Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 222 - Chương 209: Tin Tức Bất Ngờ

Chương 209: Tin tức bất ngờ
Chương 209: Tin tức bất ngờ

Chương 222.1: Tiên hạ thủ vi cường

Trử Long Tướng đang thủ hiếu, dựa theo cỗ lễ, y phải xây nhà giữ hiếu trước mộ phần, thời đại hiện nay, đã không cần phải câu nệ như vậy, nhưng mà cửa đóng không ra được, không tiếp khách, không có nhạc, không làm việc, chỉ ở sau nhà giữ hiếu nhưng vẫn phải tuân thủ.

Nhất là đối với nhân vật lớn như y mà nói, hiếu đạo bắt buộc không có tỳ vết nào, nếu không bất cứ lúc nào cũng đều có thể trở thành vũ khí của đối thủ để tấn công y. Bởi vậy mà, Lý Ngư cũng không thể dẫn theo mọi người này đi vào trạch để gặp y, mà đi thẳng ra khỏi Trử phủ.

Xe chạy lộc cộc, ngồi ở chiếc xe sau cùng, hai vị cô nương Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh như một đóa hoa sen thì thầm bên tai.

Một người mười bảy, một người mười tám, đều là những cô nương trẻ tuổi chưa tròn đôi mươi, lấy đâu chịu được cô đơn quạnh quẽ, chốc lát lại hát lên. Càng huống hồ đôi tỷ muội này là lạc thiên phái trời sinh, bọn họ cũng có hỉ nộ ái ố, cũng có lục dục thất tình, nhưng mặt trái có thể điều chỉnh trong thời gian nhanh nhất.

Sống ở thời điểm này, phải vui vẻ mà sống, đây là một loại năng lực của những người tầng lớp thấp nhất trong xã hội tự nhiên mà hình thành. Nếu không như vậy, không chờ trưởng thành, bọn họ sớm sẽ vì trầm cảm nặng mà hương tiêu ngọc vẫn, bi xuân thương thu, đó là độc quyền của khuê tú đại gia không lo lắng về cái ăn cái mặc mà lại được xưng là tài nữ.

- Tỷ, tỷ… thích tên Gia Đạo Nghĩa đó à?

- Xì! Người ta tên là Tô Hữu Đạo! Tên mà cũng nói sai.

- Ừ, dù sao cũng là chỉ hắn ta, tỷ thích tên họ Tô kia đúng không?

- Ô! Không được sao?

- Được ~, tiếc là, mắt mũi vứt cho người mù xem.

- Muội…

Thâm Thâm nhếch lông mày, đột nhiên lại xoay qua như buồn bả, thở dài nói:

- Nói ra, là ta trong lòng cuồng tưởng. Loại người như tỷ muội ta, làm sao có thể xưng với người ta, tương lai chúng ta có thể đi tới phương nào?

Thâm Thâm tựa vào thành xe, suy nghĩ một hồi. Câu hỏi của nàng ta xúc động đến tâm sự của Tĩnh Tĩnh, tức thời hai cô gái nhỏ cũng đều không nói lời nào.

Nếu như đổi lại hai năm về trước, hai nàng đối với tương lai cũng không lo lắng nhiều như vậy. Nhưng mà tuổi tác ngày càng lớn, bọn họ không thể không suy xét về cuộc đời của mình, mà ở thời đại này, chung thân của con gái, cũng chính là tương lai của bọn họ, bọn họ há có thể không lo lắng.

Bọn họ đã ở lại hai Câu Lan Viện, từ kinh nghiệm của các tiền bối Câu Lan Viện mà thấy được, đại đa số nữ tử, điểm đến cuối cùng chính là gả cho các nam nhân ở trong viện, dần dần từ trước đài chuyển sang sau màn, sinh con đẻ cái, sinh sống cực khổ.

