Chương 216: Câu Lan Ngõa xá
Tuy nhiên loại hình biểu diễn của nó rất phức tạp, kể chuyện lịch sử, diễn tạp kịch, múa rối, bì ảnh kịch, tạp kỹ, ca múa, cái gì cần có đều có, Câu Lan Viện có thể chứa được mấy ngàn người, cực kỳ khổng lồ.
Bình thường kiến trúc bên ngoài của Câu Lan Viện là hình vuông hoặc hình chữ nhật, kiến trúc bên trong là lộ thiên bên trên lại gắn thêm cái mái, căn bản kết cấu không có công trình bằng gỗ, phí tổn thấp, cũng thuận tiện tháo dỡ cải tạo. Vách tường bên ngoài căn bản cũng không phải là đá, mà là vách gỗ.
Thực ra kiến trúc như vậy rất dễ xảy ra hỏa hoạn hoặc là bị sụp đổ, tạo thành các loại sự cố, tuy nhiên kết cấu gạch đá quá phí tiền, Câu Lan Viện không gánh được, cho đến thời Nguyên Minh, mới dần xuất hiện Câu Lan có kết cấu gạch đá cố định.
Lý Ngư và Hoa Lâm đến Câu Lan Viện phường Đạo Đức, người cũng dần dần đông đúc, Lý Ngư để xe ngừng ở bên ngoài, hai người đi bộ vào.
Lối vào Câu Lan Viện treo kỳ bài lơ lửng, trướng ngạch, thần toán giơ cờ hiệu tuyên truyền chuyện làm ăn, cửa bán vé không giống với thiết kế của đời sau, người không muốn dùng tiền thì có thể đi vào đi dạo, xem tiết mục gì, toàn bộ bằng chính lương tâm của người cho, cho nhiều, cho ít hoặc là quay đầu đi liền, người ta cũng không làm gì được ngươi.
Cho nên mới có câu “không có quân tử không nuôi nghệ nhân”.
Vừa vào cửa, hai người lập tức cảm nhận được cái gì gọi là tam giáo cửu lưu, nơi này thật sự là đa dạng, có tất cả các loại người. Các nơi có không ít sân khấu kịch, bên trên kể chuyện, xướng khúc, biểu diễn vũ đạo, xung quanh mỗi sân khấu đều có không ít khan giả, thét to hò hét, náo nhiệt vô cùng.
Hai người biết rõ Khang ban chủ chính là chủ của nơi đây, nhưng hỏi một người bình thường tới xem chưa chắc người ta đã biết rõ, đành phải bước đi, tạm thời đi chung quanh xem có con hát nào diễn xong thì vào hỏi thăm.
Thế nhưng vừa đi tới thì thấy phía trước có một sân khấu thấp bé, xung quanh vây quanh rất nhiều người, nam tử chiếm đa số, từng cái cổ đều giống như một đám vịt, ngơ ngác nhìn lên sân khấu, không hò không ồn ào không hét to, ngược lại còn có người có động tác nuốt nước miếng.
Hai người sinh lòng nghi hoặc, vội vàng tiến đến, tập trung quan sát, hai người cũng lập tức biến thành một con vịt thẫn thờ, cổ nghển dài, hai mắt nhìn thẳng vào xem cuộc vui như những người khách xem kia.
Sân khấu hình vuông kia chỉ cao vẻn vẹn hai thước, là một người cô gái đang biểu diễn nhu thuật.
Lúc này, một cô gái mặc xiêm ý không sặc sỡ đang khom lưng cuộn tròn thân, nhét cái mông vào trong một cái thùng tròn chật hẹp, lại từ đối diện chui ra.
Đường kính của thùng tròn rất nhỏ, cho dù là một đứa trẻ bò vào thì cũng bị chật mà chân tay không có cách nào duỗi ra được, cũng rất khó có thể từ đó chui ra, nhưng nữ nhân này rõ ràng là đã trưởng thành, thậm chí còn dùng eo làm trung tâm, gập thân thể chui vào, không thể nghi ngờ là khó khăn lại càng nhiều hơn.
