Chương 242: Đương thời thất tịch tiếu Khiên Ngưu
- Dĩ nhiên cấm đi lại ban đêm rồi, tối nay tiên sinh ở lại trong cung đấy.
Lý Thừa Càn chân thành nói, Tô Hữu Đạo gật gật đầu.
Tô Hữu Đạo, là người Vũ Công Ung Châu.
Cháu gái của ông ta mà Thái tử Lý Thừa Càn sắp sửa lấy chính là trưởng nữ của Thư ký thừa triều Đường Tô Đản. Nói cách khác, Tô Hữu Đạo là đường huynh đệ của nhạc phụ Tô Đản của thái tử.
Tô gia cũng là nhân gia quan hoạn thế đại, ống cố của Tô Đản là Thượng thư Tây Ngụy Độ, tổ phụ Tô Uy xưng thần với triều Tùy, Thượng Thư Tả Phó xạ, tằng phong Bi Quốc Công. Phụ thân Tô Quỳ, là Thông Nghị Đại Phu triều Tùy, làm quan đến Hồng Lư Khanh, đến thế hệ ông ta là Thư ký Thừa Đại Đường.
Chẳng qua, chức quan thời đó là văn thần, vốn chính là bị thế gia vọng độc cao môn khống chế, gần như không có cái nào là bách tính bình thường nhảy long môn. Đại thần trong triều tùy tiện gẩy đẩy ra một, thăng lên nhiều hơn, đều có trong lịch sử, ngoại trừ tông thất ngũ tính, nhưng môn đình quan hoạn khác cũng không có gì hay khoác lác.
Nhất là Tô Hữu Đạo, tại Tô gia cũng không phải là đích tôn trưởng tông, qua mấy đời cũng đã xuống dốc. Ông có tài học, là nhân tài kiệt xuất nhất của Tô gia mấy đời gần đây, nhưng muốn xuất sĩ cũng không dễ.
Thi khoa cử? Thời đại này khoa cử vẫn chỉ là hình thức ban đầu, con cháu nhà bình thường dù cao trung, cũng chỉ có thể đảm nhiệm một vài chức quan nhàn tản, tán chức hoặc thấp hơn, không thể lên cao hơn nữa.
Trên thực tế triều Đại Đường gần ba trăm năm, môn phiệt sĩ tộc đều vẫn có ảnh hưởng khá lớn, giang sơn Đại Đường gần ba trăm năm, hơn bốn trăm Tể tướng, trong đó thông qua khoa cử thăng lên chỉ chiếm một nửa, mà trong một nửa đó thế gia vọng tộc cao môn vẫn chiếm cứ 07%, số còn lại cũng phải phụ thuộc vào thế gia vọng tộc cao môn, hoặc thông qua nhân duyên, hoặc thành lập liên minh, hoặc đầu nhập môn hạ.
Con cháu hàn môn thật sự có thể dựa vào khoa cửa nhập sĩ, một đường lên mây xanh đại khái vẫn nhờ vào sự giúp đỡ cuộc đánhh giết của Ngũ Đại Thập Quốc, giết sạch thế gia vọng tộc cao môn, mới khiến cho chế độ khoa cử tại triều Tống chính thức có thể áp dụng triệt để. Thời đại này Tô Gia Vũ Công ở trong thế gia vọng tộc cao môn cũng không chiếm ưu thế gì, Tô Hữu Đạo cũng không phải con cháu đích hệ của Tô gia, không giành được tài nguyên tư chất để bồi dưỡng.
Cho nên, phụ tá thái tử, mượn công theo long mà nhập sĩ là cách thông dụng nhất, ông ta mới có cơ hội đứng vào miếu Đường. Lựa chọn của Tô Hữu Đạo cũng không hề dễ dàng, nhưng so với từng bước để đi thì càng có cơ hội hơn.
Thái tử Lý Thừa Càn cùng Tô Hữu Đạo ra thư phòng, gọi người tới, đưa ông ta đến khách xá nghỉ ngơi.
