Chương 024: Quách Nộ Nhân đồ
Tên lông ngực rậm rạp hớt nước bọt ngay khóe miệng nhìn hầu bao nặng nện trên bàn, miệng há to, kinh ngạc nhìn Lý Ngư.
Lý Ngư bình tĩnh cười:
- Ta không đếm, chỉ có một hầu bao này, ta đặt “Đại” !
Tên lông ngực rậm rạp nuốt nước bọt, không hiểu nổi nói:
- Đặt hết toàn bộ?
Lý Ngư chậm rãi gật đầu, nói:
- Đúng! Đặt hết toàn bộ!
Khách đánh bạc bên cạnh đã vây đầy, hôm nay Lý Ngư vận giống như cầu vồng, bất khả chiến bại. Mà dân đánh bạc tin nhất vào vận khí, vừa thấy Lý Ngư cược lớn, tất cả khách đánh bạc đều nhào lên, đặt cược tiền của họ thành đống trên chữ “Đại”.
Tên lông ngực rậm rạp mồ hôi chậm rãi túa ra, Lý Ngư khẽ mỉm cười:
- Sao vậy, ngươi lại ngồi đó, không dám nhận à?
Tên lông ngực rậm rạp nhìn xung quanh, đám con bạc đều điên cuồng rống lên.
- Mở! Mau mở ra! Mau mở ra.
Tên lông ngực rậm rạp cắn chặt răng, cầm chung lắc lắc dữ dội, tất cả mọi người bỏ toàn bộ tiền đặt cược khẩn trương nhìn chung lắc gã nâng lên trong không trung, chỉ có Lý Ngư thì lại vô cùng điềm tĩnh.
Cuối cùng, tên lông ngực rậm rạp cũng đã đặt chung lắc lên trên bàn, trong lỗ mũi thở dốc nặng nề.
- Mở! Mau mở ra! Mở ra…
Đám con bạc điên cuồng kêu lên, tên lông ngực rậm rạp vươn tay ra run rẩy, chậm rãi mở chung lắc ra, tiếng hoan hô đtộ nhiên ngừng lại, vẻ tươi cười điềm tĩnh trên mặt Lý Ngư cũng đột nhiên cứng đờ.
- Tiểu! Sao lại là “Tiểu” !
Trong sòng bạc yên tĩnh như vậy, mà đám con bạc lại điên cuồng nguyền rủa chửi mắng, có người thậm chí muốn xông tới trước mặt Lý Ngư động thủ với hắn, tên lông ngực rậm rạp phát ra một trận cười hô hố:
- Thắng rồi! Lão tử thắng rồi! Hahaha…
Tên lông ngực rậm rạp cười điên cuồng vươn rộng hai bắp tay, quơ về phía đống tiền trên bàn, đám con bạc mắng nhiếc, trơ mắt nhìn tên lông ngực rậm rạp lấy tiền của bọn họ bỏ vào trong ngực.
Lý Ngư đứng ở đó, sao lại có thể không giống được? Đây là bàn đánh bài cuối cùng của hắn trước khi đảo ngược thời gian mười hai canh giờ trước, rõ ràng mở ra là “Đại” mà, hắn hôm nay đã dùng đến mười đồng tiền mà hắn đã kiếm được khi đó, sao lại có thể mở ra là “Tiểu” chứ?
Nhìn tên lông ngực rậm rạp lấy hầu bao tiền của hắn bỏ vào trong ngực, Lý Ngư máu nóng xông lên tới não, hung hăng quát lớn:
- Dừng tay!
Tên lông ngực rậm rạp ngơ người, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Ngư, Lý Ngư mạnh mẽ vươn tay, bắt lấy chung lắc torng tay của gã, Lý lật ngược chung lắc lại, cẩn thận xem lại trong ngoài, tay gõ đáy chung, đột nhiên bừng tỉnh, phát hiện trong đó có chỗ huyền diệu. Hắn kêu lớn:
- Không đúng! Chung lắc của ngươi…
Câu “có vấn đề” còn chưa nói hết thì ánh mắt tên lông ngực rậm rạp đã sầm xuống, đầy sắc bén lướt qua mấy tên khách chơi bạc trong đám đông, mấy khách chơi bạc đột nhiên “nổi giận” lên, hung hãn xông về phía Lý Ngư, miệng chửi bậy, che lấp đi tiếng của hắn.
