Chương 256: Ta không cần chứng cứ
Lầu Thượng Lầu, phòng chính
Thường Kiếm Nam và Kiều Đại Lương nói xong, tất cả nội dung vừa nói đã chuyển đến việc kinh doanh nổi bề ngoài của Chợ tây.
Chẳng hạn như Chợ tây xuất hiện một tên Đại lão thiên, chuyên môn hãm hại những thương nhân Đại Thực, Ba Tư khu vực xa xôi đến Trường An, những người này tay chân sạch sẽ, thủ đoạn cao minh, những nhân chứng quan trọng liên quan thường đứng sau bỏ trốn mất dạng, quan phủ không có cách nào lấy được chứng cứ, làm hại những người ở đất nước khác đến cầu cáo đều phải thất vọng quay về.
Chẳng hạn như đại thương nhân Tấn Dương Cổ Thường Thư gần đây móc nối với thương nhân đệ nhất hàng da Long Ngạo Thiên, muốn lũng đoạn việc kinh doanh hàng da của Trường An, Chợ Đông đã đồng ý để ông ta phụ trách cung ứng hàng da, cũng chính là nói ông ta muốn trở thành tổng đại lý nguồn hàng da của Chợ Đông, ông ta đã mở ra điều kiện hợp tác hào phóng cho Chợ tây, có muốn đáp ứng hay không.
Rất nhiều sự việc tương tự, kỳ thực Kiều Hướng Vinh đều có quyền xử lý, chỉ cần sau sự việc trình báo hồ sơ lên Thường Kiếm Nam. Nếu như Thường Kiếm Nam cảm thấy không thích hợp, kịp thời hạ lệnh sửa đổi.
Từ góc độ này mà nói, Tứ Lương tương đương với tập đoàn quan văn của Thường Kiếm Nam, Bát Trụ chính là mãnh tướng dưới trướng của y, mà Thường Kiếm Nam đích xác chính là Hoàng đế của một Vương quốc ngầm, phê duyệt tấu chương, quyết đoán chính sự, kiểm soát Đế quốc thương nghiệp của y.
Nếu như đã như vậy, có chút sự việc cần phải quyết định mà hỏi trước, xử lý cũng càng có nắm chắc hơn.
Thường Kiếm Nam buột miệng bình luận:
- Do đám người này làm ác, danh tiếng lan truyền ra như thế, còn có người từ bên ngoài ngàn dặm bôn ba cực khổ đến đây để kinh doanh nữa không? Những con sâu mọt như vậy bắt buộc phải tìm ra, quan phủ cần phải có chứng cứ, ta thì không cần, một khi đã xác định, lập tức diệt trừ, giết một cảnh trăm. Không thể để cho những con sâu mọt như vậy hủy hoại cơ nghiệp mua bán vạn quốc của Chợ tây như vậy.
- Thường Thư Tâm…người này ta biết. Tấn Dương Thường gia năm trước cũng được coi là một đại thương gia giàu có ngang một nước. Đáng tiếc là, chọn sai chủ, đi theo Thái tử Lý Kiến Thành, kết quả năm đó Hoàng thượng kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, Thường gia xuống dốc không phanh, may mắn có Thường Thư Tâm, móc nối trên dưới, bôn tẩu tứ phương, Thường gia mới dần dần hồi phục lại nguyên khí.
- Vâng! Ta lo lắng chính là, kết quả chúng ta và Thường gia bí mật đi lại với nhau…
Thường Kiếm Nam khoát tay, không cho rằng như vậy:
- Ngươi cho rằng, Chợ Đông Trương Nhị Ngư là một tên ngốc? Chợ Đông chỉ bán những thứ xa xỉ, tương giao với Vương hầu càng mật thiết, nắm bắt tin tức linh thông hơn, nếu như quả thật việc qua lại thân mật với Tấn Dương Thường gia sẽ làm cho kim thượng tức giận, ngươi cho rằng Trương Nhị Ngư sẽ gật đầu sao?
