Chương 218: Phong ba
- Khang bá còn nhớ, ngày mà ông và ta tái ngộ ở Trường An không?
Khang ban chủ đột nhiên nhớ ra:
- Ngày đó, Thường đại gia chợ tậy phái người bắt Thâm Thâm, A! chẳng lẽ, khi đó là ngươi cứu Thâm Thâm?
Lý Ngư cười nói:
- Đúng vậy, ông còn nhớ khi đó bên đường có con ngựa không? Thâm Thâm cô nương khi đó ẩn thân ở bàn đạp, ẩn bên hông con ngựa. Mấy kẻ xấu chỉ cần đi về phía trước vài bước, kỳ thực có thể nhìn thấy được.
Khang ban chủ vỗ tay cười to:
- Thú vị thú vị, Tiểu Ngư thật to gan.
Lăng Lâm Tĩnh nói như chim sẻ:
- Tiểu lang quân, Thâm Thâm tỷ hiện giờ ở nhà ngươi à? Ta có thể đi thăm nàng ấy không, mấy ngày nay không thấy bóng dáng nàng ấy, làm ta lo lắng gần chết.
Khang nhị ban chủ trừng mắt nói:
- Biết Thâm Thâm không sao là tốt rồi, ngươi hiện giờ đi thăm nàng ta, vậy thì số tiền đó có ra được không?
Khang nhị ban chủ vừa dứt lời, Lăng Lâm Tĩnh lộ ra chiếc lá vàng giấu ở trong lòng bàn tay sáng lên, nhìn về hướng Khang nhị ban chủ lắc lư, gảy nhẹ lông mày, ra vẻ đắc ý.
Khang nhị ban chủ liếcdmắt, không nói lời nào.
Khang ban chủ cười nói:
- Được rồi được rồi, hai tỷ muội Thâm Thâm Tĩnh Tĩnh từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, tình thâm tỷ muội. Ngươi đi thay đổi y phục, chuẩn bị một chút đi.
Tĩnh Tĩnh lại tung tăng như chim sẻ nói:
- Vẫn là Khang sư phụ tốt!
Nói xong bèn xoay người, vui vẻ chạy ra ngoài. Thật sự có chút cảm giác tính cách rất trẻ con không hiểu thế sự.
Nàng ta so với Thâm Thâm nhỏ hơn hai tuổi, nay cũng đã ra dáng mười sáu mười bảy tuổi, khó nhất chính là, con gái nhà này mười ba mười bốn tuổi đã phải thành thục đến việc có thể giúp chồng dạy con, đảm đương việc nhà, là độ tuổi làm vợ làm mẹ, tuy nhiên nàng ta vẫn mang đến cho người ta cảm giác như một người rất ngây thơ.
Khang nhị bá không kìm được lắc đầu cười, nói với Lý Ngư:
- Hai tỷ muội nha đầu này đều là đồ đệ của Khang gia ban chúng ta dạy dỗ, là mang nghệ thuật đến. Cho nên, chỉ cần bọn họ mỗi ngày giao đủ tiền, có muốn biểu diễn tiếp hay không, chúng ta cũng không quan tâm.
Lý Ngư nói:
- Có thể mang tài nghệ ra, còn có thể tiếp nhận, hẳn đều là kỹ nghệ cao minh, có chỗ hơn người à?
Hoa Lâm cười nói:
- Cũng không cần phải nói vậy, không phải là mãnh long không qua được sông. Không có mấy phần bản lĩnh thật, người ta cần gì dựa vào ngươi.
Lưu Vân Đào nói:
- Thật ra cũng không như ngươi thấy đâu. Cái các ngươi thấy chỉ là kĩ nhân biểu diễn trên đài, nhưng không biết được rằng sau lưng bao nhiêu người kiếm ăn trong này? Những người biểu diễn trên đài, người đánh trống và nhạc, người trang trí phục trang của kĩ nhân, ai làm ra, sau cảnh trước đài chạy màn thu xếp, là những người nào, còn có cả những người mua quà ăn đồ vặt trong viện, rất nhiều người, gấp mấy lần, gấp chục lần so với kĩ nhân trước đài.
