Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 265 - Chương 209: Tin Tức Bất Ngờ

Chương 209: Tin tức bất ngờ
Chương 209: Tin tức bất ngờ

Chương 265: tranh thủ sớm chiều

Kế toán đại phòng giới thiệu các đầu mục lớn nhỏ cho Lý Ngư xong, lại giới thiệu cho Lý Ngư mười ba khu phố do hắn phụ trách.

Trên thực tế, chức vụ quyền lực của Lý Ngư tương đối hỗn loạn, nếu y theo thân phận chính thức của hắn, hắn được xem như là thị lệnh của toàn bộ Chợ Tây, phụ trách quản lý cả thị trường. Nhưng trên thực tế, vương của Chợ Tây chân chính là Thường Kiếm Nam, cho dù không có Thường Kiếm Nam, sẽ nhất định có một Thường Kiếm Tây, Thường Kiếm Bắc khác, một thị trường khổng lồ như vậy, lợi nhuận lớn như vậy, không thể do một Thái Tường Tự bổ nhiệm một Thị lệnh nho nhỏ nắm giữ.

Cho nên, trên thực tế, Lý Ngư chỉ quản lý có mười ba khu, kế toán đại phòng cũng chỉ trọng điểm giới thiệu cho hắn mười ba khu. Mười ba khu này là góc Tây Bắc của Chợ Tây, là một lkhu vực thuộc về sau khi khai phá, Kiều Đại Lượng thống nhất quản lý cả Chợ Tây, nên đem một chút khu lân cận tập trung kinh doanh vào nơi đó.

Mười ba khu tổng cộng chia ra làm bốn khối với chức năng khác nhau, một là khu chuyên phục vụ sinh hoạt, như là bó thùng, chưởng giày, đai lưng, bổ giác quan, sửa quạt, đào giếng, làm người điều khiến chương trình, đồ mai táng, dán tranh tường…

Khối thứ hai là khu hàng đồ dùng hàng ngày, củi gạo dầu muối, y dược, thợ may, ăn mặc, công trình giải trí biểu diễn mô hình nhỏ.

Khối thư ba là hoa quả tươi, món ăn hải sản dân dã, thủy lục bát trân, đồ ăn thú cưng, nói đơn giản chính là hoa và chim cá kiêm thủy sản trên thị trường.

Khối thứ tư chính là hàng sắt, hàng cân, người môi giới kiêm thị trường nhân tài. Thị trường nhân tài có thể không chỉ là một đám hán tử bắp thịt, người có nghề đều tập trung vào thị trường này, ngoại trừ lực công và người có nghề, còn có một khối lợi nhuận phong phú, chính là giao dịch “người hầu gái”.

Dưới ánh mặt trời, giữa hai giới hắc bạch, đều có một khu vực màu xám tồn tại, giao dịch người hầu gái đương nhiên không chỉ là giao dịch chủ tớ bình thường, ẩn dấu dưới đó còn có buôn bán nhân khẩu, chỉ có điều giao dịch hầu gái này căn bản đều là Tây Vực Tây Phương, Nam Dương chư đảo, thương nhân Đông Doanh hải ngoại mang nữ tử từ nước ngoài tới.

Bởi vì thời Đại Đường tuy có tính chất mua bán nô lệ, nhưng không có chế độ nô lệ chân chính, môt khi bị phát hiện mua bán nhân khẩu, người bán kẻ mua đều sẽ bị trừng trị nghiêm khắc. Mà nữ tử nước ngoài, ngôn ngữ không thông, chạy trốn cũng không dễ, một khi bị phát hiện, vì là người nước ngoài nên mức độ trừng phạt cũng nhẹ hơn, đại thể là phạt tiền là xong. Hơn nữa, quan phủ cũng không có cách nào để cho nữ tử ngoại quốc kia quay trở về, đại thể cũng ngầm thừa nhận người mua có quyền quản lý nàng. Vì vậy tuy vụ làm ăn này ẩn trong bóng tối, kỳ thực là cực kỳ náo nhiệt.

Lý Ngư nghe kế toán đại phòng giới thiệu, cảm thấy nghiệp vụ mình quản lý cũng thật sự là muôn màu muôn vẻ, phong phú toàn diện, có điều, hắn cũng chú ý tới châu báu hiếm quý, hàng da cầu y, đồ sứ tơ lụa, những tiền vật đặt tiền không hề có trong khu vực mình quản lý.

