Chương 253: Mật thất ly kỳ
Tiểu Phi, ngươi ở đây chờ. Lúc nữa thấy Nhiêu gia, nhớ nói ngọt một chút. Người ta thường nói, đưa tay không đánh người mặt tươi cười, tuy tính khí Nhiêu gia không được tốt, nhưng chỉ cần ngươi lanh lợi một chút, có thể khiến hắn vui vẻ thì hắn có thể trở thành chỗ dựa cho ngươi. Nếu có Nhiêu gia bảo bọc…
Trương Tiểu Hải nói nhỏ:
- Như vậy ở Chợ tây, ngươi có thể đi hiên ngang, toàn bộ thành Trường An, ngươi đều có thể đi một cách hiên ngang.
- Vâng, đa tạ Tiểu Hải ca đã giúp đỡ.
- Ừ!
Trương Tiểu Hải hài lòng gật đầu, tiểu tử này kỳ thực rất biết vuốt mông ngựa, người cũng thông minh, mặc dù xuất thân từ nông thôn, người nhà quê vụng về cũng không đọc qua được mấy ngày sách, không có công danh gì.
- Chờ đó, ta đi cầu kiến Nhiêu gia trước, thay ngươi lên tiếng chào hỏi.
Tiểu Hải dặn dò rồi phủi phủi xiêm y đi vào bên trong.
Trần Phi Dương thấy ông ta biến mất ở cửa, mới thở dài một hơi, sụp sống lưng vốn kiên cường xuống, lặng lẽ hoạt động đầu gối một chút. Thành Trường An này thật nhiều quy củ, Trần Phi Dương từ nhỏ đã tùy ý, không quen ngồi quỳ chân, quỳ đến đầu gối đều đau nhức.
Từ khi từ biệt Tiểu thần tiên ở Lợi Châu, Trần Phi Dương cũng bôn ba, mục tiêu là đến thành phố lớn, cũng xác thực chính là thành Trường An lớn nhất nước.
Khi Lý Ngư rời khỏi Lợi Châu có cho y một số tiền lớn, y đã mang theo bên mình, sau khi mở cửa thành Lợi Châu để một nhà Lý Ngư chạy thoát, y cũng bỏ trốn luôn, đầu tiên là tìm một vùng núi hẻo lánh để ẩn mình.
Sáng sớm hôm sau, y trốn ở đầu đường xung yếu bắc nam, đợi có đội buôn đi qua, mới xin đồng hành. Y là lưu manh trên phố không biết văn không thông võ, nếu không đi cùng đội buôn, làm sao có thể an toàn tới Trường An, cuối cùng chỉ sợ chưa tới nơi thì tiền cũng bị mâu tặc cướp đường cướp sạc tiền mà thôi.
Tìm được một đội buôn lớn để đồng hành, Trần Phi Dương thuận lợi đi tới Trường An, con ếch này rốt cuộc thấy được thành Trường An trong truyền thuyết.
Tiếp theo, y phải tìm kế sinh nhai, nhiều lần thăm hỏi tính toán, Trần Phi Dương tận dụng tiền mà Lý Ngư cho mở một buôn bán nhỏ ở Chợ tây. Buôn bán rất nhỏ, không thuộc trong bốn vạn cửa hàng, cũng không thuộc trong tám vạn gia đình buôn bán trên vỉa hè, mà căn bản không nằm trong công tác thống kê của người bán hàng rong nhỏ lẻ, làm người đi bán hàng rong.
Tuy nhiên, làm ăn cũng không tốt, y ở Lợi Châu chưa từng tiếp xúc qua với loại này, căn bản là nhập bất phu xuất. Cũng may là y có tính cẩn thận, không bỏ toàn bộ vốn liếng vào trong đó, vội vàng thanh lý nốt số hàng trong tay, tìm kế sinh nhai khác.