Thế nhưng chẳng những nàng chui vào được mà còn nhìn thấy thùng tròn lắc lư, rõ ràng là nàng đang di chuyển trong thùng tròn.
Nhu thuật như vậy, không chỉ yêu cầu thân thể có độ mềm dẻo cực cao mà nghệ nhân còn phải hiểu chút thuật tá cốt, thuật súc cốt, để đảm bảo thân thể có thể được đè ép lớn nhất, làm cho nàng có thể thuận lợi thông qua.
Thực ra, luận về kỹ xảo nhu thuật này, tuy cô gái này cao minh nhưng cũng không thể khiến khách xem chuyên chú như vậy, chứng kiến màn biểu diễn kỳ diệu, thét to vài tiếng, vỗ tay vài tiếng, có cái gì không được?
Chỉ là dáng người của nàng đẹp vô cùng, lồi lõm trước sau, vì để thuận tiện cho biểu diễn, nàng mặc một trang phục áo lót mềm mại, trang phục lại gần như giống với màu da, cho nên thân thể căng chỗ cần căng, quả thực giống như là trần truồng, như thế còn không khiến người xem căng cả con mắt?
Thùng tròn nhẹ nhàng lắc lư, người dần dần chui ra một chỗ khác, cái mông của nữ nhân tiến vào thùng tròn trước thì đương nhiên là cái mông chui ra trước. Thơm ngon uốn lượn. Mông, khố quần màu da, dịu dàng tròn tròn, tròn không một chút thiếu sót, quả thực chính là một bia ngắm hình cầu.
Mỗi một nam nhân xem ở đây, cũng không khỏi phát ra một loại khí hào hùng, muốn thúc ngựa rong ruổi, muốn dẫn cung xạ điêu, muốn một mũi tên xuyên tim…
- Ừng ực!
Rõ ràng là tiếng nuốt nước miếng của thanh niên bên cạnh vang lên, Lý Ngư khinh bỉ nhìn những nam nhân đứng bên cạnh xem kia, phải như hắn đây này, bộ dạng ra vẻ không chút quan tâm, sau đó lưỡi để lên hàm ếch, thần sắc lạnh nhạt, yết bộ bắp thịt nhẹ nhàng ngọ nguậy, đem từng ngụm nước miếng nuốt xuống, không để cho người ta phát hiện đã tiến vào yết hầu.
Thần thái thong dong đó, phong thái đĩnh đạc đó, so với Ảnh đế đạt chuẩn mực ngồi ở trên thính phòng nghe người chủ trì tuyên bố: “người đạt giải vua màn ảnh là…” thì còn bình tĩnh tự nhiên hơn rất nhiều.
Hoa Lâm nuốt một ngụm nước miếng, có chút áy náy nhìn Lý Ngư, nhìn lên phong độ quân tử của người ta, chợt xấu hổ cúi đầu. Tuy nhiên cúi cũng không được bao lâu lại lập tức giương mắt lên nhìn.
Cô gái kia đã chui ra khỏi thùng tròn, quả nhiên, hai vai nàng đều gần như rời ra, hai tay mềm rủ xuống, có điều đột nhiên nàng lắc một cái, xương cốt hai tay đã trở về vị trí. Sau đó, trên khuôn mặt cô gái lộ ra một nụ cười tươi ngọt ngào đắc ý, giơ hai tay lên cao, nghênh đón một hội tiếng vỗ tay nhiệt liệt chào đón.
Nàng giơ hai tay lên, tay áo bị rơi ra, lộ ra cổ tay trắng như tuyết, chỉ là gần như ánh mắt của nam nhân không chú ý tới cổ tay của nàng. Bởi vì nàng giơ cánh tay lên, eo nhỏ cũng uốn cong, mông mẩy nhô ra, cái mông lại tròn trịa, nghiễm nhiên là giống mật đào, đặc biệt là nhìn từ phía nghiêng bên cạnh, quá là mê người.