Như Bàng bà bà bán mì trong viện, ai có thể nghĩ được rằng, năm mươi năm trước, bà ấy là cao thủ thừng kỹ có tiếng nhất trong thành Trường An, một tay thừng kỹ xuất thần nhập hóa, nhưng giang sơn xuất hiện người tài liên tiếp, theo tuổi tác lớn dần, nghệ thuật tài nghệ biểu diễn sinh mạng ngắn ngủi, bà ấy huy hoàng được tám năm, sau đó lùi về sau màn, dưới sự sắp xếp của ban chủ dạy cho người mới, sau đó, hoàn toàn rời khỏi viện này, bất đầu nghề bán mì, cho đến nay.

Cuộc sống này, có lẽ đối với Bàng bà bà mà nói, bà ấy đã hoàn toàn thích ứng rồi, tuy rằng đôi khi nói với vãn bối những vẻ vang nổi danh lúc bà còn trẻ tuổi, trong ánh mắt của bà ấy vẫn có chút ánh sáng le lói. Nhưng đang ở tuổi thiếu niên thanh xuân như Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh thì xem ra lại khủng hoảng vô cùng.

Một số nữ tử khác may mắn hơn, là bởi vì tư sắc xuất chúng, có thể thoát ra khỏi Câu Lan Viện, trở thành thiếp thất của đại thương nhân hoặc người quyền quý. Chỉ cần an phận giữ mình, phần lớn cả đời cũng không cần lo lắng, nhưng mà loại cơ hội này, đều là có thể gặp mà không thể cầu.

Hai cô nương đều đang ảo tưởng về tương lai của mình, nhưng tương lai các nàng giống như là một con rồng trong một khối sương mù, vĩnh viễn nhìn không rõ được, càng nghĩ, lại càng không thể nào nhảy ra được con đường mà tiền nhân đã đi qua.

Thâm Thâm không khỏi khe khẽ thở dài, nói:

- Tô tiên sinh đó có tài, lại hiểu được cách làm dù, có kỹ năng nuôi thân mình và gia đình không thành vấn đề, người cũng dễ nhìn, tỷ chú ý đến y, cũng là chuyện đương nhiên. Tiếc rằng, người ta hiển nhiên không thích tỷ.

Tĩnh Tĩnh im lặng nhìn sang, Thâm Thâm bị nàng ta nói làm cho tinh thần chán nản, nói:

- Tỷ không nghĩ tới Lý Ngư sao? Ta thấy tiểu lang quân này trẻ tuổi nhiều tiền, còn giao lưu với nhiều người quyền quý, là một nam nhân có bản lĩnh, há lại không tương xứng?

Thâm Thâm muốn phủ nhận, chần chần một chút, đối với muội muội của mình, vẫn nói lời thật, có chút mặt ửng đỏ nói:

- Cũng…cũng không phải là chưa từng nghĩ qua. Chẳng qua, hắn còn trẻ như vậy, tương lai không biết còn phải trải qua bao nhiêu hấp dẫn, tâm tính bất định, nếu thật sự cùng với hắn, có trời mới biết được hắn sẽ yêu thương không, hay là vứt bỏ? Tô tiên sinh tuổi tác lớn hơn nhiều, có lẽ…có lẽ sẽ hiểu được cách thương tiếc người khác.

Tĩnh Tĩnh thở dài, nói:

- Nhưng mà, Tô tiên sinh hiện tại không thích tỷ rồi, dù là nói cũng đều không nói tới. Tỷ thật sự không suy xét tới Lý Ngư lang quân sao?

Thâm Thâm nghiêng đầu suy nghĩ, cũng vì thất sách của mình mà âm thầm ảo não. Chẳng qua, thân phận giống như nàng, làm gì không lo hiện thực mà chỉ quan tâm truy cầu đạo lý ái tình lãng mạn chân ái ngốc nghếch? Kết quả lại ngược lại bởi vậy sai sót một cơ duyên, hiện nay có muốn quay đầu lại, cuối cùng cũng là một phận thiếu nữ rụt rè, làm sao không thấy xấu hổ chứ.