Hoa Lâm ngạc nhiên nói với Lưu Vân Đào:
- Lưu đại ca tướng mạo thô tục, không ngờ tâm tư lại tinh tế đến như vậy.
Lưu Vân Đào sờ sờ sau ót, cười ngây ngô nói:
- Nếu như không phải ta ở trong đây mấy ngày, thực sự cũng không chú ý được những điều này.
Hoa Lâm gật đầu nói;
- Số tiền tích trữ mà hai vị ban chủ kinh doanh kiếm được từ Câu Lan Viện, nếu dùng để mua đất đai, có lẽ đủ cho ba thế hệ không lo lắng chẳng phải sao? Vậy mà vẫn ngày ngày làm việc như vậy, quả thực là là làm việc thiện.
Khang nhị ban chủ vội khoát tay, cười nói:
- Không dám không dám. Thẳng thắn mà nói, hiện giờ mở ra Câu Lan Viện này, thực sự cũng vẫn kiếm được như trước, nhưng nếu mua thêm đất đai, kinh doanh một cửa hàng, cũng có thể kiếm được lợi nhuận như thế, hơn nữa so với hiện tại thì còn cần đặt tâm tư nhiều hơn. Nhưng mà…
Ông ta hơi nheo mắt lại, bên tai nghe thấy từ xa tiếng trống gõ lúc ẩn lúc hiện, không biết bên đó đang biểu diễn tạp kĩ gì, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng ủng hộ. Khang nhị ban chủ cười thở dài:
- Quen rồi, mỗi ngày không nghe âm thanh này, không thoải mái.
Khang ban chủ nhìn Lý Ngư và Hoa Lâm, Lưu Vân Đào, nói:
- Rất nhiều việc, khi bắt đầu, có thể là ngươi đang làm, là ngươi kéo người khác làm, kích động người khác cùng làm. Nhưng chờ đến sau đó, ngươi không muốn làm cũng khó, bởi vì khi ngươi có thể công thành thân thoái, nhưng vẫn còn có nhiều người chờ đợi ngươi dẫn bọn họ tiếp tục đi.
Khang ban chủ hít một hơi thật sâu, liếc nhìn phía ngoài tấm mành, Tĩnh Tĩnh vội vàng đi tới, vén một góc của tấm mành lên không rớt xuống, ánh mặt trời một đường ba góc xuyên vào bên trong, ba góc ánh sáng theo hình tam giác xuyên qua, tựa như tinh tú vận hành trong vũ trụ.
Xa xa, mơ hồ có bóng người đi đi đến đến. Có dân chúng xem kịch cười, có kĩ nhân vừa mới biểu diễn xong mặt đầy rạng rỡ đi xuống, cũng có những người bán hàng ăn vặt, còn có những người phía sau bức mành đang đưa đạo cụ lên đài…
Chỉ một góc này, chính là nhân sinh.
Khang ban chủ chậm rãi quay đầu lại, nhìn Lý Ngư, Lưu Vân Đào và Hoa Lâm đang ngồi một bên, ánh mắt sáng lên:
- Rất nhiều người trong bọn họ, từ khi mười mấy tuổi đã đi theo ta, lấy vợ sinh con, hiện giờ đều đã có cháu trai cháu gái. Một đại gia đình, toàn bộ chỉ trông chờ vào nghề này để kiếm cơm, ta làm sao đi được? Người, phải nói đạo nghĩa!
Khang nhị bá thở dài:
- Cho nên, đại ca ta không yên tâm nhất, chính là tương lai ta có thể đảm nhận được trọng trách này hay không. Thực ra từ nhỏ ta đi theo đại ca quản lý viện, hai chúng ta cũng kém nhau hai tuổi, huynh ấy biết, thì có gì ta không biết chứ? Nhưng huynh ấy không yên tâm…
Khang ban chủ trừng mắt nhìn:
- Ngươi hiểu, nhưng cũng không hiểu hết được! Làm ban chủ, không được mạnh vì gạo bạo vì tiền, khéo léo, tất cả các loại người đều có thể ứng phó được, ngươi mới có thể làm được. Nhưng tính tình của ngươi quá hướng nội, ngươi phải mở lòng ra, tính tình không thể như vậy được!
