Chương 206: Gặp lại không đúng lúc
Chủ cho thuê nhà lão Cổ thành công bị lừa gạt, hậm hực cùng khách thuê phòng mới rời đi.
Tiền thuê nhà của người ta còn chưa trả, vẫn còn chưa được hai tháng, không nói tới còn là chí thân của người ta, cho dù người ta muốn xin một chỗ ở để ở lại, chỉ cần không làm hỏng phòng ở của mình, lão Cổ cũng đành phải nhắm mắt cho qua.
Ứng phó xong với chủ nhà lão Cổ, Lý Ngư giờ mới hỏi mấy người Dương Thiên Diệp vì sao xuất hiện ở trong này. Bởi không biết lai lịch của Thâm Thâm, Dương Thiên Diệp dĩ nhiên không trả lời ngay mà kéo hắn đi vào một gian phòng khác.
Nàng nhiều lần ra tay với Đại Đường, nhiều lần nhờ vào Lý Ngư mà thoát khốn, bản thân cũng cảm thấy hết sức lúng túng, lúc này đây thật sự không còn mặt mũi nói bản thân ám sát thất bại, bị ép phải lẩn trốn, cho nên chỉ nói là vào thành ở, không ngờ hôm qua quan phủ đột nhiên trắng trợn truy bắt, vi phòng ngừa vạn nhất nên đã bỏ nơi cũ, đến đây ẩn thân.
Tin tức Thái Thượng hoàng gặp chuyện cũng không lộ ra ngoài, loại chuyện này, triều đình không thể nào gióng trống khua chiêng, ngoại trừ khiến cho xã tắc không ổn định, nói không chừng còn có thể kích khởi một số người có dã tâm, hưởng ứng nổi loạn theo.
Trong nội cung dù truyền ra báo động, toàn thành đại truy bắt nhưng cũng chỉ nói lùng bắt vài tên tội phạm quan trọng, sẽ tiến hành nghiệm chứng thân phận đối với dân chúng toàn thành, cho nên khách điếm, quán dịch, thậm chí nhà có thân quyến vào thành cũng đều phải nghiệm minh thân phận.
Bởi vậy, Chử tướng quân mặc dù biết Thái Thượng hoàng bị ám sát nhưng ngay cả người thân cân như Lý ngư cũng không nắm rõ, giờ nghe Dương Thiên Diệp giải thích, dĩ nhiên hắn tin nàng.
Dương Thiên Diệp tạm thời ở đây, Lý Ngư đương nhiên không có ý kiến, có điều hẳn lúc này mẹ và Cát Tường đã ở trong thành rồi, nhưng rốt cuộc là ở đâu?
Lúc chủ nhà lão Cổ chưa đi Lý Ngư từng bóng gió hỏi qua, nhưng tiếc rằng lão Cổ cũng không biết, chỉ nói có người đã bố trí giúp họ một nơi ở rồi, còn giúp họ tìm được công việc tốt, kiềm được nhiều tiền.
Lý Ngư quá hiểu rõ tính cách tiết kiệm và tham tiền của mẹ, dù khi mình ở Lợi Châu làm tiểu thần tiên kiếm được không ít tiền, nhưng với tâm tính của mẫu thân, bảo bà an nhàn sống ở Trường An chắc chắn không thể, mẹ nhất định sẽ tìm công việc để làm, bấy giờ tâm lo lắng của hắn mới được buông lỏng.
Đã biết là người của Ti Thiên giám tới giúp chuyển nhà, chắc là mẫu thân từng xin Viên Thiên Cương giúp rồi, Viên Thiên Cương trước khi vào núi tìm đạo có phó thác cho người khác, chỉ không biết người này là người của Ti Thiên giám, hay là bằng hữu của Viên Thiên Cương, Lý Ngư nghĩ lát sẽ đến Ti Thiên giám hỏi thăm lần nữa, nếu người của Ti Thiên giám không biết tình hình cụ thể thì hắn đành phải chờ Viên Thiên Cương về thôi.
