Chương 243: Làm là làm
Trời đã sáng.
Tĩnh Tĩnh rửa mặt xong ra khỏi phòng, ánh mắt nhìn ra bệ cửa sổ.
Chỗ đó để một cái bình, bình đã rửa sạch sẽ, đó là tối qua nàng chuyển từ góc tường tới. Bên trên treo một tấm mành trúc, Tĩnh Tĩnh đi qua, nhẹ nhàng vén mành trúc lên, trong bình có một cái mạng nhện mỏng, một con nhện đang bò qua bò lại trên lưới nhện.
- Tỷ tỷ, mau tới xem.
Thâm Thâm từ trong phòng đi ra, nhìn vào trong bình xem xem, thấy một cái mạng nhện nhỏ giăng trong bình, con nhện đang bò qua bò lại trên lưới nhện, tơ nhện hơi hơi rung lên, nhưng vững vàng nâng thân thể của nó.
Thâm Thâm cũng lộ nụ cười vui sướng.
Đêm thất tịch mỗi nhà khác nhau, có cách cầu may khác nhau.
Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh sống nhờ khách điếm, dĩ nhiên cũng không có điều kiện bày hương án, cung phụng Chức Nữ. Hơn nữa cửu khổng châm có giá không rẻ, hai nàng không dễ kiếm tiền, nên không mua được. Bởi vậy, đành lựa chọn phương pháp tiết kiệm này, chính là bắt nhện.
Đem con nhện đặt trong hộp, nó sẽ cố gắng kết võng trong nhà mới, ngày hôm sau sẽ thành một cái mạng, nếu mạng chưa kết thành, vậy là cầu nguyện không thành, thể hiện không xin may mắn được. Nhưng nếu mạng nhện kết thành, chính là thành công, chứng tỏ được Chức Nữ chúc phúc, cô bé nhà này rất khéo tay.
Hai cô gái nhìn mạng nhện trong bình, trong lòng rất vui. Đúng lúc, có tiếng bước chân dồn dập vang lên, hai cô gái quay lại nhìn, nhìn thấy Khang nhị thúc đã không còn bộ râu dài đang vội vàng đi vào viện tử, không còn râu dài, nhìn ông ta trẻ hơn mười tuổi.
- Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh, quả nhiên hai cô ở trong này. Nhanh lên, mau cùng ta quay về Câu Lan…về…
Khang nhị ban chủ vô thức nói hai chữ Câu Lan mới bừng tỉnh Câu Lan Viện của họ đã không còn nữa, thần sắc không khỏi buồn bã, bèn đổi lại cách nói, nhưng không biết nên gọi là gì.
Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh vội vàng ra đón, Thâm Thâm nói:
- Nhị ban chủ, xảy ra chuyện gì?
Khang nhị ban chủ nói:
- Lý tiểu lang quân đã trở lại, còn có Lưu Vân Đào, Hoa Lâm, còn có đại ca ta, muốn đi chợ tây.
- Cái gì?
Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh giật mình, vội chạy theo Khang nhị ban chủ ra khỏi khách điếm.
Bên đống phế tích Câu Lan Viện phường Đạo Đức, toàn bộ những người may mắn sống sót đều ở đó, ngoại trừ số bị bỏng nghiêm trọng trong đó, thì vẫn còn người đang dưỡng thương ở trong mấy lều trại, tất cả đều đứng vây quanh Lý Ngư.
Lý Ngư đã việc hắn nhờ bằng hữu bố trí công việc cho những người này nói ra. Những nghệ nhân này đang lo lắng cho cuộc sống tương lai đều kích động mặt đỏ bừng, cảm động đến tột đỉnh.
Thực ra, dù họ ngày hôm biểu hiện ác nghiệt trước mặt Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh nhưng bản tính của họ cũng không xấu, cũng hiểu được sự biết ơn.
