Chương 221:
Lý Ngư dẫn theo Khang ban chủ, Lưu lão đại Hoa Lâm, và Tĩnh Tĩnh đến phủ Trử Long Tướng.
Trử phủ lúc này đã xong tang lễ, gia chủ giữ đạo hiếu, cho nên cửa chính đều đóng chặt, trước cửa một mảnh hoang vắng.
Đám người Lý Ngư từ cửa ngách đi vào, đi thẳng đến chỗ ở của Tô Hữu Đạo.
Lý Ngư hiện tại đã nhường chỗ ở của mình cho Tô Hữu Đạo, chính là chỗ vừa vào phía bên phải phủ, khoảng sân đó là một nơi tao nhã và nghiêm trang.
Vừa đến cổng Nguyệt Lượng Môn, bèn nhìn thấy trong sân một bóng người, đang ngồi ở ghế đá, eo nhỏ cong yểu điệu, tư thế điệu đàn, đưa lưng về phía cánh cửa nguyệt, cánh tay đong đưa tao nhã, không biết đang làm gì. Vừa nhìn thấy cái bóng này, ngoại trừ Lưu lão đại và Hoa Lâm, ba người khác đã nhận ra thân phận của người này.
Tĩnh Tĩnh hoan hô một tiếng:
- Thâm Thâm tỷ!
- Tĩnh Tĩnh?
Thâm Thâm vẫn không quay đầu, chỉ nghe thấy giọng nói đã vui mừng giật bắn lên, hai tỷ muội nhảy lên vì vui sướng ôm lấy nhau, vui mừng nhảy thẳng lên.
- Sao muội lại tìm được ta? A! Là tiểu lang quân!
- Thâm Thâm tỷ, ta lo lắng cho tỷ vô cùng, không ngờ tỷ lại ở đây để hưởng phúc, cũng không nói cho ta một tiếng, thật không có lương tâm.
Lý Ngư đi qua, nhìn thẳng trước người Thâm Thâm, trước ghế đá là một cái bàn đá, trên bàn đá còn bày năm sáu quyển sách, trong đó có một quyển đang mở ra. Lý Ngư ngạc nhiên hỏi:
- Thâm Thâm, không phải cô không biết chữ sao, sao lại còn đọc sách?
Hắn với tay lấy quyển sách:
- Phía trên lại không có hình ảnh.
- Đừng đụng lung tung!
Thâm Thâm vội vàng buông Tĩnh Tĩnh ra, khẩn trương đè trang sách lại:
- Tô tiên sinh sai ta phơi sách, đừng có lật lung tung.
Khang ban chủ trợn mắt, nói:
- Phơi sách với lật lung tung thì có liên quan gì?
Thâm Thâm thật thà nói:
- Tô tiên sinh nói, phơi sách, là một việc rất phong nhã. Phải bình tâm tĩnh khí, tinh thần chuyên chú, cử chỉ tao nhã. Lật một trang, sẽ mất thời gian một chung trà, liền lật thêm một trang, phải khiến cho ánh nắng mặt trời chiếu rọi đều đặn trên từng trang sách, phơi dưới khí ẩm, mọt sẽ rơi…
Khang ban chủ lại trợn to mắt lên:
- Cái này là gì…
Lý Ngư một tay kéo Khang ban chủ lại:
- Đến đây đến đây, để các tiểu thư trò chuyện, chúng ta đi gặp Tô tiên sinh.
Hắn kéo Khang ban chủ bước đi, vừa đi vừa nói nhỏ:
- Tính tình của Thâm Thâm ông có lẽ rõ hơn ta, Tô tiên sinh sao lại chịu được nàng ta, nhất định là muốn dùng phương pháp này, để đuổi nàng ta đi, tránh cho bên người những lời khó chịu, quấy nhiễu sự thanh tĩnh của y. Xem phá hay nói phá.
Khang ban chủ vuốt ve chòm râu dài, liếc nhìn Lý Ngư, mỉm cười:
- Ha ha, Ngư nhi, ngươi thật sự có một tấm lòng thương hoa tiếc ngọc.
Lưu lão đại và Hoa Lâm đã đi theo đến, nghe thấy câu này, Lưu lão đại chịu không được giận dữ nói:
- Có tác dụng gì chứ? Mùng chín tháng chín khai đao chém đầu, một mạng đi đời. Còn muốn lãng phí thời gian với nữ tử sao?
Khang ban chủ hơi bị khựng lại, nói với Lý Ngư:
- Đúng là giết cả cảnh đẹp, hết biết nói với người này!
