Chương 255: Một vở kịch
Bước chân của Lương Thần đột nhiên dừng lại, mấy tên tay chân phía sau đang bước cũng vội vàng dừng lại, mười mấy cặp mắt đồng thời nhìn về hướng Trần Phi Dương.
Diệp Lương Thần hơi híp mắt lại, trên dưới suy xét Trần Phi Dương:
- Hắn ta là người nào vậy?
Tiểu Hải Ca vội vàng tất cung tất kính trả lời một câu:
- Lương Thần cô nương, hắn ta tên là Trần Phi Dương, là tiểu huynh đệ mà tiểu nhân kết thân không lâu, nay dẫn đến đây, vốn là muốn giới thiệu cho Nhiêu đại ca.
Diệp Lương Thần gật gật đầu, nói:
- Hắn ta là người ở đâu?
Tiểu Hải ca vội nói:
- Người Lợi Châu.
- Lợi Châu…
Trong đầu óc của Diệp Lương Thần nhanh chóng hồi tưởng lại liên quan đến xuất thân của Lý Ngư. Diệp Lương Thần chậm rãi lộ ra chút mỉm cười ngọt ngào, nói với Trần Phi Dương:
- Ngươi quen biết Lý Ngư?
Trần Phi Dương đã nhìn thấy tinh thần phản ứng của mọi người, lập tức phát giác sự việc kỳ lạ, vừa nghe lời này, khẩn trương gật đầu cúi xuống nói:
- He he, nhìn cô nương nói, tiểu nhân lại học thức nông cạn, cũng hiểu biết cá chép. Tiểu nhân thích ăn nhất chính là phi lê cá của cá chép, ít xương, thịt tươi, lại còn rẻ, chỉ cần bỏ gân đi, thì khẩu vị, tuyệt rồi.
Lương Thần cô nương nhìn đăm đăm Trần Phi Dương, cười tủm tỉm, thấy Trần Phi Dương hết hồn, không tự giác cúi đầu đi. Ngay sau đó, một bàn tay dài đưa đến dưới cằm y, làm cầm cằm dưới của y lên.
Lương Thần cô nương vẫn cười tủm tỉm, mỉm cười nói:
- Nếu như ngươi cảm thấy có thực lực chơi với ta, Lương Thần không ngại đi tới cùng. A, ở địa bàn của ta, ta có một trăm cách để khiến cho ngươi sống không nổi, nhưng ngươi, lại không thể hịu được. A, làm người phải biết thức thời…
Trần Phi Dương hốt hoảng nói:
- Tiểu…tiểu nhân không hiểu rõ lời cô nương.
Lương Thần gật gật đầu, cất bước đi về phía trước. Vẫn đi theo một đường thẳng, vẻ mặt tuy trẻ con, nhưng dáng đi lại yểu điệu như mèo.
Hai tên đại hán vây lên, không nói lời gì liền bắt Trần Phi Dương lên, Trần Phi Dương sợ hãi đến nỗi mặt trắng bệch, kinh ngạc nói:
- Cô nương, ngươi muốn đưa ta đi đâu?
Phía trước, Lương Thần điềm đạm nói:
- Dẫn ngươi đi ăn cá!
Gian phòng giữa hai lầu “Đông Ly Hạ”, trước cửa có treo một miếng gỗ, trên đó chỉ có hai chữ “Từ Đạo”
Giữa gian phòng, chỉ có ba vị cô nương đang ngồi, còn có một người nam nhân đang nằm.
Mỹ Cảnh quỳ ở tháp, cười tủm tỉm nhìn Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh.
Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh bị nàng ta nhìn mà lo lắng bất an, một bộ dạng như chưa từng thấy qua mặt.
Nói đùa sao, hai vị cô nương có thể đều là diễn nghệ, tuy nói chủ yếu là biểu diễn tài nghệ, mà không phải là biểu diễn bản thân, nhưng mà một nhà ảo thuật giỏi, một người là một diễn viên biểu diễn tạp kỷ giỏi, chịu khó học hành, đều sẽ không kém khả năng biểu diễn. Biểu diễn đủ giống như thật, mới thu hút người ta vào xem, mới khiến người ta khẩn trương, mới có thể làm cho tài nghệ được tăng thêm.
