Chương 277.1: Năm mươi sáu
Cửa tiệm châu báu của Thiên Diệp đặc biệt chi ra số tiền lớn để mời Khâm Thiên Giám Lý Thuần Phong để lựa chọn giờ lành khai trương, lại để định tên cửa hiệu, cửa tiệm này, tên là “Càn Long Đường” !
Tên này nếu như theo tai Lý Ngư nghe, ánh mắt của hắn nhất định sẽ có chút đặc sắc, chẳng qua lúc này những người đương thời nghe được, lại chỉ cảm thấy long trọng khí phái, không đến mức có cảm giác gì kỳ lạ. Bởi vì vậy nên đây chỉ là một tên cửa hiệu bình thường.
Theo dòng chảy sâu xa của lịch sử, không nhắc đến cửa tiệm này của Dương Thiên Diệp mở, trong lịch sử cũng khó tránh khỏi sẽ có những cửa tiệm khác cũng lấy một cái tên tương tự như vậy. Chỉ là tên cửa tiệm này chưa chắc có thể nhắc đến trong sử sách, cho dù là có lưu lại trong sử sách, đến triều Thanh Càn Long hoàng đế sẽ sửa thành dạng “thảm họa văn hóa” của , cũng nhất định sẽ cấm kỵ bỏ đi.
Từ cổ chí kim, cái tên thường dùng để mở cửa tiệm mang lại cát tường có lẽ khoảng năm mươi sáu cái, hậu thế từng có người dùng cái tên thường đặt cho các cửa hiệu để làm thành một bài “Thơ chữ”.
Thuận dụ hưng long thụy vĩnh xương
Nguyên hanh vạn lợi phục phong tường.
Thái hòa mậu thịnh đồng kiền đức
Liêm cát công nhân hiệp đỉnh quang
Tụ ích trung thông toàn tín nghĩa
Cửu hằng đại mỹ khánh an khang
Tân xuân chính hợp sinh thành nghiễm
Nhuận phát hồng nguyên hậu phúc trường
Hậu thế rất nhiều cái tên cũ đều có thể phát hiện tên thường dùng bên trong đó, như là “Toàn Tụ Đức”, “Đồng Nhân Đường”, “Hằng Nguyên Tường”, “Hiệp Đại Tường”, thậm chí có những cái cập nhật mới như “Trung Tín”, “Trung Thông”, “Đại Đoan Phát”, “Hằng Long”, “Đỉnh Thái Phong”, “Thuận Phong”, v.v.
Lý Thuần Phong nhận được một phần đại lễ, giúp người ra định được giờ cát tường, lại nhiệt tình chọn tên, đặt là “Càn Long”. Cũng là một cái tên chưa quá năm sáu chữ.
Dải treo màu đỏ “Càn Long Đường”, trước cửa đốt “pháo trúc”, đốt cháy lộp bốp, khói bay cuồn cuộn.
Bên cạnh có những người Tịnh Nhai Ti trừng mắt nhìn, pháo trúc đương nhiên là tập trung xác định điểm châm ngòi, về phần quét sau đó, trong cửa tiệm không quan tâm, Dương đại tiểu thư tài đại khí thô, những việc này đều sẽ lấy tiền để giải quyết, do Tịnh Nhai Ti phụ trách quét dọn. Do vậy, người của Tịnh Nhai Ti sẽ mắt nhắm mắt mở, do bọn họ sẽ làm ra pháo trúc lớn, một khi đốt cả đường đều sẽ giống như cưỡi mây lướt gió.
Phùng Nhị ra mặt, còn liên lạc với một số thương gia khác, ầm ầm đến cửa chúc mừng, tặng biển, hai bên cũng chẳng qua chính là những từ ngữ cát tường tương tự “Tài Nguyên Rộng Tiến”, “Đại Triển Cơ Đồ”, “Kinh Doanh Thịnh Vượng”, “Cơ Nghiệp To Lớn”.