Thâm Thâm liền lắc đầu:

- Ngựa tốt không ăn lại cỏ, ta không suy nghĩ vấn đề này nữa.

Tĩnh Tĩnh nhẹ nhàng thở dài, vỗ nhẹ ngực nói:

- Thật lo lắng tỷ vẫn còn lòng này. Tỷ là tỷ tỷ ruột của muội, từ nhỏ đã sống nương tựa lẫn nhau, muội muội quả quyết không thể tranh chấp cùng tỷ. Nếu tỷ đã không muốn hắn rồi, vậy thì ta an tâm rồi.

Thâm Thâm ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Tĩnh Tĩnh:

- Muội…là muốn?

Tĩnh Tĩnh nhắm hờ mắt lại, giả vờ bộ dạng xảo trá:

- Trong thành Trường An, không thiếu thiếu niên nhiều tiền, đệ tử quyền quý. Nhưng ta có cơ duyên kết thân, có thể có mấy người? Hiện nay người ta chính là hoa đang nở, thời khắc niên thiếu thanh xuân nhất, dễ dàng dao động, nếu để lỡ cơ duyên này, chỉ sợ Bàng bà bà bán mì, chính là tiền đồ của ta…

Nghĩ đến Bàng bà bà với một cái tạp dề, cả ngày đứng ở trước bột mì nhào nặn, lấy cái trảo để lao mặt, hơi nóng tràn vào mặt làm cho khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn, thỉnh thoảng còn phải rống lên mắng chửi mấy đứa bé ngồi chồm hổm ở một bên kéo bột, Tĩnh Tĩnh không khỏi rùng mình một cái.

Nàng nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, cắn răng, tự an ủi mình:

- Thời cơ không thể mất đi, mất đi không thể quay lại! Trời cho không lấy, trời tru đất diệt! Chính cái gọi là, nam theo đuổi nữ, cách tòa núi. Nữ theo đuổi nam, cách lớp giấy! Ta nhất định phải làm mặt dày, vô sỉ cực độ, không cần tự tôn, bám chặt lấy hắn, không bắt được hắn, thề không bỏ qua!

Thâm Thâm trừng mắt nhìn Tĩnh Tĩnh, trong lòng cực kỳ không thoải mái, nhịn không được đổ nước lạnh vào:

- Người ta có nương tử rồi, muội đã thấy qua rồi mà, chính là Cát Tường quay trở về trong viện của chúng ta đấy.

Tĩnh Tĩnh vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Thâm Thâm:

- Vậy thì có liên quan gì? Muội lại không muốn làm nương tử của hắn. Dựa vào thân phận của muội, muốn làm chính thất của người ta, nhà chồng nào có thể chấp nhận muội chưs? Tỷ nói Cát Tường, à! Vị Cát Tường tỷ tỷ đó chính là thê tử của Lý Ngư lang quân sao? Vậy thì tốt quá rồi!

Tĩnh Tĩnh vui mừng vô cùng, mặt mày hớn hở nói:

- Vị Cát Tường tỷ tỷ đó là người rất tốt. Lý lang quân cũng là người lương thiện mềm lòng, nếu có thể vào nhà như vậy, tất nhiên sẽ không bị đại phụ ức hiếp. Chính là hắn, Tĩnh Tĩnh à Tĩnh Tĩnh, đừng biết xấu hổ sao, nhất định sẽ thành công, hahaha…

Nói đến chỗ đắc ý, Tĩnh Tĩnh bật cười. Thâm Thâm nhìn nàng ta, cơ đùi phút chốc run lên vài cái, bị nàng ta kiềm chế đè nén cơn xúc động, chỉ là không rõ, bởi vì em gái “không biết xấu hổ, hay là vì hối tiếc vì mình có mắt mà không tròng…”

Nhưng tiếc rằng Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh cũng không biết rằng Lý Ngư cũng là tên tử tù đợi chết vào ngày chín tháng chín, nếu không chậu nước lạnh này của Thâm Thâm, chỉ sợ lập tức sẽ dội vào đầu.

Tĩnh Tĩnh với giọng cười đắc ý đó, hoàn toàn không hề che dấu, người ngồi ở trước hai xe của hai nàng đều nghe thấy cả.

Chương 222.2: Tiên hạ thủ vi cường

Hoa Lâm, Lưu Vân Đào, Khang ban chủ trên chiếc xe thứ hai đang trò chuyện riêng về kinh nghiệm mình bị phóng thích ra khỏi đại lao, thổn thức thở dài, buồn bã khôn nguôi, chợt nghe Tĩnh Tĩnh cô nương bật cười to, Khang ban chủ không khỏi quay đầu lại nhìn, kinh ngạc nói:

- Đúng là nha đầu không tim không phổi, không biết lại mộng tưởng hão huyền cái gì rồi?

Trên chiếc xe thứ nhất, Lý Ngư và Tô Hữu Đạo cũng đang nói chuyện.

Lý Ngư co chân lại, vừa mới nói mong sao Tô Hữu Đạo có thể thay thế hắn, để phụ tá cho Trử Long Tướng.

Tô Hữu Đạo vừa nghe, thực ra có chút động lòng, lại suy nghĩ lại, lại bất chợt bác bỏ ý nghĩ này.

Y không phải là muốn tạo phản Hoàng đế, mà là muốn tạo thế cho chủ tử của mình. Dưới tình hình này, nhân vật quan trọng trong quân liên lụy trong đó, tác dụng sẽ ngược lại hoàn toàn, một khi bị Hoàng đế phát giác, ngược lại là chuyện xấu.

Mà nếu như thật sự muốn tạo phản, noi theo biến cố của Huyền Vũ môn, phải có tâm phúc của mình nắm giữ binh quyền, chỉ làm phụ tá của người ta thì cũng không có tác dụng gì.

Y là mưu sĩ đệ nhất dưới trướng của người đó, ẩn nấp trong phố phường, mới có thể không gây sự chú ý của người khác, cũng không tạo nên những phiền phức không cần thiết cho chủ công của mình, nếu ở lại phủ Trử tướng quân, đối với y cũng không giúp ích được gì. Nếu phụ tá của Trử phủ cũng có lợi cho y, y sớm đã nhận rồi.

Nghĩ đến đây, Tô Hữu Đạo không khỏi mỉm cười nói:

- Đa tạ tiểu lang quân nâng đỡ. Tô mỗ hiện nay du dương tự tại, cuộc sống cũng còn an nhàn. Thay thế tiểu lang quân để quản lý công việc của Trử phủ, chỉ cầu lợi nhuận, đồng thời cũng bởi vì chưa từng tiếp xúc với những người quyền quý như vậy, trong lòng vẫn có chút hiếu kỳ. Nhưng nếu như làm người phụ tá, không được tự do, lại không phải mong muốn của Tô mỗ.

Lời này của Tô Hữu Đạo cũng không phải là giả bộ, sự nghiệp làm dù khi đó không so được với hậu thế, dù cũng không phải rất phổ biến, là một loại hàng hóa rất rẻ, là dụng cụ người bình thường ra khỏi nhà khi trời mưa dùng chủ yếu vẫn là áo mưa, giá dù không phải rẻ, nghệ nhân có thể nắm bắt được kĩ nghệ làm dù cũng không nhiều, thu nhập thực sự khá tốt, nhất là những thành lớn như Trường An vậy.

