Chương 217: Người trong đồng đạo.
Lý Ngư nói:
- Chẳng phải còn mấy tháng nữa sao, ngươi trở về kinh sớm như vậy, chẳng phải nên tranh thủ thời gian đoàn tụ với thê nhi à?
Lưu lão đại nói:
- Một lời khó nói hết. Nửa năm qua của ta thật sự là nhấp nhô. Trên đường trở về, chiếc thuyền lớn mà ta ngồi bị lật, toàn một trên dưới một trăm người trên thuyền chỉ có một mình ta là dựa vào kỹ năng bơi tốt mới miễn cưỡng lên bờ được.
Lý Ngư cả kinh nói:
- Lại có chuyện này ư? Ngươi thật là có phúc lớn mạng lớn, chuyện này…
Nói đến đây, hắn chợt ngừng lại, sắc mặt thay đổi.
Lưu Vân Đào kinh ngạc nói:
- Ngươi sao thế?
Lý Ngư hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh, ổn định nỗi khiếp sợ trong lòng, chậm rãi nói:
- Ngươi còn nhớ, sau khi từ trong lao ra ngoài, ta và ngươi gặp ở đường Chu Tước, ngươi từng mời ta cùng nhau đi về hướng đông, đến Lạc Dương?
Lưu Vân Đào nghe hắn nói, bỗng nhiên nhớ tới hồi trước:
- Ta đi tìm người bằng hữu mượn chút lộ phí, lập tức đi Bá Kiều, thuê một chiếc thuyền, giương buồm về hướng đồng, về Lạc Dương. Nhà của ngươi đi về phương nào, có cùng đường với ta ư?
Lúc ấy xác thực Lý Ngư có động lòng, nghĩ mình không còn nơi nào để đi, không bằng đồng hành cùng Lưu Vân Đào, trước tiên cứ đi theo ông ta tới Lạc Dương ăn uống vài ngày, đợi quen thuộc với thế giới này rồi mới quyết idnhj, nói không chừng còn có thể tìm ra phương pháp trở về thế giới tương lai.
May mắn thay lời nói vừa ra đến miệng, hắn chợt nhớ ra trí nhớ của đời này, nhớ tới mẫu thân “Lý Ngư”, bà đối với con trai của mình tình mẫu tử sâu nặng, khiến hắn không đành lòng mới quyết định rời đi, quyết tâm tới Lợi Châu một chuyến, cho gia đình người ta một câu trả lời thỏa đáng. Không thể tưởng tượng được một ý niệm lại có thể tránh được một kiếp nạn.
Nếu không như vậy, hắn có thể kết luận, chỉ dựa vào cái kỹ năng như mèo cào của hắn, khi lật thuyền tại nước sông trên đường đi Lạc Dương, hắn phải chết là điều không thể nghi ngờ.
Lưu Vân Đào a a hai tiếng, kinh sợ nói:
- Thiên Tử, quả nhiên không hổ là Thiên Tử. Chưa tới kỳ Thiên Tử lấy mạng thì diêm vương, cũng không chịu thu tính mạng của ta và ngươi.
Mỗi một người lại nhìn sự việc ở một góc độ khác nhau, Lý Ngư thì nghĩ là bởi vì một ý niệm của hắn, bởi vì hắn sống nhờ thân thể của người khác, do đó nên có lòng gánh chịu một phần trách nhiệm với thân nhân của người đó, khiến cho hắn tránh được một kiếp. Mà Lưu Vân Đào lại nghĩ, đây là do lời vàng ngọc từ miệng vàng của Thiên Tử, do đó Diêm vương mới tha cho vận mệnh của ông ta.
Hoa Lâm nghe hai người nói tóm gọn lại, cũng trầm trồ không ngớt.
Sau đó, Lưu Vân Đào mới nói rõ tình hình về sau của mình, ông ta lên chiếc thuyền kia, thuyền bị lật ở nơi hiểm yếu của sông Hoàng Hà, một trăm người trên thuyền chỉ còn một mình ông ta dựa vào kỹ năng bơi giởi của mình mà may mắn bơi được lên bờ. Sau đó vất vả trở về cố hương.