Họ khuyết thiếu dũng khí, khuyết thiếu quyết tâm, cái này cũng không gì đáng trách. Đại bộ phận con người vốn là sinh ra bình thường, sống bình thường, ngươi không thể trông cậy họ đều đứng ra làm dũng sĩ, làm anh hùng. Mà thế giới này, cũng chính bởi vì có người bình thường tồn tại, cho nên mới càng nổi bật anh hùng đáng quý.
Họ biết rõ, bốn người trước mắt sắp sửa đi đòi công bằng lại cho họ, chuyến đi này, rất có thể...
Không! Nhất định không thể nào còn sống để trở về. Hơn nữa, họ chỉ biết là Khang Ban chủ và Lưu Vân Đào được hoãn một năm tử tù, qua hai tháng nữa sẽ phải chết, nhưng không hề biết Lý Ngư và Hoa Lâm cũng là một phần tử trong đó.
Bởi như vậy, nghĩa cử của Lý Ngư và Hoa Lâm đã mang đến đả kích mãnh liệt cho họ. Trong số họ, cũng không thiếu có thân nhân táng thân tại đại hỏa, nhưng họ vẫn như trước không có dũng khí đứng ra gia nhập hàng ngũ những tử sĩ này. Bởi vậy, họ ngoài cảm động ra, còn thầm sỉ nhục bản thân mình nhu nhược hèn yếu, điều này làm cho bầu không khí hiện trường vô cùng bị đè nén.
Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh thở hồng hộc chạy tới, nhìn thấy bốn người, vành mắt Thâm Thâm ửng hồng, suýt nữa thì khóc thành tiếng.
Lý Ngư thấy hai nàng, bèn đi tới, đứng ở trước mặt Thâm Thâm trầm ngâm nói:
- Hôm nay chúng ta đi chợ tây, dù thành công hoặc thất bại, việc này vỡ lở ra, nghĩ Thường Kiếm Nam cũng phải có chút cố kỵ, ít nhất trong thời gian ngắn cũng sẽ không dám gây khó dễ cho cô…
Lý Ngư nhìn nàng, nhẹ nhàng nói:
- Cô biết Cát Tường ở đâu, nhân cơ hội này, mang Tĩnh Tĩnh đi, ở cùng Cát Tường, rồi giúp đưa mẹ ta rời khỏi Trường An!
Nói xong, hắn lấy ra một phong thư, đặt vào tay Thâm Thâm:
- Trong này, tìm ai tương trợ, đi như thế nào, đi đến nơi nào, ta đều ghi rõ trong này rồi.
Thâm Thâm nước mắt ào ào chảy xuống.
Lý Ngư lại đưa ánh mắt chuyển sang Tĩnh Tĩnh, Tĩnh Tĩnh không khóc, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch hoàn toàn không có một tia huyết sắc, hai con mắt vô thần, trống rỗng, nếu giờ bảo cô lên sân khấu giả quỷ, căn bản không cần hoá trang, chỉ xõa tóc rối tung là thành ngay.
Đúng vậy, nàng đeo bám Lý Ngư, xác thực là lo lắng cho hiện thực. Nàng sợ, sợ vì sống tạm, nàng sợ lúc lập gia đình, không thể không suy tính người này có nuôi nổi gia đình không. Lý Ngư tuổi trẻ, có tiền đồ, có thể nuôi gia đình, nhân phẩm tốt…rất nhiều rất nhiều, đã có cơ hội tiếp cận, Tĩnh Tĩnh đương nhiên đem hắn trở thành mục tiêu theo đuổi của mình.
Nhưng, trong quá trình tiếp cận này nàng lại nảy sinh tình cảm. Nàng chỉ muốn chung thân có chỗ gửi gắm, có năng lực nuôi gia đình cũng không phải nữ nhân hám giàu sang, nếu không dựa vào tư sắc của nàng, dựa vào nhiều người thèm muốn như thế, nàng sớm đã kiếm được chậu đầy bát đầy rồi.
Tĩnh Tĩnh hết sức tin tưởng vào lựa chọn của mình, nên đã tình nguyện coi bản thân trở thành nữ nhân của Lý Ngư. Nhưng lúc này, Lý Ngư lại muốn đi chịu chết, sự đả kích này, đối với nàng mà nói nặng nề đến mức nào.
Chứng kiến Tĩnh Tĩnh môi không có chút huyết sắc nào, trong lòng Lý Ngư có chút cảm động, hắn nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên tay nàng, phát hiện tay nàng lạnh như băng, lòng bàn tay có chút ẩm ướt. Lý Ngư khe khẽ thở dài, nói:
- Đừng sợ! Ta đã bố trí ổn cho các cô rồi, nhất định sẽ thoải mái hơn nơi này.
Hắn cười với nàng, buông tay nàng ra, xoay người đi.
Tức thì nước mắt Tĩnh Tĩnh rơi xuống, nàng là bị Lý Ngư làm cho tức đến phát khóc.
Tên khốn kiếp này, không thèm đếm xỉa đến tình ý của nàng ư? Nàng chưa bao giờ đối xử với người đàn ông nào như với hắn, ở trước mặt hắn da mặt dày, cố gắng để bản thân trở nên thấp hèn hơn, thái độ rõ ràng như thế, hắn không thấy ư? Đây rõ ràng hắn không đếm xỉa gì đến nàng.
Có điều nàng không thấy, lúc Lý Ngư xoay người, khóe môi nhếch lên nụ cười khổ sở.
Hắn không hiểu ư? Chỉ cần không phải kẻ ngốc, ai không hiểu. Nhưng lúc này, hắn có thể nói cái gì? Nói ta hiểu rõ tấm lòng của cô à? Sinh tử chưa biết, có một số việc không làm rõ, có lẽ càng giúp nàng ta trút ra được bi thương, bỏ xuống gánh nặng tình cảm này. Cô nàng ngốc kia, sao có thể hiểu?
Đông Ly Hạ, tầng cao nhất.
Tầng cao nhất là một tầng lầu ẩn hình mà bên ngoài không nhìn tới được, tầng này diện tích mặc dù không rộng bằng tầng dưới, nhưng cũng đủ lớn.
Tại tầng này, ngoại trừ đại sảnh Thường Kiếm Nam nghị sự ra, có thể sánh với nơi tẩm cư xa hoa phú quý của vương hầu, còn có trướng phòng chân chính của vương quốc chợ tây, cũng là nơi làm việc của Tứ Lương, đương nhiên cũng là một nơi rất rộng rãi.
Nơi làm việc của Tứ Lương, chủ nhân hai nơi không thường xuất hiện, một nơi phụ trách kết giao quan lại, quan hệ nhân mạch, một nơi chính là chỗ làm việc của Dương Tư Tề. Vị nhân huynh này ham nghiên cứu, rất ít khi xuất hiện, nhưng hôm nay, ông ta lại đến.
Lúc ông ta đến, có bảy tám người đã có mặt từ trước rồi, đứng rất quy củ.
Bảy tám người này muôn hình muôn vẻ, có béo có gầy, có cao có thấp, trên người quần áo gấm hoa, đầu có thúy ngọc, tay có ban chỉ, hông có đai lưng, thứ nào cũng giá trị liên thành, đôi giày họ đi đều là loại giày chế tác cực kỳ sang quý, giá trị bằng hai năm rưỡi chi tiêu của một gia đình thường dân.
Họ, chính là những “thủ lĩnh làm khoán” phụ trách công trình xây dựng dưới trướng Thường Kiếm Nam.
Dương Tư Tề đi vào, mặc áo choàng mới, chính là chiếc áo mà Phan thị cả đêm chỉnh sửa cho ông ta, chỉ là tay áo rộng lại bị ông ta dắt vào đai lưng, mà ông ta cũng chẳng để tâm tới. Trên đầu không vấn khăn, chỉ búi sơ qua rồi cái trâm mộc táo, khóe mắt vẫn còn chút dử mắt.
Dương Tư Tề vừa đến, bảy tám người đàn ông cao thấp mập ốm kia đứng thẳng eo, vô cùng cung kính.
Dương Tư Tề gật đầu với họ, cười ôn hòa. Trên thực hệ, làm việc cùng những người này nhiều năm, ngay cả tên của họ ông ta cũng không nhớ được đầy đủ, thậm chí dù là gặp trên đường cũng không nhận ra, chẳng qua tật xấu này của ông ta những người này cũng đã sớm hiểu rõ, không ai cho rằng Dương Đại Lương tính tình cao ngạo.
Dương Tư Tề đi vào, ôm theo bản vẻ, vị nhân huynh này ngại phiền, cũng chỉ mướn một người hầu theo, là Hoa Lâm. Hoa Lâm hôm nay không đến, cho nên ông ta tự mình mang theo toàn bộ bản vẽ đã hoàn công.
Đặt xuống một đống bản vẽ xuống bàn, Dương Tư Tề dù ngay cả thủ hạ của mình tùy tiện chọn ra một người, cầm tới những thứ này tới đây, mấy đại nhân vật ở mấy tòa phường cũng không nhớ được đầy đủ, nhưng đối với đống bản vẽ này thì lại nhớ rất rành mạch.
Dương Tư Tề đưa tay mở một chồng, nói:
- Thiết kế Tam Lương Quan Phường Vĩnh Bình…
Lập tức có người gầy gầy bước ra, cúi đầu khom lưng, nói:
- Dương gia, là tiểu nhân phụ trách…
Dương Tư Tề “ừ” một tiếng, đưa ra:
- Chỗ đó có một cái hồ, nền cần phải chắc, nếu trúc cơ có vấn đề gì, cứ tìm ta.
- Vâng vâng vâng.
Người gầy vội đáp, nhận bản vẽ.
Dương Tư Tề lại mở một chồng khác:
- Tòa bí thất dưới đất của đại trạch Vi gia phường Xương Nhạc…
Lập tức có người mập mạp bước ra, cười như hoa nói:
- Dương gia, là tôi phụ trách, của tôi.
Dương Tư Tề đưa bản vẽ cho y, dặn dò:
- Chủ yếu tập trung vào cơ quan, loại cơ quan này, cần phải tu sửa suy trì, hơn nữa không bền, nhiều lắm là bảo trì được năm mươi năm phải đổi toàn bộ đi. Ta cho y một thiết kế lần nữa, dùng đá lớn được mài bóng làm cấu tứ, dùng lưu sa làm động lực, ngàn năm sau, vẫn có thể dùng tốt.
Người mập kia phấn khởi:
- Dương gia, ngài xem yêu cầu của chủ nhân nhà gia, nói tới, sử dụng lâu bền như thế, ắt kiến tạo cũng khó.
Dương Tư Tề cũng không tức giận, chỉ chân thành giải thích:
- Bí thất dưới lòng đất, vốn là dùng để phòng ngừa, rất linh xảo, không thể qua loa. Làm nhanh quá thì nhỡ xảy ra trục trặc gì thì sao? Nếu lúc nào cũng cần tu sửa duy trì, lại cần sự bí mật, ngươi xem ở đây…
Ông ta mở bản vẽ ra, muốn giảng giải kỹ thuật kỹ càng cho người mập mạp kia hiểu. Người kia sớm đã hiểu rõ tính tình của Dương Tư Tề, bảo mình lý luận với ông ta, chỉ sợ ba ngày cũng chưa xong, còn tốn cả thời gian, không bằng tuân theo là xong, bèn cười gượng nói:
- Dương gia, ngài đừng nói nữa, tôi hiểu, tôi hiểu rồi. Tôi đi thuyết phục cố chủ!
Cứ như vậy, Dương Tư Tề giao từng phần cho từng quản lý, cuối cùng chỉ còn lại một hán tử cao to, tiến lên chắp tay nói:
- Dương Đại Lương, tại hạ vừa mới tiếp nhận một phần công trình Đại Minh Cung, phần thiết kế này, còn phải đợi ngài ra tay rồi.