Tô Hữu Đạo ánh mắt lóe lên, cách bức trướng nhưng vẫn thấy được La Bá Đạo và Hột Can Thừa Cơ gấp gáp quay lại. Tô Hữu Đạo không khỏi mỉm cười, nói:
- Lý Ngư, chính là người đã bị Cao Dương Công chúa chỉ chứng rồi bị giam vào nhà lao, thì ra hắn lại quen biết với nhị vị, không biết hoàng hôn rồi hắn lại đến đây có việc gì?
Thái tử nghe ông ta nói, cũng đưa ánh mắt ném về phía hai người La Bá Đạo.
La Bá Đạo đang muốn tìm một cơ hội nói lên việc này với Thái tử, lập tức bẩm báo:
- Là như thế này, Câu Lan Viện phường Đạo Đức thành nam bị hỏa hoạn, thiêu hủy sạch sẽ. Lý Ngư bởi vì có quan biết với ban chủ Câu Lan Viện nên đến nhờ vả hai chúng ta tìm một nghề nghiệp cho nghệ nhân ở Câu Lan Viện.
Hột Can Thừa Cơ nói:
- Chúng ta đang nghĩ, hoàng đế đang muốn tu sửa Đại Minh cung, cần rất nhiều nhân công, sẽ rất tốt nếu như bố trí họ qua đó. Không biết ý thái tử như nào?
Lý Thừa Càn nhìn Tô Hữu Đạo, Tô Hữu Đạo nghe nói là ý kiến của Lý Ngư nhưng lại lộ ra thần sắc đăm chiêu, có điều ánh mắt của ông ta lại rơi dưới “Mạc Ly”, người bên ngoài lại không nhìn ra.
Tô Hữu Đạo mỉm cười, nói:
- Rất tốt, như thế những dân chúng kia có đường mưu sinh rồi, với Thái tử mà nói, cũng là tạo nên một việc thiện.
Lý Thừa Càn thấy Tô Hữu Đạo cũng nói như vậy, liền gật đầu, nói:
- Các ngươi làm rất tốt, lát đi gặp Diêm đại tượng nói một tiếng, nói bản cung nhờ vả, mời ông ta bố trí.
La Bá Đạo không ngờ sự việc lại giải quyết thuận lợi như thế, không khỏi vui mừng nhướng mày, trong nội tâm âm thầm cảm khái: "Ầy, lúc mình ở tây bắc, nhìn tuy uy phong, nhưng phải chăm sóc nhiều người già yếu phụ nữ và trẻ em, cũng là một chuyện đau đầu. Nay chỉ cần nói một tiếng là xong. Ôi, vẫn là làm quan tốt hơn.
Bữa tối khi vị chủ nhân Dương Tư Tề theo thường lệ không xuất hiện, căn nhà này là của y, bất luận như nào đều giống như Phan đại nương, Lý Ngư, Cát Tường mới là chủ nhân nơi đây, mà Dương Tư Tề chỉ là một con bò già được người ta nuôi, chỉ loanh quanh luẩn quẩn trong hậu viện, không biết làm gì khác.
Vấn đề là không có ai ngược đãi y, mà là tính cách Dương Tư Tề chính là như vậy, lúc y nghiên cứu có thể mất ăn mất ngủ. Một ngày ba bữa, ai cho y món ăn đa dạng một chút, ví dụ như cá hầm cách thủy, y sẽ rất phiền não.
Nhưng Phan đại nương lại không muốn người này bị thiệt, cho nên rất chuyên tâm lựa chọn cá, hầm cách thủy chín còn lựa sạch cho y. Có điều lòng tốt của Phan đại nương phỏng chừng Dương cũng không để ý, bởi vì y đến cơm tối mình ăn gì cũng không biết, y bình thường là vừa và cơm, vừa xem bản vẽ.
Lại nói thí dụ như ăn dưa, ngươi cho y một quả lê, vậy y kiên quyết không ăn. Bởi vì phải cầm ở trong tay, lúc ăn có thể sẽ làm nhỏ nước, làm bẩn bản vẽ, hoặc là dính vào tay, có vị đường dính dính, sẽ phải đi để rửa tay.
