Chương 230: Vận số đã hết
Ào ào táp...
Cung tên bình bắn như mưa rào bắn vào lục bình, trong sảnh tử thương vô số, chân chính có thể bảo toàn chỉ có một bàn Lý Ngư cùng bốn người trên đài kia.
Bởi vì chỉ có hai bàn thực khách này là có được thân thủ cao minh, chẳng qua thái tử và một số ít người bên cạnh là mục tiêu ám sát cho nên dưới sự tập kích bất ngờ của đại thiết chùy đã giết chết bảy tám phần mười, thương vong thảm trọng nhất.
Bình phong gỗ che ở trước bọn người Lý Ngư, Tô Hữu Đạo lại rất trấn định, vì phòng ngừa mũi tên bắn thủng bình phong làm tổn thương tay, ông ta còn nắm thêm hai cái bồ đoàn lót ở trên tay, chỗng đỡ bình phong.
Mũi tên dày đặc như thế, thậm chí chính giữa không hề ngừng, đương nhiên không phải là nỏ cứng bình thường, bằng không sẽ ảnh hưởng tới tốc độ, trên thực tế nhóm người này dùng liên nỏ Gia Cát, loại liên nỏ này mũi tên bắn ra trước sau giống như mưa vậy.
Theo mũi tên bắn ra, một loạt người mặc áo đen cầm liên nỏ Gia Cát đi vào đại sảnh. Có người hoảng sợ quá hóa điên, sợ hãi bò lên kêu to:
- Không quan hệ tới ta, đừng giết…
Chữ “ta” còn chưa được nói ra, người đó đã biến thành con nhím, lúc ngã xuống, do trên thân thể còn cắm nhiều mũi tên nên thân thể không thể nào chạm đất được.
Vũ Văn Trường An bò dưới mặt đất, tứ chi cố gắng bám sát mặt đất, dùng khuỷu tay và đầu gối di chuyển, dưới dục vọng muốn sống cực kì cao, đã hoàn thành một động tác chiến thuật cực cao siêu của đời sau, kề sát vào mặt trái của sân khấu, dựa vào một thước cao của sân khấu mà tạm thời tìm được chỗ tránh tạm.
Cầm cung nỏ tiến vào phòng tổng cộng có mười hai người, người ở chính giữa tiến lên cầm bộ cung nhắm ngay vào bộ nghế bên phía Lý Ngư, bởi vì đã có binh phong làm lá chắn, chiếc kỷ trà đã bị đẩy sang một bên, lúc này Lý Ngư đã dùng chiếc kỷ trà để làm lá chắn nhỏ nằm ngang trước mặt mình, chỉ để lộ đầu ra bên ngoài quan sát cảnh tượng.
Người che mặt ở giữa liếc mắt nhìn thấy Lý Ngư, nhất thời khẽ giật mình, chợt nghiêm nghị phân phó:
- Nhắm chuẩn mục tiêu, không cần để ý tới những người không liên quan.
Vốn là có bốn người sát thủ theo động tác của người này hướng tên nỏ về phía Lý Ngư, nhưng vừa nghe những lời này, cung nỏ trong tay bọn họ lại quay sang hướng khác, bắn về phía bình phong ở giữa sân khấu.
- A!
Trên bình phong gỗ có chỗ điêu khắc, Thái tử Lý Thừa Càn nghe thấy tiếng vang của cung tên bắn trên bình phong, không khỏi tay chân run rẩy, trong lúc vô tình xê dịch tới chỗ mỏng yếu của bình phong, vừa vặn có một mũi tên bắn tới, bắn thủng bình phong gỗ, thủng ra bốn năm thốn.
Mũi tên này đã bắn thủng bàn tay Lý Thừa Càn, anh ta đau đớn kêu lên vội vàng thu tay lại, dùng tay kia nắm thật chặt, nước mắt cũng vô thức chảy xuống.
“Đùng” một tiếng, hộp tên của người bịt mặt chính giữa bị hết sạch, người này lập tức ném hộp sang một bên, từ phía sau lưng rút ra một đơn đao, thả người nhảy lên sân khấu, một chiêu “Lực phách hoa sơn”, đánh xuống chính giữa bình phong gỗ.
“Rầm” một tiếng, bình phong gỗ vỡ ra một lỗ hổng lớn, một đao kia cũng không chém đứt bình phong, người bịt mặt cười lạnh một tiếng, đột nhiên xoay người đá, đạp trúng nửa bình phong, lại dá thêm một cước nữa, bình phong cuối cùng cũng bị bẻ gẫy, bay ra ngoài, một tiếng vang ầm ầm vang lên, rơi ở biên giới sân khấu, vừa vặn che ở trước mặt chủ quán Vũ Văn Trường An.
Vũ Văn Trường An quỳ rạp xuống mặt đất, hai tay vung lên, lòng bàn tay hướng lên trên, tự đáy lòng thầm ca ngợi nói:
- Quang minh chủ thần ở trên, tín đồ Vũ Văn Trường An của ngài, thành kính cảm tạ ngài che chở.
Nửa bình phong vừa bay ra, bốn người núp đằng sau bình phong không thể nào trốn được, bọn áo đen lập tức nhào tới.
La Bá Đạo nóng lòng tới cứu người nhưng lại không thể làm gì được vì bị lực sĩ dùng thiết chùy ngăn lại, căn bản không có cách nào chi viện. Lý Ngư nhìn thấy, càng không thể ngồi nhìn.
Người bên ngoài hắn có thể mặc kệ, nhưng Viên Thiên Cương lại có ân với hắn. Nam nhi đại trượng phu, há có thể ngồi nhìn ân nhân lâm vào tuyệt cảnh mà không để ý tới? Chưa nói tới quan niệm đạo đức của đời này đã ảnh hưởng tới hắn, chỉ riêng với quan niệm đạo đức của kiếp trước, cũng không cho phép hắn làm như thế.
May mà đã biết mục đích nhắm tới của đối phương, không cần lo lắng bọn không để ý tới lời của chủ nhân, chạy tới chém giết bằng hữu của hắn. Vì vậy Lý Ngư vội vàng dặn dò Lưu lão đại một câu:
- Bảo vệ mọi người, ta đi cứu người.
Dứt lời liền quay người phóng lên sân khấu.
Cùng lúc đó, trong Câu Lan Viện phường Đạo Đức cũng là một mảnh hỗn loạn.
Thẳng thắn mà nói, kiến trúc trong viên của Câu Lan Viện thực sự khá là hỗn loạn, hơn nữa thường bởi vì điều chỉnh các hạng mục biểu diễn mà tháo rỡ ra, một ít những đồ hỏng chưa có thời gian để thanh lý, liền bị chất đống ở mặt sau, khiến cho vừa loạn lại vừa bẩn. Mà những đồ rác rưởi này chủ yếu là những vật bằng gỗ.
Vì vậy, lúc lửa nổi lên, căn bản không có ai biết được mồi lửa từ đâu truyền đến, tựa hồ chỉ trong nháy mắt, đã có năm sáu chồng rác đồng thời cháy.
Lửa đồng thời cháy lên lập tức bùng cháy cả thể, lửa cháy cuồn cuộn khiến cho dân chúng đang đi du ngoạn giải buồn hoảng loạn, mà những người rảnh rỗi, chạy tới Câu Lan viện giết thì giờ đều là người già, phụ nữ cùng trẻ con là chiếm đa số, hành động chậm chạp không khỏi kêu cha gọi mẹ hỗn loạn không thể tả.
Những người này chạy ra hai lối ra, lúc bỏ chạy còn dẫm đạp lên nhau, đến nỗi rất nhiều người chưa bị ngọn lửa gây thương tích nhưng lại bị người khác giẫm đạp lên khiến cho người đầy thương tích.
Câu Lan Viện là nơi nhiều người dựa vào kỹ năng mà mưu sinh, vì vậy ban đầu không ai cam lòng rời đi mà nỗ lực dập tắt lửa, chỉ là lửa thiêu đốt quá nhanh, căn bản không cứu kịp, huống hồ bọn họ chỉ có thể dùng cát để dập tắt lửa trong rạp hát, nguồn nước cũng chỉ có một cái giếng, căn bản không có công cụ đắc lực dập lửa.
Thế cho nên lửa lớn hừng hực, hướng lên bầu trời, bọn họ bị ép từ bỏ cứu viện, ngược lại chạy trốn ra ngoài, chỉ có thể xuyên qua biển lửa chạy đi, rất nhiều người vì vậy mà chôn thây trong ngọn lửa, hoặc là chịu vết bỏng nghiêm trọng.
Đội phòng cháy chữa cháy chính thức được thành lập và chú ý tới là vào trung kỳ thời Tống Triều, lúc này vẫn chưa có đội phòng cháy chuyên nghiệp, Tào Phường Chính thấy lửa cháy lên, vội vàng tập hợp một ít đinh tráng chạy tới dập lửa cứu người, nhưng cách thức cũng cực kỳ có hạn, ngoại trừ dập, triệt phá thì nhiều nhất chỉ là chuẩn bị mấy bộ quần áo rách, giội nước lên người để vọt vào cứu người.
Mạch Thần vẫn sống sót, ẩn trong đám người cười lạnh xem trò vui, gã lặng lẽ dòm ngó qua khe hở, thấp giọng vội la lên:
- Tào Phường Chính, đừng nhiều chuyện!
Tào Phường Chính quay đầu nhìn gã, nhất thời giật mình, lập tức hiểu ra nguyên nhân của ngọn lửa này. Tào Phường Chính cực kỳ tức giận nói:
- Là các ngươi làm?
Mạch Thần hừ lạnh nói:
- Thông minh một chút, chuyện của bọn ta, ngươi cũng muốn hỏi tới?
Tào Phường Chính nhìn thấy một đứa bé người lao ra từ biển lửa Câu Lan Viện người đầy lửa, được phường đinh cùng bách tính xông lên cứu viện, nhanh chóng giúp nó dập tắt lửa, khổ sở nói với Mạch Thần:
- Ta là Phường Chính ở đây, làm sao có thể ngồi nhìn?
Lúc này Vinh Húc cũng tiến lên lạnh lùng nói:
- Ngăn lại ngọn lửa, không để mở rộng, cũng là công lao của ngươi. Còn Câu Lan Viện này…
Vinh Húc nhìn về phía ngọn lửa cháy hừng hực, khóe miệng cười lên một nụ cười lãnh khốc nói: ’
- Mặc nó bị đốt sạch sẽ, lửa cháy lên ngươi không cần cứu, sau đó, bọn ta có lễ tạ dâng.
Tào Phường Chính nhìn ngọn lửa lớn, cân nhắc giữa lương tri và dục vọng trong lòng, lòng tham lập tức chiếm thượng phong, dậm chân hô to:
- Ngọn lửa quá lớn, đã cứu chữa hết sức. Mọi người nghe hiệu lệnh của ta, không cần tiếp tục dập lửa, lập tức canh chừng bốn phía Câu Lan Viện, tránh cho lửa mở rộng thiêu đốt toàn bộ phường!
Lúc này, lửa còn chưa lan tràn ra toàn bộ, nhưng Phường Chính đã nói như vậy, chúng phường đinh đương nhiên sẽ làm theo, bọn họ lập tức phân tán ra, làm theo Tào Phường Chính phân phó, bắt đầu cách lý Câu Lan Viện với bên ngoài…
Câu Lan Viện với khu dân cư xung quanh vốn đã được cách một khoảng cách, thế nhưng những ngõ tắt lại bị dân chúng chất nhiều tạp vật, những thứ vật này một khi được thanh lý sẽ cách ly ngọn lửa, không đến nỗi tạo ngọn lửa lan tràn ra.
Mạch Thần và Vinh Húc thấy Tào Phường Chính làm như mình nói, không khỏi nhìn nhau cười, vỗ bả vai Tào Phường Chính, rồi thản nhiên ra đi.
Chỉ là, ba người bọn họ cũng không ngờ tới, động tác thì thầm và đập vai của bọn họ bị đứa bé bị bỏng được cứu ra từ trong biển lửa nhìn thấy hết.
Lý Ngư nhìn lên sân khấu, giữ chặt Viên Thiên Cương và Lý Thuần Phong quát:
- Đi theo ta!
Hai vị nhân huynh này học về thiên nhân, bụng đầy học vấn, duy chỉ có điều lại không học qua võ công, bình thường cầm vài cái ngũ cầm khua chân múa tay đùa giỡn, chỉ là dùng để cường thân kiện thể mà thôi, đánh nhau thì không được, người nghiên cứu học vấn mà! Lúc này Lý Ngư đến, hai vị cao nhân đang không biết làm sao như thấy được cứu tinh, lập tức theo Lý Ngư.
Phía trước có một thanh đao phóng tới, Lý Ngư tránh sang một bên, bọn họ cũng không để ý tới, nhưng Lý Ngư đã nhúng tay vào những sát thủ này cũng không khách khí.
Lý Ngư vừa mới xông lên hai bước, thấy thanh đao phóng tới, lập tức kéo Viên Thiên Cương và Lý Thuần Phong thối lui một bước, thấy đạo lực của đao sắp hết, đang muốn thu về, Lý Ngư buông hai người Viên Thiên Cương ra, nhào tới một bước, nghiêng người, chỉ cần né qua mũi đao, hắn đã không còn lo sợ gì, vặn người dùng lực tránh được người đó, đao trong tay cũng bị Lý Ngư túm lấy.
- Cạch cạch cạch…
Lý Ngư một đao ở tay, lập tức đại triển thần uy. Hắn học được đao pháp chặt đầu từ chỗ Quách Nộ, hơn nữa học được từ sư phụ hắn một ít quyền thuật kỹ xảo, thoạt nhìn thì không uy phong, cũng không bá đạo, nhưng thanh đao sắc bén, không đánh đến chỗ hiểm của người khác, nhưng uy lực lại rất lớn.
Lý Ngư múa đao bảo vệ Viên Thiên Cương và Lý Thuần Phong đi tránh về phía ghế của mình, Hột Can Thừa Cơ thì lại kéo theo thái tử vừa đánh vừa lui, cố gắng tụ hợp cùng La Nhất Đao.
Lý Thừa Càn một chân đi không tiện, sống chết trước mắt cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, luồn lên nhảy xuống, không còn hình tượng gì cả, trong lòng oán hận vô cùng, thực sự muốn phát tác mà không được.
Lúc này bên ngoài lại có một đội nhân mã tiến đến, vừa đến liền chiến đấu cùng bọn sát thủ áo đen.
Sát thủ sử dụng đại chùy tiêu hao lực lớn nhất, lúc này đương nhiên là thở hồng hộc, thấy tình hình này, không khỏi bùi ngùi thở dài:
- Hắc! Lẽ nào vận số của Lý Đường thật sự đã hết sao!
Nói đến đây, hắn cầm đại chùy trong tay tăng lực chém vào La Nhất Đao, không đợi đại chùy rơi xuống, quát một tiếng:
- Đi!
Người của thái tử không phải tất cả đều dùng cơm trong đại sảnh, người của Kinh Vương Lý Nguyên Tắc cũng vậy. Những thị vệ tùy tùng cấp bậc không cao, phụng đón chủ nhân rồi đi dàn xếp xe ngựa, sau đó dùng cơm ở nhà gỗ bên cạnh, thấy nơi này sinh biến cố, vội vã đuổi tới.
Những người này còn nhiều hơn gấp hai lần so với những người dùng cơm trong sảnh cùng thái tử và Kinh Vương, bọn họ vừa đến tình thế trong sảnh lập tức nghịch chuyển. Thấy bọn họ những thị vệ của Kinh Vương, Lý Ngư và thái tử Lý Thừa Càn trong lúc cấp bách đồng thời sinh ra một câu hỏi:
- Trong lúc đánh cho náo nhiệt như vậy… Kinh Vương đi đâu rồi?