Lý Ngư thật sự không cho rằng Phan thị và Cát Tường sẽ gặp nguy hiểm gì. Trường An là trung tâm, dưới chân thiên tử, không phải là địa phương tầm thường, dù cũng có hạng người vi phạm pháp lệnh nhưng cũng không công khai như vậy. Còn nữa, cho dù có người có mưu đồ đồ mưu, đồ tài… so về phương pháp vụng về như thế thủ đoạn gọn gàng dứt khoát còn nhiều, rất nhiều, cũng không có lý giữa ban ngày ban mặt lừa gạt người ta chuyển nhà.
Mẫu thân Phan thị khôn khéo vô cùng, Cát Tường cũng là cô nương rất lanh lợi, họ cũng không dễ bị lừa gạt.
Nỗi niềm đã buông, Lý Ngư đang định đi thì Dương Thiên Diệp lại xin hắn cùng đi đến chợ tây mua đồ. Bởi vì Lý Ngư đã cầm chứng minh thân phận do phủ Trử Tướng quân viết, cái này còn có tác dụng hữu hiệu hơn loại giấy thông hành bình thường, có thể giảm bớt được những phiền phức vô vị.
Hắn đối với vị Dương đại cô nương này cũng không rõ rốt cuộc là mình có tình cảm gì, biết nàng gặp nguy hiểm, không nên tiếp xúc nhiều, tránh được thì tránh là tốt nhất, nhưng khi bắt gặp nàng gặp nguy nan, hay hoặc là khi nàng đề nghị thỉnh cầu hắn cái gì, thì hắn lại không thể nào cự tuyệt được.
Thực ra, tâm thái này tuy nói đa dạng, không thể chứng minh rõ cái gì, nhưng đừng là thiếu nam thiếu nữ có sự từng trải, ngươi có một đồng nghiệp hoặc bạn học khác phái hết sức ưu tú, còn từng bởi vì một số nguyên nhân ngẫu nhiên, giữa đôi bên từng phát sinh một số tình cảnh mờ ám khó quên, ngươi sẽ đặc biệt để ý đến người đó, mặc dù biết rất rõ hai người sẽ không có khả năng đến với nhau.
Cho nên, Thiên Diệp điện hạ vừa mở miệng, Lý Ngư công tử lập tức ngoan ngoãn cùng nàng và ba cái bóng đèn đi đến chợ tây.
Chợ tây phồn hoa náo nhiệt nhất ở đây, vô số cửa hàng, biển hiệu xếp như rừng, đường phố vốn cực kỳ rộng rãi nhưng người đi đường đông như dệt cửi, xe ngựa qua lại, mà thời đại này lại không có đường dành riêng cho người đi bộ, vì vậy hết sức chật chội.
Mà các sạp hàng rong bên đường chiếm cả ra ngoài đường, còn có gánh xiếc, hiến vũ, ảo thuật…chiếm ở ngay giữa đường lớn, còn kéo theo một vòng tròn người đứng xem biểu diễn, người đi lại, xe ngựa đi lại toàn bộ đều chen chúc, cảnh tượng chỉ toàn nhìn thấy đầu người là chính.
- Lão đứng bên trái, ngươi đứng sau, đúng rồi, ta đứng bên phải. Đi nào.
Lý Ngư dặn dò Mặc Bạch Diệm và Phùng Nhị, để hai người đứng bên trái và phía sau Dương Thiên Diệp
Dương Thiên Diệp kinh ngạc:
- Vì sao phải đứng như vậy?
Lý Ngư nói:
- Hẳn cô không biết, chợ Trường An này quá đông sẽ có rất nhiều tên lưu manh, nếu thấy cô nương nhà ai xinh đẹp thì sẽ nhân lúc nhiều người mà sẽ tới gần giở trò, sợ soạng cô. Ba chúng ta đứng như này, có thể đề phòng hành động bẩn thỉu của chúng.
Đầu đội thiển lộ, nhưng Dương Thiên Diệp sau tấm mạn che lại thấy ấm áp trong lòng, liếc nhìn hắn, ánh mắt ôn hòa rất nhiều.
Mặc đại tổng quản bắt gặp, nội tâm chua xót:
- Ôi, người so với người thật khác. Lão nô ta sống với cô từ nhỏ, chăm sóc chiều chuộng dạy dỗ cô, bón cô ăn cơm ăn cháo, hầu cô ngủ, hầu hạ cẩn thận, cũng không thấy cô có ánh nhìn như thế đối với mình.