Cho nên Phan đại nương hay dùng nước băng để giữ miếng dưa, gọt vỏ đi, cắt thành từng miếng rồi cắm đầu tăm vào đó đưa cho y, làm như thế thì Dương Tư Tề sẽ ăn.
Nhưng về sau Phan đại nương lại thấy một vấn đề, đó chính là bà cho y bao nhiêu thì y ăn bấy nhiêu. Y vừa ăn vừa xem bản vẽ, ăn đến cái bụng no tròn, đến bản thân y cũng cũng không phát hiện.
Làm hại sau này Phan đại nương khi chuẩn bị dưa và trái cây cho y, còn phải chú ý số lượng. Làm hại Phan đại nương thường thường nói:
- Đây là một con heo không có đầu óc.
Nhưng mà Dương tiên sinh cũng không phải là thật sự không có đầu óc, y chỉ không đem đầu óc dùng vào những cái vô bổ mà thôi. Không chỉ nói y tạo ra những thứ đồ kỳ lạ quý hiếm, mà bản vẽ mà y phác họa ra bán ra ngoài có thể đổi được bạc trắng bóng.
Nhưng Dương Tư Tề liều mạng như vậy lại không phải là vì bạc, đổi được bao nhiêu bạc, y căn bản mặc kệ. Từ lúc có Phan đại nương, y tựa như cuối cùng đã vứt bỏ những chuyện lãng phí đầu óc này ra khỏi đầu, ném toàn bộ cho Phan đại nương phụ trách, ngay cả chìa khóa ngân khố cũng đưa cho bà.
Điều này thật sự khiến cho Phan đại nương vô cùng khẩn trương, sợ khoản mục không rõ, ngày sau không biết bàn giao với người ta như nào.
Chính là đêm thất tịch một nhà ba người đoàn tụ dùng cơm, Lý Ngư đêm nay muốn trò chuyện cùng mẫu thân, trêu đùa với Cát Tường, đặc biệt hài hước hơn mọi ngày, hắn muốn lưu lại cảm giác ấm áp ngột ngào cho người thân của hắn, mà không muốn để lại những đau khổ và u buồn khi biệt ly cùng họ.
Phan thị và Cát Tường đều không cảm nhận được có chuyện, chỉ nghĩ hôm qua hắn không về, cho nên lúc về gặp người nhà thì thân thiết vui vẻ hơn.
Đến đêm, Phan thị chạy đến hậu viện, tay chống hông mắng chửi một hồi, rốt cuộc mới khiến cho Dương Tư Tề mệt mỏi ngoan ngoãn về phòng mình đi ngủ. Phan thị vừa trở lại phòng mình, Lý Ngư vẫn còn đi theo.
Ngày mai cát hung như thế nào, Lý Ngư khó đoán trước được, hắn không muốn đem quyết định của mình nói cho mẹ biết, lại nghĩ thời khắc tiền đồ chưa rõ này mà tranh thủ thời gian ở bên mẹ. Nhưng hắn vừa theo vào phòng đã bị trúng “Nhất dương chỉ" của bà.
- Con trai ngốc nghếch, lớn thế rồi mà cả ngày đi theo mẹ làm gì. Con nên gần gũi với con bé Cát Tường nhiều hơn. Ngốc quá, hôm nay là đêm thất tịch, sao con lại ngốc như thế, mau đi nhanh đi.
Lý Ngư bị mẹ đạp cho một cước ra ngoài, đành cười bất đắc dĩ, ngẩng đầu, hắn nhìn thấy một hương án trong đình viện, quả tươi và hoa được bày trên đó, Cát Tường hai tay hợp thành chữ thập, đứng trang nghiêm trước hương án lặng lẽ chúc phúc Chức Nữ.
“Thất tịch kim tiêu khán bích tiêu
Khiên Ngưu Chức Nữ độ hà kiều.
Gia gia khất xảo vọng thu nguyệt,
Xuyên tẫn hồng ti kỷ vạn điều.”
