Chương 205: Trên danh nghĩa
Phùng Nhị tuyệt vọng nhìn Dương Thiên Diệp. Dương Thiên Diệp kinh ngạc nhìn Lý Ngư, Lý Ngư kinh ngạc nhìn Mặc Bạch Diệm...
Thâm Thâm chứng kiến cảnh này, lờ mờ phát giác hình như có chuyện gì đó ở đây.
Lão Cổ trừng mắt với Lý Ngư:
- Ngươi gọi mẹ?
Lão quay sang Mặc Bạch Diệm, chỉ vào Lý Ngư:
- Vị tiểu ca nhi này là ai?
- Hở….
Thần sắc hóa đá của Mặc Bạch Diệm dần dần hòa tan, cười nhạt, nói với lão Cổ:
- Đây là…khụ khụ, là cô gia tử của lão phu. Lão phu vốn ở tại nhà của cô gia, nay đã có chỗ ở nên muốn chuyển đi. Khuê nữ tới giúp ta sắp xếp, cô gia... tới đón khuê nữ ta về.
Dương Thiên Diệp kịp phản ứng, bước vội lên nói:
- Lang quân! Phụ thân đại nhân vẫn còn nhiều vật dụng chưa mua, huynh cứ ngồi chờ một chút trước đã, đợi muội đi mua giúp cha đủ thì chúng ta hẵng …về nhà nhé.
Nói xong, cô nàng vội đánh mắt với hắn.
Khóe miệng Lý Ngư giật giật vài cái, mình lại phải giúp cô nàng Thiên Diệp này chùi đít ư? Hắn rất muốn phối hợp nhưng thấy rất khó xử, kết quả một câu cũng không nói ra được. Thái độ này của hắn ở trong mắt Lão Cổ cảm thấy hình như hắn rất không tình nguyện.
Cái đầu nhỏ của Thâm Thâm quay đi quay lại như trống bỏi, hết nhìn bên này lại nhìn bên kia, rõ ràng là không hiểu gì cả. Lão Cổ nhìn nhìn Dương Thiên Diệp, nhìn nhìn Lý Ngư, lại nhìn nhìn Thâm Thâm đứng bên cạnh Lý Ngư, không khỏi nghi hoặc nhăn mày lại:
- Vậy còn tiểu nương tử này là…
Lần này thì Mặc Bạch Diệm tuyệt vọng rồi. Trước đó Lý Ngư đã giúp họ, họ cũng biết, một người rộng lượng đến mấy cũng không thể cứ giúp mãi đối thủ như thế. Lý Ngư có thể làm như vậy, chỉ có thể nói hắn có chút tình cảm không rõ ràng đối với điện hạ của mình.
Tình huống hôm nay, lão nói Lý Ngư là cô gia của lão, Lý Ngư tuyệt đối sẽ không vạch trần trước mặt mọi người. Nhưng vấn đề là, cô nàng ngực bự kia là ai đây? Nàng ta có quan hệ gì với Lý Ngư? Nàng ta liệu có che giấu giúp họ không? Một khi bị vạch trần, ban ngày ban mặt, trốn kiểu gì đây?
Lão Cổ, khách thuê phòng, Mặc Bạch Diệm, Phùng Nhị và Dương Thiên Diệp đều đặt ánh mắt lên người Thâm Thâm, khiến cho Thâm Thâm hơi chút sợ sệt vội vã trốn sau lưng Lý Ngư, khiếp vía thốt lên:
- Này…mấy người đừng nhìn tôi…Tôi là…Ờ…ờ…tôi cũng không rõ tôi là ai. Tiểu lang quân nói tôi là ai, thì tôi là người đó.
Thâm Thâm cũng không ngốc, đã nhận thấy điều kỳ quặc trong chuyện này, nàng ta cũng không biết nên giải thích như thế nào về thân phận của mình nên đổ hết mọi thứ lên người Lý Ngư. Như vậy thì, cho dù nói sai thì cũng là Lý Ngư nói sai. Người này rõ ràng đã đến lúc không có kiên nhẫn đối với mình, nhưng hắn nói sai, hẳn sẽ không đuổi mình đi đâu chứ?
Thâm Thâm ý chí rộng lớn tính toán tỉ mỉ tự cảm thấy cách này của mình rất thông minh, cho nên khá dương dương tự đắc.
Lý Ngư nghe xong cũng rất xấu hổ, giới thiệu thân phận Thâm Thâm như thế nào, hắn cũng không biết. Bởi vì hắn không biết người mà “cha vợ từ trên trời rơi xuống” kia an bài cho hắn có xuất thân gì, nha hoàn cũng không phải mà gia nô càng không, nhất là đó lại là một cô gái rất xinh đẹp.
Căn cứ theo hiểu biết nói nhiều tất hớ, Lý Ngư xuất ra chiêu Mona Lisa đại pháp, mỉm cười đầy bí hiểm, ai muốn đoán gì thì tự đoán.
Hành động này của hắn rơi vào trong mắt lão Cổ, ông ta lập tức nghĩ: Xem ra, nữ tử này hẳn là tình lang vị cô gia của lão hán kia rồi. Khà khà khà, rõ ràng là liều lĩnh công khai với nhau.
