Chương 238: Ngày mai phấn hoa vàng
Thâm Thâm mướn xe vẫn rất nhanh chóng, chỉ chốc lát đã dẫn ba chiếc xe đến, khoe khoang thành tích với Lý Ngư:
- Gần đây tổng cộng có hai chiếc xe, đều bị ta thuê hết luôn.
Lý Ngư kinh ngạc:
- Hai chiếc? Vậy chiếc này…
Thâm Thâm đắc ý nói:
- Một chiếc kia, vốn đã có người mướn rồi, ta khuyên hắn không được, bèn cho hắn một khoản, hắn lập tức đi thuê lừa để đi.
Lý Ngư bật cười:
- Cô còn tính toán được như thế à?
Tĩnh Tĩnh cười nói:
- Tỷ tỷ biết tính toán chứ, chỉ cần mình không ngốc, thì chính là người khác ngốc.
Tô Hữu Đạo cười tiến lên, chắp tay nói:
- Tiểu lang quân, Tô mỗ sẽ không cùng các ngươi đi nam thành nữa. Ta về Trử phủ trước, thu dọn hành lý về nhà của mình. Trử tướng quân đang giữ đạo hiếu, trong một khoảng thời gian hẳn không có mấy việc để làm nữa.
Lý Ngư nói:
- Làm liên lụy Tô tiên sinh ngồi tù một ngày, Lý mỗ thật sự ái ngại quá.
Tô Hữu Đạo vội khoát tay nói:
- Nào có nào có, nếu như Tô mỗ có tham ăn, muốn các ngươi chạy đến phường Tu Chân xa như vậy, chúng ta sẽ không đụng phải chuyện kia, huề nhau huề nhau, hai bên huề nhau, ha ha...
Hai người nói qua nói lại một hồi, Lý Ngư gọi một chiếc xe đến, nói:
- Tiên sinh ngồi xe này về đi.
Tô Hữu Đạo từ chối:
- Không cần, ta chỉ đi một mình, thuê con lừa đi là được.
Lý Ngư nói:
- Tiên sinh đi Trử phủ, còn có hành lý phải lấy, đừng khách sao, mau lên xe đi.
Hắn kéo Tô Hữu Đạo lên xe, căn dặn phu xe đưa Tô Hữu Đạo đến phủ Trử tướng quân, rồi trả tiền thuê xe luôn.
Tô Hữu Đạo vốn muốn sau đó sẽ đi gặp thái tử, thịnh tình hôm nay không thể từ chối, y luốn có tính cẩn thận, không muốn để lộ sơ hở, bèn lên xe đi phủ Trử tướng quân ở Chợ tây, trước tiên lấy hành lý đã.
Tô Hữu Đạo vừa đi, bên này cũng chỉ còn lại có hai chiếc xe, Hoa Lâm, Lưu Vân Đào, Khang ban chủ cùng lên ngồi đã chật ních, Lý Ngư vén bào:
- Ba vị, dịch vào dịch vào nhường một chỗ nào.
Lưu Vân Đào dịch cái mông to mà vẫn không chừa ra được kẽ hở nào, Khang Ban chủ ngồi giữa bị chen lấn sang Hoa Lâm một chút, vội nói:
- Từ từ, từ từ, lưng già của ta…
Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh đứng ở một chiếc xe khác ngoắc tay:
- Tiểu lang quân, sang bên này.
Khang ban chủ phất tay nói:
- Ngươi đi sang kia đi, đi đi.
Hoa Lâm ngồi vẹo người, đau khổ nói:
- Không còn chỗ để ngồi đâu.
Lý Ngư thấy vậy cũng không để ý gì nữa lập tức đến chỗ chiếc xe kia, Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh một trái một phải kéo hắn lên xe, khiến cho hắn ngồi bất động như lão thái gia.
Lý Ngư vừa lên xe, lại ngồi ở bên trái ngoài cùng, cũng vẹo cả người như Hoa Lâm, cố gắng dành ra chỗ rộng cho hai cô gái, không ngờ hai cô gái lên xe, lại kéo hắn đứng lên, Thâm Thâm nói:
- Tiểu lang quân, ngươi ngồi giữa.
Tĩnh Tĩnh nói:
- Ta và tỷ tỷ ngồi hai bên là được.
Lý Ngư vội nói:
- Ôi, hai cô ngồi với nhau, ta ngồi bên cạnh là được rồi.
Thâm Thâm thầm nghĩ:
- Ngươi ngồi bên cạnh ta, Tĩnh Tĩnh chắc chắn sẽ chẳng quản da mặt mỏng sẽ len ngồi cạnh ngươi ngay, ta lại không muốn cô ta đoạt chuyện tốt, uổng cả tâm cơ của ta, mới tìm ba chiếc xe chật bé tới.
Tĩnh Tĩnh nói:
- Tiền là tiểu lang quân trả, ngài không ngồi giữa, vậy ai ngồi giữa.
Vì vậy, Lý Ngư đã bị kéo vào chính giữa, hai vị cô nương ngồi bên trái phải hắn.
Chiếc xe này khá chật, thân thể hai cô gái tuy nhỏ bé, nhưng cũng không thể nào thoải mái được. Mà xe phía trước, ba vị nhân huynh chen chúc với nhau đến chật ních, xe thỉnh thoảng xóc nảy lên thì ba người ngồi đó đều không chút sứt mẻ.
Nhưng Lý Ngư bên này thì không dễ chịu như thế, ba người ngồi, mông thiếu nữ căng tròn cùng hai cặp đùi mềm mại ép chặt hắn, nửa người trên thì còn đỡ chút, nhưng mỗi khi xe xóc nảy, thân thể ba người nảy lên, đều ma sát vào nhau.