- Tên chết tiệt, không có bản lãnh thì đừng đóng vai thần bài gì đó, hại lão tử thua một đống tiền!
- Đánh hắn! Đánh chết hắn đi!
- Đánh chết hắn!
Tiếng chửi bậy gầm thét của một vài người hoàn toàn khơi dậy tất cả những khách đánh bạc vừa mới thua, tất cả mọi người đều xả sự phẫn nộ trên người Lý Ngư, chửi mắng đánh đấm về phía hắn.
- Vốn cược phục thua, hơn nữa không ai ép các ngươi đánh cược, giờ lại trút giận sang người khác, là gì chứ?
Một âm thanh lạnh lùng, tẻ nhạt đột nhiên vang lên, những con bạc đang hung hãn chửi thề đột nhiên im bặt ngoan ngoãn giống như con chó vàng phủ phục trong tiện viện trong của mười hai canh giờ trước, những cánh tay đánh đấm hỗn loạn cũng như bị rút gân mềm nhũn buông xuông.
Mọi người chậm rãi tránh ra một lối đi, một người đàn ông cao to mặc quần áo màu xám, thắt lưng đeo một đai lưng màu đỏ rộng rãi chậm chạp đi vào.
Lý Ngư nhìn thấy người này thì lập tức ngẩn người, những ký ức liên quan đến người này nhanh chóng xông lên đỉnh đầu, Quách Nộ! Y chính là Quách Nộ Lao Âm Hành, là một trong mười tám vị mà Lý Ngư bái làm sư phụ, nghề nghiệp của Quách Nộ là đứng đầu trong Lao Âm Tứ Đại Hành.
Lý Ngư vừa mừng vừa sợ, vẫn chưa chờ hắn kêu ra miệng, Quách Nộ đã đi tới trước mặt hắn, đấm cho hắn một chưởng, cười mắng:
- Tiểu tử nhà ngươi, gặp đại nạn không chết, trở về Lợi Châu cũng không tới gặp ta, sao vậy, dạo một vòng quỷ môn quan cảm thấy rất giỏi đúng không? Những người bị ta tự tay đưa vào quỷ môn quan, không phải năm trăm thì cũng có tới ba trăm rồi, trước mặt lão tử ngươi không đủ khả năng đâu!
Quách Nộ cười mắng, trong nháy mắt kéo hắn đi ra ngoài, nói lớn:
- Đi! Cùng với lão tử uống mấy bát rượu thôi!
Quách Nộ kéo Lý Ngư sải bước đi ra ngoài, thực sự là không một người nào dám lên trước ngăn cản, có người bị Quách Nộ thản nhiên liếc một cái, vẫn sẽ theo phản xạ mà ngạc nhiên, nhanh chóng lui ra hai bước.
Giác quan thứ sáu của động vật nhạy bén hơn con người, bò ngựa heo chó, chỉ cần nhìn thấy một người làm nghề mổ xẻ thịt cả đời thì bất luận nó bình thường hung hãn thế nào cũng đều sẽ sợ hãi đến tứ chi mềm nhũn, phủ phục trên mặt đất, dường như gặp khắc tinh thiên địch, chính là vì bọn chúng có thể cảm giác được sát khí trên người của người này. Mà giác quan thứ sáu của con người kém nhạy bén hơn so với động vật, nhưng Lao Âm Tứ Đại Hành, cầm đầu chính là đao phủ. Một đao phủ, trên tay chỉ cần dính mấy chục mạng người, khí trường sẽ phát sinh biến hoa tinh vi khôn tả, y liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái đều sẽ làm cho người ta run rẩy, huống hồ là Quách Nhân Đồ đã giết mấy trăm mạng người! Vừa gặp Quách Nhân Đồ ra mặt thay Lý Ngư, đám con bạc đang hung hãn này đều dừng tay, lẳng lặng nhìn Quách Nộ túm Lý Ngư kéo ra ngoài.
Giữa thương trường có một câu nói cũ, hình dung nghề Lao Âm Hành là: Đao của đao phủ, mắt của ngỗ tác, tay nghề của thợ thủ công, kim khâu của thợ giày.
