Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 237 - Chương 209: Tin Tức Bất Ngờ

Chương 209: Tin tức bất ngờ
Chương 209: Tin tức bất ngờ

Chương 237: Thế đạo thay đổi

Thực ra Hoàng đế và Hoàng Thái Tử đều là khổ sai, mệt nhọc hơn các chư vương rất nhiều.

Hoàng Thái Tử, dù chưa chấp chính nhưng là người chấp chính trong tương lai, căn bản luôn luôn bận rộn. Lịch trình hàng ngày được sắp xếp vô cùng vẹn toàn.

Sáng sớm, Hoàng Thái Tử, rửa mặt mặt sẵn sàng rồi đi theo thị vệ đi tập võ kiện thân cường thể, thao luyện một hồi, sau đó dùng qua đồ ăn sáng, rồi tiến vào thư phòng học tập, các lão sư sớm đã chờ tại đó.

Không phải lo lắng lão sư có rảnh rỗi hay không, làm thái tử vốn có rất nhiều sư phụ. Thái Tử Thái sư, Thái Tử thái phó. Thái tử thái bảo, Thái Tử thiếu sư, Thái Tử thiếu phó, Thái Tử Thái Bảo, cùng là tam sư tam thiếu của cách gọi tắt, sáu sư phụ thay phiên nhau dạy học, bảo đảm mưa gió không thiếu.

Chương trình học sắp xếp bao quát từ nho gia kinh điển, điển tịch lịch sử, giảng thuật lễ phép tri thức, ngoài ra còn có kinh nghiệm đế vương trị quốc.

Hoàng Đế dùng miệng hoặc là dùng văn bản tổng kết những đế vương chi đạo truyền cho Thái Tử, lệnh cho Thái Tử đọc và học tập.

Một số tấu chương và ý kiến phúc đáp không thuộc về phạm trù bí mật, khi được trả lại, cũng sẽ được nội thị sao chép một phần chuyển tới đông cung, do Thái Tử trục thiên đọc, nhìn xem đại thần tấu chuyện gì, Thiên Tử phê như thế nào.

Những cái khác chính là thực tập, một trong các vị tam sư tam thiếu, thỉnh thoảng sẽ dẫn Thái Tử đi dạo qua các nha môn, quen thuộc tất các các tình huống ở nha môn, hiểu tất cả các sự việc hàng ngày ở nha môn, quan sát bao quát, từ sớm đến tối, vô cùng cực khổ.

Thỉnh thoảng, Hoàng Đế cũng đưa ra một số sự vụ để Thái Tử đi làm, đương nhiên lúc này sẽ chọn một số sự vụ không nhạy cảm, chủ yếu là loại sự vụ văn giáo là chính, để rèn luyện năng lực chỉ huy và tổ chức của Hoàng Thái Tử.

Lần trước Lý Thừa Càn có thể mang theo Cao Dương đi ra ngoài thành săn bắn là bởi vì đúng vào thời gian y được nghỉ, Hoàng Thái Tử cùng văn võ đại thần đều như vậy, hàng ngày đi làm, mỗi tháng có vài ngày để nghỉ ngơi, đó là thời gian duy nhất y có thể thư giãn, thế nhưng đại đa số thời gian Thái Tử không dám tùy ý thả lỏng bản thân, làm việc luôn luôn cân nhắc.

Tỷ như Lý Thừa Càn, chỉ đi ra ngoài thành săn bắn mà thôi cũng ăn mặc trang phục nhẹ nháng, tránh để người khác chú ý. Dù sao cũng là thái tử một nước, chưa đến thời điểm đăng cơ, y lại là bia ngắm lớn nhất của khắp thiên hạ, nếu không cẩn thận sẽ có người bắt y làm bia ngắm.

Đương nhiên, nếu ngươi tự nguyện làm một hôn quân, một thái tử thích vui chơi ghét học hành, sống phóng túng cũng không phải là không thể. Hoàng Đế cũng không sao, tuy cũng có thể bị miễn chức, nhưng cực kỳ hiếm, mà thái tử làm như thế, vậy thì có tám phần mười khả năng bị kéo xuống ngựa.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, sáng ép Hoàng Thái Tử điện hạ rửa mặt sẵn sàng, bắt đầu tập võ. Y trời sinh chân có tật, nhưng cũng không ảnh hưởng tới huấn luyện bình thường, Thái Tử tập võ, vốn cũng không trông cậy vào y có thể đấu tranh anh dũng, chủ yếu là cường thân kiện thể mà thôi.