Lão Cổ lại nhìn y phục trên người Lý Ngư, lại nhìn nhìn trang phục bình thường ba người Mặc Bạch Diệm đêm qua ăn trộm để mặc, chợt giật mình, không khỏi âm thầm cảm khái:
- Vẫn nên môn đăng hộ đối mới được, bằng không gả khuê nữ đi rồi, sớm muộn cũng bị ức hiếp, xem ra hôn sự của con gái mình và tam công tử Kiều gia ta phải lo hơn chút nữa rồi.
Lúc này, trong một dinh để tại phường Duyên Khang, Công bộ Tạ Chủ sự đang mặt mày hớn hở từ trong đi ra, bên cạnh có người trung niên cao gầy mặt mũi chất phác đi cùng.
Người trung niên cao gầy này mặt hình chữ nhật, mi chữ nhất, chòm râu rối tung, tóc trên đầu búi đơn giản, chỗ tóc xõa rối còn dính một ít mảnh gỗ vụn, nếu nhìn kỹ, khóe mắt còn có chút dử mắt, rõ ràng là đang ngủ thì bị gọi dậy.
Chủ sự Công bộ dừng ở trong viện, mỉm cười chắp tay:
- Xin chúc mừng lần nữa, Thượng thư đại nhân nói, Công bộ còn sắp xếp cho tiên sinh một chức quan.
- Hả! Vậy à…
Vị Dương tiên sinh kia gãi gãi đầu, mảnh gỗ vụn rơi ra, y vẻ khó xử nói:
- Làm quan? Rất chậm trễ thời gian, ta sợ... làm không được…
Tạ Chủ sự Công bộ hiểu Dương Tư Tề này dù tinh thông nghiên cứu, rất có tạo nghệ, nhưng lại là quái nhân si mê nghiên cứu, đạo lí đối nhân xử thế đều không hiểu rõ lắm, cho nên nghe y nói thế cũng không buồn, ngược lại cười an ủi:
- Dương tiên sinh không cần phải lo lắng, triều đình cũng biết ngươi không thích làm quan, đến lúc đó, chỉ làm một tán chức đi làm nửa công thôi, vừa được nhận bổng lộc, còn có thể diện, cũng không cần ngươi ra mặt làm gì cả.
Dương Tư Tề thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng:
- Như thế là tốt rồi, như thế là tốt rồi! Như vậy, ta an tâm rồi.
Người này, chính là đại sư cơ quan thuật thiết kế ra “Giường an toàn Kim tự tháp” cho Lý Uyên, có công cứu giá, dĩ nhiên được thưởng. Sáng sớm Công bộ đã phái người đến, đem vàng bạc, tơ lụa thiên tử ban cho mang đến, nhưng nhìn thái độ của vị Dương đại sư thì tâm tư y hẳn đang đặt ở việc nghiên cứu gì đó, tinh thần không tập trung, không hề vui sướng trước vinh quang mà thiên tử ban cho.
- Con nói xem người nọ có phải kẻ ngốc không, không muốn làm quan. Người nào cũng mơ ước làm được chức quan có thực quyền, hắn chỉ làm một chức quan nhàn tản, nhưng có vẻ như được lợi lộc rất nhiều.
Phan thị đứng ở hành lang bắt gặp cảnh đó quay sang nói với Cát Tường.
Cát Tường cười, khẽ nói:
- Đại nương chớ nói thế, mỗi người đều có chí riêng, con thấy vị Dương tiên sinh này quá si mê cơ quan thuật, nếu không chuyên tâm, ông ta sẽ không có thành tựu như hiện nay.
Cát Tường vẫn xinh đẹp như trước đây, từ khi tiến vào kinh thành, trong lòng không còn phiền muộn như hồi ở Lợi Châu, tâm trạng đã trầm tĩnh hơn, tâm tình thay đổi làm cho dung nhan sắc mặt của nàng càng thêm tươi tắn, làn da trắng hồng, hơn nữa còn nõn nà mềm mượt, đó là gương mặt của cô thiếu nữ mười tám mười chín tuổi, trắng mịn như trứng gà bóc, toát lên khí tức thanh xuân tươi trẻ.
Hai mẹ con tối qua được Tô Hữu Đạo phái người đưa tới đây, với năng lực của ông ở trong thành Trường An, lại giả ý của Viên Thiên Cương biên một cái lý do, hai mẹ con dĩ nhiên tin tưởng hết sức, cho nên đã được chuyển đến nhà của Dương Tư Tề.
Lúc Phan thị ở trong kinh cũng không còn ăn không ngồi rồi nữa mà ngày ngày làm thêu thùa ở trên phố để kiếm tiền, Tô Hữu Đạo phái đi thuyết phục bà, bảo hai mẹ con bà dời khỏi nơi này, bà sẽ quản lý việc nhà cho Dương Tư Tề, hàng ngày lo ba bữa cơm, vẩy nước quét nhà, thời gian rảnh bà có thể thêu thùa thêm, Phan thị dĩ nhiên đồng ý.