Thường Kiếm Nam hớp miếng trà, lại nói:
- Vẫn còn Nhiếp Hoan nữa. Tên tiểu tử này, ngoài việc khống chế hai chợ Đông Tây ra, còn bao gồm tất cả vận chuyển lụa khu vực Quan Trung nữa. Lão Thường muốn đả thông mấu chốt, điều đầu tiên là phải đi qua bến tàu của hắn, Chợ Đông tuy rằng đã đồng ý rồi, vậy thì, chứng tỏ hắn cũng đả thông Nhiếp Hoan rồi. Chợ tây ta sợ gì chứ?
Kiều Đại Lương hớn hở nói:
- Lão đại nói đúng, ta vốn dĩ còn muốn suy nghĩ một chút, hiện nay có chỉ thị của người, vậy ta sẽ nhanh chóng đi tạo mối quan hệ.
Thường Kiếm Nam nói:
- Kim thượng lòng dạ thế nào, há lại có kiến thức giống một người thương nhân? Tấn Dương Thường gia lúc đầu đứng thành hàng với Thái tử, kỳ thực thiên hạ đương thời đứng thành hàng với Thái tử sao lại có một mình y? Thái tử sao, ai đều cho rằng tương lai nắm thiên hạ nhất định là hắn ta ư.
Kết quả Tần vương thượng vị, những người này tức thì nhanh chóng thay đổi lại địa vị, cũng không phải tâm phúc đại họa gì, ngươi cho rằng Hoàng thượng đã ngồi ở trên Tứ hải, sẽ có thời gian tính toán với bọn họ? Ngụy Chinh dưới trường Thái tử, nhiều lần nói lên ý kiến Thái tử, nói Tần vương uy hiếp cực lớn, phải diệt trừ, kết quả Tần vương sau khi đăng cơ, vẫn không dùng mọi cách chiêu nạp y, để cho mình dùng? Ôi…
Thường Kiếm Nam nghĩ ra mình có nói một câu đùa cợt ở trong Câu Lan Viện phường Đạo Đức, liền bị Nhiêu Cảnh gây ra nhiều việc ồn ào, không khỏi cảm xúc sâu sắc nói:
- Thường gia xui xẻo một trận, ta nghĩ, Hoàng thượng khi đó có ý muốn trừng phạt, cũng không đàn áp được suy nghĩ phục khởi của Thường gia. Đáng sợ nhất chính là, bên cạnh mỗi một nhân vật lớn, đều có một số kẻ ngu ngốc tự cho mình thông minh, cố gắng đoán ý thánh thượng, hành sự hồ đồ, người trên không biết sự việc, người dưới cho rằng hợp với ý của người trên, càng làm cho sự việc nghiêm trọng thêm…
Y mới nói đến đây, sáu người bốn nữ hai nam liền vào phòng chính.
Bốn nữ là Lương Thần, Mỹ Cảnh, Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh, hai nam là Lý Ngư và Trần Phi Dương.
Lý Ngư bị bốn nữ này kéo hai tay hai chân khênh đưa vào trong.
Lương Thần, Mỹ Cảnh khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, giống như vừa mới uống rượu, lại giống như đánh phấn hồng nhạt, hết sức đáng yêu. Hai người vào trong phòng chính, lập tức buông tay, Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh đứng ở phía sau không kịp buông xuống, Lý Ngư kêu lên một tiếng, lại ngã trên thảm, làm cho Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh đau lòng không nỡ, lại không dám giận dữ không dám nói.
Thường Kiếm Nam ngạc nhiên nhìn về hướng hắn, nhìn thấy bộ dạng hắn mặt mũi sung vù, mắt mũi không khỏi sắc bén:
- Quả nhiên là hắn?
Lý Ngư đã bị đánh thành bộ dạng như vậy, không hỏi cũng biết, Lương Thần, Mỹ Cảnh chắc chắn là đã xác định được thân phận của hắn, mới ra tay như vậy. Không ngờ Thường Kiếm Nam vừa hỏi, Lương Thần và Mỹ Cảnh sắc mặt tràn đầy xấu hổ, Mỹ Cảnh liếc nhìn Lương Thần, Lương Thần nhắm mắt nói:
- Hai người chúng tôi cũng nghi ngờ là hắn, nhưng không có bất cứ chứng cứ nào, thực ra cũng không có cách nào xác định là hắn.