Bởi vì lúc trước ông ta đã nhục mạ tổ phụ, bị báo quan và phán quyết tử hình, vợ của ông ta đã oán hận tổ phụ. Trong gia tộc lại cho rằng nàng không tuân thủ nữ tắc (chuẩn mực Đạo Đức của phụ nữ), cùng với trượng phu của mình không hiểu luân thường đạo lý, hơn nữa sinh hạ hài tử, lúc này sinh sau đó lại gặp bất hạnh, xem nàng trở thành sao chổi.
Lúc Lưu lão đại trở về cố hương, vợ của ông ta vì bị cả gia tộc xa lánh nên sinh kế khốn đốn, cuộc sống liên tục gặp khó khăn. Lưu lão đại chỉ có một năm thời gian, làm sao có khả năng hòa hoãn được quan hệ giữa thê tử và gia tộc?
Vốn là, trong gia tộc khi có một thành viên trong gia tộc gặp bất trắc, sẽ là nơi che chở tốt nhất cho gia quyến của kẻ đó, thế nhưng sự tình gây đến mức này, thì hoàn toàn ngược lại. Lưu lão đại nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định, đưa thê nhi vào thành Trường An.
Ở trong phố lớn, muốn tìm một nghề nghiệp để sinh tồn cũng không phải quá dễ dàng. Thực sự không tìm được thì phải đi xin cơm ăn, ở đây so với những nơi khác thì ăn mày cũng nhiều hơn mấy phần, bởi vậy Lưu lão đại quyết định đưa vợ con vào kinh, nhờ vả Khang ban chủ. Khang ban chủ sắp xếp cho vợ ông ta bán đồ ăn vặt lưu động trong Câu Lan Viện, mỗi ngày cũng có chút nguồn thu ổn định, ít nhất không cần lo lắng sinh tồn.
Lý Ngư và Hoa Lâm nghe xong cũng cảm thấy vui mừng thay cho Lưu lão đại.
Lưu Vân Đào hỏi tình hình của Lý Ngư, Lý ngư cũng kể sơ qua, so với Lưu Vân Đào đại nạn không chết, kinh nghiệm của Lý Ngư lại càng truyền kỳ hơn, hắn chỉ kể những chỗ trọng yếu, phía trước đã tới chỗ rẻ một tòa lều trướng.
Cái lều này hoàn toàn cũ nát, bên ngoài vô cùng bẩn, bên trên lều còn có vài chỗ vá lớn nhỏ. Đây không phải là chỗ ở của Khang ban chủ, ông ta có một tòa nhà ở Phường Đạo Đức, đây chỉ là nơi giải quyết sự vụ ở Câu Lan Viện.
Lưu Vân Đào đã quen thuộc, kéo mành trướng lên đi vào nói:
- Khang bá, ngươi mau nhìn xem là ai tới.
Lý Ngư cười ha ha, tiến lên, chắp tay nói:
- Khang… Khang?
Trong trướng bày trí rất đơn giản, trên mặt đất để một tịch cư, bên trên có một chiếc kỷ trà, hai người nghe tiếng đứng lên, đều đang mặc một bộ áo lục, một bộ râu dài tới trước ngực, ngũ quan mặt mày giống nhau như đúc.
Lý Ngư nhìn người này, lại nhìn người kia, nhất thời như trong mộng.
Một trong hai người kinh ngạc gọi một tiếng nói:
- Ha ha, Lý Ngư, sao ngươi lại tới đây!
Người đó bước lên phía trước hai bước, nắm lấy cánh tay Lý Ngư, liên tục lay lay nói:
- Từ lần trước gặp lại, ta cứ trông mong ngươi tới, không ngờ cho đến tận hôm nay. A! Hoa Lâm, ngươi ở đây à?
Người có bộ râu đẹp lai cười to tiến lên, ôm thật chặt Hoa Lâm.
Lúc này Lý Ngư mới xác nhận, người này mới là Khang ban chủ, người kia chính là nhị đệ của ông ta.