Đao của Đao phủ rất dễ lý gi [I] ả [/I] i, đó chính là người hành hình có một thanh đao lớn hình đầu quỷ chặt đầu kiếm cơm. Ánh mắt của Ngỗ tác, chính là pháp y nghiệm tử thi, nghe nói Ngỗ tác chân chính khi làm việc này lâu và biết nhiều thì sẽ sinh ra một đôi mắt âm, kết nối với hai thế giới. Tay nghề của thợ thủ công chính là nghề xếp giấy trong đám tang. Kim khâu của người khâu tử thi, chính là may xác chết, trong thời cổ đại luôn chú trọng chết toàn thây mới có thể mới có thể đầu thai luân hồi, có thể nói với gần giống như người khâm liệm của đời sau.
Những người làm bốn nghề này bởi vì thường giao tiếp với âm vật, trong mắt người thường nhìn có thể cảm thấy được rất tà môn, kỳ thực cho dù là thời hiện đại sau hơn một nghìn năm, những người làm việc trong nhà tang lễ vẫn nhận được cái nhìn có thành kiến của rất nhiều người, huống hồ là niên đại đó, cho nên Quách Nộ vừa ra mặt, đám con bạc lập tức câm như hến, đó là do sát khí y che giấu không được, cũng một phần nguyên nhân này nên có tâm lý như vậy.
Quách Nộ dùng cơ bắp của y, đủ có cơ bắp dày thịt của một người đàn ông bình thường để xách bả vai của Lý Ngư lủng lẳng đi ra cái ngõ hình ruột dê ngoài sòng bạc, bỏ hắn ra, sắc mặt trầm xuống, hừ lạnh nói:
- Về mấy ngày rồi? Sao lại không đến thăm sư phụ?
Khi Lý Ngư bị y xách đi ra ngõ nhỏ đều đã hồi tưởng lại tất cả những gì liên quan đến mình và Quách Nộ, biết được hai người kỳ thực tình như phụ tử, có thể không giấu điều gì, hơn nữa Quách Nộ này thường giao tiếp với âm vật, tư duy, cách làm, đều khác xa người thường.
Do đó mà Lý Ngư cởi mở nói:
- Quách sư chờ trách! Trên phố đều nói đệ tử là được ân xá ra tù, kỳ thực không phải vậy!
Quách Nộ giật mình, trầm trầm nói:
- Ngươi vượt ngục à?
Lý Ngư lắc lắc đầu, kể chân tướng cho y nghe một lần, nói:
- Cho nên đồ nhi trở về, đầu tiên là muốn kiếm một số tiền, dàn xếp ổn thỏa cho gia mẫu, để khi có chết cũng sẽ không còn gì lo lắng nữa.
Quách Nộ cười lạnh nói:
- Vọng tưởng kiếm tiền từ sòng bạc, có phải ngươi đầu óc điên rồ rồi không, chẳng lẽ thiên thuật của ngươi còn cao minh hơn bọn chúng À?
Lúc này Lý Ngư đã nghĩ thông suốt, tất cả những gì mà trước khi hắn đảo ngược thời gian và không gian đều đã nhìn thấy kết cục, tại sao mình lại còn thất bại như vậy? Nguyên nhân chính là: cái tên lông ngực rậm rạp kia hiển nhiên là một tên lừa đảo chuyên nghiệp, từ tiếng hét của gã, rất nhiều con bạc lập tức hùa theo, chỉ sợ là đồng đảng không ít, căn bản chính là kẻ lừa gạt của sòng bạc.
Tên lông ngực rậm rạp tuy rằng có sẵn kĩ năng cờ bạc, cho dù hắn có xem đi xem lại kết cục sự việc một vạn lần thì cũng đều không có tác dụng, chỉ cần hắn đánh cược lớn, đối phương nhất định sẽ gian lận. Lý Ngư không khỏi cười khổ một tiếng, nói:
- Vâng! Đệ tử biết sai rồi!
Trong mắt Quách Nộ lộ ra một tia ấm áp, gật gật đầu nói:
- Vì tận hiếu, đôi khi lại ngu ngốc một lần cũng không sao. Đi! Đi uống vài chén với sư phụ, hai cha con chúng ta nói chuyện.
Lý Ngư kể với y, sau một năm bản thân vẫn phải trở về Kinh Sư chịu chết, Quách Nộ không ngờ lại không để ý, quả nhiên là người xem thường sống chết. Lý Ngư sớm đã biết tính tình của y nên cũng không lấy làm lạ, liền cùng với Quách Nộ đi về nhà y.