Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 244 - Chương 209: Tin Tức Bất Ngờ

Chương 209: Tin tức bất ngờ
Chương 209: Tin tức bất ngờ

Chương 244: Đi chợ tây

Bốn người, bốn thanh đao, trán buộc khăn trắng.

Là buộc khăn, cũng là để tang.

Lý Ngư cũng không phải là một người lỗ mãng, hắn rất hiểu rõ đạo lý mưu rồi sau đó hành động. Hành động hôm nay thoạt nhìn lỗ mãng, nhưng thật sự là hắn đã cẩn thận suy xét rất kỹ rồi.

Vài ngày trước có hai vị tráng khí đánh vào “Đông Ly Hạ” đã sớm lan truyền ở chợ tây rồi.

Ai ai cũng biết Thường Kiếm Nam là vương chợ tây, ở đây, hắn ta tai mắt thông thiên, không gì không biết, không chỗ nào không hiểu, không gì làm không được!

Bởi vì, tất cả đều là người đều mua hàng chợ của y, cũng chẳng khác gì đều là tai mắt của y. Nhưng rốt cuộc là như thế nào, lại chẳng ai nhìn thấy.

Ít nhất mấy năm này, Thường Kiếm Nam sau khi ngồi vững vị trí vương chợ tây, đã có rất ít người khiêu chiến với y, nên không thể nào thăm dò được thực lực của y.

Ngày đó hai đại hán lỗ mãng không biết từ nơi nào đến dựa vào bản thân có võ nghệ cao cường đã hiên ngang xông vào Đông Ly Hạ, sau đó bỏ chạy trối chết, từ đó về sau mất hút bóng dáng, mọi người mới biết vương chợ tây là danh bất hư truyền.

Lý Ngư đã nghĩ, dù bọn hắn trù tính hết thảy đâu vào đấy, cũng không thể nào không gây sự chú ý khi tiến vào chợ tây tìm Nhiêu Cảnh, hơn nữa mình bí ẩn, thì đối phương cũng có thể dùng phương thức bí ẩn để phản kích, như thế, phản kích của đối phương sẽ không có gì cố kỵ, điều này đối với bọn hắn người đơn thế mỏng mà nói, rõ ràng lại càng không có lợi.

Bọn hắn biết rõ, thiêu hủy Câu Lan Viện phường Đạo Đức, hại chết nhiều tính mạng như thế, thiêu hủy gia viên của những con người khốn khổ kia, nhất định là Nhiêu Cảnh và người của gã, nhưng chuyện này báo quan phủ lại không có chứng cứ, bọn hắn muốn đòi lại công đạo, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Dưới tình hình như thế, không bằng oanh oanh liệt liệt đến gây chiến một trận, thanh thế lớn, đối với những người Câu Lan Viện may mắn còn sống mà nói là một sự bảo vệ, đối phương cũng rất khó dùng ám chiêu đâm sau lưng để đối phó với họ.

Điểm xấu duy nhất là, chính diện giao phong, khả năng sống sẽ nhất nhỏ, nhưng bọn hắn vốn đã không để ý tới sinh tử, thì có vấn đề gì đâu?

Bốn người, khí phách hiên ngang đi trên con đường lớn, trên đường người đi đường nhộn nhịp đông đúc, nhưng khi nhìn khí thế của bốn người và sát khí tỏa ra từ bốn thanh đao, người qua đường đều rất sáng suốt né tránh.

Một vị lão nhân mặc ngoại bào tầm năm mươi tuổi mang theo hai gã sai vặt mới từ trong một cửa hàng đi ra, bỗng nhìn thấy trên đường lớn thoáng rộng rãi, người đi đường đều chen chúc ở bên đường, ở giữa con đường, bốn tráng sĩ ngẩng đầu ưỡn ngực hiên ngang mà đi thì không khỏi giật mình.

Ánh mắt của lão định trên người Hoa Lâm.