Mỗi người đều có chí riêng, Lý Ngư vừa nghe y nói như vậy, cũng không khuyên nữa, chỉ cảm giác có lỗi với Trử Long Tướng, đành phải tiếc nuối thở dài, nói:

- Nếu như vậy, ta…

Hắn vừa nói đến đây, tiếng cười của Tĩnh Tĩnh truyền tới, Lý Ngư cũng không nhận được là người nào cười, nói đến quen thuộc, hắn đối với Thâm Thâm, vẫn quen thuộc hơn so với Tĩnh Tĩnh rất nhiều, nhất thời cho rằng là nàng, không khỏi bật cười nói:

- Nha đầu này, lại làm trò điên khùng gì nữa rồi, con gái phải cười không lộ răng, đi không tung váy, nàng ta…

Lý Ngư vừa nói đến đây, bỗng nhiên nghĩ đến Long Tác Tác và Cát Tường, nữ nhân của hắn không người nào có vẻ của một thục nữ cả, Cát Tường ít nhiều cũng còn chút, Tác Tác thì mạnh mẽ nhiệt tình…

Vừa nghĩ đến Long Tác Tác, hắn lại nghĩ đến ngày về mà Tác Tác và hắn đã hẹn ước. Theo ngày hẹn ước, thì cũng sắp phải đi rồi, nhưng hắn vẫn còn ở trong thành Trường An, chưa rời đi, nha đầu kia lại chờ ở Lũng Hữu, nếu lâu không thấy hắn quay lại, chỉ sợ sẽ lại xảy ra chuyện.

Tô Hữu Đạo nhìn thấy hắn nói chuyện được một nửa bèn im bặt, còn cho rằng hắn không tiện bình luận xoi mói một vị cô nương, không khỏi vuốt râu mỉm cười:

- Thâm Thâm cô nương không nói nhiều, ngày thẳng khả ái, kỳ thực rất không tệ. Tiểu lang quân nên suy xét một chút chứ?

Lý Ngư suy nghĩ, may mắn là ta và Cát Trường trước đây đính ước, Tác Tác mới phải nhẫn nhịn. Cũng may mắn ta không đặt chân ở Tây Bắc, mà Long gia trại là nơi tốt nhất để đi, Cát Tường mới bằng lòng theo. Mà hai người này, cũng đều không biết nỗ lực bao nhiêu sức lực mới hòa bình được, lại thêm một Cát Tường thiếu tình thương, vậy cũng không phải là ngày bình yên.

Lý Ngư liền trêu ghẹo cười nói:

- Ta vì muốn tìm một công việc cho Tô tiên sinh, Tô tiên sinh lại cho là ta có lòng tìm thê thất. Hai người ta và ngươi, đều là thích quan tâm đến người khác.

Tô Hữu Đạo cười to:

- Nói ra thì, vẫn là nguyên nhân vừa gặp đã thân này, nếu không, dựa vào tính tình không màng danh lợi như Tô mỗ, còn thật chẳng muốn quan tâm người khác.

Lý Ngư cười nói:

- Nói như vậy, tại hạ cũng muốn đa tạ Tô huynh.

Tô Hữu Đạo ánh mắt lóe lên, mỉm cười nói:

- Nếu ngươi và ta đã hợp ý như vậy, sao lại không kết thành huynh đệ khác họ?

Trong lòng Lý Ngư hơi khựng lại, hắn cũng không ngại có thêm một huynh đệ kết nghĩa, hơn nữa hắn cũng khá hợp với Tô Hữu Đạo, nói chuyện rất hợp nhau, thật sự nếu như kết làm huynh đệ khác họ, cũng không có gì cố kỵ.

Chỉ là vừa nghĩ đến bản thân vẫn còn vài tháng nữa là phải đi đời nhà ma, cố nhân rất coi trọng việc kết nghĩa, nếu như bị y biết được việc này, há không phải làm cho y hiểu lầm mình là muốn phó thác người nhà sao, mới cố ý kết bái hay sao?

Nếu như bản thân dẫn người nhà theo, đào thoát thành công, bị y biết được, khó tránh cũng phải lòng sinh khinh bỉ, thêm nữa cái gì mà gọi là cắt bào đoạn nghĩa, đó cũng là tự làm mất mặt mình.