Đại chưởng quầy chính là Mặc Bạch Diễm, chủ chính là Dương Thiên Diệp chỉ ở trên lầu ngồi yên tĩnh uống trà, những việc tiếp đãi thậm chí những việc mừng khách, nào đủ tư cách để nàng phải nghênh xuất. Đến nỗi người trước khi đến chúc mừng đều cho rằng Mặc tiên sinh chính là chủ của “Càn Long Đường” này, mãi đến khi…
- Hắn tới rồi!
Chợ Tây có chửa hàng châu báu, mà châu báu là một trong những thương phẩm đắt đỏ nhất, cho nên chủ yếu tập trung ở chợ Đông nơi mà chỉ làm những thương phẩm cao cấp. Hàng hóa châu báu Chợ Tây quy mô phổ biến không bì kịp với chợ Đông, Mà Mặc Bạch Diễm lựa chọn địa chỉ mở cửa tiệm, chủ yếu là để hoạt động thuận tiện, ra vào thuận tiện, thăm dò tin tức thuận tiện, còn cả xem xét đến vấn đề một khi thân phận bại lộ tiện tháo chạy, cho nên làm ở Chợ Tây, cũng chưa chọn một con đường châu báu, mà là lựa chọn một khu vực mười ba con đường, gần cổng thành.
Do đó rất nhiều khách tới chúc mừng trong lòng đều bí mật thì thầm, cảm giác chủ cửa tiệm này không quá chuyên nghiệp, lựa chọn nơi này, làm thế nào để có thể trao đổi nguồn hàng với các thương nhân châu báu?
Lúc này, Nhiếp Hoan đến rồi.
Cùng với hai người Thường Kiếm Nam, Trương Nhị ở sâu ra cạn, để tránh nghiêm mật không giống nhau, Hoán Thiếu chỉ mang đến hai cái bảng hiệu, một mình đi tới.
Trên biển hiệu có ba chữ lớn “Ngọc Như Ý”, chữ không phải tốt lắm, nhưng một móc một vẽ, tựa như đao kiếm, ngòi bút sắc bén, được khắc không giống với tất cả biển hiệu mà những người khác mang đến tặng, y chỉ có hai chữ “Nhiếp Hoan”, chỉ có hai chữ, lại so với những đường hiệu kia càng bắt mắt hơn.
Vốn dĩ những vị khách đến cửa tiệm do Phùng Nhị hợp lại vẫn còn đang nói thì thầm, vừa nhìn thấy tên Nhiếp Hoan này, lập tức lặng ngắt như tờ. Ngay cả những chưởng quầy trong đó cũng không nhận ra y, cũng biết danh hiệu của y, chỉ là vừa nhìn thấy trên biển hiệu có hai chữ “Nhiếp Hoan”, bọn họ lập tức phản ứng lên.
Mặc Bạch Diễm vừa nhìn thấy Nhiếp Hoan tới, vội vàng hướng ánh mắt về phía đám tiểu nhị, một tên tiểu nhị bỏ chạy lên lầu. Tiểu nhị cửa tiệm này cũng không phải là người ngoài, toàn bộ đều là những tử sĩ lẩn trốn được bồi dưỡng từ nhỏ đến lớn, cả một “Càn Long Đường”, không có một người ngoài nào không tín nhiệm được.
Dương Thiên Diệp nghe nói Nhiếp Hoan đến rồi, bèn đích thân ngênh đón. Dương Thiên Diệp hôm nay không mặc nữ phục, đây chỉ là một loại bản năng thể hiện không ý nghĩa, có lẽ ngay cả đến bản thân nàng cũng chưa muốn hiểu rõ tại sao lại làm như vậy. Nữ nhân làm đẹp vì người mình thích, nàng không muốn khiến cho người khác hiểu lầm tưởng rằng nàng là người phụ nữ của Nhiếp Hoan.
Kỳ thực dựa vào nhan sắc vô song của nàng, cho dù là mặc nam phục, chỉ cần không phải người mù, thì người ngoài liếc mắt cũng có thể nhận ra nàng là con gái. Nhưng nàng lựa chọn một bộ nam phục, có lẽ nàng thật sự muốn nhân nhượng không phải là cảm quan của người ngoài, mà là tự trong cảm giác sâu xa trong lòng mình.
