Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 266 - Chương 209: Tin Tức Bất Ngờ

Chương 209: Tin tức bất ngờ
Chương 209: Tin tức bất ngờ

Chương 266: Bắt đầu bạo lực

Chợ Tây, khu phố 13, đường số 9, hàng rèn.

Đông tây là phố, hướng nam bắc là đường, đường số 9 khu phố 13 chính là hàng rèn.

Các đồ đệ kéo bể lò tiếng hô vang dội, than đã cháy hết, những đồ sắt trong lò lửa cháy từ đỏ chuyển qua trắng, đặt lên đe, toàn bộ cơ thể của Đại sư phó liền kẹp lên chiếc búa, từng nhịp từng nhịp âm thanh nhịp nhàng lan truyền ra.

Dĩ nhiên, đồ dùng bằng sắt không phải chỉ cho người ta có cảm giác là một cái gì đó to và dày, ví dụ như có nơi người chế tạo gang, cái này yên tĩnh hơn nhiều. Rèn thành miếng mỏng, làm nóng lại rồi rút ra, rồi gọt đẽo cho sáng chói, rồi cho vào trong nồi sắt trui lửa, cuối cùng dùng bụi gỗ tùng, than đá cho ngấm vào, rồi đem sắt làm cho nóng lên rồi lại cho ngấm bụi lần nữa, kế đến là tôi trong nước cho cứng lại. Toàn bộ quá trình tương đối nhẹ nhàng, không hề giống như thiết cụ lớn, vô cùng chú trọng sức nóng của lửa.

Không có nhiều khách trên con đường này, bởi vì có rất ít dân chúng đến mua sắm, những món đồ này các lò rèn đều bán sỉ, đặt rèn là chính, thỉnh thoảng cũng có bán trực tiếp hàng hóa cho chủ yếu là dân vùng thị trấn lân cận với Trường An.

Lúc này căn nhà số sáu đường số 9, một tiệm binh khí, có một người nói giọng ở thị trấn khác đang mua đao.

Đao là Hoành Đao, cũng chính là Đường đao, đây là cải tiến từ Hoàn Thủ Đao của thời Hán mà ra, bỏ phần khoen ở đuôi của cán đao thời Hán, xử lý từ ngắn thành dài ra, sửa thành hai tay dùng trường đao, biến cây đao thành dày, hẹp, dài và thẳng, cơ bản là giống thanh Đông Dương Đao của đời sau.

Bởi vì Đông Dương Đao chính là bắt chước hình dáng của Đường Hoành Đao, chỉ có điều thân đao và lưỡi đao của Đường Hoành Đao cơ bản là thẳng, không giống Đông Dương Đao là có một chút cong, cho nên khi để trong vỏ, rất dễ bị hiểu lầm là kiếm bởi độ thẳng của nó.

Vị khách kia tuổi ước chừng trên dưới ba mươi, nhìn giống người luyện võ, thắt lưng chỉnh tề, là một người khôi ngô tráng kiện.

Gã rút đao ra, dùng ngón tay thử lưỡi đao, rồi múa mấy đường, khẽ gật đầu. Quay đầu hỏi:

- Chủ quán, cây đao này không tệ, không biết giá bao nhiêu, có thể tính rẻ một chút chứ!

Lúc đó, có hai người đi đường đúng lúc đi qua, thấy cây đao kia sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, chất thép của đao tốt, hình dáng đao lại đẹp, không kiềm được hai mắt sáng lên, lập tức hỏi:

- Chủ quán, cây đao này bán thế nào?

Người khách kia liếc một cái nói:

- Ta cũng là người mua đao, chủ quán ở bên trong.

Người nọ lập tức hướng trong điếm hô:

- Chủ quán, đao này bán thế nào?

Bên trong đi ra một đại hán lùn chắc khỏe ở trần, lười biếng trả lời:

- Đây là một thanh Tấn Thiết Đao thượng hạng, hai ngàn lượng.

Người khách ở thị trấn khác cả kinh hỏi:

- Đây chính là Tấn Thiết Đao ư?

Chủ quán vuốt râu, tự đắc nói:

- Đó là đương nhiên rồi, ngươi nhìn hình thép văn trên đao kia tôi luyện, ngươi có thấy khác biệt với những thanh đao sắt khác. Nếu không phải như vậy, ta sao dám lấy hai ngàn lượng, đao này chém sắt như chém bùn, có thể là bảo đao gia truyền á!

