Chương 262: Mưa gió sắp tới
Trần Phi Dương sáng sớm đã chạy tới Dương phủ, thuận tiện còn ăn chực điểm tâm, vừa ợ vừa đi cùng Lý Ngư ra cửa.
- Ngươi mấy ngày chưa ăn cơm rồi, nhìn thật tệ hại.
- Ta mỗi ngày…ợ, ăn! Đây không phải là vì Đại nương làm thức ăn ngon sao!
Trần Phi Dương đi theo sau Lý Ngư nói:
- Có thể làm tùy tùng đi theo sau tiểu lang quân, tiểu nhân thực sự rất vui. Ai, cũng không biết Cẩu Đầu Nhi ở Lợi Châu thế nào rồi, nếu như hắn cũng ở đây thì thật là tốt.
- Cẩu Đầu Nhi…
Tinh thần của Lý Ngư lập tức quay về Lợi Châu, được một lát, mới nhẹ nhàng thở dài. Hắn còn nhớ trước khi đi có từng hứa hẹn với Cẩu Đầu Nhi, hắn đã nói, một ngày nào đó sẽ trở lại, mang Cẩu Đầu Nhi đi thiên hạ. Con người nói phải giữ chữ tín, nói ra không phải là thả rắm, há có thể không giữ lời.
Tuy nhiên, hắn cũng muốn nhanh chóng rời khỏi thành Trường An, bây giờ ắt chưa phải lúc tìm tới Cẩu Đầu Nhi. Chờ đến lúc đó, có thể hỏi han tâm ý của Trần Phi Dương, nếu như y đồng ý đi theo, sẽ để cho y vòng về Lợi Châu một chuyến, tìm tới Cẩu Đầu Nhi, cùng nhau đi Mã Ấp Châu.
Hai người cùng đi, dần dần tiến vào chợ tây.
Lúc này thời gian vẫn còn sớm, nhưng chợ tây đã người đến kẻ đi, hết sức náo nhiệt.
Trần Phi Dương cảm thấy thấp thỏm nói:
- Tiểu lang quân, người đến tiếp nhận vị trí của Nhiêu Cảnh, những bộ hạ của Nhiêu Cảnh kia có phục không? Chúng ta đi tới, bọn họ có gây phiền phức cho ngài không?
Lý Ngư tràn đầy tự tin nói:
- Chống đối trực diện thì không. Dẫu sao, trên đầu chúng ta vẫn có người. Tuy nhiên, dương thịnh âm suy, hai lòng cũng khó nói. Đến lúc đó, trong người đó tìm ra mấy người giết để răn đe…
Nói đến đây, đằng trước có một vị tiểu cô nương đi qua, còn là một Hồ cơ, sống mũi cao mắt to, mới chỉ khoảng mười lăm mười sáu rất xinh đẹp, nhìn rất kỳ lạ, trên đầu nàng lót một đệm mềm.lại đội lên một vò nước, một tay đỡ, lả lướt đi qua.
Đêm qua Lý Ngư đầy một bụng lửa dục không có chỗ phát tiết, lúc này nhìn thấy mỹ nhân, ánh mắt cứ dính lại, nhìn theo bóng dáng của Hồ cơ đến tận khi nàng tiến vào một cửa tiệm đầu phố mới nói:
- Ngươi yên tâm, Lý mỗ chọn một muội tử mềm mại…a không! Chọn quả hồng nhũn nhãn lực cực ốt, trừng trị một cái, những người khác sẽ phục sát đất.
Ở phía tây Lũng Châu, một chiếc xe ngựa, hơn mười con ngựa khỏe, dọc theo đường đất vàng đi về phía đông.
Con đường khô ráo, xe ngựa đi qua, bắn lên từng lớp bụi.
Đi qua Đại Chấn Quan, không có đội mã phỉ hay đám mâu tặc nhỏ nào dám ra tay với đội ngũ như vậy.