Chợ Tây khác với Chợ Đông, Chợ Đông chuyên về đồ quý hiếm mắc tiền, dân nghèo và tầng lớp trung tầng chỉ có thể đứng nhìn, chỉ có phú hào quyền phú chân chính mới có thực lực ở tiêu xài trong đó.

Chợ Tây là nơi tập trung toàn dân, tam giáo cửu lưu không chỗ nào không có, hàng hóa cũng là cao trung đều sẵn sàng, cho nên Chợ Tây có hàng hiếm quý mắc tiền. Nhưng mười ba khu mà Lý Ngư quản lý không có thứ này, hiển nhiên khu vực hắn quản lý không phải là khu vực nòng cốt của TâyThị.

Nhiêu Cảnh dám tự xưng là hùm Chợ Tây, y là xếp hàng đầu trong Thập Lục hàng, thực lực cũng mạnh nhất, nhưng khu vực y quản lý lại không tốt nhất, địa bàn tốt nhất đích thị nằm trong tay Bát Trụ.

Lý Ngư âm thầm phân tích, nói với mọi người:

- Nhờ Thường lão đại, Kiều Đại Lương yêu mến, sau này Lý mỗ cùng cộng sự với các vị huynh đệ.

Mọi người chắp tay nói với hắn một cái, Lý Ngư lại nói:

- Nhờ các vị làm sao nâng đỡ chiếu cố Lý mỗ, Lý mỗ có bánh quy thì các vị sẽ có bánh ít. Ta cũng không nói nhiều, Lý mỗ nhân phẩm bản lĩnh thế nào, có giao tình quan hệ với các chư vị thế nào, đều là hành động, không phải là lời nói, mọi người nói có phải không.

Chỉ một câu nói này, cách nhìn của mọi người với Lý Ngư đã khác trước. Cho dù ai thượng vị, cho dù là trong bụng không một chữ, cũng nhất định phải chuẩn bị chu đáo trước khi lên nói, quan mới nhậm chức, thông lệ là như vậy.

Những người ở đây đều biết, người này cũng với lão đại cũ có chút ân oán cá nhân, có người nói… lão đại trước đây chính là do vị này giết chết, làm một cách gọn gẽ sạch sẽ, thủ đoạn kỳ dị, đến nỗi mọi người chỉ có thể truyền thuyết mà không có cách nào nghiệm chứng.

Vì vậy, mọi người nhận định Lý Ngư sau này tất sẽ có một bản tuyên ngôn nhậm chức được chuẩn bị tỉ mỉ, nhất định sẽ rũ sạch hiềm nghi mưu sát tiền nhậm, dùng uy phong đe dọa mọi người một phen, cuối cùng dùng danh lợi mua chuộc lòng người, cho mọi người chút ngọt, vừa đấm vừa xoa, thu mua lòng người.

Ai ngờ cuối cùng Lý Ngư lại có biểu hiện này, Lý Ngư không đi theo lẽ thông thường, thật sự làm người khác mở rộng tậm mắt.

Cái lão đại này quả thực không tầm thường.

Tất cả đầu mục xoa tay, vâng vâng dạ dạ, từ tận đáy lòng đánh giá của bọn họ về lòng dạ, khí độ, cảnh giới của Lý Ngư vô hình trung lại cao hơn một tầng.

Nếu như họ biết, sở dĩ Lý Ngư khinh thường phủi sạch mọi thứ, xem thường về sự phù trợ lẫn nhau, chiếu cố lẫn nhau trong lời nói, chỉ bởi vì chẳng mấy chốc nữa hắn sẽ rời Trường An về Lũng Hữu, vì vậy không muốn lôi kéo bọn họ.

Lý Ngư lại nói:

- Thẳng thắn mà nói, hôm nay vừa gặp mặt các huynh đệ, đã nghe nhiều tên, nhiều thân phận, nhiều gương mặt như vậy, hiện tại Lý mỗ căn bản không thể nhớ hết được, ngày sau còn dài, ta… đều sẽ nhận ra, nhớ tới, đúng không?

Ánh mắt hắn đảo qua trên gương mặt của mọi người, mọi người bị Lý Ngư nhìn một cái, lại nghe lời nói nhiều ý vị của hắn, tất cả đầu mục trong lòng đều rùng mình, nghĩ đi nghĩ lại càng phát hiện câu nói này của Lý Ngư là có đại huyền cơ, trong lòng càng phát lạnh.