- Nhiếp huynh!
Dương Thiên Diệp vừa nhìn thấy Nhiếp Hoan, bèn cười chắp tay, rất tự nhiên hào phóng.
Nếu như đã mặc nam trang, nàng đương nhiên cũng sẽ bái lễ giống một nam nhân.
Nhiếp Hoan với bộ dạng lười biếng chắp tay trả lễ, cười nói:
- Chúc mừng cửa tiệm khai trương đại cát, Nhiếp mỗ đã làm phiền, đặc biệt đến để kính một ly rượu mừng.
Dương Thiên Diệp nói:
- Nhiếp huynh đại giá quang lâm, Càn Long Đường hoan nghênh. Mời, mời vào trong!
Hai người sóng vai vào trong cửa tiệm, những quan khách vây trước cửa tiệm, tiến về phía trước chúc mừng thì thầm, ầm ầm kinh ngạc.
Phải biết rằng, để làm một truyền kỳ giữa đường phố Trường An, Nhiếp Hoan từ không công khai đến đi vào trong hai chợ Đông Tây, càng từ không từng giữ mặt mũi cho cửa tiệm nào đi làm những việc phồn văn nhục tiết. Quy củ thế tục, ở nơi này trong mắt lãng tử thiếu hiệp chính là một mông chó.
Nhưng mà hiện tại, y đã đến rồi.
Y quy củ mặc y phục, mang theo bảng hiệu, đích thân đến chúc mừng cửa tiệm châu báu của thương nhân khai trương, cửa tiệm này rốt cuộc lai lịch là gì?
Mọi người đương nhìn nhìn thấy được Dương Thiên Diệp là nữ nhân, chẳng qua phàm có chút đầu óc, sẽ không tưởng nàng ấy và Nhiếp Hoan thành một đôi.
Bởi vì nếu như chủ cửa tiệm này là nữ nhân của Nhiếp Hoan, nàng ta căn bản không cần phải mặc nam trang, càng không cần phải xưng Nhiếp huynh với Nhiếp Hoan, nếu như có kéo y đến làm chỗ nương tựa, như vậy sẽ giấu đầu hở đuôi, nếu rõ ràng muốn khiến cho mọi người biết được rằng, nàng chính là nữ nhân của Nhiếp Hoan
Hiệu quả đó mới cực lớn, cho dù là Vương chợ Tây Thường Kiếm Nam, người ta cũng không phải muốn đến để cướp địa bàn của ông ta, chỉ là đưa nữ nhân của mình sắp xếp trên địa bàn của ông ta để kiếm thêm chút tiền mà thôi, ông ta đối với nữ nhân của Nhiếp Hoan cũng phải lễ nhượng ba phần, cả chợ Tây còn ai dám tranh với nàng?
Ai dám không mở mắt, lại gây phiền phức cho nàng, ngay cả đến đội giám sát của Tịnh Nhai Ti phố khi nhìn pháo trúc nổ cũng ngây người: Chủ cửa tiệm này có Hoan thiếu là chỗ dựa ư? Nếu họ sớm nói ra, vậy thì họ sẽ đốt pháo đầy đường, sợ rằng cũng không có người nào dám nói nửa lời?
- Đây là ai thế? Khai trương thôi mà, dùng nhiều pháo trúc đốt ầm ầm như vậy để làm gì, từ xa nhìn thấy, ta còn tưởng rằng có hỏa hoạn!
Lý Ngư hai tay giơ lên, dẫn theo cả hai huynh đệ Lý Bá Hào, Lý Bá Hiên, chen vào, sắc mặt không vui.
Chương 277.2: Năm mươi sáu
Lý thị trưởng hôm nay cũng bởi chia nhỏ quản lý một số sự vụ nên khá rảnh rỗi nhàm chán. Hắn hôm nay lợi dụng thời gian học, kiểm tra việc học của ba vị cô nương, đối với kiến thức biết chữ đọc sách thì giỏi nhất là Cát Tường, bèn hôn một cái lên má nàng động viên khích lệ.