Đại Minh Cung là Cung Uyển hoàng Gia, do bậc thầy Diêm Lập Bản phụ trách, nhưng sợ rằng một công trình lớn như thế, được xưng là cung của Thiên Cung, Diêm Lập Bản dĩ nhiên không thể ôm đồm toàn bộ, một số công trình phải bao bên ngoài, nhưng cung uyển hoàng gia, yêu cầu thực sự cao, muốn xây dựng đạt tiêu chuẩn, lại cần Dương Tư Tề phụ trách.
Dương Tư Tề nghe nói là xây dựng cung uyển hoàng gia thì rất có hứng thú, gật đầu nói:
- Được! Vậy chúng ta đi luôn, đến xem xét, đo đạc.
Người nọ sớm đã biết tính tình nói là làm ngay của vị Dương Đại Lương này, bèn gật đầu:
- Vâng vâng, tiểu nhân sớm đã an bàn nhân viên đo đạc ở bên ngoài rồi ạ, xe cũng đã chuẩn bị xong, chúng ta có thể xuất phát ngay.
Dương Tư Tề gõ trán, nghĩ một chút, nói:
- Ừ, hẳn là không còn việc gì khác, chúng ta đi.
Người nọ tốt bụng nhắc nhở:
- À…Dương gia ngài đã đến rồi, không đi gặp Thường gia à?
Dương Tư Tề ngạc nhiên:
- Việc hắn làm, ta không hiểu. Việc ta làm, hắn cũng không hiểu, có gì để nói chứ.
Người kia ngớ ra, cười gượng:
- Dương ra nói rất đúng, vậy chúng ta đi luôn ạ.
Dương Tư Tề gật gật đầu, tay ấn vào chỗ hoa văn chỗ để hồ sơ một cái, toàn bộ gian phòng bỗng vang lên tiếng ken két rất nhỏ, lập tức cả gian phòng chở mọi người xuống phía dưới. Khi toàn bộ người trong gian phòng đã ổn định, cửa phòng mở ra, dĩ nhiên đã lướt qua lầu ba, trực tiếp đến gian cuối cùng của tầng hai rồi.
Lúc này, trên đường cái chợ tây, dĩ nhiên đang xảy ra một trận bạo động.
Bốn nam nhân, một người râu dài, hơn năm mươi tuổi, một người thân hình cao lớn, da đỏ hồng, một người dáng người cân xưng, tư thế oai hùng, một người tướng mạo như nữ nhân, mặt mày thanh tú.
Bốn người đàn ông đó đứng sát vai nhau trên phố dài, tay cầm đơn đao, đầu buộc khăn trắng ngang trán, sao không gây sự chú ý cơ chứ.
Lý Ngư, Khang Ban chủ, Lưu Vân Đào, Hoa Lâm sóng vai đứng thẳng, nhìn nhau, Lý Ngư trầm trầm nói:
- Tiếp tục bước về trước một bước, chính là bước vào quỷ môn quan, nếu ai không muốn, có thể…
Lưu Vân Đào lạnh lùng nói:
- Chớ dông dài nữa, đi.
Dứt lời đi thẳng về phía trước.
Khang Ban chủ hất râu cười to:
- Không sai, đi nhân gian, chỉ một lần. Đi chợ tây, cũng là một lần. Đi nào.
Khang Ban chủ đuổi theo, Hoa Lâm đang tuổi thiếu niên, cũng bị câu nói kia làm kích động, hai mắt đỏ ngầu, hùng hổ nói:
- Giết một người đủ, giết hai người, lời rồi. Lý đại ca?
Lý Ngư cũng bị chí khí hào sảng của ba người làm cho lây nhiễm, cười to:
- Ta đây cũng không dài dòng nữa. Ta không sợ, làm là làm.
Hai người bước nhanh tới, bốn người sóng vai, cương đao nơi tay, bước về hướng Đông Ly hạ.