Sau đó dùng qua đồ ăn sáng, rồi tới thư phòng. Một trong các vị tam sư tam thiếu đang ngồi chờ từ sớm ở đó, cầm lấy một chồng công khóa đã sớm chuẩn bị để chờ “nhồi cho vịt ăn” rồi.

Cao Dương tiểu công chúa thức dậy rất sớm, tuổi của tiểu cô nương lúc này đang là tuổi thích ngủ, nhưng trước đó nàng đã dặn dò người dưới đánh thức nàng sớm. Tuy nhiên còn chưa tính tới thời gian rửa mặt trang điểm.

Đến khi Cao Dương điện hạ trang phục gọn gàng, người gặp người thích thì Lý Thừa Càn điện hạ đã ở trong thư phòng học thuộc lòng sách đến chóng mặt.

Cao Dương tới phủ Thái Tử, cũng không dám tới quấy rầy Hoàng Thải tử học bài, trực tiếp đi vào trong hoa viên, gọi người lấy cần câu tới, câu cá giết thời gian.

Ao trong phủ Lý Thừa Càn có nuôi một ít cá kiểng quý hiếm, bị Cao Dương điện hạ phá tan, giờ học buổi sáng cuối cùng cũng kết thúc. Lý Thừa Càn được nghỉ ngơi một chút, sau đó lại tiếp tục “đánh lâu dài” vào buổi chiều, khi nghe nói Cao Dương tới đây, mới nhớ ra còn một việc chưa làm.

Lý Thừa Càn liền viết một mệnh lệnh, đóng dấu ấn tín của Thái Tử, rồi đi tìm Cao Dương.

Cao Dương lúc này đã “vui đến mức quên cả trời đất”, quên cả mục đích tới phủ Thái Tử, tay áo vắn lên, ống quần cũng vắn lên, hài và bít tất cũng cởi hết ra, để lộ một đôi chân trần trụi đáng yêu, đang ở hành lang đuổi theo cá lớn mà nàng câu.

Đuôi cá vẫy một cái ở dưới rồi nhảy lên, Cao Dương sợ nó nhảy lên chỗ nước đọng, nhào tới ấn chặt, thân cá bật thân, đột nhiên tránh khoải bàn tay nhỏ, “vỗ vào mặt nàng một cái, vài miếng vảy cá bay lên mặt, phá hết công sức trời vừa sáng đã trang điểm ăn diện như một bức họa của nàng.

- Cao Dương.

Lý Thừa Càn nhìn thấy cá yêu bị muội tử câu lên nghịch đến sắp chết mà đau lòng.

- A! Thái Tử ca ca!

Nhìn thấy Lý Thừa Càn, cuối cùng Cao Dương cũng nhớ đến mục đích chuyến này tới đây, liền bước lên phía trước tương kiến.

Lý Thừa Càn liếc mắt nhìn con cá, đưa thủ dụ viết tay đưa cho nàng nói:

- Muội đi đi, giải quyết mọi chuyện cho tốt, để huyện Trường An giao nhận với Đông Cung.

- Được!

Cao Dương công chúa tính tình vẫn còn trẻ con, vừa rồi dã quên hết tất cả, Lý Ngư cái gì cũng đều quên hết, lúc này nhớ tới hận không thể chắp cánh bay đi, để nguyên đôi bàn chân trần, một tay cầm thủ dụ của Thái Tử ca ca, một tay nhấc theo váy tao chạy ra ngoài cung.

Tiểu nha hoàn thị tỳ của Cao Dương vội vàng cầm giầy và bít tất của công chúa điện hạ, nhanh như chớp đuổi theo.

Giỏ trúc thắt ở dưới cây liễu bên cạnh ao, Lý Thừa Càn vội ngồi xổm xuống, lấy cá ra ngoài.