Lý Ngư cũng không biết rằng cái gân nào của mình không đúng, tỏ ra ân ái ngay trước mặt mọi người, có lẽ là buổi tối cách âm quá tệ, chỉ một cử động nhỏ thân thiết với Cát Tường thôi đều không làm được, nên bị uất nghẹn khó tiêu.
Chỉ một nụ hôn phớt ở má thôi mà Cát Tường giống như uống hết một vò rượu, ánh mắt cũng mê ly, hai má cũng ửng đỏ rồi, toàn thân dường như mềm nhũn đứng không vững.
Nếu như một người con gái không phải yêu sâu sắc thậm chí mê muội một người nam nhân, nào có thể có biểu hiện như vậy? Lý Ngư thu hết vào trong mắt, trong lòng cũng đặc biệt hài lòng. Chẳng qua, phiền phức sau đó đã tới rồi.
Nhìn thấy một nụ hôn khích lệ đó, cô nàng Thâm Thâm tức thì bộ ngực đồ sộ phập phồng, đôi mắt trông mong nhìn hắn, đầu lưỡi đỏ hồng liếm liếm liếm trên bờ môi ngọt ngào, liếm đến con tim của Lý Ngư cũng nóng lên.
- Ta chuẩn bị xong rồi! Mau tới kiểm tra ta đi! Mau tới kiểm tra ta đi!
Cô nàng Thâm Thâm tuy rằng không nói ra miệng, nhưng sẽ dùng cặp mắt to hiển nhiên là hướng về phía Lý Ngư phát ra tiếng gọi muốn được kiểm tra. Lý Ngư từ nhỏ đến lớn chịu đủ các cuộc kiểm tra vừa nhìn thấy có người hi vọng “bị kiểm tra” như vậy, quả thực là biến thái!
Hắn đương nhiên không kiểm tra nàng ấy, bởi vì hắn chú ý đến ánh mắt như một cặp tiễn sắc bén phía bên phải đang nhìn trừng trừng trên người hắn, sau đó một bàn tay nhỏ vẫn nhẹ nhàng khoác lên eo của hắn, hai đầu ngón tay nhẹ nhàng véo một mảng mềm bên hông của hắn.
- Cát Tường, muội học rất tốt!
Lý Ngư thân thiết vỗ vào chủ nhân của bàn tay đó, mỉm cười nói:
- Chẳng qua, muội lúc nhỏ đã từng biết qua một số chữ, cho dù là có chút cơ bản, chớ kiêu căng nóng nảy, càng phải học lên mới được. Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh thì so với muội kém hơn một chút, muội bình thường phải chỉ cho họ nhiều hơn một chút. Ta còn có một số việc quan trọng phải làm, đi thôi, các cô cũng phải lên lớp rồi.
Phần thịt mềm bên eo bị thả lỏng rồi, bàn tay nhỏ cua Cát Tường rất tự nhiên vỗ vỗ trên eo của hắn đồng thời không để lại một vết bụi, ngoan ngoãn ôn thuần đáp:
- Dạ! Vậy người ta đi học đây!
Cát Tường nói xong, bèn đi, bên trái khoác Thâm Thâm, bên phải kéo Tĩnh Tĩnh, vui vẻ đi ra ngoài, Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh cùng quay đầu lại, ánh mắt nhìn Lý Ngư, giống như cặp nghĩa sĩ bị đưa ra pháp trường xử bắn. Không! Chính xác mà nói, giống như một đôi chó bị người ăn mất đi miếng thịt rồi bị người ta kéo đi, ánh mắt như tràn ngập kêu lên tuyệt vọng.
Lý Ngư tuy rằng không đành lòng…
Hắn tưởng rằng chuyện này cứ như vậy trôi qua, lại không nghĩ sau hai canh giờ, Tĩnh Tĩnh bèn đến, lặng lẽ chui vào trong thiêm áp phòng của hắn.