Lưu Vân Đào cũng cười nói:
- Khi mới tới, ta cũng cảm thấy như đang nằm mơ. Thực ra nếu nhìn kỹ vẫn nhìn ra điểm khác nhau. Khang bá và Khang nhị bá cũng không phải là sinh đôi, hơn kém nhau hai tuổi, tướng mạo cũng không hoàn toàn giống nhau.
Lúc này bị Khang nhị bá kia cũng chào đón, cười nói:
- Nếu không có râu dài giống nhau, thực ra lão phu cũng khác đại ca một chút. Ha ha, vị tiểu lang quân này hẳn chính là Lý Ngư huynh đệ mà đại ca ta đã từng nói qua.
Lý Ngư quay đầu chắp tay với ông ta noi:
- Chào Khang nhị bá, kè hèn này chính là Lý Ngư!
Khang nhị bá nói:
- Đến đây, mau ngồi xuống đi!
Khang Nhị Bá thu xếp, kêu mọi người ngồi xung quanh bàn nhỏ, bê chồng sách trên chiếc kỷ trà, đến một góc khác, mọi người an vị bắt đầu nói chuyện.
Cô nương nhu thuật ôm đồng la đuổi tới sau, trên đường đi luôn vì các nam nhân đi dạo trong khuôn viên nhìn nàng mà tức giận, cố ý tới gần nàng, hại nàng phải tránh đi, kết quả đợi đến khi nàng đuổi tới ngoài trướng thì đám người Lý Ngư đã tiến vào trong.
Cô nương nhu thuật không nỡ mất miếng vàng lá kia, vội lấy hầu bao từ trong ngực ra, trút toàn bộ tiền vào trong đó cất đi, giắt vào bên hông, đi vòng quanh trướng hai vòng, cuối cùng cũng không dám đi vào cửa để đòi tiền, chợt thấy lều trướng có một lỗ nhỏ, hai mắt nàng sáng lên.
Lỗ nhỏ không lớn nhưng cô gái nghĩ bằng thủ đoạn cao mình có thể xuyên qua được, quan sát khắp nơi, đây chính là một lều trướng khác, ngay sát vách tường gỗ của Câu Lan Viện, bên cạnh không có người, nàng liền nhún thân mình xuống, hai tay xoắn lại xà xuống như là phá động lều trướng, lặng lẽ bò vào trong.
Trong trướng, Khang ban chủ cười nói:
- Còn có bốn vị huynh đệ, chẳng biết khi nào quay lại. Ta và ngươi sớm đã biết ngày chết, cũng chưa hẳn không phải là một chuyện tốt, có thể hoàn thành nhiều chuyện dang dở, có thể buông bỏ nhiều thứ vô vị, khoái hoạt tiêu dao, không còn tiếc nuối.
Lý Ngư nói:
- Khang bá sống thật sự khoáng đạt!
Lưu Vân Đào gọi Khang ban chủ là Khang bá, Lý Ngư cũng học theo, cứ gọi Khang ban chủ cảm thấy xa lạ.
Khang ban chủ vuốt râu dài, quay về phía Lý Ngư nói:
- Thế nào, nghe giọng nói giống như là rất bất đắc dĩ?
Lý Ngư thầm nghĩ:
- Đương nhiên rất bất đắc dĩ. Các ngươi chịu thản nhiên nhận lấy cái chết, đại khái là kính sợ thiên tử, khi được Thiên Tử ân xá thời gian thi hành án, cảm động đến mức rơi nước mắt? Ta sinh dưới hồng kỳ, sinh trưởng trong giới tương lai, quân muốn thần chết thần không thể không chết ư? Cái rắm, sớm muộn gì cũng phải chuồn đi, ở cùng với những người thấy chết không sờn, có áp lực.
Hắn ho khan một tiếng, đang định nói qua loa về chỗ an trí cho mẹ và Cát Tường thì chợt nghe “bành bạch”, rồi lại “loạt xoạt” một tiếng, Khang ban chủ ưỡn sống lưng một cái, cũng không quay đầu lại mà phẫn nộ quát:
- Lăng-Lâm – Tĩnh!
