Chương 232: Tâm lý oán hận của Thiên Diệp điện hạ
Thái tử hung hãn nhìn đám người Lý Ngư, chợt lui về phía sau, nhảy vào chính giữa của Hột Can Thừa Cơ và La Nhất Đao, lúc này mới chỉ tay hét lớn:
- Bắt bọn họ lại!
Bọn thị vệ của Thái tử và Kinh Vương lập tức lao lên, bao vây mấy người Lý Ngư lại, đám Bất lương nhân cũng xông lên vay quanh, Phường Chính lại nhanh chính, ngăn cản trước người của thái tử, cầm thùng nước trong tay, hình tượng giống như là trung thành hộ chủ.
Chỉ tiếc cái thùng nước còn chưa giơ lên, chưa tạo hình “tay cầm đèn đỏ nhìn bốn phía… chờ xe ngay dưới một tốp” đã bị thái tử ghét bỏ đẩy qua một bên.
Viên Thiên Cương và Lý Thuần Phong cực kỳ kinh ngạc, Hột Can Thừa Cơ và La Bá Đạo cũng có chút ngạc nhiên, bốn người đều nhìn về phía Cao Dương công chúa.
Cao Dương công chúa dương dương đắc ý nhìn về phía Lý Ngư, lông mi giật giật, mắt nhíu lại, tư thế như là “ngươi đá lão nương một cước, lão nương muốn xem ngươi còn làm được gì”.
Lý Thừa Càn phẫn nộ quát:
- Còn không bắt lại?
Kinh Vương Lý Nguyên Tắc vội nói:
- Ông trời có đức hiếu sinh, “Lão quân ngũ giới”, đệ nhất giới chính là giới sát sinh, thái tử ngàn vạn lần cẩn thận, chớ để giết lầm người tốt!
Lý Thừa Càn không biết nên khóc hay nên cười, đành phải nói:
- Thập nhị thúc yên tâm, ta bắt giữ hắn giam vào nhà lao trước, tìm kiếm dư đảng, sẽ không tùy tiện giết người.
Lý Nguyên Tắc gật đầu nói:
- Như thế là tốt rồi, như thế là tốt rồi! Phúc sinh vô lượng thiên tôn, công đức không thể tưởng tượng nổi.
Bọn người Viên Thiên Cương nghe nói sẽ không giết tức thời, trong lòng cũng như trút được gánh nặng, lúc này không phải là lúc cầu xin cho Lý Ngư, quay về rồi sẽ hỏi xem rốt cuộc là hắn nói cái gì lại khiến Cao Dương công chúa chỉ chứng, rồi nghĩ cách để cứu người là được.
La Nhất Đao và Hột Can Thừa Cơ cũng có ý tưởng giống nhau, bốn người không ai nói gì, mấy người hầu của thái tử tiến lên bắt người, mấy người Lý Ngư cũng không phản kháng, từng người bị trói lại.
Hà Thiện Quang huyện lệnh Trường An vừa nhận được tin tức thái tử gặp chuyện, vội vã đích thân dẫn người tới hộ giá, vừa ra ngoài cửa phủ đã gặp một đám người Bất lương nhân hùng dũng đi đến cửa, mấy thị vệ còn đang bắt trói bốn năm người cả nam lẫn nữ.
Hà huyện lệnh thấy vậy không khỏi ngạc nhiên nói:
- Đây là … cứu hỏa? Sao lại còn bắt trói người đến, lẽ nào không phải đi lấy nước, mà là có người phóng hỏa à?
Ông ta ho khan vài tiếng, ra dáng, ưỡn ngực, tiến lên hai bước, uy nghiêm nói:
- Các ngươi…
Trong thị vệ có một người tiến lên hai bước, tay phải đưa ra, trong tay có một chiếc lệnh bài trầm giọng nói:
- Môn hạ Đông cung làm việc, ông chính là huyện lệnh Trường An?
Bộ ngực Hà huyện lệnh lập tức sụp xuống, cúi đầu khom lưng nói:
- Chính là bổn huyện. Đông cung… lại không biết Thái tử có chuyện gì huấn thị?
Thị vệ kia nói:
- Mấy người kia đều là trọng phạm của triều đình, tạm thời giam giữ ở huyện ngươi, giam tại nhà lao khác, chuyên canh giữ. Không cần ngươi thẩm vấn, không phải là người của Đông cung, ai cũng không được phép gặp bọn họ!
Hà huyện lệnh liên tục đồng ý, vội gọi bộ khoái bắt bọn người Lý Ngư tới.
Lý Ngư và Hoa Lâm, Lưu Vân Đào, Khang ban chủ biết Hà huyện lệnh, Hà huyện lệnh cũng chưa chắc nhớ rõ bọn họ, hơn nữa Hà huyện lệnh nghe xong người của Đông cung truyền lời, cũng không muốn gây thêm chuyện phiền toái, chỉ vội sai người dọn dẹp một khu nhà tù, sắp xếp giam bọn họ vào đó, cho người tầng tầng lớp lớp canh gác cho xong việc.
Nhà lao vừa đóng cửa, Lý Ngư cười khổ ngồi xuống.
Thăm lại chốn xưa, ngược lại là một phen khôi hài.
Tội danh của hắn toàn bộ là do Cao Dương công chúa chỉ chứng, nhưng Lý Ngư không cho rằng Cao Dương công chúa muốn hại hắn, đại khái tiểu nha đầu bị người ta đá vào mông, trong lòng khó chịu, cho nên muốn giày vò hắn. Sau đó Viên Thiên Cương cũng đưa mắt ra hiệu cho hắn, đương nhiên cũng sẽ không ngồi trơ mặc hắn.
Chỉ là, Lý Ngư không ngờ, chỉ vì lần ngồi tù này, hắn lại bỏ qua một một thời gian quan trọng, không cách nào quay đầu lại được.
Những người áo đen kia đương nhiên là đã sớm có chuẩn bị, bọn họ thoát khỏi phường Tu Chân đã nhanh chóng thay quần áo của người thường, phân tản ra bốn phương tám hướng của đường phố. Tới khi gần tới hòng hôn, tất cả mọi người đều tập trung tại phía đông của phường Thắng Đạo.
Những người này đi từ phía Tây bắc tới đông nam, chẳng khác nào là một nghiêng tuyến, xuyên qua cả thành Trường An. Địa điểm này cũng là cố ý sắp xếp sẵn, bất luận ngươi dùng biện pháp gì, lúc này chạy được tới đây thì chứng minh ngươi không hề bị bắt.
Bởi vì một khi bị bắt, lại tra hỏi nhận tội, đối phương lại theo đi bắt người, hoặc là phái làm nội gian, thời gian nhất định sẽ chậm hơn đêm nay, vì vậy lực sĩ thiết chùy “đại ca đứng đầu” mới định ra thời gian hà khắc như vậy, tới lúc này bất kể là ai chưa tới, tất cả mọi người sẽ lập tức bỏ chạy, kẻ tới muộn phải trải qua nghiêm ngặt khảo sát mới có thể một lần nữa đầu nhập dưới trướng.
Bá Kiều, Thảo Bắc thôn, tiếp giáp Thấm Thủy.
Cái thôn này rất nhiều người dựa vào nước mà hành nghề chèo thuyền, người ngoại lai nhiều, bản đại lưu động, dân cư đông đúc, rồng rắn lẫn lộn, những thôn xóm tầm thường không thể so sánh được.
Ở đầu thôn có một miếu Long Vương, nơi đây rất nhiều người dựa vào nước mà kiếm cơm ăn cho nên miếu Long Vương này hương khói tự nhiên cũng cực kỳ thịnh.
Người coi miếu tên là Chúc Trường Sinh, bên trên còn có một lão đạo tên là Nhất Biều. Có người nói Nhất Biều đã hơn chín mươi tuổi, bình thường ít khi xuất hiện, trừ phi là có nghi thức tế lễ trọng đại mới bất chợt lộ mặt một chút, chủ trì nghi thức tế bài, quản lý lo liệu trong ngoài bình thường đều là Chúc Trường Sinh.
Trường Sinh là đại thiện nhân, phàm là gặp được thiên tai chiến loạn, lưu dân không nơi nương tựa thì sẽ mở cháo trường cứu tế nạn nhân, những cô nhi không nơi nương tựa, không có kỹ năng sống, sớm muộn gì cũng sẽ chết đói, ông ta đều thu lưu, dưỡng dục bọn họ lớn lên.
Cô nhi nữ cũng có nam cung có, nữ hài từ không nuôi ở trong miếu hỗn tạp cùng với nam nhân, cho nên ngay cạnh miếu Long Vương còn có một đại viện nhi, chuyên dùng để sắp xếp cho những nữ hài tử kia. Chúc Trường Sinh mời một số châm nương, đầu bếp, vũ nương thường xuyên tới để dạy tài nghệ cho các nàng.
Người có tư sắc xuất chúng, lại xinh đẹp thì học chút ca múa, ca nghệ, người có tư sắc bình thường thì học nữ công may vá, tài nghệ nấu nướng, tóm lại muốn sau khi các nàng trưởng thành có thể thành thạo một nghề nào đó có thể nuôi sống chính mình, vì vậy miếu Long Vương này nổi danh vô cùng, rất nhiều hương thân đều nói với công đức của Chúc Trường Sinh thì trăm năm sau có thể thành thần tiên.
Lực sĩ đại chùy hội hợp thủ hạ, lặng lẽ ra cửa Đông rời Trường An, sau đó lại một lần nữa tản ra, đi tới Thảo Bắc Thôn. Sau khi tụ họp tại một thôn trấn trước Thảo Bắc Thôn, lúc này mới cùng xuất phát, lúc nào bọn họ đã đổi áo bào, biến thành thôn dân bình thường.
Khi đi ngang qua dòng sông nhỏ, có một phụ nhân cẩn thận kiểm nhân số và tình cảnh của bọn họ, sau đó để mấy hài từ đang cởi trần chơi đùa ở bờ sông chạy về trong thôn.
Đi lên trước nữa, còn chưa tới cửa thôn, dưới tàng cây hòe cửa thôn có mấy tiểu nương tử đang thêu thùa may vá nhìn thấy bọn họ, mấy hài từ ở dưới cây cửa thôn cũng không dấu vết rời đi, tin tức vô thanh vô tức truyền vào trong miếu Long Vương.
Đoàn người tiến vào trong thôn, cảnh giới đã hoàn toàn được giải trừ, không nhìn thấy một vẻ đề phòng khẩn trương khác thường nào.
Đoàn người vào thôn, liền phân tán rời đi, trong đó chỉ còn lại có ba người tiếp tục đi về phía trước, xuyên qua thôn, đến miếu Long Vương ở đầu thôn.
Ba người vào miếu Long Vương, trước tiên là dâng hương ở miếu Long Vương, sau đó mới vào sau miếu.
Sau Miếu là chỗ mà Nhất Biều lão đạo trưởng thanh tu, vô cùng quạnh quẽ, không mấy người ngoài có thể đến nơi này.
Dưới gốc cây đại táo trong nội viện, một thiếu nữ mặc trang phục bạch y đang ở chỗ kia uống trà.
Trên bàn đá bên cạnh nàng, ngoại trừ một khay trà, ấm trà, chính là một thanh kiếm, xem ra là vừa mới luyện kiếm pháp, cái trán tràn đầy mồ hôi.
Ba người đến trước mặt nàng, cô gái ngẩng đầu, ánh mắt quét qua mặt ba người hỏi:
- Có nhân thủ hao tổn tại chỗ không?
Nàng không hỏi ba người ám sát có thành công hay không, chỉ nhìn thần sắc của ba người, nàng biết là đã thất bại, hỏi một câu nhân thủ của mình có bị hao tổn hay không còn thực tế hơn một chút.
Cô gái này chính là Dương Thiên Diệp, còn ba người đối diện kia, chính là Chúc Trường Sinh, Phùng Nhị, đương nhiên cũng không thiếu phần của Mặc Bạch Diệm Mặc tổng quản, lực sĩ địa chùy kia chính là ông ta.
Chúc Trường Sinh nói:
- Điện hạ yên tâm, kế hoạch của chúng ta chu đáo chặt chẽ, cũng không hao tổn!
Dương Thiên Diệp thờ phào nhẹ nhõm, lúc này mới hỏi:
- Vì sao thất bại? Hành tung của Thái tử hẳn các ngươi đã sớm dò xét kỹ càng, bên cạnh hắn có bao nhiêu thị vệ, thực lực thế nào, cũng nên rất rõ ràng mới đúng.
Mặc Bạch Diệm thở dài nói:
- Chỉ là chúng ta tuyệt đối không thể ngờ, bên cạnh Thái tử đột nhiên có nhiều hơn hai cao thủ, điện hạ nhất định không thể tưởng tượng được bọn họ là ai đâu.
Dương Thiên Diệp nhíu mày, Phùng Nhị lại cười khổ nói:
- Một người là Hột Can Thừa Cơ, một người là La Bá Đạo.
Dương Thiên Diệp ngẩn ngơ, thất thanh nói:
- Bọn họ… làm sao lại….
Phùng Nhị lại nói:
- Chúng ta cũng không biết vì sao bọn họ lại theo Thái tử. La Bá Đạo thì không cần phải nói, vốn chỉ là đạo tặc một phương, có thể có cơ hội như vậy đối với y mà nói chính là cầu còn không được. Cho dù ngày trước Hột Can Thừa Cơ muốn cùng Lý Hiếu Thường khởi sự, cũng chẳng qua là công theo long, bây giờ có thể quy phụ Thái tử, cũng không cần đánh cược sinh mệnh của mình đi chiến đấu, để có công lao, cũng khó trách gã chịu bảo vệ Thái tử, liều chết chiến đấu với bọn ta.
Chúc Trường Sinh thở dài nói:
- Thực ra dù vậy, kế hoạch của chúng ta chu đáo, cũng có khả năng thành công. Ai ngờ, trong số thực khách cũng có một người tuổi trẻ nhúng tay vào, thân thủ bất phàm, trở ngại hành động của chúng ta…
Mặc Bạch Diệm sâu kín nói:
- Người kia, là Lý Ngư!
Dương Thiên Diệp nhất thời ngây người.
Mặc Bạch Diệm và Phùng Nhị cũng không nói nữa, ba người im lặng đứng đó, chỉ có âm thanh của gió thổi qua lá cây rơi rụng xuống.
Chúc Trường Sinh trước đó đã nghe bọn họ nói chuyện, mới biết được bọn họ có quen biết với hai người cao thủ ra sức bảo vệ Thái tử kia, giờ đây nhìn sắc mặt của bọn họ, nhịn không được hỏi:
- Người này, các ngươi cũng quen à?
Mặc Bạch Diệm thầm nghĩ:
- Đâu chỉ quen nhau, nếu điện hạ nhà ta lòng không mang thiên hạ, người này đã sớm làm rể hiền rồi, là tân chủ tử để chúng ta hầu hạ rồi.
Dương Thiên Diệp hít sâu một hơi nói:
- Thì ra hắn ở đó, có người này ở đó, hành động thất bại chẳng có gì lạ.
Dương Thiên Diệp công chúa luôn tâm cao khí ngạo cũng không mang chút ủ rũ, xem ra vì Lý Ngư mà tạo thành thất bại đã sớm in dấu ấn đậm trong thâm tâm của nàng.
Thực ra lần ám sát Thái tử Lý Thừa Càn này bị thất bại, tác dụng của Lý Ngư thật sự không lớn lắm, nhưng vừa nghe hắn ở đó, Dương Thiên Diệp lại nghĩ thất bại là chuyện bình thường.
Bình thường, một người nhận biết mệnh mình, nhận định người nào đó chính là khắc tinh của mình, mới có tính tình này.
Mặc Bạch Diệm muốn phản bác, nhưng kế hoạch tỉ mỉ lại thất bại, trong lòng ông ta uể oải vô cùng, nên không có sức phản bác.
Lần trước ám sát Thái Thượng Hoàng Lý Uyên thất bại, nhưng cũng vì vậy mà mở đường cho Dương Thiên Diệp, Mặc Bạch Diệm và Phùng Nhị. Nếu Thái Thượng Hoàng bị ám sát, sẽ kích thích những bộ hạ cũ trung thành với Lý Uyên bất mãn, Lý Uyên nhường ngôi, phụ tử giao ban, cho dù bọn họ bất mãn cũng nhịn, nhưng nếu như Thái Thượng Hoàng chết không minh bạch, bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ. Nhưng sau khi ám sát thất bại, muốn lập lại chiêu bài cũ thì càng khó khăn.
Thế nhưng, cứ theo lối suy nghĩ này, nếu có thể ám sát Thái Tử, cũng chưa chắc không phải là một biện pháp hay. Nếu không thể gây lên nhiễu loạn từ đời trước, lây lên nhiễu loạn từ dưới đống lửa, thì cũng sẽ thông.
Thái Tử là chính thống của nước, nhưng ai cũng biết đương kim Hoàng đế độc sủng Lý Thái. Nếu Thái Tử gặp chuyện, người được lợi lớn nhất chính là Lý Thái, người bị hiềm nghi lớn nhất chính là Lý Thái. Giữa lúc tình cảm quần chúng rào rạt, Lý Thái sẽ xong đời, tối thiểu hắn cũng không thể ở lại trong kinh, đương nhiên sẽ bị Hoàng đế phong đất đuổi đi.
Sau đó, những hoàng tử khác sẽ sinh lòng tranh đấu, thiên hạ này không loạn cũng không được. Mà cơ hội mà bọn họ cần cũng chính là từ một chữ “loạn” này. Chỉ cần thiên hạ nổi loạn, bọn họ có cơ hội.
Mặc Bạch Diệm phân tích kế hoạch này cho Dương Thiên Diệp nghe, Dương Thiên Diệp chấp nhận. Vì thế, nàng không tiếc vận dụng lực lượng tâm phúc mà Mặc Bạch Diệm khổ tâm bồi dưỡng cho nàng những năm gần đây.
Những cô nhi nam nữ nuôi tại miếu Long Vương Thảo Bắc thôn, đều là do Mặc Bạch Diệm tích trữ sức mạnh đề phục quốc, sức mạnh tương tự tổng cộng có mười ba chi, phân chia sắp xếp ở các nơi trên toàn quốc, trừ phi vạn bất đắc dĩ, Dương Thiên Diệp sẽ không sử dụng bọn họ.
Dương Thiên Diệp cùng thế hệ với Lý Thế Dân, Thái tử Lý Thừa Càn có thể coi là cháu ngoại của nàng, dù hai người chỉ kém nhau vài tuổi, nhưng nàng là trưởng bối hàng thật giá thật. Hơn nữa Lý Thừa Càn không thể so với Lý Uyên, Lý Thừa Càn được sinh ra muộn, khi Đại Đường lập quốc vẫn là một đứa trẻ cũng chưa từng làm gì có lỗi với tiên đế Đại Tùy. Căn cứ vào hai điểm này, Dương Thiên Diệp mới không tự mình ra tay, mà ở đây chờ đợi tin tức.
Ai ngờ, kế hoạch hành động chu đáo, cuối cùng vẫn thất bại. Bết bát nhất chính là, Mặc Bạch Diệm không kể lại tỉ mỉ, càng khiến cho tâm lý Dương Thiên Diệp ám ảnh: Lý Ngư chính là khắc tinh mệnh của nàng, khi hắn tồn tại, mọi việc đều không thành công.
Nàng chau mày, buồn rầu nói:
- Tại sao lại là hắn, âm hồn không tiêu tan! Ta phải làm thế nào, mới tránh được… người này đây!
Nàng suýt nữa thốt ra câu “cái tên oan gia”, nhưng lời nói vừa ra đến miệng, đột nhiên cảm giác được có chút ám muội, nên lại nuốt vào trong.