- Ôi chao, Tiểu lang quân người mau giúp ta, tiên sinh nói phải kiểm tra ta một chữ, nói là viết sai rồi tối nay trở về sẽ phạt ta viết một trăm lần, một trăm lần, một trăm lần đó! Thật là dọa chết người ta rồi, ngươi mau chóng giúp ta xem thử, có phải là viết như vậy không!
Lý Ngư nhìn vẻ mặt gấp gáp của nàng ta, không giống giả tạo, bèn nghiêm mặt giáo huấn nàng:
- Cô đó, tham ăn tham ngủ không chịu luyện, bây giờ biết gấp rồi chứ gì, là chữ nào?
Tĩnh Tĩnh vội vã chạy đến, đứng phía trước án Lý Ngư, quỳ rạp xuống, làm cho Lý Ngư chỉ có thể lùi về sau, lùi về sau lưng đè vào bức bình phong bằng gỗ, lại không có không gian để lùi nữa.
Tĩnh Tĩnh nhấc bút lên, mở ra một trang giấy liền viết, vừa viết vừa đọc câu:
- Một chút bay lên trời, hai bên Hoàng Hà uốn cong; Tám chữ lớn mở miệng, từ ngữ đi vào trong, vặn bên trái, xoay bên phải; Tây nhất trường, Đông nhất trường, ở giữa thêm một Mã Đại Vương…
Lý Ngư nhìn chăm chăm, chữ này…hắn cũng không biết viết, nhưng Tĩnh Tĩnh viết một nửa, hắn liền nhận ra chữ này. Bởi vì chữ này là ở thời đại của hắn, đã từng gây rất nhiều náo loạn trên mạng.
Chữ này ở thời đại của hắn, không chỉ lưu truyền tại vùng dân gian Tây An, trong không có, ngay cả đến trong sách xưa cũng không có ghi chép lại. Bởi vì chữ này không những ít sử dụng đến nhất, hơn nữa cũng quá phức tạp, nó có khoảng chừng năm mươi sáu nét vẽ.
Tây Tịch tiên sinh ngây ngô sao? Chữ này cho dù là có học thì có tác dụng gì…
Lý Ngư đang âm thầm nói đến thầy dạy học, chợt phát hiện ra không đúng. Trong miệng Tĩnh Tĩnh đọc “xoay bên trái, vặn bên phải; Tây nhất trường, Đông nhất trường”, vậy thì cái mông tròn nhỏ kia xoay bên trái, vặn bên phải, nhấc lên, ngồi xuống…
Nàng chà xát vào ngực của hắn! Lý Ngư vì nhường chỗ cho nàng ta, mà chuyển dạng hẳn hai chân, ngồi sau người nàng ta, vì để nhìn rõ chữ nàng ta viết là gì, còn đặc biệt từ sau bả vai nàng ta thò đầu ra, cho nên hoàn toàn tiếp cận với nàng ta.
Tĩnh Tĩnh cô nương nếu như vô ý tùy tiện viết chữ thì động tác lắc lắc mông kia sẽ không như thế. Lý Ngư tức thì bèn hát bài vè Sơn Đông:
- Làm í a làm đi, Làm í a làm đi, Làm í a làm đi, Làm í a làm đi, Làm í a làm đi! Rãnh rồi không muốn nói chuyện, biểu hiện là một hảo hán Lý Nhị Lang. Hắn nhìn nó…kìa…nó…run rẩy lên rồi…”
- A!
Tĩnh Tĩnh cô nương toàn thân đột nhiên ngã về phía trước, khi bút hạ xuống vè sai một đường, nàng quay người lại nói:
- Người ta viết sai rồi à?
Lý Ngư nói:
- Hình như…có lẽ…không sai.
Tĩnh Tĩnh cô nương nói:
- Không viết sai, vậy tiểu lang quân chọc ta một cái làm gì?