Vào thời điểm đó vật giá rất thấp, một thùng gạo không quá 3 hoặc 5 lạng tiền, tính ra là một khoản chi tiêu lớn. Nhưng mà bảo đao hiếm thấy, một thanh Tấn Thiết Đao thượng hạng, hai ngàn lạng tiền cũng coi là mức giá hợp lý. Người khách bản địa vui vẻ nói:

- Hai ngàn lạng? Cho ta một thanh!

Chủ quán nói:

- Tấn Thiết Đao chế tạo không dễ, trong tiệm ta lúc này cũng chỉ một thanh này, không có thanh thứ hai.

Người khách kia nói:

- Nếu như thế, ta muốn lấy thanh này.

Chủ quán lập tức nhìn sang người khách ở thị trấn khác nói:

- Khách quan này, xin trả lại thanh đao.

Người khách ở thị trấn khác sớm biết Tấn Thiết là thép ròng thượng hạng từ các nước tây phương truyền tới, đây là đầu tiên nhìn thấy, chợt cảm thấy vô cùng trân quý, nghe ông ta đòi đao, không khỏi có chút tức giận, nói:

- Chủ quán, ngươi làm ăn thế nào vậy? Mọi việc luôn có trước có sau chứ ? Thanh đao này là ta xem trước mà.

Chủ tiệm cười nói:

- Khách quan, ngài đừng nóng giận. Đây không phải là do ngài không ra giá, người ta ra giá sao.

Người khách ở thị trấn khác cả giận nói:

- Ai nói ta không ra giá? Được, không phải là hai ngàn lạng sao, ta mua, đem vỏ tới đây.

Người khách lúc trước nghe đến đây, không khỏi cười nhạt:

- Này! Ta nói ngươi, ta không ra giá, ngươi cũng không ra giá, cố tình tranh cãi có phải hay không? Chủ quán, ta ra hai ngàn một trăm lượng, mang đao ra đây.

Người khách ở thị trấn khác tức giận:

- Ta ra hai ngàn hai trăm lượng, mang vỏ đao tới cho ta.

Hai bên khích tướng, ngươi một lời ta một lời mà tăng giá, mắt thấy người khách bản địa nâng giá tiền lên hai ngàn năm trăm lượng, người khách ở thị trấn khác lặng lẽ sờ túi quần ở bên hông, hơi có chút do dự, không nâng giá lên nữa, người khách bản địa dương dương đắc ý nói:

- Con nít ngoài đồng, không ra giá nổi nữa à, chủ quán đưa đao cho ta.

Lúc này người bạn của vị khách bản địa kéo kéo, nhỏ giọng nói:

- Ngươi điên ư, hôm nay tổng số tiền này xuất ra, nếu mua đao này, trong túi sẽ không còn...

Còn không đợi gã kia nói hết, người khách bản địa đã cắt lời hắn, nhỏ giọng nói:

- Ngươi biết cái gì, đao tốt hiếm thấy. Thanh đao này, nội trong thành Trường An, tìm được một chuyên gia, ta cũng có thể bán hơn ba nghìn lượng, còn ra quan ải, còn đắt hơn nữa.

Hai người nói âm thanh tuy nhỏ, thế nhưng người khách ở thị trấn khác cũng mơ hồ nghe rõ đại khái, ngay lập tức đem đao đặt trên quầy, lớn tiếng nói:

- Chủ tiệm, thanh đao này, ta ra giá hai ngàn sáu trăm lượng! Vị bằng hữu kia, nếu ông ra giá cao hơn cứ việc cầm đi, nếu không đừng dây dưa nữa.

Vị khách bản địa nghe xong lập tức ngẩn ngơ, theo bản năng cũng sờ vào túi tiền, mặt trướng lên màu gan lợn.

Chủ tiệm cũng cơ trí, nhìn vẻ mặt hai người, cũng biết cuộc mua bán này đã ngã ngũ, liền vội vàng lấy ra một vỏ đao hết sức trang trọng hoa lệ, hai tay dâng cho người khách kia, cười nói:

- Giao dịch xong, thanh đao này xin ngài cầm lấy.

Người khách lấy tiền trong túi ra đổ trên, đếm bảy tờ, nhét lại trong ngực, ôm đao kia vào lòng, đắc ý nhìn vị khách bản địa một cái, người khách bản địa đỏ mặt tía tai, bị bạn kéo hậm hực rời đi.