Cô gái nhu thuật thật sự chui từ lỗ nhỏ của lều trướng đi vào, chỉ là tay vừa chạm đất, vô ý ấn vào bàn tính, kích thích toán châu, trong lúc sợ hãi nàng vội vã chui vào, thân thể góc độ không điều chỉnh tốt, khố và mông lại nhô lên, gây ra hai tiếng “loạt xoạt” khiến cho lỗ thủng càng lớn hơn.
Khang nhị bá quay đầu nhìn thoáng qua, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Tĩnh Tĩnh, ngươi lại gây cái gì vậy hả?
Cô nương nhu thuật hai tay chống ở phía trước, hai chân còn ở trong, hai đầu gói trong trạng thái nửa quỳ, giống như một con tiểu cẩu, thè lưỡi nói:
- Khang sư phụ, nhị sư phụ, người ta… người ta tới tìm vị tiểu lang quân này.
Khang bá liếc mắt nói:
- Sao ngươi không đi vào cửa mà lại giống như một con cẩu run rẩy, không ra hình dạng gì.
Tĩnh Tĩnh xấu hổ nói:
- Người ta không tiện mà!
Khang bá tức giận nói:
- Chui vào đây còn không biết xấu hổ? Thật là không ra thể thống gì!
Khang nhị bá nói:
- Được rồi, nhìn bộ dạng ngươi như vậy, giống như một đại cô nương thiên nhiên vậy, mau vào nói chuyện!
Lăng Lâm Tĩnh vui mừng, vội bò vào nói:
- Cảm ơn Khang sư phó, cảm ơn nhị sư phó!
Khang bá nói:
- Ngươi tìm Lý Ngư, các ngươi quen nhau à?
Lý Ngư định trả lời thì Lăng Lâm Tĩnh đã nói:
- Là thế này. Vừa rồi vị tiểu lang quân này thưởng cho nô nô một mảnh vàng lá, nô nô hiểu lầm tiểu lang quân, không dám nhận! Về sau mới biết được là đã trách nhầm tiểu lang quân. Trong lòng biết đã phụ ý tốt của tiểu lang quân, không có cấp bậc lễ nghĩa, cho nên…
Lăng Lâm Tĩnh nói đến đây, liền quay qua thi lễ với Lý Ngư, duỗi tay phải ra, mở bàn tay, trơ mặt nói:
- Tạ ơn phần thưởng của tiểu lang quân!
Hở? Việc đòi tiền này rất có trình độ, có vẻ như không phải là không có đầu óc.
Lý Ngư buồn cười, nhìn bộ dạng của nàng, cũng không nhẫn tâm đùa bỡn, đưa tay lấy từ trong ngực ra một miếng vàng lá, Lăng Lâm Tĩnh vội xông lên hai bước, lấy vàng lá từ trong tay Lý Ngư, cúi đầu khom lưng nói:
- Tạ ơn tiểu lang quân, tạ ơn tiểu lang quân.
Mục đích đã đạt được, nàng định chuồn, vừa nói tạ ơn vừa khom lưng định đi ra ngoài.
Lý Ngư không nhịn được nói với Khang bá:
- Cô nương này rất thú vị, không cần thể diện, rất giống phong cách của Thập Bát Thâm!
Lúc này Lăng Lâm Tĩnh đã xốc màn trướng đi ra ngoài, nhưng nàng vẫn nghe được câu nói này, lập tức màn trướng lại bị xốc lên, cô nàng lại quay trở lại, trợn tròn mắt, nhìn Lý Ngư nói:
- Tiểu lang quân biết Thâm Thâm tỷ? Tỷ ấy hiện đang ở đâu?
Khang bá và Khang nhị bá cũng kinh ngạc nhìn Lý Ngư:
- Các ngươi quen nhau?
Lý Ngư sờ cánh mũi nói:
- Cô ta… hiện tại đang ở nhà của ta, ăn uống chùa!
Lăng Lâm Tĩnh hâm mộ nói:
- Biểu tỷ thật là bản lãnh!