Tĩnh Tĩnh cô nương nói xong, còn giơ tay cọ mông, sắc mặt hết sức thanh thuần. Chỉ đáng tiếc, nàng giả vờ không giống, nàng ta ngây ngơ sắc mặt, chân mày, gò má nóng lên giống như muốn phun hơi ra, người mù đều có thể nhìn ra được nàng ta cố ý giả ngây ngô, rõ ràng chính là đang đùa cợt Lý Ngư.
- Quay về học đi!
Lý Ngư thẹn quá thành giận, “vỗ” một cái vào mông của nàng. A! Nha đầu này khuôn ngực không hùng vĩ bằng Thâm Thâm, nhưng mông lại đẫy đà lại có tính đàn hồi.
- Vâng!
Tĩnh Tĩnh mục đích đã đạt, giống như hoa hồ điệp vui sướng chạy ra ngoài, khóe môi cong lên cười. Chữ này nàng cố ý học, chính là dùng để có cơ hội khiêu khích “phiếu cơm trường kỳ” là hắn động lòng, nếu không phải hôm nay bị Cát Tường làm cho ăn dấm chua, nàng vẫn không nỡ dùng vào lúc này.
Chẳng qua…Mặc kệ nó, tóm lại đã chứng minh được tiểu lang quân không phải không có cảm giác với mình rồi, còn nghĩ thêm cách nữa là được.
Đối với tương lai Tĩnh Tĩnh cô nương lạc quan không gì sánh kịp, ở ngoài lớp học bình ổn lại tâm tình rồi mới đi vào lơp, nhưng vẻ đỏ ửng trên khuôn mặt vẫn chưa hết, ánh mắt thì mê ly, rõ ràng nghe thấy tiên sinh đang dạy nhưng thỉnh thoảng lại cười khúc khích, lại gây ra sự cảnh giác đối với Thâm Thâm cô nương.
Ngay sau đó, nàng ta cũng lấy lý do đi vệ sinh để xin phép ra ngoài.
Lý Ngư ngồi ngay ngắn trên đường, ngửa mặt đếm số đốm bụi bám trên nóc nhà, sau khi đếm được một trăm bốn mươi mốt, thân thể hắn cuối cùng cũng hồi phục lại bình thường, hắn vừa mới thở dài, Thâm Thâm cô nương đã chạy vào:
- Tiểu lang quân tiểu lang quân, tiên sinh đang dạy ta , tiên sinh ra đề rất khó hiểu, người mau giải thích giúp ta với.
Lý Ngư ngạc nhiên nhìn Thâm Thâm. Bộ ngực bực của Thâm Thâm tung tẩy, cái miệng nhỏ xinh nói:
- Tiên sinh nói một người dùng xe chở gạo, từ Trường An chuyển đến Lan Điền, xe chở gạo một ngày có thể đi 50 dặm, xe không không chở gạo một ngày có thể đi 70 dặm, 5 ngày đi về 3 lần, hỏi 2 nơi cách nhau bao nhiêu dặm.
Lý Ngư hoảng sợ nhìn Thâm Thâm đi đến gần:
- Tiểu lang quân, ngươi mau tính toán giúp ta đi!
Lý Ngư tức thì dướn cổ gọi to:
- Bá Hạo, Bá Hiên, mau theo ta đi tuần sát chợ Tây!
Nói xong, hắn liền bỏ lại Thâm Thâm với vẻ mặt kinh ngạc mà chạy trối chết.
Thử nghĩ xem, Lý Ngư hỏa khí đầy bụng như vậy, nhìn thấy “pháo trúc” hỏa thế xông thiên, hắn có thể không tức giận trong lòng sao?
- Ai đây nhỉ? Khai trương thôi mà, dùng pháo trúc đốt nhiều như vậy làm gì, xa gần nhìn thấy, ta còn tưởng rằng có hỏa hoạn chứ!
Lý Ngư vẻ mặt không vui vẻ mà nói, rẽ đám đông đi vào, sau đó…hắn nhìn thấy Thiên Diệp cô nương đang sóng vai cùng Nhiếp Hoan đi vào trong cửa tiệm…