- Hà hà, Dương tiên sinh, không nhọc tiễn xa nữa, Tạ mỗ cáo từ.
Vị chủ sự Công bộ chắp tay cáo từ với Dương Tư Tề, đây cũng là lễ cáo biệt của khách, nhưng theo nghi thức thông thường thì chủ không chỉ đưa đến đình viện mà có phải tiễn ra cửa viện, như thế mới đủ cấp bậc lễ nghĩa.
Dương Tư Tề đang bận điêu khắc một đống sắt gỗ, đầu óc chỉ luôn nghĩ làm thế nào để hoàn thành, nên không để ý đạo lý đối nhân xử thế này, người ta nói không cần tiễn, y lập tức đứng lại, chắp tay:
- Nếu đã như thế, Tạ Chủ sự đi thong thả.
Tạ Chủ sự biết rõ tính cách của Dương Tư Tề, người như vậy rất khó khiến người ta ác cảm, cho nên ông ta chỉ mỉm cười chắp tay, đi ra. Nhưng y vẫn chưa ra khỏi cửa viện mà vẫn đứng đó, nhìn Dương Tư Tề gấp gáp đi vào trong phòng.
Dương Tư Tề đến bên hành lang, bắt gặp Phan thị và Cát Tường như nhớ ra gì đó bèn đứng lại, gật đầu nói với Phan thị:
- Đem đồ ban thưởng trong cung mang đến vào phòng đi.
Nói xong, y lại gật đầu với hai người, đi vào trong sảnh.
Phan thị tuổi cũng không lớn, tư sắc vốn vẫn còn, vào kinh thành một đường bôn ba, đến Trường An một thời gian không quen cách ăn uống ở đây nên chỉ trong mấy ngàn đã gần hơn hai mươi cân, thoáng cái đã toát lên vẻ quyến rũ trưởng thành.
Mà Cát Tường thì càng không phải nói, đã là cô gái mười tám xinh đẹp yêu kiều, thời gian này ở trong nhà của Dương Tư Tề sống đầy đủ nên rõ ràng càng đầy sức sống hơn.
Chờ y đi vào trong, Cát Tường mới bật cười thành tiếng, lè lưỡi với Phan thị:
- Đại nương, mẹ có thấy không, vị Dương tiên sinh kia nhìn mẹ rõ ràng là có ý tứ đấy.
Phan thị dương dương đắc ý, ngạo nghễ nói:
- Rõ ràng rồi. Nhớ ngày đó mẹ cũng là cô nương xinh đẹp số một số hai ở Lợi Châu đấy, sau khi lão chồng của mẹ qua đời, cho dù vướng bận Lý Ngư nhưng người đến nhà cầu thân vẫn chật ních. Nếu không phải sợ Ngư nhi phải chịu thiệt thòi thì mẹ…
- Thôi chết…
Còn chưa nghe Phan thị nói xong, Cát Tường đã nhảy dựng lên, vội vã nói:
- Xong rồi, hôm qua chuyển nhà, con quên thời gian rồi. Không được, con phải đi trước, chờ con trở lại đại nương kể tiếp cho con nghe nhé, con đi trước…
Nàng cầm váy chạy đi, Phan thị ngẩn ra, gắt:
- Cần gì phải chạy như thế, những gì lão nương nói đều là thật đấy, nha đầu chết tiệt kia.
Bà vừa nói vừa đi vào phòng khách, lẩm bẩm:
- Giá trị mấy trăm kim, thế mà yên tâm để mình cất vào khố phòng mà cũng không kiểm tra số lượng. Hắn không sợ mình tham ô à, đúng là quái nhân.
Trong chốc lát, Cát Tường đã chạy đến sương phòng, lúc này nàng đã thay trang phục khác, mặc phi phát tả nhẫm (trang phục của dân tộc thiểu số phương bắc, phương đông TQ), dây lưng rộng, mép áo và mũ đều mang một vòng lông cừu, giày da, trường bào màu xanh đậm, thắt lưng màu đỏ, đầu đội mũ đỉnh nhọn, tóc tết thành mấy bím tóc, dây mã não đính trên trán khẽ nảy lên, vô cùng đẹp đẽ.
Cát Tường lúc này nghiễm nhiên là một thiếu nữ Hung Nô, nhưng không biết nàng hóa trang như này để đi đâu.
- Đại nương, đến giờ rồi, con đi làm đây.
- Đi đi, đi đi, nhớ về sớm nhé, chúng ta cùng đi chợ.
- Vâng.
Cát Tường đáp một tiếng, rồi như con chim én nhẹ nhàng chạy ra ngoài nhà.
Mà lúc này, Lý Ngư cùng Mặc Bạch Diệm trên danh nghĩa cha vợ hắn, Phùng Nhị danh nghĩa đại cữu ca hắn, Dương Thiên Diệp trên danh nghĩa vợ hắn, Thâm Thâm cô nương trên danh nghĩa tình lang của hắn cũng đang đi chợ, chuẩn bị mua đồ dùng giúp bọn hắn bắt đầu cuộc sống, đi ngang qua phường Duyên Khang.