Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 241 - Chương 209: Tin Tức Bất Ngờ

Chương 209: Tin tức bất ngờ
Chương 209: Tin tức bất ngờ

Chương 241: Vạn cổ thiên thu kim tịch

- Rầm!

Ngay khi Lý Ngư thúc ngựa chạy vào phường môn thì hai cánh cửa nặng nề của phường môn cũng khép lại, chặt đứt vạt ánh trời chiều cuối cùng.

Mặt trời chiều đã lặn, trăng chưa lên, vẫn là hoàng hôn.

Lý Ngư xuống ngựa, dắt ngựa, chậm rãi đi về phía trước.

Phường môn dù đã đóng rồi, chỉ là cấm bách tính đi lại trên đường phố, còn hoạt động trong phường thì không cấm.

Có người bưng bát cơm, đang ngồi trước cửa nhà mình.

Có mấy đứa trẻ gọi nhau chơi trốn tìm.

Có đại cô nương tiểu tức phụ ngồi sát nhau thì thầm gì đó, thỉnh thoảng lại bật cười rất vui vẻ.

Cũng có một nhóm nam nhân lưng trần ngồi thành một vòng, chơi xúc xắc, sắc trời đã tối không nhìn thấy rõ, nhưng họ vẫn vểnh mông đứng vây xem.

Lý Ngư đi chậm rãi, nhìn chậm rãi, mỗi một cảnh lạ lẫm hoặc thân thiết đều ghi nhớ ở trong đầu.

Ngày mai, hắn đi chợ tây.

Dù hắn có Trụ luân, nhưng nhiều khi, pháp bảo cũng không phải vạn năng. Nói thí dụ như, ngày mai đi chợ tây, có lẽ còn chưa thấy mặt Nhiêu Cảnh hắn đã bị người ta giết chết, căn bản không cho hắn có cơ hội vận dụng Trụ luân.

Nếu hắn có thể thành công giết chết Nhiêu Cảnh, cũng tất phải chạy trốn, thời gian chống đỡ không đủ mới phát động Trụ luận, để quay ngược lại thời gian. Nếu không, hắn quay lại ngày đầu tiên, Nhiêu Cảnh sẽ từ chết mà sống lại, những nỗ lực của hắn sẽ có ý nghĩa gì.

Còn nữa, nếu hắn có thể thành công giết chết Nhiêu Cảnh, tiếp tục thành công chạy ra khỏi chợ tây, nhưng có thể còn sống được hay không? Cũng có thể nói, hắn có thể bị bắt gặp, quan phủ sẽ bắt hắn, người của Thường Kiếm Nam chợ tây cũng sẽ bắt hắn, hai nhà hắc bạch đồng loạt ra tay, hắn phải từ trong từng cảnh bị bắt mà quay ngược thời gian nhiều lần, may ra mới có thể chạy thoát.

Hắn không biết.

Có lẽ, lần này thật sự sẽ chết, nhưng…hắn vẫn không chùn bước.

Từ lúc ra khỏi nhà lao, mỗi người từng hứa với hoàng đế, mùng chín tháng chín năm sau nhất định sẽ quay về Trường An để thụ án, chỉ có Lý Ngư không cho là vậy, bởi vì hắn là người của hai thế giới, hắn không ngờ vừa đến thời đại này đã gánh phải tội giết người, hơn nữa người bị hắn giết vốn đáng chết, hắn không đáng nên đền mạng.

Hắn cũng không phải sợ chết, chỉ là cảm giác mình không nên chết.

Mà chuyện ngày mai, hắn tất phải đi, bởi vì đạo nghĩa, cho nên không quản sinh tử.

Nhưng, hắn lại có quá nhiều việc luyến tiếc, luyến tiếc rời xa mẫu thân và Cát Tường, còn có Long Tác Tác ở Lũng Hữu xa xôi. Hắn đã nhận lời với nàng ta, hắn sẽ quay về. Ngày hôm nay, là ngày phải quay về rồi, nàng ta tính tính nóng nảy, nhất định đang tức giận hắn đây.

Lý Ngư dừng bước, nhìn lên bầu trời, đau khổ thở dài:

- Nếu…. ta phụ nàng, xin chớ trách ta. Nhân sinh trên đời, tám chín mươi phần trăm là không được như ý, có đôi khi, ta cũng không thể làm gì được.

Từng cái chén sứ được lấy ra khỏi chậu, sạch sẽ bóng loáng.

Nước giếng trong chậu trong vắt sóng sánh, nhưng bạc vụn đổ xuống.

Một, hai, ba…

Hồng, vàng…

Từng cánh hoa sạch sẽ đẹp đẽ được vẩy vào trong chậu nước trong vắt, trong nước còn phản chiếu một gương mặt mỹ lệ.

Đây là tập tục đêm thất tịch, ngắt cánh hoa các màu, vẩy vào trong chậu nước, đặt vào trong nội viện. Hôm sau dùng chậu nước này rửa mặt, nghe nói làn da càng thêm trắng nõn.

Chậu nước đã đặt xong rồi, Cát Tường giống như con hồ điệp xuyên hoa chạy vào phòng lấy một cây kim, một sợi chỉ ra. Cây kim không phải là loại bình thường, kim bình thường dùng để may quần áo chỉ có một lỗ, mà cây kim đặc chết này có chín lỗ, tên là Cửu Khổng Châm, chuyên dùng để “Xin khéo tay”.

Cửu Khổng Châm này phải xỏ kim dẫn tuyến dưới ánh trăng, xuyên được càng nhiều lỗ, thì xin may càng nhiều. Dưới bóng tối, thị lực và sự linh hoạt ở ngón tay càng phải ổn định, Cát Tường làm rất kém, nên muốn luyện thuần thục trước, buổi tối có thể xỏ được nhiều lỗ.

Đêm thất tịch là ngày lễ của các cô gái, các cô gái vào ngày “Xin khéo tay” này nghe nói một khi được Chức Nữ chúc phúc, có thể trở nên khéo tay. Dĩ nhiên Cát Tường cũng muốn như thế, đương nhiên càng muốn mình có thể giỏi nữ công, giỏi bếp núc.

- Xin khéo tay, xin dung mạo, xin tâm thông, xin nhan dung, xin được nhiều ân ái với lang quân ta, cùng sống với ta đến ngàn vạn năm.

Cát Tường khe khẽ ca bài xin khéo tay, xe chỉ luồn kim.

- Cát Tường, ta về rồi.

Ở cửa sân có tiếng Lý Ngư vọng vào.

Cát Tường giật mình, vội vàng dọn cất đống đồ may vá, vén váy lên chạy vào trong để cất, rồi vui mừng chạy ra ngoài.

Lý Ngư từ cửa sân đi vào.

Hắn đã gửi ngựa ở nhà Phường chính, trong nhà hắn không có chỗ giữ ngựa, hắn cũng không muốn để Cát Tường nhìn thấy hắn dẫn ngựa trở về, sẽ lại hỏi quá nhiều. Trên đường hắn đã suy nghĩ kỹ, hắn quyết định giấu diếm mọi chuyện với nàng, nếu đã quyết đi làm, cần gì phải khiến cô ấy thêm lo lắng sợ hãi.

- Lang quân đã về rồi.

Cát Tường vui sướng ra ngoài đón Lý Ngư:

- Tối qua lang quân không về làm người ta lo lắng gần chết. Nhưng muội nghĩ hôm nay đêm thất tịch, lang quân nhất định sẽ trở về, quả nhiên...

Cát Tường cười tươi như hoa, trong lòng hắn khẽ giật mình, lúc này mới nhớ hôm nay là ngày gì. Hắn đương nhiên không biểu lộ ra ngoài, chỉ mỉm cười nói:

- Ừ, ở Trường An nhiều bằng hữu, khó tránh khỏi có nhiều việc vặt vãnh hơn.

Cát Tường giả mặt quỷ nói:

- Người ta không trách huynh. Cơm đã nấu xong, huynh mau rửa tay, vào trong sảnh ngồi, muội đi chuẩn bị.

Cát Tường uốn eo thon, xoay người đi vào trong bếp, không ngờ một cái tay phía sau vỗ mạnh một cái, làm nàng giật mình, lấy tay che mông, mặt đỏ bừng quay lại lườm hắn. Lý Ngư mỉm cười nhìn nhìn bàn tay:

- Xúc cảm rất tốt.

- Huynh xấu xa.

Cát Tường xấu hổ, dù tâm hồn thiếu nữ cũng đã sớm mong trở thành người phụ nữ của hắn, nhưng dù sao cũng chưa là vợ chồng, bị hắn suồng sã thân mật như thế, nàng vẫn rất ngượng ngùng.

Cát Tường mặt đỏ hồng chạy vào trong bếp, Lý Ngư nhìn theo bóng lưng uyển chuyển của nàng, sự bề ngoài giả vờ thoải mái vui vẻ đã lập tức biến mất. Hắn lúc này mới hít một hơi dài, đi vào trong sảnh:

- Mẹ, con đã về rồi. Mẹ ơi?

Trong sảnh không có ai trả lời, hắn vô thức đi đến hậu viện. Đây là chỗ làm việc của Dương Tư Tề, lộn xộn giống như một phường chế tác đồ, bình thường hắn không tới chỗ này.

Đại khái là bởi vì ngày mai phải cùng Khang Ban chủ, Hoa Lâm, Lưu Vân Đào đi làm một chuyện kinh thiên, Lý Ngư dù thể hiện bình tĩnh nhưng thực ra khó tránh khỏi có chút thất thố, mẫu thân và Cát Tường, hắn muốn tranh thủ ở cùng họ càng nhiều càng tốt.

Một đài làm việc bằng gỗ rộng rãi ở hậu viện, bên trên chất chồng đủ loại đồ vật đủ kiểu dáng không biết gọi là gì, đại khái đều là những linh kiện cơ quan cổ quái.

Dương Tư Tề tóc tai rối tung chôn trong đống hỗn loạn kia, cầm một cây bút than, đang miệt mài phác họa gì đó, hết sức chuyên tâm.

Phan thị mở ra một chiếc áo hoàng cổ tròn, nói với Dương Tư Tề:

- Thử xem, xem nó dài hay ngắn hay rộng?

Dương Tư Tề cũng không ngẩng đầu lên, nói:

- Không phải đã đo rồi sao, không vấn đề đâu, rất vừa, rất vừa, cất đi đi.

Phan thị giận giữ:

- Đo rồi cũng phải mặc thử mới biết được chứ, tôi may quần áo cũng không ngại phiền, để ông thử y phục thì ông lại ngại phiền, mau đứng lên cho tôi.

- Hài!

Dương Tư Tề mặt ảo não ném bút, đứng thẳng lên.

Phan thị cầm áo choàng, bảo ông ta đứng thẳng, xem xét một lúc nói:

- Cũng rất được, lưng áo hơi kích một chút, ông xoay qua chỗ khác, để tôi nhìn đằng sau.

Dương Tư Tề sốt ruột nói:

- Ầy ầy, rất vừa rất vừa rồi, không cần thử nữa.

Nói xong muốn cởi áo đi.

Phan thị giận giữ nói:

- Không được cởi, tôi còn chưa xem xong, đứng yên đấy.

Dương Tư Tề lề mề xoay người, cầm bản vẽ trên bàn lên, cẩn thận nghiên cứu.

Phan thị miệng làu bàu, cổ áo như nào, kích thước lưng áo như thế nào, tay áo như thế nào, nói nửa ngày, mới vỗ tay ba cái:

- Được rồi, tôi ghi nhớ xong rồi, cởi ra đi.

Dương Tư Tề như được đại xá, mặc luôn chiếc áo choàng còn chưa xong ngồi xuống bàn, vội vàng lấy bút ra tiếp tục phác hoạ.

- Ông…đúng là ngốc mà, không thể hiểu nổi tại sao ông có thể sống đến giờ được.

Phan thị vừa bực mình vừa buồn cười, bất đắc dĩ lắc đầu, nói:

- Nào, nâng tay.

Dương Tư Tề cũng không ngẩng đầu lên, ánh mắt cũng không chuyển mà nhìn chăm chú bản vẽ, tay trái nhấc lên, để mặc Phan thị cởi tay áo chi mình. Phan thị nói tiếp:

- Tay phải!

Dương Tư Tề đưa bản vẽ sang tay trái, giơ tay phải lên.

- Nâng người lên chút.

Dương Tư Tề nâng người lên, để mặc Phan thị cởi áo choàng cho mình, sau đó, lập tức ngồi xuống, kích động cầm bút lên.

Phan thị một mặt xếp áo choàng lại, một mặt lắc đầu, đi đến phòng bên.

- Hài, Dương tiên sinh là người ngốc, nghiên cứu cơ quan học đén thần hồn điên đảo, chẳng khác gì con nít, thực ra ông ta là một người rất tốt.

Chẳng biết lúc nào, Cát Tường lặng lẽ theo đến, cùng Lý Ngư đã nhìn thấy cảnh trong nội viện, bèn chột dạ giải thích với hắn, sợ hắn hiểu lầm gì đó.

Tuy nói phong khí thời Đường phụ nữ hoặc ly hôn hoặc chồng chết lại lần nữa tái giá cũng là điều hết sức tầm thường. Chẳng qua, là con cái, dầu gì cũng không muốn cha mẹ tìm cho họ cha dượng hoặc kế mẫu, biểu hiện mập mờ giữa Phan thị với Dương Tư Tề, Cát Tường sợ Lý Ngư không vui, nên mới giải thích.

Lý Ngư cười cười, híp mắt nhìn nhìn Dương Tư Tề đang phác họa dưới ánh đèn, nói:

- Loại người như Dương tiên sinh rất đơn thuần, mẹ ta mới hơn ba mươi tuổi, nếu bà và Dương tiên sinh ở bên nhau, ta cũng rất vui.

Cát Tường kinh ngạc mở to mắt, làm con, có thể thông tình đạt lý như thế, thật sự làm nàng rất kinh ngạc. Phải biết rằng nàng khi còn bé lúc nghe nói phụ thân muốn tái giá, dù biết phụ thân đang lúc tráng niên, không thể sống một mình cả đời được, nhưng trong lòng vẫn không hề muốn.

Khi đó nàng cũng không biết kế mẫu là người như thế nào, nàng không muốn, cũng không phải bởi vì không muốn có một kế mẫu, chỉ là không muốn có một người thay thế vị trí mẫu thân trong lòng nàng và phụ thân. Nhưng sự rộng lượng của Lý Ngư, thật sự vượt quá dự liệu của nàng.

Lý Ngư liếc nhìn nàng, thấy nàng ngây ngốc há hốc mồm, dáng vẻ hết sức đáng yêu, thì đưa tay ra vuốt mũi nàng một cái:

- Ừm, muội còn chưa gả đi, còn có lựa chọn tự do, nếu thấy ai tốt hơn ta, ta đồng ý cho muội bỏ ta bất cứ lúc nào.

- Huynh đó, nói hươu nói vượn. Mau ăn cơm đi, muội đi gọi đại nương.

Cát Tường lườm hắn, nhưng không biết rằng Lý Ngư thật thật giả giả, thực ra chính là bàn giao hậu sự cho nàng.

Bình Luận (0)
Comment