Lý Ngư đột nhiên nhớ tới màn nuốt kiếm của cô nàng Thâm Thâm ngực lớn, lại nhìn mông mật đào của cao thủ nhu thuật này, không khỏi khâm phục, thừa dịp há to mồm, nuốt xuống ngụm nước miếng cuối cùng, nói với Hoa Lâm:
- Trong Câu Lan viện này, thật sự là ngọa hổ tàng long, cao thủ không thể đếm hết.
Hoa Lâm nhìn chăm chú vào mông mật đào không ngừng di động kia, gật đầu với Lý Ngư nói:
- Đúng vậy, ta nhìn thùng tròn kia, ngay cả một đứa bé cũng không thể chui qua, cô gái này quả thực có thuật súc cốt cao minh. Khó trách ba ngàn môn khách Mạnh Thường Quân, cuối cùng lại dựa vào trộm chó và gà gáy, chạy thoát được. Nếu bản lĩnh không luyện đến mức này, nói không chừng cũng có tác dụng lớn đấy.
Ánh mắt của Lý Ngư cũng như viên đạn, nhìn chằm chằm vào cái mông mẩy của cô nương kia, gật đầu liên tục hỏi:
- Không sai! Bất kỳ một môn kỹ năng nào, nếu đạt tới cảnh giờ siêu phàm thoát tục, nói không chừng ở thời khắc mấu chốt, có thể có tác dụng lớn.
Sau đó, hai người không ai bảo ai, lại nuốt từng ngụm nước miếng.
Cô nương bắt đầu lấy tiền, nâng cái đồng la ra, cười dịu dàng, trong miệng liên tục kêu lang quân quý nhân, dù có mấy người xem biểu diễn không có người nào vô sỉ chạy trốn, nhưng đại bộ phận nam nhân vẫn sĩ diện, tình nguyện hoặc không tình nguyện, lấy ra một chút ít tiền, bỏ vào trong đồng la của cô nương, có thể bởi vậy mà cô nương lộ ra khuôn mặt tươi cười thanh tú động lòng người, như cũng là đáng được.
Cô nương nâng đồng la đi tới chỗ Lý Ngư và Hoa Lâm, nói:
- Hai vị tiểu lang quân, xin giúp đỡ, làm việc thực không đễ dàng!
Hoa Lâm mặt non nớt, vừa nãy nhìn chằm chằm cô nương nhà người ta không tha, giờ người ta tới trước mặt, khuôn mặt đỏ bừng, mặt mày dịu dàng, càng cảm thấy mị lực, ngược lại anh ta mặt đỏ bừng đến tận mang tai không dám nhìn thẳng, vội đưa tay vào ngực, thuận tay lấy một đồng tiền bỏ vào đồng la.
Lý Ngư là người của hai thế giới, lại không đến mức hoảng hốt thất thố như anh ta, đưa tay vào ngực lấy ra một mảnh vàng lá, vừa để xuống đồng la.
Cô nương kinh ngạc nhìn Lý Ngư, trên mặt lại càng lộ ra vẻ ngọt ngào nói:
- Cảm ơn tiểu lang quân, cảm ơn đại quý nhân!
Chỉ là nhìn bộ dạng hắn lại không phải là đại kim chủ có thể tiếp cận làm quen được, nên nàng muốn tranh thủ thời gian bỏ đi. Xem ra, nam nhân cố ý ra tay rộng rãi để nhân cơ hội lôi kéo làm quen, nàng cũng gặp không ít, đã sớm có lòng đề phòng.
Lý Ngư cũng dự đoán được, cố ý thưởng nhiều một chút, còn lúng túng càng dễ nói chuyện, nhìn thấy cô nương định đi, muốn trốn, dưới tình thế cấp bách, nắm lấy cổ tay của nàng. Cái bắt này, rất tinh tế, cô nương này có khung xương cân xứng tinh tế vô cùng, chẳng trách có thể luyện nhu thuật.
Lý Ngư lộ ra một nụ cười hài hòa dễ gần nói:
- Cô nương khoan dã, ta còn có chuyện muốn hỏi cô. Ha Ha, ban chủ các cô… Khang ban chủ, đang ở đâu?
