Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 220 - Chương 209: Tin Tức Bất Ngờ

Chương 209: Tin tức bất ngờ
Chương 209: Tin tức bất ngờ

Chương 220: Nhân vật lớn

Hổ chợ tây hùng hùng hổ hổ, khí thế đe dọa mà tới, Lý Ngư chỉ nói với y vài câu, lóe ra vài bản văn thư, lại tát y một cái tát tai thật mạnh, tức thì lại chạy đi như gió cuốn mây tan.

Khang ban chủ không nhìn thấy mấy cái tên trên văn thư, đối với việc Lý Ngư khí phách như vậy đã mau chóng đuổi được Nhiêu Cảnh thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng, tiến lên trước nói với Lý Ngư:

- Tiểu Ngư nhi, ngươi dùng thủ đoạn gì vậy…

Còn chưa nói xong, Khang ban chủ đã cảm thấy bên tai có cơn gió lướt qua, “hù” một tiếng, khuỷu tay đã bị hất đi một chút. Ông ta đang cất bước về phía trước, một chân vừa nhấc lên, thân hình chưa ổn định đã bị cú chạm này đụng vào lập tức lảo đảo, bước ra vài bước mới đứng lại được.

Khang ban chủ quay đầu lại nhìn, thì thấy Tĩnh Tĩnh đang đứng trước mặt Lý Ngư, sắc mặt đỏ ửng, hai mắt sáng lên, nói năng lộn xộn:

- Tiểu Ngư…à không phải, tiểu lang quân, thật sự là quá lợi hại. Đám người Phường chính đó ở trong phường này tung hoành ngang dọc. Không phải không phải, người này so với Phường chính của chúng ta vẫn lợi hại, viện chúng ta không dám gây vào….

Vấn đề là nàng không chỉ nói gấp gáp, lộn xộn, hai tay nắm lại thành quyền đặt trước ngực, bộ dạng sẵn sàng chiến đấu, gót chân sau nhẹ nhàng điểm ngón chân, thân hình hơi khêu gợi hướng về phía trước, thật sự là một bộ dạng sẵn sàng chiến đấu, chỉ là lý trí vẫn còn, không dám lỗ mãng.

Dọa người sao!

Thập Bát Thâm và Xà Cốt Tĩnh là người trú ở trong viện, đến từ bên ngoài, không phải là đồ đệ của Khang ban chủ, càng không phải là con gái của ông ta, nhưng lúc này Khang ban chủ lại có một loại cảm giác sầu muộn rau cải trắng được tỉ mỉ chăm sóc được che chở đầy đủ sắp bị heo ủi rồi.

- Khụ, được rồi được rồi, nha đầu, bình tĩnh được không?

Khang ban chủ kéo Tĩnh Tĩnh ra như kéo một con thú nhỏ, cười nói với Lý Ngư:

- Từ nhỏ ở trong viện sinh sống, sẽ chui tới chui lui, chui đến gãy cả thứ gì đó, chưa nhìn thấy qua thế sự, khiến cho ngươi chê cười rồi.

Lý Ngư đang hưởng thụ cảm giác là minh tinh nổi tiếng, có cô em gái nhỏ sùng bái mê muội, kết quả bị Khang ban chủ cắt ngang, trong lòng cảm thấy tiếc nuối, nhưng trên mặt vẫn rất thản nhiên, mỉm cười nói:

- Tĩnh cô nương khí khái hoạt bát, rất không tồi.

Nhiêu Cảnh cay đắng ra khỏi Câu Lan Viện, tức giận xông ra ngoài, mấy tên côn đô đều ầm ầm đi theo phía sau.

Trên đường đi người đi đường nhìn y với thần sắc bất thiện, từ xa đã ầm ầm tránh đi rồi. Chỉ có một tên đui mùi đi đến gần chỗ mới phát hiện ra bất ổn, muốn tránh đã không kịp, trước mặt xuất hiện một cái chân to bay tới, trúng giữa bụng, gã đau đớn ôm bụng ngã xuống đất quay cuồng.

Nhiêu Cảnh cũng không nói gì, thu chân lại, sải bước đi thẳng về phía trước.

Hai người cùng với mấy tên côn đồ sau lưng cùng nhìn nhau, vội vàng đuổi theo.

Hai người này một người là Mạch Thần, một người là Vinh Húc, đều là tâm phúc của Nhiêu Cảnh. Mạch Thần bước lên trước nói:

- Đại ca, chúng ta cứ thế quay trở về ạ?

Vinh Húc nói:

- Cái này mà truyền ra, đại ca ngươi còn mặt mũi gì nữa?