Thường Kiếm Nam chỉ vào Lý Ngư, kỳ lạ nói:
- Không có cách nào xác định, tại sao lại đánh hắn thành bộ dạng như vậy?
Bị hỏi như thế, Lương Thần nhất thời đỏ mặt, bực tức nói:
- Hắn bị đánh thế còn nhẹ đấy!
Mỹ Cảnh phụ họa nói:
- Đánh hắn vậy là nhẹ.
Thường Kiếm Nam vội nói:
- Việc này là sao?
Lương Thần, Mỹ Cảnh đồng thanh:
- Bởi vì hắn có hành vi đê tiện!
Thường Kiếm Nam không kìm được đỡ lấy trán:
- Hai người các ngươi, cũng không thể cho ta được một lý do rõ ràng hơn sao?
Lương Thần, Mỹ Cảnh nào nói ra được lý do thật sự, xấu hổ chết đi được, Lương Thần nói:
- Lý do này vẫn không đủ sao?
Mỹ Cảnh nói:
- Ngươi xem, ngươi xem, mặt của hắn, trời sinh đã là bộ dạng khốn kiếp như vậy rồi.
Thường Kiếm Nam chịu không được nói:
- Nói chuyện đi chứ, ngươi phải nói rõ cho ta mới được. Ta lấy ví dụ, ta hỏi ngươi, khối bội ngọc của ngươi đã để ở đâu rồi? Ngươi nói, để ở trên kỷ án, như vậy không được, là cái kỷ án nào? Thư phong? Khuê phòng? Phòng khách? Nếu nói ở phòng khách, thì có đến mấy chiếc kỷ án…
Lương Thần, Mỹ Cảnh nhìn nhau, sắc mặt ngạc nhiên.
Lương Thần nói:
- Lão đại đang nói gì vậy?
Mỹ Cảnh nói:
- Có liên quan đến việc chúng ta đánh người không?
Kiều Hướng Vinh vẫn không nói lời nào, ông ta biết rằng Thường lão đại đối xử đặc biệt với cặp tiểu nha đầu này, nhớ rõ lúc đầu cặp tiểu nha đầu vừa mới đến bên cạnh lão đại, ông ta cũng hiểu lầm cho rằng lão đại tìm cặp tỷ muội cực phẩm để hưởng dùng, sau đó mới phát hiện bọn họ cực được nuông chiều, coi như con gái vậy.
Nếu nay lão đại dạy con, ông ta cũng không dễ chen vào, cho nên vẫn luôn nhẫn nại, hiện nay mắt thấy Thường lão đại lộ ra biểu cảm đau lòng, lúc này mới chen lời vào:
- Ồ! Không biết hai vị cô nương điều tra, đã điều tra được gì rồi?
Lương Thần tinh thần mừng rỡ, bèn lần lượt phân tích ra tất cả những gì mà nàng tai nghe mắt thấy khi điều tra, nói xong, vẫn tự thấy đắc ý liếc nhìn Thường Kiếm Nam, hiển nhiên là muốn đạt được sự khen ngợi của lão đại. Thường Kiếm Nam nghe trong tai, trong lòng thật sự âm thầm khen ngợi, nhưng vẻ mặt lại không lộ ra một chút thái độ nào.
Lương Thần vừa mới nói xong, Mỹ Cảnh tiếp tục liên thanh nói ra việc nàng điều tra một lượt, nhưng mà những điều nàng nói, chủ yếu là điều tra với hai vị cô nương Tĩnh Tĩnh và Thâm Thâm, về phần đương sự Lý Ngư, nàng không bàn đến một chữ.