- Ta đến rồi! Ta đến rồi! Khang sư phụ, người gọi ta à!
Tĩnh Tĩnh cô nương lao đến, trong lúc vội vàng nàng ta nghe thấy một chữ “Tĩnh”, vẫn cho rằng là gọi nàng:
- Ta thu dọn xong rồi, có thể lên đường ngay!
Lý Ngư vừa nhìn, cô nương đó thân hình mềm mại dính vào da thịt đã đổi mất rồi, lúc này nàng ăn mặc mang chút Hồ phong, mũ quả dưa, sau lưng hai đường bím tóc, cổ áo lật ngược, một chiếc quần màu trắng sữa, dưới chân một đôi giày vải nhỏ chữ vân làm bằng thủ công, dí dỏm, lanh lợi.
Vốn dĩ khuôn mặt được đánh một lớp phấn mỏng đã được rửa sạch sẽ, tóc thẳng tắp nhưng với làn da của một cô nương mười sáu mười bảy tuổi, có cần phải phấn bột nước không? Không có những thứ đó, làn da của nàng ta ngược lại càng lộ ra một tinh thể rõ ràng của thiên nhiên, giống như một nữ sinh trung học thuần khiết thanh xuân.
Khang nhị bá chỉ vào Tĩnh Tĩnh, nói với Lý Ngư:
- Ngươi xem xem, nhìn dáng vẻ của nàng ta, nhìn giống một đứa trẻ lanh lợi, trong lòng không hề có tâm cơ, lại rất ngây thơ, không có Câu Lan Viện này, nàng sẽ sống thế nào?
Đôi mắt to của Tĩnh Tĩnh, không hiểu rõ bọn họ tại sao đột nhiên lại bàn về mình, suy xét lại bản thân thật sự từng làm qua những chuyện dại dột, sợ hai sư phụ tính nợ cũ, cho nên cảnh giác không trả lời.
Khang ban chủ thấy Lý Ngư liếc nhìn Tĩnh Tĩnh, có chút không cho là như vậy, không khỏi cười nói:
- Ngươi vẫn không tin sao. Khuê nữ này thật sự lanh lợi, không thiếu nội tâm, nhưng nàng ta từ lúc năm tuổi đã ở trong Câu Lan Viện học nghệ, lớn đến như vậy rồi, cũng chẳng qua là từ Câu Lan Viện kia nhảy qua Câu Lan Viện như hiện tại, cũng chỉ nhìn thấy một mảng trời lớn bằng bàn tay, đi ra ngoài, thật sự không biết sống thế nào…
Khang ban chủ nói xong, đứng dậy, phủi phủi y phục, nói với huynh đệ họ:
- Thâm Thâm tuy nói không phải là người của Khang gia ban chúng ta, nhưng cũng sinh sống trong viện Long gia ban chúng ta. Nếu như biết được nàng ta được thả, ta sao cũng sao lại không đi thăm một chút, ngươi coi nhà đi.
Khang nhị cũng đứng dậy, gật gật đầu về hướng Khang ban chủ. Hai huynh đệ cao thấp mập ốm chênh lệch không nhiều, ngay cả chòm râu cũng tương tự dài đến trước ngực, khi gật đầu nói chuyện với nhau không tránh khỏi làm mê hoặc lòng người.
Khang ban chủ đã bàn giao xong với đệ đệ, bèn cùng với đám người Lý Ngư đi ra ngoài, Lưu Vân Đào có quan hệ với tỷ muội Tĩnh Tĩnh - Thâm Thâm Tĩnh Tĩnh không quá mức, không cần hộ tống đi trước. Chẳng qua Khang ban chủ vẫn gọi ông ta:
- Vân Đào đi cùng chứ, thăm Thâm Thâm xong, chúng ta tìm một tửu quán, uống vui vẻ một phen!
Mấy người cười cười nói nói đi ra ngoài, phía trước đến một bài hát thuyết thư, trước đài cũng có không tí người đang xem biểu diễn, chủ yếu là người lớn tuổi nhiều, đại đa số đều tự dẫn theo ghế xếp nhỏ, ngồi thưởng thức.