Đừng xem đội kỵ sĩ này chỉ có mười mấy người, nhưng tuấn mã cao lớn, yên ngựa đầy đủ, có lá chắn, trường thương, có bội đao bên hông kỵ sỹ, sau lưng có mũi tên, trang bị đến tận răng như vậy, không phải những đám sâu dân mọt nước kia dám đi liều mạng.
Mười mấy tên kỵ sĩ, thân hình khỏe mạnh, thần thái sáng láng, bảo vệ trước xe.
Xe này do danh sư chế tạo, nhẹ mà bền chắc, chuyên chạy đường dài, mà giảm sóc trên xe hiệu quả cũng rất tốt, trên xe cũng lót nhiều tấm đệm thật dày, mặc dù những lắc lư lay động là không thể tránh khỏi, nhưng ngồi trên đống đệm mềm nhũn, chỉ cần không phải là người say xe thì cũng rất thoải mái.
- Đại tiểu thư, chúng ta tới Lũng Châu có nghỉ ngơi hay không?
Một kỵ sĩ vòng ngựa chạy tới bên xe, lớn tiếng hỏi.
Trong xe truyền ra tiếng của Long Tác Tác đầy sát khí:
- Không ngừng! Qua Lũng Châu, chạy tới Trần Thương hẵng nghỉ trọ!
Kỵ sĩ kia trả lời một tiếng, rồi vung roi ngựa thét to về phía trước:
- Đại tiểu thư phân phó, tới Lũng Châu không nghỉ, đi thẳng tới Trần Thương nghỉ ngơi.
Bọn kỵ sĩ nghe xong, tính toán lộ trình một chút, lập tức tăng thêm tốc độ ngựa, đại bả thức đánh xe ra sức dùng roi ngựa, trong vùng hoang dã trống trải vang lên tiếng roi ngựa, giục kéo bốn cỗ ngựa cùng tăng nhanh tốc độ.
Bên trong buồng xe, một tiểu nha hoàn ngồi quỳ, dán vào vách xe, một tiểu nha hoàn khác ngồi ở bên khác, Long Tác Tác ngồi trên giường nhỏ, vẻ mặt không vui.
Một tiểu nha hoàn khuyên nhủ nói:
- Tiểu thư, người đang mang thai, đừng nóng giận, nếu như tổn thương thân thể, không tốt với tiểu lang quân.
Một tiểu nha hoàn khác cũng nói:
- Đúng vậy, lão gia tử luôn ngăn trở, thật ra thì tiểu thư không nên ngàn dặm đi tới thành Trường An, để lão gia tử phái người đi không được sao.
Long Tác Tác trợn mắt nói:
- Ta không biết xấu hổ sao? Nam nhân không cần ta nữa, ta còn ở nhà an tâm sanh con cho hắn, ta đây là không có tim không có phổi!
Một tiểu nha hoàn nói:
- Tiểu thư, người trong trại đều nói Lý gia lang quân có tình có nghĩa, sẽ không phải là người như vậy, có lẽ đã xảy ra chuyện gì phải trì hoãn nên mới chưa về.
Một tiểu nha hoàn khác lại nói:
- Đúng vậy! Tiểu thư hiện đang tức giận, đợi đến thành Trường An, hiểu được nỗi oan uổng của lang quân, có thể sẽ hối hận, vì hài tử trong bụng, hay là nên an tâm mới được.
Long Tác Tác nói:
- Ta trách oan hắn? Hắc! Ta cũng hi vọng là ta trách oan hắn! Chờ đi, chúng ta tới Trường An rồi hẵng nói, nếu ta phát hiện hắn trêu hoa ghẹo nguyệt, thiếu nhiều phong lưu nghiệt nợ! Hừ! Hừ hừ hư! Vô Tình, hát bài hát để ta giải sầu..
Hai tiểu nha đầu đều do Long Tác Tác đặt tên, một người tên Vô Tình Lang, một người tên là Phụ Tâm Hán. Vô Tình nghe nàng dặn dò, bất đắc dĩ nhìn về phía Phụ Tâm Hán ở đối diện, mở miệng hát:
- Tay bám cánh cửa, ta ngồi trước cửa chờ con rể. Đông đến Tây đi, lại không thấy..."
