Chương 229: Một chùy Bác Lãng
Mái nhà, trần nhà, đồng thời vỡ vụn, bùn đất và mảnh vụn ầm ầm rơi xuống.
Theo đó là ánh mặt trời chiếu xuống, tựa hồ như có một vị thần giáng xuống cầm trong tay một cây thiết chùy lớn.
Cái kia đúng là một thanh đại thiết chùy, gậy chùy là một cái cán dài, trên cán dài là một cây búa lớn. Búa hình bầu dục cực lớn, bên trên chùy còn có rất nhiều mũi nhọn nổi lên. Năm đó lực sĩ Vu Bác Lãng Sa sử dụng một chiếc chùy lớn nện vào “Thiên tử lục giá” khiến cho suýt nữa Tổ Long Thủy hoàng đế phải băng hà, dùng cũng chính là một cái búa lớn như vậy.
Cái búa lớn này, đập vào ắt chết.
Lý Thừa Càn, đang ở bên dưới nó.
Rất hiển nhiên, một búa này nện xuống, không thể nào lầm lỡ.
Nhưng may mắn thay trong đám người còn có một La Bá Đạo, ngoài La Bá Đạo còn có một Hột Can Thừa Cơ.
Biến cố hôm nay, giống như thiên lôi đánh xuống, chỉ có hai người bọn họ mới kịp phản ứng.
La Bá Đạo nhấc hai tay lên quát một tiếng, bay lên không trúng nghênh đón chiếc chùy hạ xuống giống như bầu trời đầy bão cát.
Cùng lúc đó, Hột Can Thừa Cơ cũng phối hợp một cách ăn ý, dùng tay túm cổ áo Lý Thừa Càn, dùng sức hất anh ta ra ngoài. Lý Thừa Càn bị ném ra ngã trên sân khấu, sân khấu được trải nệm êm ái, anh ta lại đang mặc quần áo tơ lụa, nhất thời trượt từ sân khấu bắn tới chỗ bọn người Lý Ngư.
La Bá Đạo rống to liên tục, sau đó ném hai bàn tiệc lên giữa không trung, rồi thả người nhảy ngược lại, bả vai trúng bình phong phía sau, khiến cho bình phong đổ xuống, bay ra ngoài.
Lúc này, đại chùy dĩ nhiên giống như sấm to gió lớn dùng thế không thể địch lại nện xuống.
- Đùng! Đùng! Đùng!
Ba chiếc kỷ trà bằng gỗ chắc chắn, nếu như đây là một thanh kiếm, hoặc là một cây đao, đều có thể giảm đi lực sát lương của nó, thế nhưng đây lại là một chiếc chùy, nặng một trăm hai mươi cân, có thể nói là đại thiết chùy nặng nhất thiên hạ.
Ba chiếc kỷ trà bằng gỗ ở đằng kia dưới sức tàn phá của cự chùy, giống như đĩa bằng sứ, không thể không nát, chỉ có tác dụng là một trở ngại nhỏ với cự chùy mà thôi.
Thế nhưng Hột Can Thừa Cơ lại tranh thủ được một chút thời gian này, cứu thái tử ra ngoài, nếu như phản ứng của gã chậm hơn một chút, hoặc là hành động không ăn ý với La Bá Đạo thì dưới một trọng búa này, thái tử ắt bị cán thành bột phấn.
- Ầm!
Đại thiết chùy rơi xuống đất, mang theo một luồng khí lãng đáng sợ, vật dụng xung quanh thiết chùy bị nổ tung bay ra bốn phía. Mà dưới cái nện của cự chùy kia, có hai gia tướng của thái tử không kịp né tránh, toàn thân bị chìm vào trong hố sâu, chỉ lộ một chân lên không trung, còn vô thức giật giật.
Hột Can Thừa Cơ cũng thừa dịp này lập tức bay người lên, nhảy ra, ở bên ngoài mũi tên bay như mưa, vì vậy gã dán dưới mặt đất bay ra vừa vặn trượt về phía sân khấu.
Chưa nói trong tay Hột Can Thừa Cơ không cầm binh khí, mà cho dù có cầm binh khí trong tay căn bản cũng không thể tương giao với đại chuỳ, nếu muốn đả đấu, trừ phi là thả người nhảy ra, lợi dụng thân pháp nhẹ nhàng, cẩn thận tranh đấu đọ sức, trước khi đối phương kiệt sức không thể nào áp sát.
Cho nên Hột Can Thừa Cơ nhanh chóng quyết định, lập tức “trượt”.
Những môn khách còn lại của thái tử đều gặp nguy hiểm, bởi vì người kia sau khi nện một chùy xuống, lại lập tức vung chùy lên…
Cái gì gọi là thần phá hủy?
Dưới một đòn nện của búa lớn, mặc kệ là người hay là vật, bất luận là đồ vật gì, đều bị bắn ra bốn phía, khi bắn ra, không còn một đồ vật nào còn nguyên vẹn.
Chỉ một búa lớn này, khiến cho những khách ngồi trong cư tịch mất đi bảy tám phần hồn vía.
- Tiếp theo!
La Bá Đạo rống to một tiếng, xoay người nắm một cái bình phong gỗ, ra sức ném ra, bay lên sân khấu.
Lúc này Hột Can Thừa Cơ vừa trượt tới bên cạnh Thái Tử, Lý Ngư nhảy lên, đưa hai tay ra bắt được bình phong kia, nhảy lên phía trước, đứng vững trên đài, quát
- Thái tử mau tới đây!