- Ôi! Điền Điền của ta! Dực Phi của ta, Điệp Y của ta…

Lý Thừa Càn sao có thể không đau lòng, đem nhưng sủng vật sắp hấp hối của hắn vứt lên chỗ nước động, vừa vứt vừa đọc tên từng con.

- Nghê Hồng của ta, Ám Tiễn của ta…. Hàm Ngư? Hàm Ngư của ta chết rồi.

Lý Thừa Càn nâng con cá lấm tấm màu trắng bạc đã chết lên, tiếc đứt ruột, y để Hàm Ngư ở dưới đất, đưa tay dò vào bên trong, bỗng nhiên hét thảm lên, nhanh chóng rút tay về, một con rùa cắn vào ngón tay của y, bị y nhấc lên.

- Cao Dương, tiểu nha đầu chết tiệt kia…

Lý Thừa Càn bi phẫn gầm gừ vang khắp SSông cung.

Thái Tử thiếu phó đang bưng điểm tâm nhỏ ở trong thư phòng đọc sách, lúc ẩn lúc hiện nghe được tiếng rít gào của Thái Tử, không khỏi lắc đầu:

- Nên tăng thêm chương trình học giáo dục lễ nghi cho Thái Tử.

- Vâng… thần hiểu, thần lập tức làm theo!

Huyện lệnh Trường An Hà Thiện Quang sau khi nhận lấy thủ dụ của Thái Tử còn thoảng ngửi thấy mùi cá.

Lúc này Cao Dương công chúa đã đi giầy và bít tất vào, cũng được thị vệ lấy đi những vẩy cá trên mặt, tuy nhiên mùi cá thì chưa tẩy đi được.

- Nhanh đi, nhanh đi, làm phiền Hà minh phủ! Bản cung chờ bọn họ ở đây!

Cao Dương công chúa rất lễ kính với mệnh quan của triều đình, không gọi thẳng huyện lệnh, mà dùng nhã nhặn để xưng hô. Hà Thiện Quang mỉm cười, trong lòng cảm thấy khoan khoái nói:

- Điện hạ chờ chút, thần đi ngay!

Vốn phóng thích nghi phạm không cần đến huyện thái gia hàng ngũ phẩm đích thân đi, thế nhưng rõ ràng người ta có quan hệ không phải nông cạn với công chúa, Hà đại lão gia đành hạ mình xuống nhà tù, sai người mở nha lao ra, thả bọn người Lý Ngư ra ngoài.

Lúc này là giờ sửu năm khắc, chính là hơn hai giờ chiều. Hà Thiện Quang đích thân tiễn bọn họ ra khỏi cửa phủ, Cao Dương vừa thấy lập tức lên đón, cười híp mắt nói:

- Bản cung nói lời giữ lời chứ?

Dù nàng nghênh tiếp đoàn người Lý Ngư, thế nhưng theo lời nói thì chỉ nói với một mình Lý Ngư mà thôi.

Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh được ra khỏi nhà lao, vô cùng vui sướng, quả thực có cảm giác như muốn bay lên, đã từng ở trong lao mấy tháng cũng đã được thả ra một lần nên Lý Ngư không có loại cảm thụ này, bình tĩnh vô cùng, lập tức vái chào Cao Dương nói:

- Đa tạ điện hạ viện thủ.

Cao Dương thuận tay kéo Lý Ngư, kéo hắn qua một bên, thần bí nói:

- Sang năm là ta mười hai tuổi. Thất tỷ của ta mười hai tuổi xuất giá, vạn nhất đến lúc đó phụ hoàng chỉ hôn cho ta, ngươi có thể xem giúp ta, nếu không thích hợp, nhất định phải tìm biện pháp hóa giải đấy.

Lý Ngư mỉm cười, sang năm? Sang năm “lão phu” sớm đã cao chạy xa bay rồi, tuy nhiên những gì ta biết cũng đã nói cho cô biết, coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ, nhưng phải phá giải như thế nào, sao ta biết được?

Dù sao Hoàng Đế sẽ gả cô cho Phòng gia, thế giao vọng tộc nhà cao cửa rộng, cũng là bởi vì đặc biệt sủng ái cô, cô chỉ cần khóc lóc chút ít, ông ta cũng sẽ không ép cô, cái đó còn cần ta tìm cách phá giải sao.