Kết quả là, Thường Kiếm Nam và Kiều Đại Lương nghe xong, không kìm lòng nỗi, cùng đồng thanh nói:
- Vậy Lý Ngư này thì sao, hắn nói thế nào?
Mỹ Cảnh nói:
- Hai vị cô nương này nói hắn uống say ngủ mất rồi, cho nên hắn không nói gì. Hừ, muốn giấu ta? Ta rõ ràng nghe thấy hơi thở của hắn, hắn đang giả ngủ, trong lòng nếu như không có quỷ, thì hắn tại sao phải giả vờ ngủ?
Thường Kiếm Nam và Kiều Đại Lương lại nghe không hiểu, hai người nhìn nhau, Thường Kiếm Nam hỏi:
- Ngươi nói hắn uống say mà ngủ rồi…
Mỹ Cảnh chen lời nói:
- Là hai vị cô nương đó nói, không phải ta nói.
Thường Kiếm Nam nói:
- Đúng đúng đúng, họ nói hắn uống say ngủ mất rồi, ngươi nói hắn là giả vờ say giả vờ ngủ. Sau đó thì sao, tại sao…trên người hắn lại có vết thương vậy?
Mỹ Cảnh tức giận nói:
- Ta muốn kêu hắn tới để hỏi, hắn giả vờ ngủ không dậy nổi, ta còn có thể nhẹ nhàng với hắn sao?
Kiều Đại Lương trố mắt nói:
- Kết quả, hắn bị cô nương người đánh thành bộ dạng như vậy, vẫn không tỉnh sao?
Mỹ Cảnh hơi có chút xấu hổ lúng túng đáp lại:
- Tỉnh…đã tỉnh rồi, nhưng ta ra tay hơi nặng, kết quả hắn hôn mê rồi.
Thường Kiếm Nam chau mày, cuối cùng là không bình tĩnh được nữa, hai nha đầu này, lúc mới bị đưa đến bên cạnh y chính là bộ dạng như vậy, xinh đẹp ngây thơ, hoạt bát đáng yêu, vô cùng động lòng người.
Vấn đề là, chính là con gái của bạn, cũng lớn lên cùng một ngày, huống hồ các nàng từ ngày bị đưa tới đến đây, đã bị y âm thầm giao cho sứ mệnh quan trọng.
Cho nên, Thường Kiếm Nam kìm lại, khổ tâm dạy dỗ, hiện tại các nàng càng ngày càng quan trọng với y, Lương Thần am hiểu việc phân tích chi tiết bao gồm tinh thần cử chỉ của người khác, mà Mỹ Cảnh thì có chút cốt cách nam nhi, có thể nắm bắt từ lớn đến nhỏ, chắc chắn quyết tâm.
Hai người bọn họ lại là chị em sinh đôi, có thể gọi là tương phụ tương hợp, một cặp tuyệt diệu. Nhưng nay xuất mã, thực sự là thất bại lớn, ngay cả tính tình cũng có chút hồi phục bình thường hoàn toàn không có chút bộ dạng đề phòng, rốt cuộc hai nàng vừa mới trải qua tình cảnh thế nào ở bên ngoài vậy.
Thường Kiếm Nam căn dặn thủ hạ làm cho Lý Ngư tỉnh lại, ánh mắt bèn nhìn trên người Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh. Chính là bởi vì tài năng biểu diễn tạp kỷ của người con gái này, tự mình mở ra những cái đùa giỡn mà nam nhân thông thường đều biết, kết quả chính là…, chuyện cũ nghĩ lại mà khó chịu.
Chờ đã!
Trong đầu Thường Kiếm Nam giống như có ánh lửa đá nhấp nháy, nhìn chằm chằm Thâm Thâm hỏi:
- Biệt hiệu của cô nương ở Câu Lan Viện gọi là gì vậy?
Tuy rằng lúc này nhìn Thường Kiếm Nam, những cũng không cảm thấy người này đáng sợ thế nào, nhưng nghĩ đến thân phận của y, Thâm Thâm vẫn đầy sợ hãi, cẩn thận đáp lại:
- Thập Bát Thâm.
