư vẫn chờ đến cùng thời khắc của hôm qua, để chắc chắn lại chờ thêm vài khắc nữa, mới thò tay vào lồng ngực, đặt lên viên châu trụ luân, ngón cái nhấn nhẹ vào một điểm nhọn trên vòng khắc, làm cho máu tươi thấm vào trong, ánh sáng trên người hắn đột nhiên từng cuộn từng cuộn lóe lên. Nh ậ n co de 40% li ên h ệ za lo 07 69 41 79 82
Cái mẹt trong tay Dư thị nương tử đột nhiên rơi xuống mặt đất, giật mình chỉ vào Lý Ngư, kinh hãi kêu lên:
- Lý gia Đại Lang, ngươi…ngươi…ngươi…trên người ngươi như vậy là sao?
Lý Ngư từ khi tiếp xúc với Dư thị ngày hôm qua đã biết được, sau thời gian đảo ngược, vẫn có thể nhớ đã từng trải qua tất cả thì chỉ có mình hắn, cho nên cũng không lo lắng thời khắc này bị mẹ con bà ta phát hiện, hắn há to miệng cười lớn với Dư thị, nói:
- Đừng lo lắng, không có gì cả. Rất nhanh, ta sẽ phát tài to rồi, haha…
Thời gian lại quay trở về trước mười hai canh giờ, mấy con gà mái đang nhàn nhã đi tới đi lui trong sân, khách trọ Dư thị mở cửa phòng kêu rít lên một tiếng, ôm cái bụng to đang cầm mẹt đi vào trong sân. Nhìn thấy Lý Ngư, Dư thị hướng về phía hắn cười thân thiện, sau đó bắt lấy nắm gạo trong cái mẹt, tiện tay vứt trên đất, mấy con gà mái mừng rỡ chạy tới mổ gạo.
Dư thị cười nói:
- Lý gia Tiểu Lang Quân vẫn chưa đi ra ngoài à?
Mẹ nó cái này cũng giống trò chơi phục hồi server, đã chơi mấy lần rồi?
Lý Ngư ho khụ một tiếng nói:
- Tôi chuẩn bị đi đây!
Dứt lời liền vội vã đi ra ngoài. Bởi vì Lý Ngư bỏ dở cuộc đàm thoại đặt tên cho con của bà ta là Diệu Kế, hắn liền đi thẳng ra ngõ nhỏ, vẫn chưa thấy Cát Tường trở về.
Lý Ngư vốn nghĩ bỏ mặc nàng đi thẳng đến sòng bạc Vân Sạn, nhưng sau lại do dự vẫn đứng lại, thời gian vẫn còn kịp, hắn không muốn để cho Cát Tường trở về nhà bị trách mắng và đánh đập vô cớ. Vì thế, hắn liền ngồi trên tảng đá xanh trước ngõ chờ, đến khi Cát Tường với khuôn mặt lo lắng đi tới, hắn mới phủi mông vui mừng đứng lên đón.
Không chờ Cát Tường nói chuyện, Lý Ngư mỉm cười bí ẩn hỏi:
- Tửu quán kinh doanh không tốt, bị chủ quán đuổi việc rồi à?
Lý Ngư nghiễm nhiên chơi trò phục hồi server, giống như đối đáp ở góc độ trong trò chơi NPC, cùng với Diệu Cát Tường lặp lại một lần cuộc đối thoại hôm qua, nói cho nàng ấy biết làm thế nào để khéo léo nói với mẹ kế việc bị đuổi việc, nói cho nàng biết phải cẩn thận đừng để muội muội của nàng ấy bị nồi làm bỏng cổ tay, lại lãnh một tấm thẻ người tốt, liền đi về hướng sòng bạc Vân Sạn.
Trong ngực Lý Ngư giấu một hầu bao, đó là dùng để chuẩn bị đựng tiền…
Ngõ chật hẹp, uốn cong giống như ruột dê, hai bên mỗi một hộ nhà, giàn mướp rũ xuống, với những gì Lý Ngư nhìn thấy trước đó thì cũng không khác nhiều. Cửa sòng bạc, vẫn như cũ có hai tên ria mép đứng đó, ôm hai cánh tay, trong miệng ngậm cành cỏ, tựa vào khung cửa mộc mạc.
Lý Ngư đi tới cửa, mỉm cười nói:
- Ta muốn đánh bạc!
Tên đại hán canh cửa dịch về hai bên nhường đường, Lý Ngư liền mỉm cười đi vào trong. Con chó vàng trong sân sủa oang oang lên, trong tai Lý Ngư nghe được, giống như nghe thấy tiếng ríu rít của chim Ác Là. Trên mặt Lý Ngư cuối cùng cũng mỉm cười, giống như thiên quan ban chút phúc, đi vào bên trong sân, kéo cửa phòng ra, đi vào trong.
Hai tên gác cửa kinh ngạc nhìn Lý Ngư biến mất sau cửa phòng, một tên trong đó nói:
- Người này…thật sự là Lý gia Đại Lang từng giết qua một vị quân gia sao? Sao lại có vẻ vui mừng hớn hở như vậy, chẳng giống người đã từng giết người chút nào!
Tên đại hán còn lại trong bụng cũng đầy ngạc nhiên, suy nghĩ một hồi mới nói:
- Nếu như thật sự hắn giết người, lại nhận được đại xá Thiên tử, lấy lại được một sinh mạng, cho nên mới vui vẻ như vậy.
Lý Ngư đẩy cửa phòng đi vào, trong cái sân hình chữ nhật sau cửa khách đánh bạc vẫn la lối om sòm, ném sắc tử, đánh quân bài, đánh rất hăng hái, không hề có người nào chú ý khi Lý Ngư đến. Lý Ngư cười cười, sờ sờ mười đồng tiền lớn trong ngực, chậm rãi bước qua.
Hắn thơ thẩn đi dạo một hồi, đi thẳng vào trong sân đến khi bóng râm của cây hoa chiếu đến vị trí hắn nhớ ngày hôm qua, liền đi đến cái bàn đánh bạc ở bên góc phải sân mà hắn nhớ. Trên bàn đánh bạc có ném quân bài đại tiểu, hôm qua cũng thời gian này, khi quân bài mở ra là tiểu, mà tỉ lệ đại tiểu là 1 so với 5, nếu như nói ra như dự đoán, thì mười đồng tiền của hắn sẽ biến thành 50 đồng.
Lát sau, Lý Ngư mang theo 50 tiền, dưới ánh mắt lóe đỏ của tên khách chơi bài bên cạnh chăm chú nhìn đi qua bàn thứ hai. Qua một lát, Lý Ngư đã cầm 150 đồng đi về bàn đánh bài thứ ba.
Trí nhớ của hắn trở nên tốt lạ thường, nhớ rõ đến từng chi tiết thắng thua đại tiểu hoặc quân bài mà ngày hôm qua của cùng một thời điểm này, bây giờ hắn đã phải dùng tới đai vải trong ngực. Đai vải này có chứa được thêm nửa túi tiền đồng, hắn đến bàn của tên lông ngực rậm rạp.
Hắn cười toe toét, tên đại hán khôi ngô lông ngực rậm rạp một chân đạp trên băng ghế, tay giơ cao chung lắc mà hô to:
- Mua xong rời tay, mua xong rời tay, mua đại hay tiểu, nhanh lên! Nhanh lên!
Rầm một tiếng, Lý Ngư lấy cả túi tiền nện trên bàn.