Chỉ là người ta đang tha thiết nhìn, lại không tiện nói ra những lý do này, nếu tùy tiện cự tuyệt, khó tránh khỏi khiến cho Tô Hữu Đạo cảm thấy tự mình đa tình, trèo cao.

Đang khó xử, Lý Ngư trong tình thế cấp bách chợt cười chỉ một ngón tay về phía trước, nói:

- Thứ duyên phận này, huyền diệu khó lường, sờ không được, nhìn không thấy, lại thực sự tồn tại. Tại hạ cũng muốn biết, có phải là duyên phận với Tô huynh không. Ngươi nhìn phía trước xem, người đi đường thưa thớt, con đường vắng vẻ, tốt hơn chúng ta nên làm một cuộc đánh cược.

Tô Hữu Đạo hiếu kỳ hỏi:

- Đánh cược gì?

Lý Ngư nói:

- Ta và ngươi lúc đi qua đầu con đường phía trước, nếu như chợt có người đi đường từ đường vòng mà đến, đụng phải ta và ngươi, số người ít hơn so với đội ngũ ngươi và ta, đó chính là ý trời lệnh ngươi và ta kết làm huynh đệ, ngươi thấy thế nào?

Nơi này là góc Tây Bắc của thành Trường An, phía bắc là đất cung thành, đến phía bắc, người đi đường vốn cực ít. Mà góc Tây Bắc thì người càng ít hơn. Phương Tu Chân tuy cũng là một phường, nhưng hộ gia đình trong đó cực nhỏ, vừa rồi trong phường có rất nhiều đất trống thành đất trồng rau, thậm chí là trồng hoa màu, xa hơn nữa thì càng thêm hoang vu.

Bọn họ tổng cộng có ba chiếc xe, cộng thêm xa phu là mười người, nếu muốn có người đến, thậm chí là một đội nhân mã, thì số người vượt qua bọn họ, tại khu vực váng vẻ này bất chợt cũng có, nhưng đúng lúc bọn họ đến đầu đường mà xuất hiện, thì xác suất cực kỳ nhỏ bé, nếu quả có thật, thì cũng chỉ có thể nói đó là ý trời.

Tô Hữu Đạo vừa nghe, là biết hắn đang kiếm cớ cự tuyệt, chỉ mỉm cười, không nói thêm gì nữa.

Đoàn xe tiếp tục đi về phía trước, bánh xe lộc cộc, nhìn con đường phía trước vẫn rất vắng vẻ yên tĩnh, Tô Hữu Đạo vì muốn tránh xấu hổ, liền cười nói với Lý Ngư:

- Xem ra ta và ngươi không có duyên phận rồi…

Y mới nói được đến đây, liền nghe thấy vó ngựa vội vã, ngựa hí rền vang, một đội nhân mã, đều có kỵ trang, cung tại lưng, kiếm bên hông, từ bên trái đường vội và đi ra, nhìn trang phục kia, dường như là xuất môn để săn bắt vừa mới quay trở về, không ít kỵ sĩ trên lưng ngựa còn mang trên lưng một vài con chim bay cá nhảy.

Không cần đếm, chỉ cần nhìn, thì biết những người này ít nhất cũng phải hai ba mươi người rồi.

Lý Ngư và Tô Hữu Đạo có chút ngạc nhiên, Lý Ngư cười nói:

- Ha, ý trời thật khó đoán, điều này…

Hắn vừa nói đến đây, đột nhiên mở to hai mắt nhìn, đến nỗi không để ý biểu lộ trên khuôn mặt Tô Hữu Đạo.

Ở giữa đội kỵ sĩ phía trước, vây quanh có một thiếu niên, một thiếu nữ, sau lưng bọn họ, còn nhìn rõ hơn một nửa thân ngựa, là hai hán tử đang cưỡi có mang theo mồi nhiều nhất, một hán tử vạm vỡ, một hán tử khôi ngô tuấn tú, Lý Ngư biết hai người này.

La Nhất Đao!

Hột Can Thừa Cơ!

Bình Luận (0)
Comment