Hắn miệng đầy hứa hẹn nói:

- Điện hạ, yên tâm, tại hạ sống ở trong thành Trường An…

Lý Ngư nói địa chỉ chỗ ở của mình cho Cao Dương biết, chắp tay nói:

- Xin điện hạ nhớ kỹ, có chỗ nào nghi hoặc, sai người tới gọi một tiếng, tại hạ nhất đi tới.

Cao Dương công chúa vô cùng sung sướng nói:

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!

Lý Ngư nói:

- Lý mỗ cáo từ!

Đường đường là một công chúa, lúc này đích thân đón hắn cũng đã đủ rồi, quả quyết không có đạo lý đưa hắn về nhà. Cao Dương lặng lẽ ghi nhớ địa chỉ của hắn, gật dầu đáp ứng. Lý Ngư chắp tay với Cao Dương công chúa, bọn người Tô Hữu Đạo cũng chắp tay với Cao Dương công chúa, đoàn người đi về phía phố dài.

Thâm Thâm giống như chim sổ lồng, giành lấy tự do trong lòng vô cùng vui sướng, người nhẹ như nước đi về phía trước, đến giao lộ, theo thói quen quay đầu hỏi:

- Tiểu lang quân, đường xá xa xôi, có phải chúng ta nên thuê một chiếc xe lớn…

Nàng vừa nói vừa quay đầu lại, lời còn chưa dứt liền phát hiện Tĩnh Tĩnh vốn đi bên cạnh nàng đã không biết đứng bên cạnh Lý Ngư từ lúc nào, đang nói thì thầm gì với hắn, cười tươi như hoa, đáng yêu nói không nên lời, chỉ là ngọt ngào đều là vì Lý Ngư mà tỏa ra, tức thì rất bực mình.

Lý Ngư ngẩng đầu nói:

- Ừ, thuê ba chiếc xe, cô qua trái phải tìm một chút đi.

Sau đó Lý Ngư lại quay đầu lại nói chuyện với Tĩnh Tĩnh.

Thâm Thâm cắn răng, trong lòng càng khó chịu, tức giận lao đi tìm xe, trong lòng nảy sinh sác độc nói:

- Lão nương cũng không mặc cả giá, thuê vài chiếc xe quý, tiêu hết tiền của ngươi, xem ngươi còn tiền để trêu hoa ghẹo nguyệt không! Nam nhân thật không phải là thứ tốt!

Tĩnh Tĩnh làm sao biết biểu tỷ nghiến răng nghiến lợi mà đi, vẫn vẻ mặt nịnh nọt làm nũng với Lý Ngư nói:

- Tiểu lang quân, hôm qua chúng ta đi ra, cũng là vì hùm chợ Tây tới tìm a tỷ, nếu lần này trở lại, chỉ sợ hắn ta lại tới quấy rầy, tiểu lang quân tâm địa hiền lành, lại thu nhận giúp đỡ a tỷ mấy ngày có tiện không?

Lý Ngư nói:

- Ừ… Thâm Thâm cô nương đã rời khỏi Trử phủ một ngày một đêm, cũng không tiện đưa trở về. Huống hồ vốn là trên danh nghĩa chăm sóc cho Tô tiên sinh, Tô tiên sinh cũng phải chuyển ra Trử phủ, cũng không giữ nàng ta lại, vậy thì… vậy cho nàng ta nhà ra ở mấy ngày, có thể làm bạn với Cát Tường.

Tĩnh Tĩnh mừng rỡ nói:

- Tiểu lang quân công đức vô lượng, tất có phúc báo! Nhưng người ta cùng với a tỷ từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, tỷ muội tình thâm, không đành lòng chia lìa. Lại nói, hùm chợ Tây nếu không tìm được a tỷ, khó tránh khỏi có để tới bắt người ta, dù sao người ta cũng không đánh lại…

Tĩnh Tĩnh nói, lặng lẽ đề mông hóp bụng, hất bộ ngực cao cao lên.

Lúc này cải trắng ngon cũng đi săn mồi rồi, thế đạo thay đổi rồi…

Bình Luận (0)
Comment