Lưu lão đại mơ hồ hỏi Hoa Lâm:
- Ta nói sai chỗ nào à?
Hoa Lâm nhịn cười nói:
- Ngươi có nói đúng câu chuyện không?
Mà lúc này, trong phòng sách, một người trẻ tuổi đang báo cáo Tô Hữu Đạo việc bọn họ đã dẫn dụ để trừng trị đám người Nhiêu Cảnh đến gây loạn ở Câu Lan Viện phường Đạo Đức như thế nào. Tô Hữu Đạo nghe xong hai mắt nhíu lại, lại suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu nói:
- Ta biết rồi. Các ngươi…
Y vừa nói đến đây, đột nhiên ngừng lại, nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, tiếng của Lý Ngư liền vang lên:
- Tô tiên sinh, đang bận à?
Tô Hữu Đạo khoát tay về phía tên trẻ tuổi, đứng dậy đi ra ngoài, tên trẻ tuổi kia lập tức đuổi theo phía sau.
Tô Hữu Đạo bước chậm rãi ra từ phòng sách, nhìn thấy Lý Ngư dẫn theo mấy người đứng trong sảnh, liền mỉm cười chắp tay nói:
- Tiểu lang quân đã về rồi?
Lý Ngư nói:
- Làm phiền tiên sinh. Ta giới thiệu với tiên sinh một chút.
Lý Ngư dẫn Lưu Vân Đào, Khang ban chủ và Hoa Lâm vào diện kiến Tô Hữu Đạo, tên trẻ tuổi bên cạnh hạ thấp người nói:
- Tiên sinh, vậy ta cáo từ.
Tô Hữu Đạo gật gật đầu, tên nọ liền lui ra ngoài.
Lý Ngư cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ hẳn người này là Tô Hữu Đạo mời đến giúp đỡ, trong lòng càng băn khoăn, nhân tiện nói:
- Chúng ta đưa biểu muội của Thâm Thâm đi gặp nàng ta, chốc lát, muốn chọn một tửu quán để uống vài chén, tiên sinh thời gian này cực khổ rồi, thật ngại vô cùng?
Tô Hữu Đạo vốn muốn cự tuyệt, nghĩ nghĩ lại thay đổi suy nghĩ, cười rộ lên:
- Được thôi! Ta thấy chư vị đều là nam nhân khí phách, hoàn toàn hợp ý, rất muốn kết giao cùng với chư vị. Ta biết một tửu quán, thức ăn cũng được, hôm nay ta làm chủ…
Y còn chưa nói xong, Lý Ngư đã cắt đứt lời của y:
- Không được, không được. Địa điểm ngài gọi, tính tiền, nhất định là ta trả.
Tô Hữu Đạo cười nói:
- Chỗ đó hơi cách xa chỗ này xíu, nhưng thức ăn và rượu, khẩu vị tuyệt hảo. Chúng ta không ngại thì có thể lập tức xuất phát.
Tô Hữu Đạo nói xong, cùng với mọi người đi ra ngoài. Lý Ngư nói:
- Trường An ta không quen, chỉ có Khang ban chủ là người bản địa, chỉ là cả ngày bận rộn với việc mua bán ở trong Câu Lan Viện, e rằng cũng không biết chỗ nào tốt.
Tô Hữu Đạo đột nhiên nghĩ tới một việc, không khỏi dừng chân lại, nói:
- A! Đúng rồi, tiểu lang quân, ngươi vốn nói Thâm Thâm cô nương muốn ở lại đây mấy ngày, không biết khi nào sẽ dẫn nàng ta rời đi vậy?
Lý Ngư khẽ giật mình, nói:
- Sao vậy, có gì bất ổn à?
Tô Hữu Đạo cười khổ nói:
- Ngược lại cũng không quá mức bất ổn.nói ra thì, Thâm Thâm cô nương rất khả ái, thanh xuân hoạt bát, đơn thuần sáng sủa, chỉ là tính tình có chút khác xa so với Tô mỗ nghĩ. Tuy nói Thâm Thâm cô nương chiếu cố Tô mỗ cực kỳ nhiệt tình, nhưng thật ra lại có rất nhiều bất tiện…
Khang ban chủ có vẻ cười hả hê cười nói:
- Ha ha, làm khó Tô tiên sinh rồi, lại còn uyển chuyển như vậy. Nha đầu kia, ta quen thuộc nhất, chính là càng giúp càng bận, tóm lại là làm trở ngại thêm. Tiên sinh để cho nàng ta đi phơi sách, sợ cũng là thực sự phiền không chịu nỗi rồi nên mới có cách thức đó. Haha, người khác thì sẽ phơi từng quyển một ra, còn nàng ta là phơi từng trang một, còn cho rằng đây là phong nhã, đây chính là điều khiếm khuyết của nha đầu ngốc này…
Bên ngoài đại sảnh, cách một cửa ngăn giấy, Thập Bát Thâm và Xà Cốt Tĩnh đang lắng tai vào cửa nhỏ, lắng nghe động tĩnh trong sảnh.