Lý Ngư kéo Trần Phi Dương tới trước mặt, vỗ bả vai anh ta một cái, cười nói:

- Ta là Lý Ngư, vị này là huynh đệ của ta, Trần Phi Dương, sau này sẽ là cộng sự cùng mọi người. Cũng chỉ hai cái tên, hai khuôn mặt, tin là mọi người sẽ ghi nhớ?

Trần Phi Dương được Lý Ngư giới thiệu, nhất thời mặt phớt hồng, ngực ưỡn cao, chỉ có điều y đang tiếc là Lý Ngư không tuyên bố do y làm phụ tá hoặc dứt khoát đảm nhiệm một thị thừa gì đó.

Lý Ngư nói xong, lại đảo nhìn qua một lượt, lần này mọi người không hẹn mà cùng trả lời:

- Lão đại yên tâm, chúng tôi ghi nhớ rồi.

Những lời nói này nghiêm túc như vậy, mọi người nói xong cũng cảm thấy kinh ngạc, trên khuôn mặt hơi nóng lên. Dẫu sao mọi người cũng đều là những nhân vật có mặt mũi, hơn nữa lão đại trước kia của bọn họ chết rất kỳ lạ, nhanh chóng biểu hiện quá cung kính như vậy… có chút mất mặt.

Lý Ngư phất tay nói:

- Tốt, hôm nay ta đã gặp mặt các huynh đệ, muốn quen thuộc còn phải thân cận hơn rất nhiều. Tiếp theo, ta muốn đi tới mười ba khu xem xét một chút, xem chúng ta xử lý làm ăn gì, tình trạng nơi đó thế nào, các vị đều là người quản sự, chúng ta cùng đi chứ hả?

Lý Ngư đồng ý gia nhập Chợ Tây, một là vì tìm cơ hội giết Nhiêu Cảnh, một nguyên nhân khác chính là mượn thế sắp xếp kế sinh nhai tương lai cho những người ở Câu Lan Viện, bây giờ tâm nguyện đầu tiên đã xong, chỉ cần làm một chuyện nữa là xong, hắn có thể cao bay xa chạy.

Lúc này đã quá ngày hắn hẹn trở về với Long Tác Tác, Long Tác Tác tính tình nóng nảy…. Lý Ngư cũng khẩn trương, cho nên bây giờ hắn quả thật chỉ có thể tranh thủ sớm chiều, suy nghĩ mau chóng đi xem xét nơi quản hạt của mình một chút, nhìn xem có gì kinh doanh để dễ dàng sắp xếp mọi người.

Nhưng những đầu mục lớn nhỏ không biết tâm tư này của Lý Ngư. Quan mới nhậm chức, người thủ hạ cũng căn cứ theo nhất cử nhất động của hắn, mỗi lời nói mỗi hành động, tính tình cùng tính toán phong cách của hắn, cả lời vừa nói ra, mọi người sẽ nghĩ gì?

Sau tấm bình phong, trong mắt Lương Thần lộ ra vẻ tán thưởng, Mỹ Cảnh cũng gật gù, im lặng lui ra ngoài. Hai người lui qua bên hông của tấm bình phong, Lương Thần khen:

- Lão đại có mắt, người này quả thật có thể dùng.

Mỹ Cảnh nói:

- Lời này nên hiểu thế nào?

Lương Thần nói:

- Nếu là ngươi, lúc ngươi mới đảm nhiệm, việc đầu tiên ngươi làm là gì?

Mỹ Cảnh nói:

- Đương nhiên là làm rõ thủ hạ là những người nào, những người này có tính tình bản lĩnh là gì, làm người như thế nào, năng lực ra sao, sát ngôn quan sắc, xem bọn họ có cung kính thuận ta hay không, có không có mắt sẽ giết gà dọa khỉ, khống chế bọn họ.

Lương Thần nói:

- Nhưng Lý Ngư không làm như vậy. Hôm nay hắn đến nhậm chức, mọi người tới bái kiến hắn, sau đó đến kế toán đại phòng giới thiệu, đi lòng vòng các phòng một chút, trở về phóng một chút, tiếp xúc với các đầu mục quản sự một chút, mọi người đối với hắn có thái độ gì, trong lòng hắn mới hiểu rõ. Nhưng ngươi nhìn hắn, việc đầu tiên là phải đi thăm là nơi do hắn chịu trách nhiệm buôn bán, tâm tư hắn căn bản không đặt trên những người kia.