Hoa Lâm chưa đến nhược quán, chỉ là thiếu niên mười tám tuổi, lông tơ trên mép còn chưa hết, trên mặt vẫn mang nét ngây thơ, nhưng gã nghiêm trang nhếch môi, hai mắt lóe lên lửa nóng, đao nắm trong tay thật chặt, lồng ngực phập phồng, so với ba nam nhân đứng cạnh thì khí thế cũng không kém chút nào.

Một gã sai vặt thất thanh:

- Tiểu lang quân.

Một gã sai mặt khác do dự nhìn viên ngoại kia:

- A Lang?

Viên ngoại kia không nói gì, chỉ chăm chú nhìn Hoa Lâm đang đến gần, dưới hàng mi hoa râm, trong đôi mắt nhăn nheo chậm rãi ánh lệ quang.

Bốn người Lý Ngư, Hoa Lâm nhìn không chớp mắt, mục tiêu bọn hắn là Đông Ly Hạ phía xa, tòa lâu cao nhất, lớn nhất chợ tây.

Thấy bốn người Lý Ngư đến gần, viên ngoại kìm nén không được, cất bước định bước đi, nhưng phía trước người qua đường lại đông đúc, không ai nhường đường cho lão, hai gã sai vặt vẫn đang chú ý hành động của viên ngoại, thấy thế liền bước lên đẩy đẩy:

- Tránh ra, tránh ra, để a lang chúng ta đi qua.

Hoa Lâm đi trước bốn người ở bên phải, lúc khó khăn lắm mới đến chỗ viên ngoại, viên ngoại kia rốt cuộc cũng chen qua được đám đông.

- Hoa Lâm.

Viên ngoại uy nghiêm gọi to, Hoa Lâm theo tiếng gọi quay sang, cả người khẽ run lên, trên mặt lộ thần sắc phức tạp, có sợ hãi, có xấu hổ, muốn quay người bỏ chạy, nhưng chân lại không hề nhúc nhích.

Lý Ngư và Khang Ban chủ, Lưu Vân Đào đều đang tỏ vẻ đề phòng nhìn chăm chú vào lão giả kia, muốn vung đao. Giờ khắc bước vào chợ tây, bọn hắn chẳng khác nào đặt mình trong doanh địch, đối thủ của bọn hắn có thể là đám tay chân đằng đằng sát khí, cũng có thể là một gã đồ tể bên đường, cũng có thể là một người tầm thường nào đó.

- Phụ thân!

Hoa Lâm khụy hai đầu gối xuống.

Ba người Lý Ngư ngây ra, thì ra vị viên ngoại này chính là vị bị cậu con trai chụp mũ đây.

Hoa viên ngoại nhìn nhìn ba người Lý Ngư, lại nhìn đao trong tay Hoa Lâm, trầm trầm hỏi:

- Ngươi định đi làm gì đấy?

Hoa Lâm cúi đầu nói:

- Con muốn cùng huynh đệ đi gặp Thường Kiếm Nam đòi công đạo.

Hoa viên ngoại vừa nghe ba chữ “Thường Kiếm Nam” thì sắc mặt biến đổi:

- Tiểu súc sinh, người có bản lĩnh gì mà đi gặp người ta đòi công đạo? Ngươi có công đạo gì mà đi đòi người ta? Hả?

Hoa Lâm nói:

- Thường Kiếm Nam sai thủ hạ đi thiêu hủy Câu Lan Viện phường Đạo Đức, hại chết người nhà huynh đệ con, hủy nhà của họ. Con cùng với Khang ban chủ bị hại và Lưu Đại Ca tình như huynh đệ, dĩ nhiên không thể ngồi yên được.

Hoa viên ngoại tức giận đến run rẩy:

- Cái đồ ngu xuẩn, bản thân từ nhỏ đọc sách, chưa từng tập võ, ngươi có bản lĩnh gì mà đi giúp người ta đòi công đạo hả? Ngươi muốn tìm đường chết à?

