Chương 252: Qua ngũ quan (hạ)
Một mảnh tĩnh lặng.
Tĩnh Tĩnh đứng ở đằng kia, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập “thịch thịch thịch” liên tục, tim đập càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mạnh, Tĩnh Tĩnh càng hoảng loạn, hai đầu gối như nhũn ra. Nàng thực sự không thể chịu đựng được sự tĩnh lặng đáng sợ này, âm thầm cắn răng một cái, đang định lấy hết dũng khí vòng qua bình phong nhìn ra đằng trước thì một bóng người từ bình phong vọt ra.
Tĩnh Tĩnh giống như một con thỏ bị kinh hãi, theo bản năng nhảy một cái, hai tay ôm lấy ngực, định thần lại nhìn thì người đứng trước mặt là LýNgư, Tĩnh Tĩnh vui mừng khôn xiết, nhào tới ôm chặt lấy Lý Ngư.
- Thịch thịch thịch…
Tiếng tim đập vốn chỉ là ý niệm, lúc này lại nghe thấy rõ ràng không gì sánh bằng. Chỉ có điều, tiếng tim đập không phải phát ra từ trong lòng nàng mà là từ trong lồng ngực của Lý Ngư truyền đến.
Vừa rồi đột kích ba người, bạo phát một hồi, tuy thời gian không lâu nhưng tiêu hao thể lực rất lớn, lúc này nhịp tim của Lý Ngư giống như vừa chạy một vạn mét, đập cực nhanh.
Mỹ nhân trong ngực, mềm mại không xương.
Lúc này Lý Ngư không có tâm trạng cảm thụ tư vị này, cảm giác máu sôi sục vẫn còn, không phải mỗi người giết người đều sợ hãi thất thố, nhưng có một số tình huống lại khiến người khác hào khí can vân, nhất là một người một lòng muốn trừ đi kẻ mà trong lòng hắn cho rằng người đó đáng chết.
Tuy nhiên, lúc này Lý Ngư đành phải kìm nén sự hưng phấn, hắn vỗ vai Tĩnh Tĩnh, nhẹ nhàng đẩy nàng ra.
Tĩnh Tĩnh thối lui một bước, trong con ngươi lóe lên sự hưng phấn và sự sùng bái.
Lý Ngư cười cười, đầu ngón chân điểm trên mặt đất, cởi bộ trang phục đầy máu tươi trước mặt Tĩnh Tĩnh.
Lý Ngư nói:
- Mau chóng giải quyết tốt hậu quả, bình tĩnh trở lại!
- Ừ!
Tĩnh Tĩnh ra sức gật dầu, chăm chú kiểm tra trên người Lý Ngư, trên đầu, trên cổ, phía sau lưng, từ tự xem qua một vòng, hớn hở nói:
- Lý đại ca, rất sạch sẽ!
Lúc Lý Ngư tới, kỳ thực mặc hai bộ giống nhau như đúc, bên ngoài là một trang phục nhuộm đầy máu, được hắn nhanh chóng cởi ra, vứt đầy trên mặt đất.
Lý Ngư nghe nói trên người không có vết máu, gật dầu một cái, nhanh chóng cuộn quần áo, dùng tay nắm thành một khối, thả người nhảy lên quăng vào lỗ thông gió, quay đầu nhìn Tĩnh Tĩnh một cái, lúc này Tĩnh Tĩnh đã tỉnh táo lại, nở nụ cười xinh đẹp với Lý Ngư nói:
- Lý đại ca, bình tĩnh lại!
Lý Ngư gật dầu, nhanh chóng chạy tới cửa sắt, nhẹ nhàng giật một cái, liếc nhìn ra ngoài, nghiêng tai lắng nghe, lập tức phi ra ngoài. Tĩnh Tĩnh chốt cửa, lui về phía sau hai bước, ngửa đầu nhìn lỗ thông hơi trên đỉnh, hít sâu một hơi, thả người nhảy lên, hai tay bắt được miệng lỗ, dẫn thân thể về phía trước, thân thể uốn lượn.
Lý Ngư vịn tường, loạng choạng lắc lắc, mắt say lờ đờ mông lung, nếu có người nhìn thấy, nhìn là biết hắn uống nhiều rồi, thuận tiện đi về chỗ rửa mặt.
May mắn là trên đường lại không gặp phải người, cũng không phải ngụy trang nhiều. Lý Ngư lập tức lách vào nhã gian của mình, vừa kéo cửa ra, phần cuối hành lang lập tức có tiểu nhị bê mâm đi tới.
