Chương 219: Xé đại kỳ làm da hổ
- Nhiêu đại gia, ngươi được nói đạo lý gì thế? Thâm Thâm cô nương, tuy không phải là người của Khang gia ban chúng ta, nàng ta muốn đi, ta cũng không thể ngăn cản. Nàng ta đi đâu, tôi biết thế nào được? Lại nói, Thâm Thâm cô nương tuy rằng làm công việc thấp kém, nhưng là một con gái nhà lành, cũng không là pháo hoa trong ngõ, ngươi làm như vậy, không sợ vương pháp sao?
Nhiêu Cảnh cười ba tiếng, nói:
- Vương pháp? Ngươi cũng xứng để nói chuyện vương pháp với ta. Ngươi hẳn đã quên ta là người như thế nào rồi ư?
Khang ban chủ nghe đến đây, sắc mặt chợt thay đổi.
Nhiêu Cảnh người này, đương nhiên là người dưới trướng Thường Kiếm Nam, luận tư cách, y ngay cả bát trụ cũng sắp không được.chỉ là tên chủ sự không lớn cũng không nhỏ. Chẳng qua, đó là danh hiệu trong thế lực, về phía quan phủ, y cũng là người có chức vụ, y là Thị chính
Phường có Phường chính, chợ có Thị chính, “chính” là người quản lý một phường một chợ, một phần của Kinh Triệu Phủ, tuy rằng không phải là thân quan chính thức, nhưng quyền lực không nhỏ, dù sao thì việc ăn uống của bách tính, bọn họ đều có quyền quản. Chẳng qua, Nhiêu Cảnh là Thị chính duy nhất của Chợ Tây, vốn dĩ không quản được phường Đạo Đức.
Nhưng mà, bởi vì y là Thị chính của Chợ Tây, Phường chính của phường Đạo Đức há có thể không có qua lại với y, Khang ban chủ chẳng qua chính là người đứng đầu của nhóm người làm công việc thấp hèn, dựa vào cái gì có thể chống lại đám người dựa vào triều đình chống đỡ, rất hiển nhiên chính là hành động của y ở đây, đã đạt được sự bằng lòng của Phường chính phường Đạo Đức.
Nhiêu Cảnh nhìn thấy Khang ban chủ không nói chuyện, không khỏi đắc ý cười to, nói:
- Câu Lan này, lâu năm không tu sửa, vách tường bị hư, rất dễ dàng cháy, thậm chí không an toàn. So với việc quản lý Chợ Tây của ta, kém quá xa. Tào phường chính đang mời ta đến, hỗ trợ thanh lý, lúc này trước khi được sửa chữa hoàn tất, thì không thể khai trương. Người đâu, thanh lý cho ta!
Nhiêu Cảnh hạ lệnh một tiếng, các đại hán đáp lời, liền xông lên phía trước.
Câu Lan viện là tâm huyết cả đời của Khang ban chủ, có vị trí quan trọng trong lòng của ông ta, không thua gì thân sinh tử nữ, há có thể ngồi đó nhìn bọn họ quấy rối, bèn rống lên một tiếng, xông lên phía trước nói:
- Ta xem ai dám động thủ! Muốn động thủ trong viện của ta, trước tiên phải lấy được đầu ta đã!
Mắt nhìn thấy trên mặt đất vẫn còn một chiếc ghế xếp, nghĩ là có người tháo chạy nên đánh rơi lại, liền tiện tay nhặt lên, sung làm vũ khí, nhìn Nhiêu Cảnh bằng ánh mắt giận dữ.
Nhiêu Cảnh bật cười nói:
- Ô, lão già vẫn còn rất can đảm.không phải ỷ vào không tới chín tháng chín sao? Ta không động đến ngươi, ta chỉ giúp bổn Phường chính gỡ bỏ những phòng xá không an toàn thôi, cái lão già nhà ngươi lại có thể làm khó dễ được ta sao?
Nhiêu Cảnh khoát tay, đám tay chân liền xông lên phía trước, lại không nghĩ rằng ba người Lý Ngư, Lưu Vân Đào, Hoa Lâm lại cùng nhau tiến lên trước một bước, đứng cùng với Khang ban chủ.
Nhiêu Cảnh kinh ngạc cười nói:
- Ôi chao, thật không sợ chết mà?
Lưu Vân Đào cười hi hi, nói:
- Giữa thiên hạ này không sợ chết nhất, chính là bọn ta, ta, cũng là mùng chín tháng chín!
Hoa Lâm cười tủm tỉm nhìn Nhiêu Cảnh, nhạo báng nói:
- Ta, cũng là mùng chín tháng chín!
Có một số người bên cạnh vẫn không hiểu rõ cũng là mùng chín tháng chín là cái gì, Nhiêu Cảnh lại biết rằng, vừa nghe xong tròng mắt đột xuất ra:
- Đều là cũng là mùng chín tháng chín? Tình cảnh hôm nay ở đây là hội tụ tử tù gặp gỡ?
Ở đây tuy ra dưới chân thiên tử, Nhiêu Cảnh dám giết người, nhưng không dám công khai giết người. Mà bốn người Lý Ngư lại là tử từ sẽ phải chết vào ngày mùng chín tháng chín, vậy thì cho dù không phải công khai, Nhiêu Cảnh cũng không dám động đến bọn họ.
Tại sao? Bởi vì ngày chín tháng chín năm nay, công khai hành hình, đây là thiên tử quyết định. Đến lúc đó thiếu bốn người này, tại sao lại thiếu? Kết quả lại là chết trước rồi, Hoàng đế ắt sẽ hỏi ra nguyên do trong đó, cho dù là để cho y làm vương chợ Tây vô hạn, cũng cứu không nổi y. Mạo hiểm nguy hiểm tính mạng, cùng đấu với mấy tên tên sắp chết này, khoản nợ này quá khó để lấy được.
Chẳng qua, gươm đã rút thì khó đưa lại vào vỏ. Chẳng lẽ, bởi vì ở đây có bốn tên tử tù, y lại cờ im trống lặng, lặng lẽ rời đi? Nhiêu đại gia y sau này sao còn có thể làm được gì đây.
Nhiêu Cảnh cắn răng, cười lạnh nói:
- Hóa ra là bốn tên khốn khiếp đã định phải chết, chẳng trách có gan phản đối Nhiêu mỗ. Các ngươi tưởng rằng, như vậy thì Nhiêu mỗ không dám đụng đến các ngươi sao? Người đâu! Trói bốn tên bọn chúng lại cho ta, ta muốn để bọn chúng tận mắt nhìn thấy, ta sẽ tháo dỡ Câu Lan Viện này thật sạch sẽ.
Lý Ngư nhanh chóng nhìn lướt qua, Nhiêu Cảnh lúc này dẫn theo khoảng hơn ba mươi người, nhiều người như vậy, hắn cũng chưa chắc đánh lại. Huống hồ, cái gọi là hùm Chợ Tây, cũng không biết dưới tay còn có bao nhiêu tiểu đệ, nếu như y lại điều động thêm người đó qua, vậy thì càng khó mà đối phó.
- Năm tên, nhiều nhất là bảy tên…
Lý Ngư nhanh chóng ước tính một chút, nếu như một chọi một mà đánh, hắn có lẽ có thể đánh tất cả người của đối phương. Nếu như chỉ có một mình hắn, toàn bộ lợi dụng tất cả những điều kiện xung quanh để xử lý đối phương, hắn có thể đánh được một nửa. Nhưng nếu như Khang ban chủ quyết liều mạng để giữ lấy viện này, hắn cũng không thể bỏ rơi Khang ban chủ mà không quan tâm.
Nghĩ đến việc bảo vệ viên này, bảo vệ đám người Khang ban chủ, hắn không thể đánh du kích đối với đối phương, nếu như xông lên liều mạng, hắn ước tính bản thân nhiều nhất đánh được bảy tên, cuối cùng sẽ bị đám côn đồ như bầy sói xử lý.
Đường này không thông…
Lý Ngư lập tức ưỡn ngực, hai tay đưa ra sau lưng, hét to một tiếng:
- Ai dám động thủ!
Nhiêu Cảnh ngẩn người, nhìn về Lý Ngư, hai tay Lý Ngư vòng sau người, ưỡn ngực, đón lấy tay chân của bọn chúng trong gang tấc, hoàn toàn không đề phòng. Nhưng khí thế mãnh liệt đó, đã hoàn toàn tản phát ra ngoài, đứng đối mặt với đám tay chân này, nhưng không có một tên nào nhìn không ra chỗ không đúng của người này.
Cho nên, không ai động đến hắn.
Nhiêu Cảnh ngẩn người, nhìn hắn uy thế như vậy, cũng không khỏi âm thầm nảy sinh vài phần kiêng nể, cảnh giác nhìn Lý Ngư.
Lý Ngư cười nhạt, không khỏi nhìn lướt qua mọi người, nói:
- Ta đã từng du lãm thiên hạ, thường thấy nhiều người ngang ngược gàn rỡ, nhìn thấy nhiều nơi hoang dã vắng vẻ. Hoặc ở một thôn, hoặc ở một trấn, chính cái gọi là trời cao Hoàng để ở xa, cậy vào quyền thế, tác uy tác phúc, Hơn nữa, càng là đại thành đại phụ, người thông minh trí tuệ càng là tự biết thu liễm. Dưới chân thiên tử lại càng…
Lý Ngư vừa nói, vừa đi lên trước, duỗi ngón trỏ ra, nhẹ nhàng điểm một cái trê ngực của tên côn đồ ngăn cản trước mặt, tên côn đồ đó bị sự uy phong của hắn làm cho sợ hãi, không dám phản kháng, theo phản xạ lùi lại một bước, nhường ra một đường đi.