Mỹ Cảnh nhíu mày một cái nói:

- Dường như ta rất thưởng thức? Nhưng ta cảm thấy như vậy là không phận biệt được nặng nhẹ, lại nói, ai cũng không ngờ hôm nay hắn vừa đến đã muốn đi thăm khu phố, người bên dưới nhất định không hề có chuẩn bị, nếu thật sự đến đó, xảy ra điều gì không ổn, mặt mũi mọi người sẽ rất khó coi, sau này làm sao sống chung với nhau?

Lương Thần mỉm cười nói:

- Ngươi nói trước bắt người sau bắt chuyện, đó là tình huống thông thường, cũng không thích hợp đặt trên người Lý Ngư, bao gồm chuyện của Nhiêu Cảnh trước đó.

Mỹ Cảnh nói:

- Làm sao?

Lương Thần nói:

- Thật ra Nhiêu Cảnh làm việc rất cố gắng, xếp hạng nhất trong Thập Lục hàng. Nhưng trong Bát Trụ có một chỗ trống, một mực vẫn để trông, vì sao Lão đại không đề cập tới bổ sung hắn vào? Ngươi nói, đối với lão đại mà nói, sau khi lập tức nhậm chức đã đặt tâm tư vào việc lung lạc bộ hạ, thành lập thành viên nòng cốt của mình, bồi dưỡng tâm phúc của mình, hay là một người chân đạp đất, chịu làm việc khiến lão đại yên tâm có thể dùng hơn?

Mỹ Cảnh nói:

- Có vẻ có lý, nhưng đầu tiên không bắt người, thì địa vị không yên, địa vị không yên, làm sao mà làm việc?

Lương Thần nói:

- Cái vị trí này ở ngay dưới mắt Thường lão đại, ai dám không để tâm làm việc? Ngươi xem hai huyện Trường An, Vạn Niên kia, đều là kinh huyện, hai huyện lệnh đều là ngũ phẩm, hết thẩy đều là tri huyện trung phẩm cao nhất. Quan châu huyện địa phương đều nỗ lực xây dựng tâm phúc của mình, mà hai huyện lệnh này thì sao? Bọn họ để ý nhất là cái gì?

Mỹ Cảnh nhếch miệng nói:

- Chúng ta là bào thai một mẹ, cùng nhau lớn lên, tại sao đầu óc của ngươi lại hữu hiệu hơn ta rất nhiều, những đạo lý này ta không nghĩ tới.

Lương Thần nghiêm trang nói:

- Đó là bởi vì buổi tối hôm qua ngươi bận làm điểm tâm, mà ta pha trà cho lão đại!

Mỹ Cảnh bật cười nói:

- Hắc, đột nhiên ngươi thông minh hơn ta rất nhiều, thì ra là nghe lão đại nói. Ừm…

Mỹ Cảnh đảo mắt, nhíu mày nói:

- Nhưng nếu nói như vậy, Lý Ngư người này, thật sự quá thông minh, người như vậy, rất khó khống chế.

Lương Thần cô nương ung dung nói:

- Nực cười, Văn như Gia Cát Khổng Minh, võ như Thường Sơn Triệu Tử Long, có người nào mà không bản lĩnh lớn, bọn họ không phải là ngoan ngoãn nghe lệnh của Lựu Bị hay sao, lẽ nào vừa sinh ra đã ra ngoài? Ngươi và ta là thân phận gì, còn lo lắng một ngày kia Lý Ngư leo lên trên cả chúng ta hay sao?

Mỹ Cảnh suy nghĩ một chút nhoẻn miệng cười nói:

- Không sai, là ta quá lo lắng.

Lương Thần nói:

- Chúng ta đi, đổi trang phục, đi theo ra mười ba khu phố nhìn một chút.

Hai vị cô nương vừa nói, vừa bước nhanh ra ngoài.

Lương Thần nói:

- Mười ba khu phố ta còn chưa đi qua bao giờ, nơi đó tình hình thế nào?

Mỹ Cảnh nói:

- Ta với ngươi xưa nay như hình với bóng, ngươi chưa từng đi thì ta làm sao đã từng đi. Lần này đi xem một chút sẽ biết.

Bình Luận (0)
Comment