Thâm Thâm vốn vẻ mặt đầy tười cười, nghe lời nói như vậy, trong lòng có chút khổ sở.
Nàng vẫn cho rằng là Tô tiên sinh coi trọng nàng, mới đem chuyện quan trọng nhất giao cho nàng làm: Phơi sách, phơi từng tờ một, thì ra… Nàng chỉ là một đứa ngốc nghếch.
Hai má Thâm Thâm nóng bừng, mắc cỡ hận đến mức không thể tìm được kẽ hở dưới đất để chui vào.
Dáng vẻ xấu hổ khổ sở của nàng Tĩnh Tĩnh đều nhìn thấy hết, bình thường vẫn luôn trêu ghẹo nàng nhưng giờ cũng không dám nói nhiều lời. Trong phòng tiếng cười nói vẫn đang tiếp tục, Thâm Thâm đã rón rén đi ra ngoài, đến bên cạnh bàn đá, cầm lên một quyển sách, muốn ném váo trong hồ nước bên cạnh.
Tĩnh Tĩnh vẻ khẩn trương:
- Tỷ, sách rất quý đấy!
Thâm Thâm lập tức nhụt chí buông quyển sách ra, nước mắt lưng tròng nhìn về phía Tĩnh Tĩnh:
- Ta có phải là người rất đáng ghét không?
Tĩnh Tĩnh kinh ngạc nói:
- Không phải đâu, người trong viện đều nói rằng hai chị em chúng ta rất đáng yêu, khiến cho nhiều người yêu, mến, tóm lại có thể làm cho mọi người vui vẻ, chỉ cần có hai chị em chúng ta, không cần lo lắng không có náo nhiệt…
Thâm Thâm nhụt chí nói:
- Muội đang nói lúc chúng ta lên sáu tuổi à?
Tĩnh Tĩnh nói:
- Cũng không phải, hiện giờ cũng có người nói như vậy.
Thâm Thâm sờ dưới cằm, trầm tư suy nghĩ:
- Cho nên, ta bắt đầu hoài nghi, lúc nhỏ nói chúng ta như vậy, có thể là thật, sau này lớn lên…
Tĩnh Tĩnh chớp chớp mắt, nói:
- Cũng là một câu nói, sau này lớn lên lại nói, thì không đúng rồi?
Thâm Thâm nhìn nàng, hai người đều chậm rãi cúi đầu, lâm vào trạng thái trầm tư.
Đám người Lý Ngư và Tô Hữu Đạo từ trong sảnh đi ra ngoài.
Hai vị cô nương đang cúi đầu suy nghĩ liền ngẩng đầu lên, trên mặt nhanh chóng hiện lên nụ cười đầy sáng lạn, rất ngọt ngào, giống như các nàng mặc kệ chịu nhục nhã bao nhiêu, cực khổ bao nhiêu, nhưng vừa bước lên sân khấu, lại có thể nhanh chóng thể hiện ra vẻ mặt tươi cười khả ái ngọt ngào không ai sánh kịp…
Đường cái đi ra khỏi phường môn, Tô Hữu Đạo sai người thuê hai cỗ xe ngựa đến, thêm chiếc cho bọn người Lý Ngư, tổng cộng ba chiếc, Lý Ngư và Tô Hữu Đạo cùng ngồi một chiếc, Khang ban chủ và Hoa Lâm, Lưu Vân Đào cùng ngồi một chiếc, hai tỷ muội Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh thì ngồi một chiếc, đi về hướng bắc.
Tô Hữu Đạo chọn tửu quán lần này kỳ thực không gần, rõ ràng là ở phường Tu Chân. Chỗ rẽ cuối góc Tây Bắc thành Trường An, cách bắc môn quang hóa môn thành Trường An rất gần, lại quẹo sang phải, đi ra phía Huyền Vũ môn.
Mà phường Đạo Đức cũng nằm ở mặt phía nam của thành Trường An, một nam một bắc, cách xa tám mươi dặm…