Nhiêu Cảnh cắn răng cười lạnh:

- Các ngươi hiểu cái gì! Tên đó trên thông thiên, cho dù là Trưởng Tôn Vô Kỵ, hay là Uất Trỉ Cung, Trình Giảo Kim, hoặc là cái tên Trử Long Tướng, tên nào dễ trêu chọc chứ? Bọn chúng duỗi ngón tay ra, thì có thể làm cho chúng ta chết thôi.

Mạch Thần cay đắng nói:

- Hay là tên đó cố ý làm ra vẻ để hù dọa chúng ta? Ta không tin, những nhân vật lớn đó, có lòng dạ nào để ý đến việc của phường chúng ta không?

Nhiêu Cảnh nói:

- Ngươi hiểu cái gì chứ! Người ta cần đích thân để ý sao? Tên tiểu tử kia không nghi ngờ ắt có quen với đám nhân vật lớn đó. Chỉ cần nói mấy câu, đám nhân vật lớn đó sẽ hừ lại vài tiếng, ngươi còn sợ Lục Phiến môn, Kinh Triệu phủ không nhanh chóng ra tay nịnh bợ sao?

Vinh Húc giọng căm hận nói:

- Đại ca, nói như vậy, nhưng ta vẫn không cam tâm!

Nhiêu Cảnh kỳ thực cũng ra đang ôm một bụng đầy lửa giận, bị hai người bọn họ ngươi một tiếng ta một lời không khỏi phiền não, kìm không được dừng bước, hét lên:

- Câm miệng! Lão tử làm việc thế nào, cần các ngươi phải dạy sao? Thường gia từng nói, thận trọng để làm được chiếc thuyền vạn năm, Thường gia không cao mình hơn so với hai tên khốn các ngươi sao?

Vinh Húc và Mạch Thần bị Nhiêu Cảnh phun nước bọt đầy mặt, cũng không dám lau, chỉ có thể cười gượng ứng đối.

Nhiêu Cảnh tức giận phất tay áo, giương mắt nhìn, tòa thanh lâu bên trái con đường, chỉ chưa đến hoàng hôn, không phải lúc mua bán nóng nhất, trước cửa ra vào vẫn lộ vẻ quạnh hiu. Nhiêu Cảnh nhấc chân đi vào, trên mặt mang theo “ngũ chỉ sơn”, tìm kiếm cô nương để trút giận.

Vinh Húc và Mạch Thần dẫn theo một nhóm thủ hạ ủ rũ quay trở về, bước chân có vẻ chậm hơn lúc nãy rất nhiều.

Bên đường hai tên thủ hạ của Tô Hữu Đạo nhìn lẫn nhau, thì thầm với nhau vài câu, bước nhanh vài bước, mượn sự yểm hộ của những người đi đường khác, nhanh chóng bước tới trước mặt bọn chúng, sau đó bước chậm lại.

- Trương huynh, vừa nãy chuyện Nhiêu đại gia hùm chợ Tây, huynh có thấy chưa?

Vinh Húc và Mạch Thần vừa nghe hai người nói chuyện, sắc mặt dữ tợn, lập tức đi chậm lại. Chỉ cần hai người này có chút lời nói nào không hay, hai người sẽ nổi giận, phát tiết trên người bọn họ.

Người bị xưng là Trương huynh nói:

- Cũng không biết người đó thân phận là gì, lại khiến cho Nhiêu đại gia cờ im trống lặng, thực sự làm cho người ta lấy làm kỳ lạ.

Một người khác nói:

- Chắc là người trong quan phủ, nếu không, sao lại khiến cho Nhiêu đại gia và đám thủ hạ hảo hán của ông ta phải e dè như thế. Phóng tầm mắt khắp thành Trường An, đó đều là anh hùng hào kiệt tung hoành ngang dọc, ai dám trêu chọc chứ?

Vinh Húc và Mạch Thần nghe rồi, sắc mặc nhất thời ôn hòa hơn nhiều. Trước mặt khen ngợi không là gì, những lời nói sau lưng còn có thể khen bọn họ nhiều vậy, trong lòng có chút khoan khoái.

Trương huynh cười nói:

- Nếu luận về đánh nhau, đó là nhưng hảo hán ta phục, tiếc rằng, không có đầu óc!

Sắc mặt Mạch Thần sắc lạnh, tiếp tục bước về phía trước, lại bị Vinh Húc kéo lại, nhìn gã lắc đầu, nụ cười lạnh nhạt, như muốn nghe xem người này còn muốn nói những gì.

Trương huynh nói:

- Ngươi có kế Trương Lương, tôi có thang qua tường, đáng tiếc là những hào kiệt này, rõ ràng là thân đầy bản lĩnh, chỉ dựa vào thân quan của người ta, để ép bọn họ bó tay không có cách?