Bên trong nhã gian, Thâm Thâm ngồi xổm trên mặt đất, hay tay thành hình chữ thập, nhắm mắt lại cầu nguyện, Lý Ngư vội chạy đến kéo cửa lại. Thâm Thâm không mở mắt, cho đến khi câu cầu nguyện cuối cùng nói xong, mới lặng lẽ mở mắt, cẩn thận từng li từng tí nhìn sang.
Lý Ngư nhìn thấy vậy không nhịn được cười, nhẹ giọng nói:
- Đại công cáo thành!
Kỳ thực khi Thâm Thâm nhìn thấy hắn đã vui mừng khôn xiết, câu này của Lý Ngư vừa nói ra khỏi miệng, nước mắt Thâm Thâm lập tức nước mắt rơi lã chã.
- Tiểu lang quân…
Thâm Thâm đi bằng đầu gồi hai bước, ôm cổ Lý Ngư.
Lý Ngư vội vàng ngồi xuống, thấp giọng nói:
- Im lặng, im lặng, sợ lộ sơ hở.
Thâm Thâm đâu quan tâm được cái này, giang hai cánh tay nhào vào ngực của hắn, suýt nữa là khiến Lý Ngư đụng phải tháp thượng.
Ôi, là mùi thơm ngao ngát đầy cõi lòng.
Chỉ có điều lần này, Lý Ngư lại có tâm tình để thưởng thức, một đôi thỏ ngọc to lớn đè ở ngực hắn, khiến cho hắn không nhịn được oán thầm:
- Còn chưa lập gia đình, đã to thẳng như vậy, sau này còn phải gặp nhiều phiền toái.
Trong lòng nghĩ như vậy, Lý Ngư rất có lòng ưỡn ngực, để hai bên dán vào càng chặt, giúp cho trung hòa lực hút của trái đất dính sát tới nàng.
Bên trong phòng Nhiêu Cảnh, Tĩnh Tĩnh chui vào lỗ thông hơi, nặng nề kéo lọng che dậy lại, sau đó nàng tận lực thở khí trong lồng ngực, dùng khí tức ổn định từ từ bò về phía trước.
Trên đường đi, nàng đã nhớ toàn bộ tình hình đường ống như mạng nhện, lúc này là lần thứ hai đi quan đường ống lỗ thông hơi, Tĩnh Tĩnh đẩy bộ quần áo đầy máu ra, dùng sức đẩy một cái về lỗ thông hơi, khiến quần áo lăn về phía trước mở rộng ra, đứng ở đó.
Tĩnh Tĩnh không kìm được mỉm cười, thân thể trườn lên như rắn, lọt qua đường ống gấp khúc.
Trừ phi có người có bản lĩnh chui vào đây giống nàng, bằng không trừ phi hủy phòng này đi, sẽ vĩnh viễn không có người nào nhìn thấy bộ quần áo đầy máu trong đường ống này, vậy cũng là “hủy thi diệt tích”.
Tĩnh Tĩnh trượt tới phía trên phòng rửa mặt lúc rời đi, lúc này nàng không trực tiếp xuống mà tiếp tục bò về phía trước, sau đó trượt xuống, trước tiên để hai chân ra ngoài, chờ hai chân chạm tới bồn cầu, lúc này mới trượt cả người xuống.
Tại phòng vệ sinh trong tửu lâu cao cấp nhất thành Trường An, được bố trí cực kỳ xa hoa, dù sao người tới đây ăn cơm không giàu sang thì cũng cao quý.
Bên trong phòng tắm không chỉ rộng rãi, hơn nữa còn rất tiện nghi, góc tường còn bày trí có tay bồn, trên giá treo khăn mặt, bên cạnh một thùng nước lớn, trong thùng có nước.
Chuyện đầu tiên mà Tĩnh Tĩnh làm chính là … cởi quần áo. Trên người cũng chỉ có một thân quần áo lót mềm, giờ cởi ra, cả người trần truồng, lộ ra da thịt tươi tắn trắng mịn, tràn đầy sức sống của thiếu nữ thanh xuân.
Tĩnh Tĩnh mau chóng cuốn chặt quần áo lót, cuối cùng lại thành một đống to bằng nắm tay nam nhân trưởng thành, Tĩnh Tĩnh đi chân đất leo lên nắp bồn cầu, ném đống quần áo lót đó vào sâu trong lỗ thông gió, đậy cẩn thận lọng che lại, rồi đi xuống, đầu tiên là rửa mặt rửa chân tay, nước bẩn đổ vào bồn cầu, lại đổi lại nước, vắt khô khăn mặt đã thấm ướt.