Ở Chợ tây người bán hàng rong cũng phải nộp thuế, còn phải nộp “phí bảo hộ” lên người quản lý Chợ tây, Trần Phi Dương hùa theo, bởi vậy mới làm quen được với một vị đại ca – Trương Tiểu Hải.
Trần Phi Dương xử lý hàng quang gánh, mời Tiểu Hải ca ăn uống rượu, mong được chiếu cố. Tiểu Hải ca gặp người lạ cũng nghĩa khí, chủ yếu là được Trần Phi Dương nịnh hót đến sung sướng đê mê, lập tức đồng ý, để y ở bên ngoài chờ tin.
Mấy ngày sau, Tiểu Hải ca có chuyện muốn báo cáo với Nhiêu đại ca tiện đường gọi y tới, dẫn đi theo.
- Ai, chỉ mong Tiểu Hải ca có thể nói tốt được trước mặt vị Nhiêu đại gia. Ta đây miệng ăn núi lở, trong người sắp không còn đồng nào rồi.
Trần Phi Dương vì “Trường An khó an cư” mà cảm khái, Trương Tiểu Hải kia đã đến hậu đường.
Mỗi một lần đến hậu đường, ông ta cũng không khỏi oán thầm, ngươi nói phòng ở thật tốt, cửa rộng thoáng, làm ra một hành lang vừa dài vừa hẹp, có người nói là học vương Chợ tây, ông ta còn không tin, nhân vật như Hoàng Đế đương nhiên là ở nơi rộng như Hoàng Cung, làm sao có thể không phóng khoáng như vậy.
Xuyên qua hành lang dài, Trương Tiểu Hải đằng hắng một cái, đến một cánh cửa gõ gõ, cất cao giọng nói:
- Nhiêu gia, Tiểu Hải cầu kiến.
Một lát sau, bên trong không có động tĩnh gì, Trương Tiểu Hải có chút kinh ngạc, vừa rồi thị vệ bên ngoài đã nói, Nhiêu gia ở bên trong, không chỉ một mình Nhiêu gia mà còn có phụ tá đắc lực là Mạch Thần và Vinh Húc. Tiểu Hải đề cao giọng gọi vài tiếng, không thấy Nhiêu Cảnh lên tiếng, liền gọi Mạch đại ca, Vinh đại ca, cũng không có người trả lời.
Tiểu Hải càng kinh ngạc, lặng lẽ đẩy cửa ra, ngay trước mặt chính là chính đường, Tiểu Hải đi vào, đứng lại trước cửa bình phong, báo tên lần thứ hai mới tiến vào, bên trong vẫn không có phản ứng, Tiểu Hải cũng cảm thấy hơi tức giận, biết người là chủ, tuy nhiên cũng không thể coi ta là phế vật, ít nhiều ngươi cũng phải trả lời một tiếng mới phải.
Tiểu Hải đi qua bình phong, muốn báo tên lần thứ hai, người vừa đi qua bình phong, ánh mắt quét qua, cả người đều sững sờ.
Mạch Thần…
Mạch Thần đang ở dưới chân của ông ta, đầu chống vào mũi chân ông ta, nằm ngửa, đôi mặt trợn tròn, trên yết hầu còn có một đoản đao sắc bén cắm vào đó, đoản đao không đến chuôi, ngay cả một giọt máu cũng không tràn ra. Có điều vừa nhìn thấy, ai cũng biết là y đã chết rồi.
Bởi vì hai mắt của y mở to ẩm đạm giống như cá chết đã ba ngày.
Tiểu Hải run rẩy như bệnh sốt rét, từ từ ngẩng đầu lên, lại nhìn ra đằng trước, thấy Nhiêu Cảnh và Vinh Húc.
Vinh Húc nằm nghiêng đối diện bình phong gỗ, cả người đẫm máu. Hai chân của Nhiêu Cảnh mở lên lên phía trên, đặt ở trên bình phong, thân thể đè lên bụng Vinh Húc, đầu chúi xuống đất, bụng có một vết thủng. ở dưới bẹn của y cũng cắm một cây đao.