Mọi người đều là tiểu cô nương, cũng không phải là tiểu cô nương bình thường, điểm hài hước là…
Ha ha
Lý Ngư nhắm mắt lại gối trên đùi của Tĩnh Tĩnh, nghe thấy ba người đối đáp cực không dinh dưỡng, trong miệng ngáy khò khè nhỏ, trong lòng âm thầm cảm thán: ba cô nàng một vở kịch, nhìn bộ dạng đấu tâm của bọn họ, mỗi một người đều là một nghệ sĩ chân chính, quá phức tạp, quá phức tạp rồi, có lẽ nam nhân chúng tôi thô bạo đơn giản lại tốt hơn.
- Thâm Thâm cô nương, Tĩnh Tĩnh cô nương, hai người từ lúc tiệc rượu tàn, vẫn luôn chờ ở đây sao?
Tĩnh Tĩnh trừng mắt nhìn:
- Mỹ Cảnh, ngươi hỏi lần thứ năm rồi đó? Ta đã nói qua rồi, chúng ta vẫn luôn ở trong gian phòng này…
Thâm Thâm ngắt lời nói:
- Muội từng ra ngoài đi vệ sinh đấy.
Tĩnh Tĩnh lườm nàng, không kìm được nói:
- Muội biết rồi, điều này muội cũng nói qua rồi, hơn nữa nói qua không chỉ một lần, cần tỷ nhắc nhở sao? Lỗ tai tỷ nhét đầy lông phải không, không nghe thấy à.
Lý Ngư thầm khen, tỷ xướng muội họa được đấy chứ.
Mỹ Cảnh tao nhã gật đầu:
- Thâm Thâm cô nương, cô không cần phải chỉ chó mắng mèo nữa, ta nghe thấy rồi.
Nàng ưỡn lưng, giống như lơ đãng, khi thả tay xuống, đánh một cái nhẹ nhàng vào đầu của Lý Ngư:
- Hai vị cô nương, gọi tiểu lang quân của các cô tỉnh lại, việc này không phải chuyện đùa, ta phải đích thân hỏi hắn.
Thâm Thâm nói:
- Tiểu lang quân chúng ta vừa say đã ngủ luôn, chúng ta không dám đánh thức hắn.
- Ơ?
Mỹ Cảnh nâng một chén rượu, thản nhiên nói:
- Vậy thì để bổn cô nương ra tay rồi.
Mỹ Cảnh vừa nói dứt lời, tay vừa dịch chuyển, cổ tay lật lên, một chén rượu hất lên mặt của Lý Ngư.
- A~~ khụ khụ khụ
Lý Ngư vừa lật người ngồi lên, chớp mắt bốn cái, hắn nhớ rõ trên góc án có đặt một chiếc khăn tay, nhưng lại không biết án kỷ đã bị Mỹ Cảnh đẩy ra một chút, lúc này Mỹ Cảnh vừa ngồi ở đây. Mỹ Cảnh mắt thấy hắn lúng túng như vậy, không khỏi cười thành tiếng, cười rất vui, lại đột ngột ngưng cười.
Lý Ngư…vừa túm được ngực của cô nương nhà người ta, vừa chạm vào, mềm mại mà có tính đàn hồi, Lý Ngư mắt còn chưa nhìn được vật đang túm lấy, nhưng đã xác định đó là thứ gì rồi.
Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh đều ngơ người, bọn họ trừng mắt nhìn Mỹ Cảnh, Lý Ngư phát giác không đúng, cố gắng muốn mở mắt ra nhìn, nhưng mà…thật sự mở không ra được.
Mỹ Cảnh ngẩn một lát, kêu lên “a” một tiếng, giống như là vừa bị một con bọ cạp chích một phát, bất ngờ trốn ra phía sau, nhảy lên một phát, khuôn mặt trắng toát bỗng chốc trở thành một khối vải màu đỏ:
- Tên khốn khiếp đáng chết nhà ngươi, ta muốn giết ngươi!
Thâm Thâm vừa mới đưa khăn mặt trên tay của Lý Ngư, Lý Ngư vừa mới che lên tới mặt, Mỹ Cảnh liền xông lên, giơ lên bàn chân mang vớ trắng lên đạp xuống.
Lương Thần mang theo một đoàn người đi dọc theo hành lang vừa mới chạy qua, bỗng nhiên nghe thấy trong gian phòng chính truyền ra tiếng thét chói tai của Mỹ Cảnh, ngay sau đó là một tiếng rầm vỡ vụn.
Lương Thần kinh ngạc, rút một thanh trường kiếm ra, bước như bay thẳng đến “Từ Đạo”, những người phía sau lập tức rút binh khí, bổ nhào lên.