Chủ tiệm gọi hai tên tiểu nhị, nhanh chóng đếm tiền trên quầy, vừa vặn hai ngàn sáu trăm lượng, hiển nhiên vị khách ở thị trấn khác kia đã sớm đã biết rõ số tiền trong túi mình. Hai bên bàn giao, ai cũng vui mừng, người khách kia ôm thanh đao bảo bối của mình nghênh ngang mà đi.

Y tới phía tây thành phố, nghĩ còn phải mua một ít đồ khác nữa, nhưng trong túi chỉ còn bảy lượng tiền, cũng không mua được gì nữa rồi, vui vẻ ôm bảo đao càng muốn sớm ra khỏi thành, đi về nhà.

Lý Ngư, Trần Phi Dương, Đại Trướng Phòng, Tứ Trường, Tư Sư, Cổ Sư, Ti Bạo, Ti Kê, Chất Nhân, Triền Nhân, Ti môn, Ti quan, Thuế lại..., một đoàn người hướng khu phố mười ba mà đi. Khu phố mười ba tổng cộng có chín con đường, từ phía bọn họ đi thì đến đường số chín trước tiên.

Bởi là hàng rèn, con đường rộng rãi, người đi đường không nhiều, đường phố cũng chỉnh tề, các cửa tiệm bán đồ sắt, trước cửa đều có kệ để hàng mẫu, bên trên là dựa theo quan phủ yêu cầu trưng bày đồ sắt hàng mẫu, phần lớn vũ khí là chính, cho nên cũng chính là một cái giá binh khí được chèn bên trên mặt tiền, lau chùi sáng bong.

Lý Ngư vừa thấy, ấn tượng thật tốt, gật đầu nói:

- Không tệ, không tệ. Hàng rèn này ai quản lý thế? Rất tốt.

Quản lý hàng rèn là Tứ Trường, Tư Sư, Cổ Sư mặt mày hớn hở, từ từ tiến lên cung kính nói:

- Thị trưởng đại nhân, ở đây là bọn tôi xử lý.

Lý Ngư cười một tiếng, những người này thường tự đặt chức vụ phường thị, tuy nói là không có tiểu lại ở đây, chú trọng một chút, nhưng thật ra là có chút tác phong trong quan trường.

Lý Ngư cười nói:

- Đi thôi, chúng ta vào bên trong đi, ngắm một chút.

Lý Ngư bước về phía trước, mọi người vừa muốn đuổi theo, đột nhiên một người xông tới, tốc độ rất nhanh, đi như gió, vốn y là muốn chen giữa mọi người mà qua, mọi người đi về phía trước, người này vội vàng bước né một chút, chỉ có một cái lách người, đầu vai lập tức đụng vào người Lý Ngư.

Lý Ngư đang bước về phía trước, trọng tâm vốn là di chuyển về phía trước, gã này đâm nghiêng đụng một cái, lảo đảo một chút, liền vọt vào bên cạnh cửa hàng đồ sắt. Chưởng quỹ đang lùa bàn tính, Lý Ngư đụng vào, suýt nữa làm lật quầy khiến chưởng quỹ kia sợ hết hồn, cầm Giải Cốt Đao trên bàn lên, trợn mắt nói:

- Ngươi muốn làm gì ?

Hai tiểu nhị trong tiệm thuận tay nhặt một cây đại chùy, một cương xoa, mắt nhìn đăm đăm.

Lý Ngư vội khoát tay cười khan nói:

- Ừ, không có gì, không có gì, ta là... bị đụng đẩy vào đây thôi.

Chưởng quỹ kia nhướng mày:

- Đụng đẩy vào đây?

Lý Ngư không giải thích, quay người đi ra ngoài. Bên ngoài người nọ đụng phải hắn vội vã nói:

- Xin lỗi.

rồi nhanh chóng đi. Lý Ngư đi ra, một đám đầu mục lớn nhỏ vội vàng chào đón, nhốn nháo cả lên:

- Đại ca, người không sao chứ?

- Người kia quá đáng thật, đi đứng không ra làm sao.

- Bắt hắn lại, cho hắn dập đầu tạ tội với đại ca.

Lý Ngư vội nói:

- Bỏ đi bỏ đi, chuyện có lớn gì đâu.

Hắn vừa nói xong, ngẩng đầu nhìn về phía trước, nhìn thấy người đụng mình đang vội vàng đi vào một cửa tiệm, Lý Ngư nói:

- Chắc là người nọ có việc gấp, không cần để ý hắn, chúng ta đi.

Lý Ngư dẫn đầu đi về phía trước, những người kia thấy lão đại không muốn để ý sẽ chuyện này, cũng không tiện nói nhiều, nên bọn chúng cũng từng bước từng đi theo ở phía sau.

Lúc này tên chưởng quỹ ở cửa hàng đầu tiên trong tay cầm một thanh đao, dẫn hai tên cầm thiết chùy cùng cương xoa khí thế bừng bừng lao ra cửa tiệm, nhìn thấy một đoàn người, không khỏi bị hù dọa giật mình, vội vàng giấu cây đao ra sau lưng, cúi đầu xuống hỏi tên thư ký bên cạnh:

- Bạch đại gia, mấy người này là gì vậy?

Tên thư ký họ Bạch đặt ngón lên môi, ra dấu gã chớ có lên tiếng, nhỏ giọng nói:

- Lý thị trưởng mới nhậm chức đi thị sát khu phố, các ngươi sao thế, mau vào trong đi!

Chưởng quỹ kia nghiêng đầu nhìn tên trẻ tuổi mới vừa "đụng" vào trong tiệm của mình, nhanh chóng quay trở lại cửa tiệm, thanh đao cầm ở sau lưng, lần này cũng sáng ra, nhìn Bạch thư ký lông mày không ngừng nảy lên.

Lý Ngư bước chầm chậm lên phía trước, nhìn chung quanh, đồ sắt làm không thể so bì với nơi khác được, cũng không cố ý sắp xếp để thu hút mời chào mọi người để buôn bán, có tiệm phía trước chẳng qua là bên ngoài, không có gì để xem. Có tiệm có thợ rèn đứng bên ngoài, thật ra đây cũng tính là một loại thủ đoạn mời chào buôn bán, kêu ngươi nhìn, hiểu được đồ sắt nhà bọn họ đều là chân tài thực học, chế tạo tại chỗ.

Mắt Lý Ngư nhìn cửa tiệm thứ sáu, một luồng sáng đột nhiên từ trong điếm bay ra, tạo thành hình vòng cung, "Phốc" xuống đất một tiếng, bay xuống đất ngay chân của Lý Ngư. Lý Ngư trong lúc nguy cấp giơ chân lên, năm ngón chân từ giày lộ ra ngoài.

Khủng khiếp thật!

Nằm trên mặt đất là một thanh đao, chỉ xém chút nữa năm ngón chân của Lý Ngư phải tách khỏi thân thể của hắn rồi.

Trần Phi Dương thét lên một tiếng chói tai:

- Giết người rồi! Bắt thích khách!

Cùng với tiếng thét của Trần Phi Dương, một bóng người từ trong tiệm nhào ra, giữa không giương nanh múa vuốt, rất khủng khiếp, Lý Ngư không chút nghĩ ngợi bay lên đá một cước, tiên phát chế nhân, đá người kia bay trở lại tiệm binh khí.

Thủ hạ của Lý Ngư gồm Tứ trường, Tư sư, Cổ sư, Ti kê, Thuế lại lại thậm chí bao gồm vị trướng phòng kia mặc trường bào, khăn vấn đầu, dọc theo đường đi cũng giả trang lịch sự bị vụ này hù dọa nhất thời hiện nguyên hình, tiếp theo chính là tích thời khắc làm nên kỳ tích!

Chỉ thấy họ từ đai lưng, trường bào, giày nhanh chóng rút binh khí dài, ngắn mềm cứng khác nhau: Hổ trảo, song quyết, lượng thiên xích, uyên ương việt, phán quan bút, phân thủy thứ, đoản chủy, nhuyễn kiếm, cửu tiết tiên, tụ tiến, song tiết côn, đủ thứ loại…

Khoa trương nhất là Trần Phi Dương, y lắc mình một cái thành một cái Đại ma pháp sư, tay cầm túi vôi phấn, núp ở sau lưng Lý Ngư hét to:

- Xông lên, giết! Bảo vệ Thị trưởng, đạp bằng Chợ Tây...

Bình Luận (0)
Comment