Long Tác Tác nằm trên giường, nhắm mắt nghe, lười biếng nói:
- Không có tiền đồ, chờ ai? Phụ Tâm, ngươi hát đi! Đổi một bài hát mà trẻ con thích nghe ấy.
- Vâng!
Phụ Tâm Hán nghe vậy, nhìn Vô Tình bĩu môi một cái, vỗ tay hát bài hát thiếu nhi:
- Khỉ con khỉ con ngươi đừng khóc, cho ngươi cưới một cô vợ như hoa. Cưới người vợ ada? Trâu ngủ bên trong máng. Trải cái gì nhỉ? Trải cái gầu. Nắp cái gì nhỉ? Nắp cái sáng. Gối cái gì nhỉ? Gối chày gỗ. Chày gỗ lăn vội vã, khỉ con ngủ cùng vợ đến khò khè lỗ…
Long Tác Tác vuốt bụng, trên mặt lộ ra nụ cười. Nha đầu này tình khí nóng nảy, nhưng nóng tính tới nhanh mà đi cũng nhanh, Phụ Tâm hát bài hát như vậy, Long Tác Tác đột nhiên hăng hái nói:
- Các ngươi nói xem, ta là mang thai con trai hay con gái?
Hai tiểu nha hoàn nhìn nhau một cái rồi nói:
- Con trai…
Long Tác Tác hạnh phúc nói:
- Ta cũng cảm thấy vậy! Một đứa con trai có lực khí, sau này khi ta già rồi, không đánh được cha nó, sẽ để cho con trai ta đánh hắn, hì hì…
Vô Tình và Phụ Tâm nhìn nhau một cái, ngầm cười khổ.
Đất rung động, tiếng vó ngựa ầm ầm. Đội kỵ binh phía trước chạy đã hết sức mệt mỏi, thế nhưng truy binh phía sau vẫn tựa như mãnh hổ vậy.
Đất đai rung động mãnh liệt, tiếng vó ngựa tựa như đã nổ bên tai. Truy binh còn chưa tới mà mũi tên đã bay tới tựa như mưa sa, người chạy trốn bất đã dĩ phải xoay ngựa lại để tử chiến. Nếu không với tốc độ của bọn họ bây giờ, chỉ có thể chạy trốn rồi từng người bị tiêu diệt, thậm chí ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.
Thế nhưng, khi họ phát hiện truy binh đánh từ ba mặt để truy kích đánh tới, cuộn cuồn như nước chảy, hơn nữa khí thể như cầu vồng, đều là quân tinh nhuệ, bọn họ tuyệt vọng…
Đây không phải là binh một bộ lạc, mà ít nhất phải là người của bốn bộ lạc, áo bào bọn họ chỉ hơi khác nhau một chút, người ngoài không nhận ra, nhưng người địa phương chỉ cần nhìn là có thể phân biệt được.
Ba mặt nước lũ, đánh bọc tới, mũi tên như mưa bay, cây giáo tựa như chớp…
Thiết kỵ tựa như thủy triều vọt tới, trong nháy mắt đã nhấn chìm bại quân, bao vây, xen kẽ, cắt, tàn sát.
Binh sĩ bộ lạc Bột Hải thực sự mệt mỏi không chịu nổi, sĩ khí dao động, ý chí tan vỡ, trở tay không kịp, phòng ngự đã sụp đổ, các binh sĩ lập tức giải tán, không nghe quân lệnh, tìm cách chạy thoát thân.
Trên thực tế, từ bỏ tổ chức phản kháng, bọn họ lại càng chết nhanh hơn, nhưng hoảng sợ đã làm bọn họ đánh mất lý trí, không có một người nào nghe theo tướng lĩnh, chỉ kinh sợ chạy về bốn phía.
Một tên tướng giục ngựa như chớp giật, vội vàng xông lại, còn cách cả trăm mét đã nhấc mã đao lên, mã đao lưng dày lưỡi mỏng, thần đao dài cong, chém tàn bạo, sắc bén uy mãnh. Trong chớp mắt, kiêu tướng đã tới vùng phụ cận, lưỡi đao mang theo ác quỷ bổ xuống giống như ác quỳ kình phong.
Phóng ngựa vọt mạnh, mượn ngựa công lên múa đao chém bổ, thế sức quá uy mãnh, chưa nói tới người, thậm chí ngựa, cũng có thể bị bổ thành hai nửa!
Tuy nhiên, viên bại tướng mặc trên người hai tầng giáp da, phần đao lực bị chậm lại, một đao chém xuống, máu bắn tung tóe, thậm chí bại tướng không hề phản kháng, chỉ mang theo một nụ cười đau thương.
Lực lượng tinh nhuệ nhất của bộ tộc Bột Hải, trong trận đại quyết chiến này tổn thất hầu như không còn, bộ lạc Bột Hải vốn có năng lực thống nhất Liêu Đông, nhưng hôm nay đã hóa thành bọt nước.
Sống, hắn cũng thẹn với người trong tộc, chết, chết đi rồi cho nhẹ lòng!
Lưỡi đao lướt qua, hắn đã bị bổ thành hai nửa, ngựa không bị bổ ra, nhưng tích ngựa đã bị chém đứt, con ngựa ầm ầm ngã xuống mặt đất, rên rỉ một tiếng, sống không được lâu nữa.
Chủ tướng vừa chết, đào binh lại càng không có chiến ý, bị truy binh thỏa sức giết chóc, mã tấu bay bổng, mỗi lần hạ xuống đều lóe ra một tia hàn quang, máu tươi tung tóe, thế như trẻ tre, tiếng kêu thảm thiết kinh tâm động phách, tiếng vó ngựa như sấm rền, cuồng bạo kêu gào….
Người còn sót lại vội vàng lăn xuống ngựa, bỏ vũ khí đầu hàng, bọn họ hiểu rõ, một khi đầu hàng, cũng chỉ có thể làm đầy tớ, trở thành nô lệ như những nô lệ của bọn họ, đến lúc đó tình cảnh còn không bằng nô lệ bình thường, thế nhưng vì mạng sống, bọn họ không còn sự lựa chọn nào khác.
Ô ~~~~
Tiếng kèn lệnh thê lương vang lên, những dũng sĩ đang quét tước chiến trường dừng lại, nhìn về phía tiếng kèn hiệu lệnh.
Năm sáu kỵ hùng chiến mã, kéo mấy người thủ lãnh từ từ đi về phía chiến trường Tu La.
Thủ lĩnh bộ lạc Tư Mộ, Thủ lĩnh bộ lạc Hỉ Thất, thủ lĩnh bộ lạc Quật Thiết, thủ lĩnh bộ lạc Mạc Duệ, thủ lĩnh bộ lạc Ô Nhạ, còn có… chiến thần của bọn họ, thủ lĩnh bộ lạc Thiết Ly, Thiết Vô Hoàn!
Lúc rời khỏi Lũng Hữu, Thiết Vô Hoàn nói cho Lý Ngư, gã đã rời bộ lạc ba năm bảy tháng lẻ sáu ngày.
Lý Ngư phán đoán nếu bộ lạc Bột Hải diệt Bộ lạc Thiết Ly, chiếm đoạt nơi đó, giống như một con chó sói hưởng qua máu người, chắc chắn sẽ không dừng lại. Những bộ lạc khác đi theo gót chân của bộ lạc Thiết Ly, kế sách của Bột Hải xa thân gần đánh triệt để phá sản, Thiết Vô Hoàn nghĩ hi vọng phục tộc dường như đã vô vọng lại có hi vọng.
Lý Ngư dạy sách lược ở Trung Nguyên cho Thiết Vô Hoàn, bộ lý luận này đối với trạng thái của các bộ lạc nguyên thủy lại cực kỳ có hiệu quả, Đặc biệt Lý Ngư còn dạy cho Thiết Vô Hoàn một bộ Đức Tân giáo mục của mục sư Mã Đinh. Ni Mạc có lời giải thích vô cùng phong phú.
Lời nói này bị thủ lĩnh các bộ có ít kiến thức, có tình cảm dồi dào cảm xúc mãnh liệt nghe xong quả thực là tựa như đánh máu gà, kêu gào cùng sánh bước cùng Thiết Vô Hoàn, xưng Thiết Vô Hoàn thành chiến thần, sáng tạo kỳ tích phục tộc của bộ lạc Thiết Ly.
Bộ lạc Thiết Ly giao chiến với bộ lạc Bột Hải hơn một năm hai tháng thì bị diệt tộc, ba năm bảy tháng sau Thiết Vô Hoàn cùng với chư bộ, tạo thành liên quân, chiêu nạp lại bộ hạ cũ, chỉ dùng hơn ba tháng đã thành công đánh cho bộ lạc Bột Hải quăng mũ cởi giáp, đoạt lại toàn bộ đất đã mất.
- Đại ca, chúng ta đã thắng!
Một vị tộc đệ của Thiết Vô Hoàn giục ngựa chạy tới trước mặt gã, xuống ngựa, quỳ xuống đất bẩm báo, hai tay vồ một cái, nắm lên một nắm đất đầy máu, gáo khóc lớn:
- Đây là quê hương chúng ta, lãnh thổ chúng ta, chúng ta… đoạt lại được rồi.
Ánh mắt Thiết Vô Hoàn long lanh, khẽ gật đầu.
Thủ lĩnh bộ lạc Hỉ Thất vuốt chòm râu đã hoa râm, cười nói:
- Trải qua trận chiến này, bộ lạc Bột Hải lớn mạnh đã tổn thương nguyên khí, không thể ngoại xâm, ta đoán không đến ba ngày, bọn họ sẽ phái người tới cầu hòa với chúng ta. Thiết thủ lĩnh, ngươi dự định sẽ ra điều kiện gì, miếng thịt mỡ này, chúng ta phải gặm nó cho thật tốt, ha ha…
Thiết Vô Hoàn khẽ mỉm cười, khẽ ngẩng đầu lên, nhìn về phương xa.
Thủ lĩnh bộ lạc Hỉ Thất nhìn thấy không khỏi kinh hãi, chẳng lẽ Thiết Vô Hoàn còn muốn giết vào bộ lạc Bột Hải, làm cho nó dẫn tới diệt tộc? Phải biết, lạc đà gầy so với ngựa lớn, bộ lạc Bột Hải tuy đã không còn sức ngoại xâm, nhưng sức tự vệ vẫn còn. Thậm chí bộ lạc đó nắm giữ mấy tòa công sự, nếu như xâm nhập đối phương, kết thù là hành vi không khôn ngoan.
Ông ta đang định lên tiếng khuyên can, Thiết Vô Hoàn nhìn về phương xa, chậm rãi nói:
- Chúng ta liên minh, nắm chắc thành một quả đấm, trừ phi liên minh tan rã, nếu không bộ lạc Bột Hải có mà có hành động nữa. Tộc ta có thể thu lại cố thổ, có thể an cư là tâm nguyện của ta đã hoàn thành, sau khi đầu hàng, cũng nên rời đi.
Thủ lĩnh bộ lạc Hỉ Thất thất kinh, vội nói:
- Cái gì? Rời đi? Đây chính là nhà ngươi, bộ lạc của ngươi, ngươi phải đi đâu?
Những thủ lĩnh khác cũng rối rít kinh ngạc nhìn về phía Thiết Vô Hoàn, Thiết Vô Hoàn vẫn nhìn về phương xa, vẻ mặt ngơ ngẩn.
Tất cả thủ lĩnh không hẹn mà cùng nhìn theo ánh mắt của gã, nhìn vào nơi đó, trong lòng nghi hoặc nghĩ:
- Nơi đó, có cái gì?