Người thuyết thư đó nói đến “Kinh Kha đâu phải là đối thủ của Cái Nhiếp, giao thủ không qua vài lần, bị Cái Nhiếp bất ngờ di chuyển đến sau lưng, đá một cước, nhất thời giống như đằng vân giá vụ…
Đột nhiên có một tên đại hán độc nhãn, đầu trọc nhảy lên bục, bay lên đá vào mông của Thuyết thư tiên sinh, Thuyết thư tiên sinh “a” một tiếng liền “đằng vân giá vụ” mà đi, đập trúng một đám người đáng nghe, ngã xuống.
Đột nhiên nhìn thấy sự biến hóa này, Lý Ngư và Khang ban chủ không khỏi sững sờ, cùng nhìn về hướng trên đài. Lý Ngư vẫn còn tưởng rằng vị kia là fan của Kinh Kha, chịu không được người Thuyết thư vu oan cho nhà mình yêu đậu, lại thấy tên đại hán đó dùng sức vung cánh tay phải lên, hét to:
- Con mẹ nó cút đi, Hổ chợ tây tới rồi.
“Vừa nghe thế, đám lão nhân gia chẳng qua là buồn ngủ nhàm chán quá nên chạy đến nghe giải sầu, ai ngờ lại có chuyện, tức thì kêu lên bỏ chạy tán loạn, ngay cả người Thuyết thư cũng đều không dám kêu khóc một tiếng, nhấc mông dậy bỏ trốn.
Chỗ lão nhân gia bị té ngã còn có một người vẫn nằm ở đó, khi ông ta còn trẻ chính là tên du côn vô liêm sĩ, giờ đến tuổi già rồi cũng không thấy được là một người hiểu rõ lý lẽ, vẫn là một tên vô liêm sĩ. Bị Thuyết thư tiên sinh đụng phải, ông ta thừa cơ nằm xuống, nhắm mắt lại ra vẻ hấp hối, chuẩn bị lừa người.
Vừa nghe tên đại hán kia tự giới thiệu, làm cho ông ta giật mình nảy người, cũng không dám lừa ai nữa, tức thì bỏ dậy bỏ chạy, nhưng một cái iày da dê vừa đạp phân chó đã đá vào mặt của ông ta, làm cho cái mũi cũng bị lệch đi.
Tên đại hán đầu trọc độc nhãn quét một lượt trái phải, chậm rãi định trên mặt Khang ban chủ, trên mặt lộ vẻ mặt tươi cười làm cho người khác kinh hãi. Y không để ý chỉ phất tay ra phía sau lưng, nói:
- Các huynh đệ, đến địa bàn của Khang ban chủ rồi, còn không mau lên phía trước lên tiếng chào hỏi.
Trong đám người vây xem lập tức có một số đại hán quơ bả vai đi ra, nhìn thấy bọn chúng đều ăn mặc nhẹ nhàng, căng phồng bên hông, hiển nhiên là binh khí ám khí rồi, sắc mặt đám người Khang ban chủ không tránh khỏi khẩn trường hẳn lên.
Bọn đại hán chậm rãi bước đến phía sau tên đại hán độc nhãn kia, cùng đồng thanh kêu lên:
- Khang ban chủ.
Khoanh tay, ở đó đứng chéo chân, mười mấy đại hán đứng hỗn loạn, dường như là phong tỏa cửa ra vào của Câu Lan Viện rồi.
Khang ban chủ biến sắc nói:
- Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
Lão lưu manh dưới đế giày tên độc nhãn long kia lăn vài vòng, nhe răng cười nói:
- Làm gì? Mấy ngày rồi, còn không tìm được người, làm khuôn mặt của lão gia ta…
Lão ta vỗ “phạch phạch” vào khuôn mặt mình mấy cái, hung hăng trừng mắt nhìn Khang ban chủ:
- Người là người của ngươi, ta rất quan tâm. Hôm nay ngươi không giao Thập Bát Thâm ra, đại gia ta sẽ cho ngươi hiểu, Mã Vương gia tại sao có ba con mắt!