Mặc đại tổng quản nhận định bản thân điện hạ có tình cảm với Lý Ngư, giờ đây đại khái là mang tâm tính bị “vứt bỏ”, trơ mắt nhìn cây cải thìa trong veo mọng nước mà mình tỉ mỉ bón trồng đặt hết tình cảm vào một người khác.
Thâm Thâm cô nương đôi mắt trông mong nhìn Lý Ngư, chỉ vào ngực mình:
- Ta, còn ta?
Lý Ngư ngạc nhiên nói:
- Cô cái gì?
Thâm Thâm nói:
- Ta đứng một mình, ta xinh đẹp như thế, vóc dáng lại quyến rũ như thế, sẽ bị người ta sờ soạng đấy.
Lý Ngư giật mình, nói:
- Ờ, ác bá đang tìm cô không phải ở chợ tây hay sao? Cô không muốn gây chú ý, vậy thì về Trử phủ trước đi.
Thâm Thâm liếc nhanh sang Dương Thiên Diệp, không biết tại sao lại có cảm giác nguy cơ phiếu cơm trường kỳ của mình sắp bị người khác cướp đi rồi. Cô nàng cong miệng lên, thuận tay rút một chiếc khăn thuê tơ lụa ở trên quầy hàng bên đường, che lên mặt, chỉ lộ ra đôi mắt to tròn xinh đẹp, nói:
- Thế này đi được rồi.
Nói xong, cô nàng chạy lên, đỡ lấy một cánh tay của Dương Thiên Diệp:
- Dương cô nương, chợ tây cô không quen, mà tôi lại rất quen thuộc. Hơn nữa tôi còn biết giá cả ở đó, để tôi đi cùng với cô.
Không biết là cố tình hay vô tình, Thâm Thâm đi giữa Lý Ngư và Dương Thiên Diệp, cả người chen vào, Lý Ngư và Mặc Bạch Diệm, Phùng Nhị lại trở thành người hầu đi ở bên ngoài.
Dương Thiên Diệp chuyển ánh mắt mang ý cười nhìn thoáng qua Lý Ngư, buông mạng che mặt xuống, để mặc Thâm Thâm kéo đi về phía trước. Lý Ngư phẫn nộ sờ sờ mũi, không đếm xỉa đến Mặc Bạch Diệm đang “ôm lòng đố kỵ”, đành phải làm bình phong thịt để ngăn cản đám “thần tiên chen”.
Lúc này Cát Tường đang đi xuyên qua một đường cái đến chợ tây. Nàng đã ở Trường An một thời gian ngắn, hiểu rõ địa hình nơi này. Tuy nói đi ngang qua chợ tây dòng người đông đúc, nhưng một khi đi qua được con phố chính đó thì có thể đến gần con đường nhỏ. Nếu đi vòng đường lớn, đường xa không nói, ở chợ tây có vài đường lớn cắt ngang gần đó còn đông hơn rất nhiều, không dễ chen qua nhanh được.
Bên đường, một ông lão đầu quấn vải trắng, tay cầm sáo trúc, mặt đen, đầy nếp nhăn đang khoanh chân ngồi dưới đất, đằng trước mặt là mấy giỏ trúc. Ông lão mũi cao mắt sâu, rõ ràng là người Thiên Trúc, mặc một chiếc áo choàng bẩn thỉu rách rưới, đôi chân trần trụi nhăn nheo, xếp bằng dưới đất, vui vẻ thổi sáo.
Theo tiếng sáo, trong giỏ trúc chui ra một con rắn lốm đốm không rõ là loại rắn gì, thân thể uốn éo theo tiếng sáo, chiếc lưỡi phun ra nuốt vào, nhìn cực kỳ ghê sợ. Những người vây quanh để xem chủ yếu là một số trẻ con, nhưng lại sợ sệt, nên không có một người nào dám tiếp cận quá.
- Ối, là người của tên họ Thường chết tiệt.
Thâm Thâm đột nhiên nhìn thấy một đại hán dẫn theo vài tên đánh đấm đang hùng hổ từ phía trước đi tới, chính là một trong số những người đuổi bắt nàng hôm đó. Thâm Thâm dù che mặt nhưng vẫn chột dạ quay sang Lý Ngư, vô thức ôm lấy tay hắn.