Lý Thừa Càn lúng túng tới bên cạn hắn, chỉ nghe bên trên mặt của bình phong bằng gỗ có tiếng “đốc đốc đốc” giống như mưa rào, trong khoảnh khắc không biết có bao nhiêu mũi tên bắn xuống.
Sư huynh đệ Viên Thiên Cương và Lý Thuần Phong vừa từ chỗ Lý Ngư trở về, vừa đi qua sân khấu, mũi tên vừa bay tới, hai người lập tức nằm sấp xuống, mũi tên bay sượt qua đỉnh đầu của hai người họ, khiến cho không ít những khách mời ngồi ở giữa biến thành con nhím, hai người họ vẫn bình yên vô sự.
Lúc này Hột Can Thừa Cơ cũng đứng ở bình phong, hai người nhanh chóng tập hợp lại, bốn người núp dưới bình phong, xem xét lẫn nhau, bao gồm cả Hột Can Thừa Cơ trong đó, tất cả đều kinh hãi thành mặt trắng bệch.
La Bá Đạo ném bình phong, một cước đạp vào cây rào chắn ở phòng bên cạnh, đạp nó thành lỏng lẻo.
Ngay sau đó y lại dùng hai chân tiên tục, đạp vỡ ra, ôm một cây lan can thật dài vào trong ngực phóng tới lực sĩ dùng chùy.
Lại nói tiếp, lực sĩ này cũng không phải là đặc biệt cao lớn, thoạt nhìn còn có chút cao gầy, nhưng khí lực của anh ta quả thực không nhỏ, sử dụng đại thiết chùy như bay, vài môn khách của thái tử tránh được lần chùy thứ hai nhưng cũng không tránh được làn sóng truy sát, coi như là gần kề cái chết, muốn chạy trốn hoặc tàn tật chỉ là hi vọng xa vời.
Lực sĩ che mặt sau khi thấy kết quả chỉ trúng vào mấy môn khách, lại mang theo búa lớn muốn đánh về phía thái tử trên sân khấn, lúc này La Bá Đạo ôm lan can dài vọt tới. Lực sĩ che mặt nhìn thấy La Bá Đạo như vậy liền ngẩn người, khẽ giật mình, lan can trong tay La Bá Dạo đã đến tận ngực rồi.
Binh khí của anh ta vừa mạnh vừa nặng, binh khí của La Bá Đạo vừa dài vừa thô, hơn nữa La Bá Đạo chỉ cần hơi động phần cuối là có thể di động phần đầu lan can vài thước, bởi vì y cầm giữ giảm bớt lực, lực sĩ che mặt ném đại chùy ra không quá thụ lực, cho nên rất khó phá hủy lan can.
Lúc này mũi tên vẫn bay ào ào tới chỗ hai người, hai người vừa muốn tránh né mũi tên vừa đấu với đối phủ nên cũng luống cuống tay chân. Hột Can Thừa Cơ không thể hỗ trợ vì còn có thái tử bên người, gãkhông thể bỏ thái tử để đi đánh nhau, huống hồ mũi tên vẫn bắn trên bình phong, sức mạnh đè bình phong như muốn té ngã, gã phải cùng ba người kia đẩy mới được.
Lúc này mũi tên bắn ra loạn xạ, cả đại sảnh đều rối loạn.
Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh cứ thét lên liên tục, giống như âm thanh của bão tố, hai nàng hoàn toàn ngồi trên chiếu, ở giữa là cái hố đã bị đập lõm, bên trên là cái bàn, chân bàn rơi xuống dưới, dù tất cả mọi người ngồi xổm đã quen, nhưng trong trường hợp nếu uống rượu mua vui đều phải ngồi xổm như thế sẽ rất khó chịu, hơn nữa ngồi xếp bằng hoặc hạ chân mà ngồi, đối với người béo phệ cũng không tiện.
Chủ quán mới nghĩ ra biện pháp này, lúc này vừa vặn dùng tới. Lý Ngư dưới tình huống cấp bách cũng bất chấp lễ phép, hất bàn về phía trước, rơi chính vào phía sau Tô Hữu Đạo và Hoa Lâm, ở nơi đó tạm thời có tác dụng như một tấm khiên, lập tức dùng hai tay, một tay túm lấy cổ Thâm Thâm, một tay nắm chặt gáy của Tĩnh Tĩnh, bên trái bịt lại, bên phải một đường, ấn hai người họ xuống dưới đáy bàn.
Hắn lại chợt nhảy lên như hổ, muốn ra chỗ sau bình phong để tránh, bởi vì chỗ bọn họ là phòng khách đầu tiên bên tay phải, mà bên ngoài không có nhã gian khác nên không hề có bình phong ngăn cách, cứ như vậy chỗ trống rất nhiều, còn có thể nhìn thấy phong cảnh ở bên ngoài, lúc này trái lại lại trở thành khuyết điểm trí mạng, không cách nào che được mưa tên.
Lý Ngư nhảy lên, Cao Dương công chúa ở bên cạnh hắn nhất thời sợ hãi, thét to:
- Còn có ta, cứu ta!
Lý Ngư vừa mới vọt tới bên cạnh bình phong, bình phong gỗ rất nặng, một mình hắn không lay động được, vội vàng nói với Lưu Vân Đào:
- Đến hỗ trợ!
Lúc này Cao Dương công chúa thét lên, Lý Ngư dùng tay nắm chặt lấy bình phong, không chút suy nghĩ bay lên đá một cước vào mông Cao Dương công chúa. Cao Dương “ái” một tiếng rồi bị một cước của Lý Ngư đá rơi vào chính giữa hố, ngã vào trong ngực Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh…