Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 233 - Chương 209: Tin Tức Bất Ngờ

Chương 209: Tin tức bất ngờ
Chương 209: Tin tức bất ngờ

Chương 233: Ta có hậu đài

Thái tử gặp chuyện, việc này không phải chuyện đùa, chưa nói tới trong thành Trường An nhấc lên một phen sóng gió động trời mà hoàng đế Lý Thế Dân cũng ngay lập tức biết tới chuyện này.

Thái Tử vừa mới hồi cung, thái giám mà Hoàng Đế phái tới hỏi thăm tình hình đã tới nơi trước. Thái Tử vội vàng thay trang phục tiến cùng gặp mặt vua, Kinh Vương Lý Nguyên Tắc cũng vừa vặn hồi kinh, vốn là muốn đi gặp nhị ca, nên vào cung Thái Tử rửa mặt mũi đơn giản, hai thúc cháu vội vàng tiến cung.

Bọn người Viên Thiên Cương cũng trở về cùng Thái Tử và Kinh Vương, Viên Thiên Cương lập tức tới gặp Cao Dương công chúa, chắp tay nói:

- Điện hạ, theo thần biết, Lý Ngư cũng có chút bản lĩnh tiên đoán mọi việc, nếu nói hắn có chỗ câu kết với kẻ xấu, thì chưa chắc là đúng…

Nguyên bản bộ nam trang vừa hôi vừa đầy bụi đất trên người Cao Dương công chúa đã sớm được thay đổi. Lúc này trên người là một trang phục cung nữ, tuy không hoa lệ sánh kịp trang phục của công chúa nhưng cũng đặc biệt đẹp đẽ, có cảm giác như tiểu thư lá ngọc cành vàng.

Đặc biệt là vừa rửa mặt, làn da trắng như tuyết, không cần bất kỳ son phấn bột nước nào, tuổi thanh xuân chính là thứ phấn son tốt nhất, da trắng như mỹ ngọc, trong trắng trắng lộ hồng, nhuận thấu óng ánh. Nàng ngồi ở bên cạnh chiếc kỷ trà, cầm lấy một chén nước giếng ngâm hoa anh đào đỏ, say sưa uống ngon lành.

Nghe Viên Thiên Cương nói xong, Cao Dương công chúa lè lưỡi, liếm liếm nước hoa anh đào trên cánh môi, mỉm cười nói:

- Ta biết rõ, nếu hắn là kẻ xấu, há lại xuất thủ cứu ta, lại xông lên sân khấu cứu các ngươi, nếu không có hắn ra tay, chỉ dựa vào một mình Từ Nhạc, luống cuống tay chân, chỉ sợ Thái Tử ca ca cũng không chỉ bị thương đơn giản như vậy.

Viên Thiên Cương vui mừng nói:

- Điện hạ minh giám! Ặc… Đã như vậy, sao điện hạ lại chỉ chứng Lý Ngư…

Viên Thiên Cương giương đôi mắt dò xét về phía Cao Dương công chúa. Cao Dương công chúa để chén nước hoa anh đào xuống kỳ trà, tức giận nói:

- Hắn có cứu, cũng nên cứu bản công chúa trước mới phải! Vì sao còn cứu hai dân nữ trước?

Lý Thuần Phong không nhịn được nói:

- Điện hạ, lúc ấy Lý Ngư chưa hẳn đã biết điện hạ là công chúa đương triều?

Cao Dương công chúa cũng phân rõ phải trái, nghiêng đầu suy nghĩ cẩn thận, gật đầu:

- Nhưng mà…

Nàng trợn trọn đôi mắt lạnh, lại nói:

- Hắn cứu hai dân nữ, đẩy các nàng ngã xuống để tránh mũi tên, vì sao đối với bổn công chúa nhưng lại… nhưng lại…

Viên Thiên Cương và Lý Thuần Phong đều mở to hai mắt ra nhìn, rất mờ mịt nhìn Cao Dương.

Khuôn mặt Cao Dương ửng hồng, cắn môi nói:

- Hắn đá vào mông ta!

Nàng vừa nói, không kìm được lấy tay xoa xoa cái mông, cảm giác tê tê lại xông lên trong lòng.

Viên Thiên Cương và Lý Thuần Phong buồn cười, vội kìm nén lại, chỉ là môi vẫn hơi nhêch lên. Viên Thiên Cương nói:

- Chắc lúc ấy tình huống khẩn cấp, Lý Ngư cũng là bất đắc dĩ, mới…

Cao Dương công chúa ngồi khoanh chân, một hạt anh đào đảo tới đảo lui trong mồm, miếng cũng uốn éo hết sang trái lại bên phải, nghe bọn họ nói đến đây, nghiêng đầu nhổ hạt anh đào vào một cái bình nhỏ màu xanh ngọc, đứng lên.

Cao Dương công chúa nói:

- Được rồi! Bản công chúa cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa, chỉ là tức giận quá nên mới giáo huấn hắn một phen, ta đây phải đi gặp hắn!

Lý Thuần Phong giật mình nói:

- Điện hạ đâu cần rời gót ngọc, gọi người đi một chuyến là đến nơi.

Cao Dương công chúa nhìn gã tinh nghịch cười nói:

- Ta không nói là sẽ lập tức thả hắn.

Nàng nhìn Viên Thiên Cương lại nhìn Lý Thuần Phong, con mắt nheo lại, giảo hoạt nói:

- Hai vị đều là quan viên Ti Thiên Giám, vì hắn mà khẩn trương như vậy xem ra quan hệ không phải là tầm thường. Các ngươi cứ yên tâm, ta nói sẽ không làm khó hắn, thì nhất định sẽ không làm khó hắn!

Cao Dương công chúa nói rồi đi ra ngoài, nhưng vừa đến cửa phòng đã bị thị vệ của cung Thái Tử ngăn cản nói:

- Điện hạ, hiện tại bên ngoài quá loạn, vì an toàn của cô, hiện tại không nên xuất hành.

Cao Dương công chúa trừng mắt nói:

- Ta muốn đi ra ngoài, ai quản được ta? Ta là một nữ tử, ai muốn giết ta làm chi?

- Ta ra ngoài cùng điện hạ!

La Bá Đạo vọt ra, ngạo nghễ nói:

- Có ta đi cùng, ta muốn nhìn xem, ai dám thương tổn điện hạ! Nếu như gặp mặt bọn họ, La mỗ nhất định dạy cho hắn có đến mà không có về.

La Bá Đạo là thống lĩnh thị vệ cung Thái Tử, những thị vệ kia đương nhiên không dám trái lời, lập tức tránh sang một bên.

La Bá Đạo nhẹ nhàng vuốt râu, nói với Cao Dương công chúa:

- Điện hạ, xin mời!

Cao Dương công chúa nhìn y từ trên xuống dưới, ngón tay chỉ vào Hột Can Thừa Cơ nói:

- Để y đi theo ta!

Dứt lời liền cất bước ra khỏi phòng khách, đi ra được vài bước, thấy Hột Can Thừa Cơ còn chưa kịp phản ứng, dậm chân nói:

- Từ Nhạc, ngươi nhanh chân lên!

- A? Vâng!

Hột Can Thừa Cơ vội vàng cất bước đuổi kịp. Đông tác vuốt râu của La Bá Đạo cương cứng ở dó, sau nửa ngày mới phẫn nộ nói:

- Tiểu bạch kiểm, nổi tiếng như vậy sao?

Dương Thiên Diệp chau mày, buồn rầu nói:

- Tại sao lại là hắn, âm hồn không tiêu tan! Ta phải làm như thế nào, mới tránh được cái… người này!

Mặc Bạch Diệm vội vàng nói:

- Điện hạ, phục quốc là nghiệp lớn, từ trước tới nay gian nan nhấp nhô, nào có đạo lý một lần là thành công. Một ngăn trở nho nhỏ, làm sao phải để ở trong lòng. Thiên định thắng nhân, nhân định cũng có thể thắng thiên, chuyên tâm lo gì đại sự không thành!

Mặc Bạch Diệm lo sợ Dương Thiên Diệp sinh lòng chán nản với đế nghiệp phục quốc, cho nên muốn động viên Thiên Diệp, nào biết Dương Thiên Diệp than thở là vì Lý Ngư vì sao mỗi lần đều bất ngờ xuất hiện trong kế hoạch của nàng, hơn nữa còn phản tác dụng, một câu nói này của Mặc Bạch Diệm, cũng như nói Lý Ngư chính là “trời” mà Dương Thiên Diệp phải thắng kia.

Dương Thiên Diệp từ nhỏ đã được giáo dục nghiêm khắc, Mặc Bạch Diệm đã mời không biết qua bao nhiêu danh sư, đã để Dương Thiên Diệp thay đổi thân phận, theo thầy học môn hạ, học tập các loại văn hóa, trong đó cũng không thiếu giáo dục nữ tắc (chuẩn mực đạo đức phụ nữ). Nam vi càn nữ vi khôn, thê coi phu là trời, giáo dục đã in đậm trong lòng, giờ đây nghe Mặc Bạch Diệm vừa nói, không biết tại sao Dương Thiên Diệp lại nghĩ tới chuyện này.

Thiếu niên mộ ngả, thiếu nữ tư xuân, cùng một chỗ trải qua mọ chuyện, tình đầu đã mở, há có thể giống như tuyết rơi không dấu vết? Chịu khổ, chịu khổ, cũng chỉ sợ, cũng chỉ sợ như nước vực sâu, một khi phá đê lại càng không thể cứu vãn.

Trong lúc này, Cao Dương công chúa đã cùng Hột Can Thừa Cơ chạy tới huyện Trường An.

Hột Can Thừa Cơ không kiêu căng như La Bá Đạo, đi ra theo, tiền hô hậu ủng, ít nhất có bốn mươi tên thị vệ, tư thái của Cao Dương công chúa còn chưa trưởng thành, còn chưa hết được cái tính trẻ con, đứng giữa những đại hán ngang tàng này, giống như một hạt đậu không cao chút thì người khác không nhìn thấy.

Sau khi cỗ kiệu của Cao Dương công chúa tiến vào huyện nha Trường An, giống như một trận chiến, phảng phất như một Ma pháp sư thiếu nữ, bên mình mang theo tấm chắn phòng hộ, xu thế tiến lui, như hình với bóng. Mãi cho đến khi nàng tiến vào phòng giam trong đại lao bọn người Lý Ngư, trận chiến cảnh giới này mới dừng lại.

- Ngươi, đợi ở bên ngoài, không cần vào!

Cao Dương công chúa phân phó một tiếng, kích động chạy vào, giống như nhà lao âm u vừa mới biến thành một hoa viên.

Huyện lệnh Hà Thiện Quang đứng ở cửa trái, Hột Can Thừa Cơ đứng bên phải, hai người liếc nhìn nhau, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Hà huyện lệnh nói:

- Điện hạ tới là để tra hỏi hung thủ à?

Hột Can Thừa Cơ khinh khỉnh nói:

- Ngươi thấy sao?

Hà huyện lệnh không ngại học hỏi kẻ dưới nói:

- Như vậy…

Hột Can Thừa Cơ nhìn về phía cửa, gật đầu nói:

- Nhàn rỗi quá!

Khi người của Đông cung hộ tống nghi phạm đến, vẫn chưa nói bọn họ ai là chủ ai là thứ, ai là quan trọng nhất, hơn nữa còn đặc biệt dặn dò, không cần huyện Trường An hỏi đến. Hà huyện lệnh mừng rỡ bớt việc, chỉ dọn dẹp nhà lao rồi dựa theo lớn nhỏ mà sắp xếp nhà lao.

Vừa vào gian đầu tiên chính là Khang ban chủ, ai bảo ông ta râu dài nhất, thứ hai là gian của Tô Hữu Đạo, căn thứ ba là Lưu Vân Đào, thứ tư là Lý Ngư, ngay sau đó ở đối diện đầu tiên là Hoa Lâm, thứ hai là Thâm Thâm, thứ ba là Tĩnh Tĩnh. Nghiêng đối diên với Tĩnh Tĩnh là gian giam Lý Ngư.

Nhà lao vừa đóng cửa, Xà Cốt Tĩnh liền nghiêng mình, thân thể nhất thời mềm mại như không xương, uốn éo vài lần, Lý Ngư và Hoa Lâm ở đối diện giật mình nhìn nàng, nhìn thấy Tĩnh Tĩnh biến hình, xuyên qua hàng rào nhà lao hẹp, điểm mũi chân chạy đến đối diện, lại uốn éo thân thể chui vào.