Thường Kiếm Nam chỉ hơi trầm ngâm:
- Thập Bát Thâm, giỏi nuốt kiếm…
Y liếc nhìn Thâm Thâm, lại nhìn về hướng Tĩnh Tĩnh:
- Cô nương người thì sao?
Tĩnh Tĩnh hạ giọng đáp:
- Nô nô am hiểu nhu thuật, biệt hiệu là Xà Cốt Tĩnh.
Thường Kiếm Nam hơi rũ mắt, suy tư chốc lát, nhẹ nhàng vẫy tay, Lương Thần đã vội cúi người đổi vị trí đứng sau lưng y, Thường Kiếm Nam nghiêng đầu, che miệng nói bên tai mấy câu, Lương Thần gật gật đầu, bèn đi ra ngoài.
Thường Kiếm Nam thở một hơi, lại nhìn vào Trần Phi Dương vẫn đang bị mọi người lãng quên, mỉm cười nói:
- Ngươi, ngươi là ai vậy?
Trần Phi Dương cười gượng hai tiếng, nói:
- Tôi là người Lợi Châu, hiện nay đến Trường An để kiếm ăn. Cậy nhờ vào Trương Tiểu Hải dưới trướng ngài, vốn làm môn hạ của Nhiêu đại ca, không ngờ…xảy ra việc như vậy, tiểu nhân cứ thế bị dẫn đến đây.
Thường Kiếm Nam vẫn mỉm cười nhìn y:
- Ngươi nghe được cái tên Lý Ngư thì thất thanh la lên. Lương Thần hỏi ngươi, ngươi lại chối nói là hiểu làm là cá chép, thật chứ? Lý Ngư cũng là người Lợi Châu, các ngươi…đáng lẽ quen biết chứ?
Trần Phi Dương lúc này ão não chỉ muốn tát một cái vào mồm mình, lúc đó cẩn thận quá mức, kết quả là tự mình cho là thông minh, nhưng lại mượn cớ che đậy người, ngược lại thành mạo bệnh.
Trần Phi Dương không thể làm khác hơn nói:
- Việc này, không dối gạt Thường gia, tiểu nhân nhìn thấy vị cô nương đi theo sau Lương Thần cô nương thật sự rất hung hãn, cho nên nhất khiếp đảm, hồ ngôn loạn ngữ vài câu. Tiểu nhân, đích xác là quen biết Lý Ngư tiểu lang quân.
- Tiểu lang quân? Ha ha, lại không biết Lý Ngư này, ở Lợi Châu tình hình thế nào, ta muốn nghe một chút.
- Việc này…
Trần Phi Dương do dự một chút, cảm thấy đau đầu. Y hiện tại đã nhìn thấy Lý Ngư rồi, nhưng Lý Ngư vẫn hôn mê, hai người ngay cả ánh mắt cũng chưa từng trao đổi, y thật sự không rõ tình hình hiện tại của Lý Ngư, cũng không biết lời nào có thể nói, lời nào không thể nói, nên làm thế nào cho tốt?
Thường Kiếm Nam nhìn y, từ đầu đến cuối vẻ mặt mỉm cười, nhưng ánh mắt đã dần dần lạnh nhạt. Ánh mắt của y lạnh nhạt, sự ôn hòa của cả phòng chính dường như cũng giảm đi hai độ, lạnh lẽo.
- Hắn là…
Trần Phi Dương âm thầm cắn răng, kiên trì kể lại những chiến tích huy hoàng của Lý Ngư ở Lợi Châu.
Chỉ là chẳng qua, Lý Ngư từng dặn dò qua, từ nay về sau chớ nhắc tới thuật bói toán của hắn, cho nên đề cập lúc này, trong miệng Trần Phi Dương, trở thành mánh khóe bịp người của Lý Ngư, tóm lại vị trước mắt này cũng không phải là nhân vật chính đạo nhìn thấy hào quang, quạ đen rơi trên lưng heo đen, ai có thể đen hơn ai, nói đi!