- Rầm!
Cửa bị mở ra, một bóng người từ bên trong ngã xuống, Lương Thần bất ngờ không kịp đề phòng, người đó ngã nhào xuống đất, tay theo bản năng đỡ lấy, đúng lúc đỡ lấy hai bên hông của nàng ta. Sau đó bám lấy đùi, chân trượt xuống, Lương Thần cô nương chỉ cảm thấy bên trong hai bắp đùi bị một vật gì đó chen vào.
Mỹ Cảnh kéo hai chân của Lý Ngư, sát khí đằng đằng đang muốn kéo hắn đến trước mặt, bỗng nhìn thấy tỷ tỷ đứng ở trước cửa ra vào, đầu của Lý Ngư chui vào giữa đùi của tỷ tỷ. Lúc đó, hắn còn ôm lấy bắp chân của tỷ tỷ, không khỏi ngây người ở đó.
Lương Thần giật mình nhìn vào bên trong phòng, bàn bị lật ngược, hai người con gái mỗi người đều ôm gối giữ đầu dính ở góc tưởng. Muội muội kéo hai chân của nam nhân, đang muốn nghiến răng cắn lợi kéo hắn đến trước mặt, mà nam nhân đó thì…
Lương Thần cúi đầu nhìn, bèn thấy một nam nhân hèn mọn đang chui vào chính hai chân của mình, giữa lúc đó ngửa đầu lại, mang theo vẻ mặt dâm tà. Nụ cười ẩn ý, còn nháy mắt về phía mình. Lương Thần tức thì trợn mắt, thét lên một tiếng, lập tức lùi về phía sau, Lý Ngư đang túm lấy hai chân của nàng ta, bị nàng ta kéo trượt ra khỏi tấm thảm bồ thảo, hơn nửa người nằm ngoài thảm.
Lý Ngư tội nghiệp, chưa từng khốn khổ như vậy, hắn chỉ là bị hất rượu vào mặt, rượu bắn vào mắt nên không thể nhìn thấy gì, nếu bảo đó là một khuôn mặt dâm, nóng, nháy mắt, chỉ là bởi vì rượu “bắn” vào mắt, nên biểu cảm rất khó chịu như thế. Trên thực tế, hắn thật sự không nhìn thấy gì.
Trên hành lang, một đoàn nam nhân cầm đao kiếm, trợn mắt há miệng nhìn Lương Thần cô nương giơ kiếm “nhảy điệu clacket”, Lương Thần nhảy một hồi điệu clacket, bỗng nhiên tỉnh lại, nhìn thấy trong tay mình đang cầm kiếm, lập tức nghiến răng cắn lợi chém xuống.
- Không được giết!
Trần Phi Dương, Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh, Mỹ Cảnh đồng thanh kêu lên.
Trần Phi Dương muốn xông lên trước, lại bị hai tráng hán túm lại, Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh phản ứng nhanh nhẹn, muốn xông lên, muốn bảo vệ người Lý ngư, nhưng hai người xông lên quá gấp, đầu liền chạm vào nhau, hai người chạm đầu vào nhau, té ngã đau đớn.
Kết quả, chỉ có Mỹ Cảnh cô nương chậm một bước so với hai người lại thành công.
Mỹ Cảnh túm lấy kỷ án lật ngược lại ném tới.
Lương Thần một kiếm bổ xuống, thấy hai vị cô nương đồng thời nhào lên, muốn bảo vệ tên nam nhân khốn kiếp này, kiếm trong tay theo phản xạ ngừng lại, ngừng trong không trung. Sau đó, một bức kỷ án nặng hơn hai mươi cân bay tới.
Lý Ngư bị người ta đá tới, hai tay ảo não chưởng vào đầu, nhắm mắt rống to:
- Đừng đánh ta, đây là một hiểu lầm…
- Thịch!
Kỷ án đập vào phía sau đầu của hắn, Lý Ngư trợn mắt, giống như một quả cầu da bị xì hơi, mềm nhũn quay lại, lần này, hắn hôn mê thật rồi.
Lương Thần chỉ vào Lý Ngư hôn mê tê liệt trên đất, giận dữ không kiềm được:
- Cái thứ này là tên khốn kiếp nào vậy?
Mỹ Cảnh nhìn thấy Lý Ngư bị hôn mê, thở dài nói:
- Đây chính là…người mà Kiều đại lương hoài nghi.