Nếu thật sự là một con rắn mềm nhũn, có cái vảy sặc sỡ, nhìn thấy chỉ sợ khiến người ta sợ đến run người. Thế nhưng đây là một tiểu cô nương yểu điệu, nên lồi lõm vểnh lên vểnh xuống, ưỡn lên ưỡn xuống, lại xuyên qua hàng rào biến hình, vặn vẹo giống như con rắn, lại nhanh chóng trở về hình dáng ban đầu.

Lý Ngư xấu hổ nhận ra phía dưới của mình nóng lên, hai chân rất muốn trở thành cái hàng rào để Tĩnh Tĩnh tiến vào, một hàng rào cứng rắn.

Xà Cốt Tĩnh chui vào gian lao của Lý Ngư, thẹn thùng e lệ nói:

- Tiểu lang quân, làm sao bây giờ, chúng ta bị Thái Tử giam rồi, sợ là mất đầu đấy.

Lý Ngư buồn cười, nói:

- Cô đừng sợ, đâu có đơn giản như vậy.

Xà Cốt Tĩnh mở to hai mắt nhìn nói:

- Thái tử giam chúng ta, muốn lấy đầu đó!

Lý Ngư ung dung nói:

- Cô đừng nói linh tinh? Đừng nói thái tử, ngay cả hoàng đế, cũng không thể tùy tiện chém đầu người khác. Huống hồ, chỉ chứng chúng ta, chỉ có tiểu công chúa kia, ta nghĩ nàng ta không phải là người xấu, khả năng lớn là đang trêu đùa chúng ta mà thôi!

Tĩnh Tĩnh mừng rỡ nói:

- Thật sự không sao?

Lý Ngư nói:

- Thật sự không sao, huống hồ, ta có quen biết với Viên thiếu giam, Lý thu quan, hai đại cao thủ thị vệ cũng là người quen, bọn họ sao lại có thể ngồi nhìn? Ha ha, ta có hậu phương vững chắc lắm.

Tĩnh Tĩnh nghe xong vỗ ngực, vui mừng nói:

- Không việc gì là tốt rồi, không việc gì là tốt rồi, trên đường đi, người ta thực sự lo lắng gần chết.

Tô Hữu Đạo cách nhà lao của Lưu Vân Đào nói:

- Tiểu lang quân quả thực không phải là người thường, người bình thường vào nhà lao, đầu tiên là hoảng hốt, đâu còn có thể suy nghĩ chu đáo, chứ đừng nói người bỏ tù chúng ta lần này là Thái Tử. Tiểu lang quân trấn định như vậy, có thể thấy có công phu dưỡng khí tốt.

Khang ban chủ, Lưu Vân Đào và Hoa Lâm cùng nhếch miệng thầm nghĩ:

- Dưỡng khí cái rắm, sau hai tháng nữa hắn cũng phải chết, còn sợ chết sớm hơn hai tháng sao?

Lý Ngư nghe xong cũng không tự chủ được sờ lên trụ luân ở cổ tay, thầm nghĩ:

- Cùng lắm là ta bỏ của chạy lấy người, muốn nói núi thái sơn sập trước mặt cũng không đổi sắc, bản thân làm được đấy.

Tĩnh Tĩnh nghe xong lại vô cùng ngưỡng mộ, ngửa mặt lên, rất sùng bái Lý Ngư nói:

- Từ lần đầu tiên nhìn thấy tiểu lang quân, đã biết tiểu lang quân không phải là người thường.

Tĩnh Tĩnh cô nương nói vậy, làm ra vẻ hận không thể lập tức lấy thân báo đáp, chuyện lúc trước khi Lý Ngư cho nàng vàng lá, lại bị nàng hiểu lầm là kẻ xấu mang lòng tà niệm đã bị nàng quên sạch sành sanh.

Thâm Thâm cô nương không có tài chui qua khe hở thanh chắn, nhìn thấy biểu muội chui ra không phải tìm nàng đầu tiên mà là nóng lòng ra chỗ nam nhân kia, trong lòng không khỏi chua xót nói:

- Cái đồ nữ nhân háo sắc này, thật sự là làm mất mặt bản cô nương!

Bình Luận (0)
Comment