Vốn là nước trong thùng gỗ rất sạch, vừa cẩn thận lấy nước, Tĩnh Tĩnh không khỏi nhớ tới lời Lý Ngư căn dặn nói:
- Nước rửa mặt đầu tiên rất bẩn, đổ vào bồn cầu. Nước rửa mặt lần thứ hai, nhớ là đổ về thùng nước, không nhìn ra.
Tĩnh Tĩnh kinh ngạc hỏi:
- Vì sao lại đổ vào thùng nước?
- Tuy sẽ không có người nào nhớ tới trước sau có bao nhiêu người nữ tử qua rửa mặt, dùng qua bao nhiêu nước, nhưng trong tửu lâu, dù sao nữ nhân cũng rất ít, vẫn nên cẩn thận thì hơn.
- Tâm tư của tiểu lang quân thực sự là đáng sợ. A, không đúng không đúng, tiểu lang quân làm sao đáng sợ được, hẳn là tiểu lang quân đã phỏng đoán được mỗi bước, mỗi một khả năng. Hắn vì Câu Lan Viện chúng ta, thực sự là nỗ lực rất nhiều.
Tĩnh Tĩnh suy nghĩ miên man, nhanh chóng dọn dẹp tóc, tẩy sạch khuôn mặt, cổ và tay, dùng khăn mặt ướt lau chà xong mới bắt đầu mặc y phục.
Lý Ngư mặc hai bộ áo đơn bên ngoài, nàng cũng mặc hai bộ áo lót, lúc này vội vàng mặc sẵn sàng, vặn tóc, cài trâm, quan sát tỉ mỉ trong gương treo trên tấm ván gỗ trên vách tường, không thấy có gì khác thường, không nhịn được liền giả thành cái mặt quỷ trong gương.
- Kẹt…
Cửa vừa mở, Tĩnh Tĩnh đi ra ngoài.
Cừa của phòng nhã gian vừa mở, Tĩnh Tĩnh đi vào, Thâm Thâm không kìm được há mồm nói chuyện, lại vội vàng che miệng lại nhìn về phía Lý Ngư.
Lý Ngư khoanh chân ngồi trên giường, Tĩnh Tĩnh đóng cửa, như thấy chủ nhân, cười ngọt ngào tiến đến bên cạnh hắn. A, cũng chỉ so sánh được với con cẩu, còn mèo tinh, cho dù chủ nhân nửa năm mới trở về, nó cũng không ân cần như vậy.
Lý Ngư xoa đầu nàng, không còn cách nào khác, nhìn vẻ mặt và động tác kia của nàng, thật sự giống con chó cảnh. Lý Ngư mơ hồ nhớ lại, ở một thời điểm khác, hắn cũng có nuôi qua một con chó, hình tượng sinh động như vậy, theo bản năng sờ lên đầu nàng.
Tĩnh Tĩnh quả nhiên rất vui vẻ, lúc này không chỉ trên mặt có nét cười, mà hai mắt cũng biến thành vầng trăng, thỏa mãn cực kỳ. Thâm Thâm vừa nhìn thấy, lập tức xen vào cắt đứt hình ảnh ấm áp “chủ nhân cùng với cún cảnh” nói:
- Lý đại ca, đại sự đã xong, chúng ta đi chưa?
Lý Ngư cười nói:
- Tại sao phải đi?
Hắn nhìn Thâm Thâm, vẻ mặt Thâm Thâm càng mù mịt hỏi:
- Vì sao không đi?
Cửa thứ tư đã qua, cửa thứ năm không do hắn làm chủ, tuy nhiên… Hắn tin tưởng sẽ không có trở ngại gì. Lý Ngư cầm bình rượu lên, rót đầy chén lớn, uống một hơi cạn sạch, lúc này thật sự hơi hôn mê. Thân thể của hắn nghiêng xuống, Tĩnh Tĩnh lập tức đỡ hắn.
Lý Ngư gối lên bắp đùi của nàng, ợ ra rượu, thản nhiên nói:
- Lúc này, có lẽ đã có người phát hiện là hùm chợ tây cùng hai sài lang đã đi đời nhà ma rồi. Ta ngủ một chút, nhớ kỹ xem náo nhiệt cho ta đấy!