Người kia nói:

- Trương huynh, huynh đừng đứng nói chuyện không đau lưng, nếu là người trong quan phủ, người ta còn có thể có cách gì sao?

Trương huynh cười lạnh một tiếng nói:

- Nếu như là ta, sẽ phái vài huynh đệ trà trộn vào trong viện đó, đốt hai tòa nhà, gây hỗn loạn, những khách xá đơn giản đó tất nhiên sẽ sụp đổ, phòng bị lửa cháy, bách tính trong viện tất nhiên sẽ kinh hoàng tháo chạy, dẫn đến giẫm đạp lên nhau. Ngay cả viện nhà họ Khang cũng không còn. Cơn tức này của ta còn không trút được hay sao?

Người kia nhếch ngón tay cái lên nói:

- Diệu kế! Thật là Diệu kế! Nhưng mà, thủ đoạn này có phải quá hung ác không?

Trương huynh nói:

- Người sống bằng khí phách, hôm nay bị người ta đánh vào mặt như vậy, không đòi lại trận này, sau này sao mà sống được

Người kia nói:

- Chỉ là, hai bên vừa mới nảy sinh tranh chấp, người ta sẽ không hoài nghi đến là có người ngầm hại ư?

Trương huynh nói:

- Bọn họ quản lý không tốt, dẫn đến hỏa hoạn, làm bị thương bách tính, đây là việc rất rõ ràng. Chỉ cần tay chân lanh lẹ chút, không gây ra sơ hở gì, quan phủ cho dù là có hoài nghi, làm sao làm khó dễ ta được? Chúng ta vẫn cần nói cho mọi người biết rằng, chính là ta làm, nhưng nếu ngươi không có chứng cứ, ngươi cắn ta à? Quan phủ? Thanh đao này của quan phủ, đến lúc đó sẽ giúp chúng ta giết người!

Tên còn lại khen nói:

- Ngươi đủ ác rồi!

Trương huynh đắc ý nói:

- Người không ác, đứng không vững!

Mạch Thần và Vinh Húc đứng lại, mắt nhìn về hướng hai người đang châu đầu ghé tai mà đi, Mạch Thần nhìn Vinh Húc, hai mắt tỏa sáng.

Mạch Thần nói:

- Lão Vinh, đầu óc của chúng ta, thật sự còn thua xa bọn chúng đấy!

Vinh Húc nhẹ nhàng trầm ngâm, chậm rãi nói:

- Cách này, có vẻ thật sự làm được. Chúng ta quay về thương lượng một chút, hẳn là…

Mạch Thần nói:

- Còn nghĩ cái gì, nếu như cách hai ngày, viện của hắn ta xảy ra chuyện, ai mà biết được là thủ đoạn của chúng ta, lại tỏ rõ được uy phong của chúng ta? Ngươi ăn phân cũng đều không cản nổi.

Vinh Húc nhướn mày, nói:

- Vậy chúng ta có cần phải quay trở về tìm Nhiêu đại ca thương lượng một chút không?

Mạch Thần nói:

- Mọi chuyện đều phải khiến cho Nhiêu đại ca phải quan tâm, còn cần chúng ta để làm gì? Hơn nữa, biệt hiệu Thường gia chúng ta là gì? “Thần quy thọ” đấy, rất nhẫn nhịn, Nhiêu đại ca năm đó là một hảo hán hạng gì, đã khiến cho Thường đại gia điều giáo thành phật, nếu ngươi hỏi y, chờ y quyết định chủ ý, hai…

Năm đó, quy vẫn là một trong tứ linh, vẫn là thần thú, lấy long, phụng, kỳ lân và quy để dụ người, đều là lời khen ngợi, cũng không phải là mắng chửi người, cho nên tước hiệu “Thần quy thọ” này, đám thủ hạ của Thường Kiếm Nam mới có thể tín miệng nói ra.

Vinh Húc vẫn có chút do dự, nói:

- Nhưng mà…

Mạch Thần đã không thể chờ đợi được liền lôi kéo gã cùng trở về, nói:

- Đừng nhưng nhị nữa, chỉ cần làm sạch sẽ, không có cầm chuôi, quan phủ bắt chúng ta cũng không có biện pháp, chúng ta còn có thể giương uy danh ra, lại dốc sức mười năm, nói không chừng cũng là nhân vật có số má trong Bát Trụ, haha…

Mạch Thần một mặt nói, một mặt lôi kéo Vinh Húc, dẫn theo đám tay chân thân cận đi.

Bình Luận (0)
Comment