Như gần như xa như vậy, xúc cảm mềm mại lay động như vậy, tựa như có người cầm lông ngỗng cà đi cà lại trái tim Lý Ngư, làm cho lòng hắn lay động, không kìm lòng nổi nghĩ: Nhị hổ tướng Tác Tác và Cát Tường tranh đấu, hết sức gay gắt, nếu như thị thiếp của hai người trung hòa hơn, nước đục dễ bắt cá không nhỉ?
Chẳng qua, ý niệm này chỉ là ở trong lòng hắn, muốn hắn thực thi thật sự không có dũng khí.
Họ từ trong đó đi ra đã là buổi chiều, đến khi bọn hắn đến con đường Chu Tước, chạy tới phường Đạo Đức thì đã là hoàng hôn rồi.
Vừa vào phường, rất nhiều bách tính sau khi cơm nước xong đang trò chuyện dưới tán cây trước cửa, còn có một số bách tính ra ra vào vào muốn trước cửa quan phường liền nhìn thấy bọn hắn.
Lý Ngư và Hoa Lâm, Lưu Vân Đào chỉ vài người biết, còn Khang ban chủ ở trong phường rất người nhận ra, ngay cả đôi tỷ muội xin h đẹp Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh rất nhiều người biết, nhưng ánh mắt họ đều rất kỳ lạ.
Rất nhanh, không chỉ Khang ban chủ, ngay cả Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh tính tình qua loa cũng phát giác không ổn. Gặp họ, các phường dân xưa nay không mấy khi gặp thì nay nhiệt tình chào hỏi, có vài người còn đang cười lập tức thu nụ cười lại, thái độ với mấy người Khang ban chủ cực kỳ nghiêm trọng.
Khang ban chủ chào hỏi một số người quen, những người này bày ra bộ dạng cười gượng gạo chào hỏi, không được tự nhiên. Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh thỉnh thoảng rời khỏi Câu Lan viện, mỗi lần ra đến phường thì luôn có mấy đứa trẻ con trêu chọc hai nàng, bị hai nàng mắng vài câu.
Nhưng hôm nay, mấy đứa nhìn thấy hai vị cô nương thì ánh mắt đầy băn khoăn, né tránh, tựa như sợ bị hai nàng nhìn thấy. Khang ban chủ không khỏi cảm thấy sợ hãi, trong đầu hoang mang rối loạn vội vã giục:
- Mau, mau nữa.
Chỉ chốc lát sau, xe quẹo qua mấy ngõ phường, lập tức nhìn thấy tòa Câu Lan Viện. Nhưng Khang ban chủ vừa nhìn lên đã không còn thấy mảnh kiến trúc quen thuộc đâu nữa, toàn bộ ốc xa chỉ tràn ngập vết tích khói đen, ở giữa là mảnh đất trống, chỉ có mấy cây bị đốt chơ trọi ở đó.
- Dừng xe.
Khang ban chủ gào to, xe vừa dừng, ông liền đứng lên nhảy xuống xe, hoảng sợ nhìn gia viên cả đời kinh doanh khổ cực.
Không còn gì cả!
Khang ban chủ thấy trước mắt tối sầm, suýt nữa thì ngất xủy, may có Lưu Vân Đào và Hoa Lâm đỡ lấy.
Khang ban chủ lấy lại bình tĩnh, đẩy hai người ra, hoảng sợ kêu to:
- Viên, viên của ta.
Ông vén áo bào, lảo đảo chạy lên trước. Lưu Vân Đào ngẩn ra, đột nhiên cũng phản ứng kịp:
- Nương tử, con gái ơi!
Ông ta đuổi theo Khang ban chủ, chạy như điên.
Lý Ngư đổi sắc mặt, chậm rãi đứng lên, Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh một trái một phải cũng đứng lên, nhìn mảnh tro tàn dưới ánh trời chiều, sắc mặt trắng bệch.
Lưu Vân Đào chạy đến chỗ Câu Lan Viện, chỉ thấy vị trí đình đai lều trướng từng tòa từng tòa đã là một mảnh tro tàn, rất nhiều nghệ nhân Câu Lan Viện hoặc đứng hoặc ngồi, vây quanh đống tro tàn đó, thần sắc dại ra, mặt đau buồn, tựa như linh hồn bé nhỏ đã mất đi, ngay cả Lưu Vân Đào đã chạy tới, cũng không có người nào quay đầu lại nhìn.
- Nương tử! Con gái ơi!
Lưu Vân Đào thảm thiết gọi, chạy quanh mảnh tro tàn kia mấy lần, chợt quay lại, lay lay vai một nghệ nhânL
- Nương tử ta đâu? Con gái ta đâu? Ngươi nói đi, nói mau.
Người nọ bị Lưu Vân Đào lay mạnh, nhưng vẫn như một cái xác không hồn, hai mắt dại ra, không nói được một lời.
Lúc này, Khang ban chủ cũng đến rồi, thấy tình cảnh này thì gào lên bi thiết, lảo đảo ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh tại chỗ. Chứng kiến cảnh như thế, ông ta sao không rõ chuyện gì đã xảy ra, hy vọng cả đời ký thác đã không còn, ông ta căn bản không chịu nổi đả kích nặng nề như thế.
Lý Ngư cùng Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh và Hoa Lâm cũng đến, thấy cảnh đó, hắn và Hoa Lâm khựng lại, vẻ đầy kinh ngạc: Hôm qua lúc đi, nơi này vẫn ổn, sao lúc này lại…
Thâm Thâm một tay che miệng, nước mắt tràn mi, Tĩnh Tĩnh ôm lấy Thâm Thâm khóc lên:
- Tỷ…
Hai tỷ muội ôm nhau, cũng nữa không khống chế được khóc lên.