Hoa Lâm ngẩng đầu, mặt mũi tràn đầy lệ, nhưng trên mặt toát lên ánh sáng rực rỡ, như ánh mặt trời chiếu vào mặt gã:

- Cha mình quan tâm sống chết của mình! Cha mình quan tâm an nguy của mình. Cha…trong lòng cha vẫn luôn thương yêu mình.

Nghĩ đến đây, Hoa Lâm vui sướng tột độ, giọt lệ rơi xuống, nhưng là giọt nước mắt của niềm vui.

- Phụ thân, con trai bất hiếu làm sai chuyện, hối hận cũng không kịp. Nhưng sai rồi, phụ thân đại nhân vẫn yêu thương con, con dù chết cũng ngậm cười nơi chín suối. Con không thể tận hiếu với phụ thân đại nhân được, ngược lại còn khiến cha hổ thẹn, con thật đáng chết.

Hoa Lâm vừa nói, nước mắt rơi cuồn cuộn, gã muốn mở to mắt để nhìn rõ cha mình hơn, nhưng trước mắt lại như một tầng sương mù.

Hoa Lâm để đao xuống, hai đặt áp xuống đất, dập đầu xuống:

- Nếu có kiếp sau, con nguyện được làm con của cha, tận hiếu cả đời, báo đáp ơn sinh đưỡng của phụ thân.

Hoa viên ngoại dậm chân:

- Tiểu súc sinh…Nữ nhân kia, chẳng qua là một ca kỹ đê tiện mà vi phụ mua từ phường ca nhạc về, nay đã bán cô ta đi rồi. Chuyện cũ không nhắc tới nữa, con theo ta về đi.

Hoa Lâm vén áo lau nước mắt, cười sáng lạn, lắc đầu với Hoa viên ngoại:

- Phụ thân đại nhân biết rõ, hai tháng sau, con vẫn phải đền tội. Tóm lại đều là chết, vậy phải chết cho oanh oanh liệt liệt!

Hoa Lâm lại phủ phục xuống, dập đầu ba cái với cha mình:

- Phụ thân đại nhân, con trai xin từ biệt cha và mẫu thân tại đây.

Dứt lời, gã đứng lên, nhặt đao, lui hai bước, nước mắt lưng tròng nhìn cha mình thật sâu, rồi chạy về hướng Đông Ly hạ. Lý Ngư, Khang Ban chủ, Lưu Vân Đào cùng ôm quyền với Hoa viên ngoại, rồi cất bước đi theo.

Hoa viên ngoại đuổi hai bước, tuyệt vọng đứng lại, nước mắt rơi cuồn cuộn.

Cả chợ tây, lại như một mạng nhện khổng lồ, mà Đông Ly Hạ chính là con nhện trên mạng nhện đó, khống chế điều khiển toàn bộ dưới mạng nhện, tất cả có gió thổi cỏ lay gì, cũng đừng hòng giấu diếm được nó. Việc bốn người Lý Ngư cầm đao đến, sao có thể giấy diếm được Thường Kiếm Nam.

Lúc này tin tức đã được đưa đến Đông Ly hạ, mà người tiếp nhận tin tức, chính là Nhiêu Cảnh tự xưng là hổ chợ tây.

- Ha ha a, Khang Ban chủ? Thật là thú vị!

Nhiêu Cảnh ngồi ở trên Hắc Hổ Đường, phẫn nộ gầm thét:

- Giữa ban ngày ban mặt dám cầm đao đến gặp ta trả thù? Còn có vương pháp sao? Hừ, ban ngày ban mặt, dưới chân thiên tử, cái này còn có vương pháp sao?

Hai gã tay chân tâm phúc Mạch Thần và Vinh Húc đứng dậy, cười tươi:

- Đại ca, huynh tức giận làm gì, loại tôm tép nhãi nhép này, cứ để tiểu đệ đi xử lý là được.

Hai tên chắp tay với Nhiêu Cảnh, hùng hổ ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment