Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 263 - Chương 209: Tin Tức Bất Ngờ

Chương 209: Tin tức bất ngờ
Chương 209: Tin tức bất ngờ

Chương 263: Nước chảy xuôi

“Đông Ly Hạ”

Đây là lần thứ ba Lý Ngư tới đây.

Lần đầu tiên tới là hắn muốn giết người, không có kết quả.

Lần thứ hai tới, ăn tiệc uống rượu, giết người.

Đây là lần thứ ba, hắn vào đăng đường, thành một thành viên của “Đông Ly Hạ”.

Chỉ có điều hiện nay công việc của hắn là ở ngoài kiến trúc tòa lầu khổng lồ này, địa vị của hắn ở Đông Ly Hạ cũng đại thể là như vậy.

Đứng ở Đông Ly Hạ, Lý Ngư theo thói quen ngước nhìn bảng hiệu nguy nga của tòa lầu kia, cùng Trần Phi Dương cất bước đi vào.

Đối diện đường là một tòa trà lâu, trên tầng thứ hai của tòa trà lâu đang có người ăn điểm tâm.

Gần cửa sổ có một người, chính là Tô Hữu Đạo.

Tô Hữu Đạo chiếm một cái bàn nhỏ, quỳ ngồi ở đó.

Bởi vì thời Đường không có ghế tựa, đồ đạc trong nhà cũng không cao lớn, vì vậy vị trí cửa sổ cũng tương đối thấp, ông ta ngồi quỳ chân ở giường, cửa số ngang với khuỷu tay nên có thể xem tất cả bên ngoài một cách dễ dàng. Lý Ngư đứng lặng hồi lâu ở Đông Ly Hạ, lại bước vào, đều bị ông ta nhìn thấy một cách dễ dàng.

Tô Hữu Đạo khẽ mỉm cười nói:

- Nước chảy xuống chỗ thấp, đây là một trong những bản chất của nước. Vì vậy, nếu như ngươi đào ra một mương máng, ngươi căn bản không cần suy nghĩ xem nên làm gì để lưu động nước, nó sẽ làm theo một cách tự nhiên, sẽ tiếp tục đi theo như ngươi sắp xếp, hay là một chút nhỏ bé ngoài ý muốn, nhưng đại thể chắc là sẽ không sai.

Ở một cái bàn vuông nhỏ khác đối diện với bàn vuông nhỏ của ông ta, người sau cái bàn đó bị vách tường ngăn lại, chỉ có điều nếu y hơi nghiêng đầu vẫn có thể nhìn thấy tình hình ngoài cửa sổ, nếu rụt đầu lại, ngoài cửa sổ sẽ không nhìn thấy y nữa.

Người này cũng bày bữa ăn sáng gần giống của Tô Hữu Đạo. Lúc này, người đó đang bưng một chén cháo thơm ngát, trứng vịt muối, say sưa ăn một cách ngon lành.

Gạo là Lô Thành Đạo gạo, cũng chính là gạo nước vang danh trong và ngoài nước. Lấy từ quận Bột Hải, qua mấy năm, gạo này trở thành cống phẩm của hoàng thất, lúc này thanh danh của nó còn chưa vang xa, bởi vì vùng trung chuyển của Bột Hải cực kỳ có hạn, trong thiên hạ ít người biết đến nó.

Nhưng người này lại biết, bởi vì y đi qua bộ lạc Bột Hải, còn từng ở đó mua mấy nô lệ, trong đó bao gồm cả Thiết Vô Hoàn. Vì vậy may mắn được thưởng thức loại gạo này ở nơi đó, không tiếc tiền, hàng năm đều đặt mua từ bộ lạc. Dù sao Thường Thư Hân cũng có tài lực như vậy.

Chỗ trà lâu này chính là sản nghiệp của ông ta, cũng là một trong những điểm dừng chân ở thành Trường An của ông ta. Vì vậy, loại gạo này cũng chỉ có ông ta cùng Tô Hữu Đạo ngồi đối diện có thể ăn. Mùi hương của gạo bay khắp nơi, người ngồi ở vị trí rất xa cũng có thẻ cảm nhận được, có điều mặc dù thực khách rất tò mò nhìn sang một chút, nhưng cũng không liều lĩnh chạy tới dò hỏi.

Lão Thường húp lòng đỏ trứng, uống nốt ít cháo hương vị nhu mềm ngọt ngào, rồi buông chén nhỏ xuống, ló đầu ra phía trước, theo thói quen nhìn ra phía ngoài.

Lúc này người đi đường còn chưa nhiều, một bà lão, một vị phụ nhân và hai đứa bé, hai người dắt lạc đà…

Lão Thường thoáng nhìn, lại nhìn lần hai, nhìn lần ba, nhìn đi nhìn lại.

Tô Hữu Đạo đằng hắng một cái nói:

- Hắn đã đi vào “Đông Ly Hạ”.

Thường Thư Hân “À” một tiếng, rút đầu trở về, nhìn về phía Tô Hữu Đạo nói:

- Người trẻ tuổi Lý Ngư này, lúc ta gặp hắn ở Lũng Hữu, cũng rất thưởng thức. Không ngờ, thiên hạ rộng lớn nhưng lại nhỏ như vậy, cuối cùng khiến hắn rơi vào lưới luật của ngươi.

Da mặt Tô Hữu Đạo co giật một cái.

Thường Thư Hân che miệng khẽ cười nói:

- A! Lỡ lời! Lỡ lời! Là rơi vào pháp nhãn của ngươi. Vậy sau này, ngươi định làm thế nào?

Tô Hữu Đạo nghi ngờ nhìn lão ta nói:

- Làm như thế nào là như nào?

Thường Thư Hân lại nói:

- Nước này, đã dọc theo mương máng ngươi đào mà đi xuống, tuy nhiên, nó chưa chắc đã để cho ngươi sử dụng. Ngày sau, dòng suối nhỏ róc rách cũng là nó, mà lũ lụt ngút trời cũng là nó.

Tô Hữu Đạo bừng tỉnh, mỉm cười nói:

- Không gấp! Người ta nhìn hắn chỉ thấy một đốm. Đến cuối cùng hắn có thể leo lên đến vị trí cao ở Chợ tây hay không, còn phải xem sau này hắn làm thế nào, làm ra sao. Cứ quan sát đi.

Thường Thư Hân hỏi:

- Nếu như biểu hiện tiếp theo của hắn làm ngươi hài lòng?

Tô Hữu Đạo mỉm cười nói:

- Đây chính là nguyên nhân ta đến tìm ngươi. Vốn là muốn sắp xếp người tiếp cận hắn, một khi làm huynh đệ của hắn, người này trọng tình trọng nghĩa, lại bị dụ dỗ bởi quan to lộc hậu, tiền đồ tốt đẹp, không sợ hắn không làm việc cho ta. Có điều nếu ngươi có giao tình với hắn, há không phải ngươi chính là lựa chọn tốt nhất.

Thường Thư Hân nhíu máy một cái nói:

- Ta chỉ là một thương nhân!

Tô Hữu Đạo nhàn nhạt nói:

- Đây chính là một vụ mua bán!

- Đường phố Chợ tây thông suốt, xóm bình dân hàng ngàn, bao quát vạn tương, điện thành dật quách, bàng lưu trăm triền, hồng trần tứ hợp, mây khói liên kết, trong thành phố hàng tài 220 cửa hàng, bốn phía lập để, tập trung, tổng cộng cửa hàng lớn nhỏ có bốn vạn gia đình, bán hàng rong dọc đường tám vạn. Thương nhân vượt quá mười hai vạn người, cộng thêm hỏa kế, đám tay chân, bợ đỡ…mà bọn họ thuê, tổng số người vượt qua bốn mươi vạn…

Kiều Đại Lương nói tất cả những thứ này, thuộc như lòng bàn tay:

- Trong đó hàng gạo, hàng tơ lụa, hàng sắt có khu vực riêng, tập trung bán. Quan phủ có Thị Lệnh tiểu sử, duy trì trị an, quản lý toàn bộ hàng hóa, duy trì trật tự phố chợ. Tuy nhiên nhân số bọn họ cực nhỏ, coi như không chú ý được, hơn nữa Thị lệnh Phường chính Chợ tây, là người của chúng ta!

Kiều Đại Lương tự đắc cười một tiếng:

- Cho nên, cái Chợ tây này, thực tế là người chúng ta đang quản. Quan phủ không thể nào để ý tới được, cũng koong có khả năng phái quan lại tới xử lý mua bán của Chợ tây.

Tuy nhiên, nơi này có bốn trăm ngàn người, liên quan tới sinh kế của hơn trăm vạn gia đình, dân tâm chính là trời, phải nói nó rất trọng yếu, đối với quan phủ mà nói, xác thực là vô cùng trọng yếu, điều này cũng chính là triều đình nhờ vào chúng ta, hơn nữa cũng là nguyên nhân không tùy tiện chạm đến.

Huống chi, mỗi ngày quan phủ muốn từ nơi khổng lồ này thu lấy khoản thuế phú, ai cam lòng đập phá tài lực của chính mình?

Lý Ngư nghe mà lông mày không ngừng chau lại, đổi lại nếu là một người như Trần Phi Dương, nếu nghe nói có một thị trường khổng lồ phải đóng như vậy do y quản lý, chỉ sợ là hưng phấn tới phát điên. Thế nhưng Lý Ngư hiểu rất rõ, muốn quản lý một thị trường khổng lồ như vậy là một con đường gian nan vô cùng.

Cứ cho là hắn vốn là người của thời đại khác, có nhiều thiết bị hiện đại, có thể chế quản lý thành thục, người quản lý đã có tố chất kinh doanh quản lý, nhưng muốn quản lý tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản, huống hồ là cái thời đại này.

Thật khổ cho Kiều Đại Lương, có thể trông coi một phường thị lớn như vậy, đây là đầu óc khôn khéo đến bậc nào, tâm tư kín đáo tới bậc nào, năng lực xuất sắc tới bậc nào?

Cõi lòng Lý Ngư đầy kinh sợ, dè dặt hỏi:

- Như vậy, tại hạ phải quản lý phạm vi tới đâu? Không phải… cái thị trường khổng lồ như vậy, tất cả đều giao cho tại hạ phụ trách chứ?

Kiều Hướng Vinh bật cười nói:

- Dĩ nhiên không phải!

Lý Ngư nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm.

Kiều Hướng Vĩnh nhìn thấy vậy, cũng có mấy phần thiện cảm với Lý Ngư. Người xung quanh chỉ sợ cho quyền lực không đủ lớn, lợi không đủ nhiều, mà giao phó cho người này, điều mà hắn nghĩ đầu tiên là trách nhiệm, là có trong khả năng cho phép hay không, có thể xử lý tốt hay không, có thái độ như vậy, mới là người có thể dùng được.

Vỗn dĩ Nhiêu Cảnh là một thuộc hạ vô cùng nghe lời Đại Lương trước mặt, Nhiêu Cảnh chết đi, Kiều Đại Lương cũng có chút ảo não, lúc này lại càng phát giác, có thể là Lý Ngư này sẽ càng làm ông ta yên lòng.

Kiều Đại Lương nói:

- Vốn là Chợ tây có Bát trụ, phân là tám khu vực, sau đó phố chợ không ngừng xây dựng thêm. Thương nhân cũng ngày càng tăng, dĩ nhiên không có thời gian để lưu ý, vì vậy bên dưới tám trụ lại phân thành mười sáu hàng. Nhiêu Cảnh chính là một trong mười sáu hàng. Hắn phụ trách khu vực phía Tây Bắc. Nơi này, chính là địa bàn do ngươi phân quản.

Kiều Đại Lương đi tới bên tường, chỉ vào một bức đại đò Chợ tây, ngón tay chậm rãi chỉ vào phía Tây Bắc, tiesp giáp Quần hiền Phường, tìm một vòng Lễ Tuyền Phường nói:

- ở đây có hơn một vạn thương nhân tại tịch, người hành nghề gần bốn mươi ngàn. Số thứ tự, mười ba khu phố.

Lý Ngư mờ mịt hỏi:

- dưới tay ta có bao nhiêu người?

Vốn đã có dự định trước, Kiều Đại Lương tầm nhìn trầm ổn nhất thời ngẩn ra, do dự một chút nói:

- Chuyện này, một lát ta đưa ngươi đi đảm nhiệm thì hỏi xin bộ hạ cho ngươi. Ta chỉ cần ngươi nộp thuế phú đúng hạn đủ số, không có sơ suất, những chuyện khác, tổng thể không hỏi tới.

Lý Ngư nghe trả lời như vậy, không khỏi kinh ngạc! Dưới chân thiên tử, trọng địa kinh kỳ, quản lý phóng khoáng như vậy? Cái vị Kiều Đại Lương này đích thị thần kinh cũng quá to lớn! Kiều Đại Lương khôn khéo cơ trí, địa vị kinh thiên ở trong lòng Lý Ngư ầm ầm sụp đổ.

Bình Luận (0)
Comment