Ngực của Thâm Thâm rất lớn, bởi vậy dịch sát vào ôm lấy cánh tay của Lý Ngư mà đụng phải tay hắn, xúc cảm mềm mại khác thường làm hắn ngất ngây. Lý Ngư đang lâng lâng, chợt thấy Dương Thiên Diệp nhìn sang, dù có mạng che mặt nhưng hắn biết ánh mắt của nàng đang nhìn vào cánh tay mình.
Lý Ngư tự dưng cảm thấy chột dạ, tim nhảy dựng lên.
- Ôi…
Một cậu bé tám tuổi đang chăm chú xem rắn múa, chân của Lý Ngư đã giẫm vào chân cậu ta, làm cậu bé kêu lên. Lý Ngư quay lại, nhấc vội chân lên, nhưng bên cạnh còn một phụ nữ, hắn sợ đụng vào bà ta, bèn nhảy vội ra sau, chân loạng choạng, mông ngồi phệt trên một chiếc giỏ trúc.
Tất cả mọi người đều trợn to mắt nhìn hắn, A Tam thổi sáo cũng buông cây sáo xuống, trợn mắt với hắn.
Lý Ngư vừa ngồi phệt xuống, đột nhiên hai mắt tròn xoe, miệng há to hét lên một tiếng thảm thiết, mông như cái lò xo bật lên cao, vừa rơi xuống đất lập tức chạy loạn chung quanh, phía sau mông là một con rắn lớn lủng lẳng theo, con rắn kia đang cắn vào mông hắn. Lý Ngư mang theo con rắn kia nhảy lên nhảy xuống như con choi choi.
Thanh đoản kiếm từ trong tay áo của hắn trượt ra, kiếm quang lóe lên, con rắn đằng sau mông của Lý Ngư đã bị hắn chặt đứt đuôi, nhưng đầu của nó vẫn cắn chặt vào mông hắn nhất quyết không buông. Lúc này A Tam Ấn Độ rốt cuộc cũng kịp phản ứng, vội vàng nhào lên luống cuống tay chân hỗ trợ.
Mọi người cùng nháo nhào giúp sức, cuối cùng cũng kéo được con độc xà ra khỏi mông Lý Ngư.
Lý Ngư quỳ rạp trên đất, cảm thấy dưới mông nóng rực như lửa, kêu la:
- Đau quá, đau quá!
Dương Thiên Diệp khẩn trương nói:
- Ngươi sao không? Có nặng lắm không?
Thâm Thâm cũng an ủi:
- Tiểu lang quân không cần lo lắng, sẽ đau không lâu đâu, nhiều nhất là một khắc thôi.
Lý Ngư tức giận lườm nàng:
- Sao cô biết?
Thâm Thâm nói:
- Thật đấy, con rắn này có độc, một khắc là ngươi sẽ chết.
- Ta…ta muốn bóp chết cô!
Lý Ngư cũng biết, lúc này, Thâm Thâm không có khả năng trêu chọc hắn, cô nàng có thể hoảng sợ mà không biết lựa lời, tuy nhiên nói được độc tính của con rắn này, nhất định sẽ có biện pháp cứu hắn, nhưng nghe cô nàng nói thế, hắn thật sự muốn bóp chết cô nàng ngay lập tức.
Đúng lúc này, Cát Tường ăn mặc như thiếu nữ Hung Nô đẩy đám đông ra, đi đến, có điều người vây xem quá nhiều, nàng tò mò nhìn thoáng qua, từ khe hở của đám đông chỉ thấy Thâm Thâm mang khăn che mặt ngồi dưới đất, còn có một người đàn ông đang đưa hai tay như muốn bóp cổ cô gái kia.
Cát Tường hiếu kỳ rất muốn đứng lại để xem, nhưng nghĩ tới thời gian gấp gáp, nếu đến muộn chỉ sợ vị lão gia kia không vui, sẽ mất công việc tốt, đành phải tiếc nuối thở dài, kêu to:
- Nhờ chút, nhờ chút.
Sau đó đi lướt qua Lý Ngư.