Lý Ngư chắp hai tay, một bước đi, thản nhiên dung dung đi dạo trong đám đám côn đồ ngụy trang:
- Vài ngày trước, Uất Trì Cung cùng với Trử Long Tướng bởi vì ân oán cá nhân mà động thủ bên đường, vậy mà khi đám hầu cận gia tướng vừa mới động thủ, hai người họ cũng tự có kiêng nể, lập tức quản chế bộ hạ.
Lý Ngư ngừng lại trước mặt tên Nhiêu Cảnh độc nhãn long, tuy rằng thân cao tương tự, thân thể lại không tráng kiện như tên tự xưng là hổ Chợ Tây, ánh mắt lại nhìn xuống lộ ra vẻ khinh miệt:
- Có một ngày, bạn ta Tề quốc công vào cung, chỉ cần nhìn thấy con khuyển cuồng dưới cửa, quấy rầy dẫn đến sự bất an của láng giềng, Quốc công viết: Lập tức giết. Ngươi muốn hiệu Tề quốc công môn hạ khuyển sao? Cuồng vọng như vậy, để làm gì!
Lý Ngư nói xong, hung hăng một chưởng, giáng trên mặt hùm Chợ Tây.
- Bốp!
Cái tát này, thực sự hơi mạnh một chút, lớn vô cùng.
Bởi vì “dùng sức quá mạnh”, vài bản văn thư giấu trong tay áo của Lý Ngư đều bị văng ra ngoài, loảng xoảng rơi vãi đầy đất.
Nhiêu Cảnh bị cái tát này làm quay vòng, thực tế không kịp thời để phản kháng, mà là cúi đầu nhìn mấy thứ rơi ra ngoài.
- Trử Long Tướng…
- Uất Trì Cung…
- Trưởng Tôn Vô Kỵ…
- Trình Giảo Kim…
Nhiêu Cảnh cũng không nhìn rõ mấy văn thư đó là gì, bèn nhìn thấy mấy cái tên lóe lên trước mắt, Lý Ngư thấy ánh mắt của y, biết rằng y nhận ra được những chữ này, trong lòng thầm mừng:
- Cái này sẽ bớt đi nhiều việc rồi, nếu không vẫn còn phải phí thêm một lời lẽ.
Hắn khẩn trương khom lưng nhặt mấy văn thư đó lên giấu vào trong tay áo.
Những văn thư đó là gì? Đây không phải là dự toán trả tiền của Trưởng Tôn Vô Kỵ sao, nhưng nhà đã bán cho Trử Long Tướng rồi. Cho nên việc trả nhà, trả tiền, sao lại đề cập đến ba người Trưởng Tôn Vô Kỵ, Trử Long Tướng và Uất Trì Cung, mà Trình Giảo Kim thì bị kéo vào giữa.
Việc này là Lý Ngư nhúng tay vào, cũng không phải nửa đường chuyển sang cho Tô Hữu Đạo, cho nên vẫn giao cho hắn xử lý, chạy đến Kinh Triệu Phủ, đăng kí văn thư làm thủ tục sang tên. Tóm lại sự việc đã làm trước, những thứ thủ tục sang tên, đề cập đến nhân vật lớn đại chiến hỗn loạn trong thành, cũng không ngu ngốc để có sự việc ngoài ý muốn, cho nên Lý Ngư cũng không gấp.
Lúc này vừa đúng lúc lấy đại kỳ làm hổ, trên bìa văn thư đó vốn dĩ có một số chữ nhỏ khác, chỗ tên nhân vật được đề cập đến viết lớn một chút, Nhiêu Cảnh chỉ cần biết chữ, tự nhiên cũng sẽ nhìn thấy.
Nhiêu Cảnh quả nhiên bị hắn dọa, người này…người này là người nào? Chẳng trách Thường đại ca nói: Cẩn thận, cẩn thận, phải cẩn thận. Chỉ có thận trọng, để được lâu dài. Nơi này là dưới chân thiên tử, thật sự là từ nơi hẻo lánh bất cứ lúc nào cũng nhảy ra một con vật sống, đều có thể thông thiên được!
Lý Ngư vội vã bỏ những văn thư đó vào tay áo, nhìn thấy Nhiêu Cảnh ở vẫn ngây người ra đó, chợt biến sắc, giận dữ gầm hét lên nói:
- Còn chưa cút!
Thân phận của Lý Ngư, quá sâu xa đến mức khó hiểu, Nhiêu Cảnh bị hắn hét một tiếng, tuy rằng có nhiều người vây quanh xem như vậy, nhưng thật sự không có cách nào khác, Nhiêu Cảnh cũng không dám mạo phạm hắn, vội vàng gật đầu khom lưng nói:
- Không biết quý nhân trước mặt, nếu có mạo phạm, vẫn mong khoan thứ. Tiểu nhân đi liền, tiểu nhân đi liền…
Hùm Chợ Tây vội vàng xua tay, dẫn theo đám côn đồ, ầm ầm tháo chạy.