Tiểu Hải không hiểu, hai người tranh đấu, đaol àm sao có thể cắm vào chính giữa hậu môn và bộ phận sinh dục được, chẳng lẽ hung thủ đâm ở dưới đất đâm ra? Nhiêu Cảnh cũng không phải đứng im cho kẻ kia đâm chứ.
Rõ ràng lúc này nên hét to một tiếng, chạy trốn, nhưng trong đầu của Tiểu Hải dâng lên một nghi vấn hoang đường như vậy, sau đó mới khôi phục lại bình thường, ông ta hét thảm một tiếng, vội quay người lại, rầm một tiếng, đâm đầm vào bình phong, ngất đi…
Nhiêu Cảnh đã chết!
Vinh Húc, đã chết!
Mạch Thần, đã chết!
Tất cả thị vệ đều bảo đảm, tuyệt đối không người nào lọt qua mí mắt bọn họ.
Ở viện tử tam tiến, trước và hai bên viện đều là các thuộc hạ của Nhiêu Cảnh, dưới mỗi nhân vật đều có đủ loại tùy tùng, ngày ngày ra ra vào vào đông như ong thợ, bọn họ cũng muôn miệng một lời, tuyệt đối chưa thấy một người sống qua lại.
Vì vậy huyết án ly kỳ này được trình lên chỗ Kiều Đại Lương.
Nếu Nhiêu Cảnh ẩu đả với người bên đường mà chết, cũng không cần bẩm báo ngay với Thường Kiếm Nam, nhân vật trọng yếu trong Đông Ly Hạ như Nhiêu Cảnh, tuy nói hắn tự xưng là hùm Chợ tây, tuy nhiên y lại bị hành thích ở ngay trong lầu “Đông Ly hạ”, y vô thanh vô tức bị giết ở ngay địa bàn của mình, sao lại không cần bẩm báo Thường Kiếm Nam.
Thường Kiếm Nam nghe xong, lông mày nhướng lên. Chống cằm suy nghĩ một lát, Thường Kiếm Nam nói:
- Không người ra vào, người lại chết? Chẳng lẽ trên đời này thật sự có người có bản lĩnh lấy thủ cấp ngoài ngàn dặm ư? Lương Thần, ngươi đi xem một cái.
Lương Thần đồng ý, dáng người lả lướt bước nhanh ra ngoài. Vừa nghe Kiều Hướng Vinh nói tình hình quỷ dị ly kỳ, nàng đã không kiềm chế được.
Kiều Hướng Vinh liếc mắt nhìn Thường Kiềm Nam trầm ngâm nói:
- Đại ca, hôm nay Dương Tư Tề theo lời đại ca phân phó, bày rượu hòa giải Nhiêu Cảnh và Lý Ngư, uống rượu ngay tại Đông Ly hạ, sau đó, đây cũng là chuyện của hơn nửa canh giờ trước. Sau khi tiệc rượu tan, ta và Nhiêu Cảnh rời đi, Lý Ngư tửu lực không tốt, say nằm tại chỗ, khả năng còn chưa đi…
Ánh mắt Thường Kiềm Nam ngưng trọng nói:
- Hiện tại hắn ở đâu?
Kiều Hướng Vinh nói:
- Ta cũng chỉ đột nhiên nhớ tới, có chút khả nghi, còn chưa điều tra hành tung của hắn.
Ánh mắt Thường Kiếm Nam hơi híp lại nói:
- Các ngươi… uống rượu ở phòng nào?
Kiều Hướng Vinh báo ra tên nhã gian:
- Lầu hai, Từ Đạo.
Thường Kiếm Nam phất tay, Mỹ Cảnh hiểu ý, lập tức bước ra ngoài.
So với sự hiếu kỳ cùa tỷ tỷ đối với mật thất của vụ án giết người, lúc này Mỹ Cảnh lại càng hiếu kỳ với Lý Ngư người từng khiến nàng khinh bỉ.