Lý Ngư đứng dưới hành lang, lẳng lặng nhìn, trăng sáng như gương, người ngọc dưới ánh trăng.
Cát Tường hai tay hợp thành chữ thập, hai mắt khép hờ, miệng nói lẩm bẩm, cũng không biết đang cầu nguyện điều gì, sau đó cầm một cây Cửu Khổng Châm đặt trên hương án, một sợi hồng tơ, xâu qua dưới ánh trăng.
- Khụ…
Lý Ngư đợi một lúc mới ho nhẹ một tiếng, chậm rãi bước xuống.
- Ối!
Cát Tường bị hắn làm cho giật mình, cây kim lập tức đâm vào ngón tay. Lý Ngư vỗ trán, bước nhanh đến, cầm ngón tay của nàng:
- Sao rồi, có đau không?
- Không, không sao.
Cát Tường vội vàng đem kim và tơ cất ra sau, nàng vừa mới khâu được ba lỗ, nàng không muốn lang quân của nàng nhìn thấy nàng rất kém.
- Đều tại ta không tốt!
Dưới ánh trăng, Lý Ngư nhìn thấy đầu ngón tay của nàng có một giọt máu đỏ thẫm thì đau lòng, vội vàng đem ngón tay của nàng mút ở trong miệng. Nước bọt có hiệu quả trừ độc, đây là phương thức vệ sinh tối giản tiện lợi nhất.
Cát Tường bởi hành động thân mật đó của hắn mà xấu hổ đỏ mặt, trong lòng thì ngọt ngào.
- Muội đang xin khéo tay à, thế nào rồi?
Lý Ngư kéo hai cái đôn tới, ấn Cát Tường ngồi xuống.
Cát Tường xấu hổ nói:
- Mới…mới vừa bắt đầu thôi, lang quân mau đi ngủ đi, muội phải tự tay xâu kim cầu nguyện mới tốt đấy.
- Ta ở với muội.
Nếu việc không thành, thì đêm nay chính là đêm gặp nhau cuối cùng của hai người, Lý Ngư sao không quý trọng.
Thực ra, việc của Câu Lan Viện hắn có thể không đi. Hắn không ra mặt, cũng không có ai trách cứ hắn, nhưng với lương tâm của mình, hắn không làm được.
Hắn thấy được ánh mắt tuyệt vọng của Khang Ban chủ lúc ký thác cả đời bị hủy, hắn thấy được vẻ đau khổ tột cùng của Lưu Vân Đào lúc thấy vợ con bị chết cháy. Thực ra, không cần nhìn thần sắc đau khổ của Lưu lão đại, chỉ cần chứng kiến thi thể bị cháy đen kia, lòng của hắn đã bị bóp nghẹt uất ức lại rồi.
Nếu không bởi vì hắn nhúng một tay làm cho hùm chợ tây mất mặt mũi, đối phương có lẽ sẽ không chọn dùng thủ đoạn cực đoan như thế. Hắn không hối hận, nhưng hắn nhất định phải ó đảm đương.
Dưới thiên ân mưa móc của hoàng đế, hắn có thể vẫn muốn bỏ trốn căn bản không có cảm giác mang ơn. Có lẽ, nhiều tù phạm đều không oán không hối nguyện quay lại khi đến kỳ hạn, chủ động trở lại Trường An, ngoại trừ tín nghĩa cùng hứa hẹn, còn có một chút ở trong lòng bọn họ chính là ân huệ mà hoàng đế đưa tặng cho họ, xa không thể chạm, cao cao tại thượng, như thần tiên đế quân, đủ để khiến họ vừa mừng vừa sợ vừa kinh hãi, cảm thấy vì thế mà chết, thì chết cũng đáng. Nhưng hắn thì không.
Nhưng khi vẻ đau khổ cùng bi thương tuyệt vọng của Khang Ban chủ, Lưu Vân Đào bộc lộ trước mặt hắn, hắn không cách nào thản nhiên không đếm xỉa đến, nếu không, lương tâm cả đời hắn sẽ bất an.