Trong con ngươi của cô nương nhu thuật xinh đẹp xẹt qua một tia tức giận, tuy nhiên đã làm nghề xiếc, đơn giả không thể đắc tội khác. Cô gái kia chỉ lạnh lùng, nhặt vàng lá trong đồng la ra, nhét trong tay của Lý Ngư nói:
- Khách quan, xin tự trọng.
Lý Ngư lúc này mới bừng tỉnh rằng mình đang cầm tay người ta, vội buông ra nói:
- À! Thất lễ, thất lễ! Khang ban chủ ở đâu, còn nhờ cô nương nói cho biết!
Tiểu cô nương lạnh lùng liếc hắn nói:
- Ban chủ cũng không quản được chuyện của ta, tìm hắn làm gì?
Lý Ngư chợt ngạc nhiên:
- Ta tìm Khang ban chủ mà thôi, liên quan gì tới cô?
Cô nương kia căm ghét liếc hắn nói:
- Bản cô nương bán nghệ không bán thân, mau thu hồi tâm tư đen tối của ngươi đi!
Dứt lời, cô gái cũng không lấy tiền của những người khác, mau chóng xoay người rời đi, muốn tranh thủ thời gian thoát khỏi dây dưa với hắn. Hoa Lâm ở một bên cúi đầu mỉm cười, rũ hai vai xuống.
Lý Ngư vội đuổi theo nói:
- Ôi chao! Cô nương đợi đã! Cô có cần để ý như vậy không, ta chỉ muốn tìm Khang ban chủ, không hề liên quan tới cô nương, cô nương…
Hắn đuổi theo, vừa muốn bắt tay cô gái, đúng lúc một cánh tay màu đồng mạnh mẽ đưa ra bắt được tay của Lý Ngư trầm giọng nói:
- Tiểu tử lớn mật, dám tới chỗ này gây sự, đại gia ta…
Người kia giơ nắm đấm to bằng cái bát, muốn đấm về mũi của Lý Ngư, hai người đối mặt, lại đồng thời sửng sốt, đồng thời kêu lên:
- Là ngươi?
Lúc này Hoa Lâm đuổi theo đã vui mừng kêu lên:
- Lưu lão đại!
Lưu lão đại này, chính là lão đại Lưu Vân Đào trong ngục cùng bọn họ. Lúc trước vốn giữ đạo hiếu với cha ba năm, trong đó cấm tiệt nữ sắc, kết quả không kiềm chế được, viên phòng với thê tử, lại khiến thê tử mang thai, sinh hài tử tiếp theo.
Bởi vì đứa bé là bé gái, tổ phụ trọng nam khinh nữ mỗi ngày đều bắt ông ta dìm chết con mình, đỡ bị quan phủ trừng trị, khiến cho Lưu Lão Đại phiền toái, không lựa lời mắng tổ phụ một câu, kết quả phạm tội lớn ngỗ nghịch và bất hiếu nên bị phán quyết tử hình.
Lý Ngư vừa thấy ông ta thì ngạc nhiên:
- Lưu lão đại, ông cũng trở về kinh à? Hiểu lầm hiểu lầm, ta nhờ cô nương này dẫn ta đi gặp Khang ban chủ, kết quả cô ta nghĩ lầm ta có chủ ý với cô ấy…
Cô gái kia cũng đi chưa xa, thấy bằng bằng hữu của ban chủ trượng nghĩa xuất thủ, bèn đứng lại nhìn. Lúc này thấy hai người quen biết, lại nghe Lý Ngư nói như vậy, con mắt lúng liếng không ngừng chuyển động:
“Là mình hiểu lầm hắn ư? Ai nha, chuyện này thật sự là nhìn gà hóa quốc. Xấu hổ quá, vàng của ta!”
Nhìn Lý Ngư và Lưu Vân Đào vịn tay nhau, hào hứng vừa nói vừa rời đi, cô gái tiếc vàng lá đã trả lại Lý Ngư, nâng đồng la đi theo.