Có Lý Ngư ngồi ở bên cạnh, trong lòng Cát Tường cũng bất an, hồi hộp, lo lắng, Cửu Khổng Châm xuyên mấy lần cũng không được nhiều, càng về sau ánh sáng càng tối, nàng chỉ khâu được bảy lỗ, rốt cuộc không làm nổi nữa, chỉ muốn trách móc Lý Ngư, nói là lỗi tại hắn.
Lý Ngư ôm Cát Tường vào lòng, cười nói:
- Được rồi được rồi, vậy chúng ta sẽ tiếp tục cố gắng kiếm tiền, ngày sau trong nhà nhiều mời nhiều châm nương, dạy muội may vá quần áo là được.
Cát Tường tựa người trong lòng Lý Ngư, có hắn, trong lòng nàng cảm thấy thoải mái và an tâm. Nhìn lên bầu trời, ngân hà kéo dài, Cát Tường ngắm nhìn một lúc, nhẹ nhàng nói:
- Chắc giờ này Ngưu Lang và Chức Nữ cũng giống như muội và huynh, đang ôm nhau?
Lý Ngư vừa mới gỡ xuống một hạt bồ đào bón vào trong miệng Cát Tường nghe thế cũng ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đầy ánh sao sáng lạn.
Ánh mắt Cát Tường di chuyển, như đã thấy cầu Hỉ Thước, Ngưu Lang và Chức Nữ vui mừng gặp lại nhau, nàng nói:
- Nhưng họ lại không hạnh phúc như muội và huynh. Muội và huynh lúc nào cũng có thể gặp nhau, mà họ, một năm mới gặp nhau được một lần. Vương mẫu…cũng độc ác quá đi.
Lý Ngư nhớ đến mẹ già đá mình một cước đuổi ra khỏi phòng, không khỏi lắc đầu nói:
- Trên trời một ngày, dưới đất một năm. Đối với Chức Nữ mà nói, gặp mặt nam nhân của nàng ta thực ra là mỗi ngày. Đối với Ngưu Lang mà nói mới là một năm gặp nhau. Bởi như vậy, Chức Nữ hàng ngày đều là động phòng hoa chúc, tuyệt đối sẽ không bị nam nhân lạnh nhạt. Vương mẫu có lòng như thế, thực là một người mẹ vĩ đại.
Cát Tường mới ăn bồ đào được nửa, lập tức đấm ngực, cười không nói ra được.
Phan đại nương ngồi ở dưới đèn, sửa áo choàng cho Dương Tư Tề nghe thấy trong nội viện truyền ra tiếng cười thì bồn chồn lỗ tai:
- Con bé này, đêm thất tịch xin khéo tay, cần yên tĩnh, sao lại cười vui vẻ như vậy.
Bà đứng dậy muốn đi xem nhưng nghĩ lại, lại ngồi xuống, xin khéo tay, không phải là vì hạnh phúc vui vẻ đó ư. Đêm thất tịch, vốn là nên vui vẻ như thế.
Nhưng, đêm thất tịch này, Long đại tiểu thư Long Tác Tác lại không hề vui. Giờ phút này, cô nàng đang đứng trong đình, nhìn lên bầu trời đầy sao, bụng nhô to giống như một con cóc thành tinh, dù bụng của nàng hiện giờ còn chưa to như vậy, có điều.. có lẽ chỉ có cóc thành tinh, mới xinh đẹp như thế.
- Tên trời đánh này, nói về mà chẳng về, giờ là lúc nào rồi? Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau ở cầu Hỉ Thước, ngươi chờ đó, xem lão nương đến Trường An, lột da của ngươi ra!
Long Tác Tác chỉ tay lên trời mắng to, hai nha hoàn bị nàng ta làm cho giật mình:
- Tiểu thư, ngài bớt giận, động thai khí đấy.
- Cha nó không muốn nó, ta còn sợ động khai khí ư?
Long Tác Tác trợn mắt hạnh lên, lườm hai nha hoàn:
- Dặn người, chuẩn bị xe cho ta, chọn vài tên đánh đấm, sáng sớm ngày mai, chúng ta đi Trường An!