Chương 278: Càn Long Đường
Dương Thiên Diệp nhìn thấy Lý Ngư, bất ngờ mở to mắt, sắc mặt kinh dị. Nàng thật sự không biết Lý Ngư cũng ở Chợ Tây, hơn nữa nhìn cách ăn mặc của hắn, giống như là một Tiểu lại.
Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên lúc này cũng nhìn thấy Dương Thiên Diệp nàng mặc nam trang, em vợ của Võ đại đô đốc, bọn họ làm sao không nhận ra được cơ chứ? Lúc đầu nàng ở Võ gia cùng với Hột Can Thừa Cơ có ý đồ bắt Võ đại đô đốc làm con tin, hai bên từng ra tay với nhau.
Lý Bá Hạo chỉ về hướng nàng, hét lớn:
- A ha! Hóa ra là ngươi! Ngươi…
Dương Thiên Diệp nhìn thấy y và Lý Bá Hiên, sắc mặt biến đổi, chuẩn bị ra tay, nhưng Lý Ngư đã kịp thời cắt ngang lời của Lý Bá Hạo, hơn nữa giữ chặt Lý Bá Hiên muốn rút kiếm, hạ giọng nói:
- Ngừng tay! Nguyên do bên trong hết sức phức tạp, chớ nói toạc trước mặt mọi người!
Lý Bá Hạo ngây người, ngạc nhiên nói:
- Tại sao không động thủ bắt nàng ta?
Lý Ngư che miệng, hạ giọng nói:
- Hai người các ngươi ở lại, giữ ở cửa, không được lên tiếng, chờ hiệu lệnh của ta!
Lý Bá Hiên lập tức có hứng thú, vui vẻ nói:
- Không sai! Đại nhân vật bắt người, nào có đơn giản như vậy, đó là việc mà lưu manh đầu đường mới làm như vậy! Ngươi yên tâm đi, hai bọn ta chờ hiệu lệnh của ngươi!
Lý Bá Hạo cũng phản ứng, mặt mày hớn hở nói:
- Bọn ta đợi khi ngươi làm rơi chén làm hiệu lệnh được chứ?
Lý Ngư nghĩ thầm:
- Lầu phòng này lớn như vậy, trong ngoài lại ầm ĩ, ta ở bên trong làm rơi chén, các ngươi nghe được hay sao?
Trong lòng nghĩ như vậy, Lý Ngư ước gì bọn họ đừng sinh sự, vội vàng gật gật đầu, nhanh chóng bước tới.
- Ha ha, sơn thủy hữu tương phùng, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Lý Ngư cười chào hỏi Dương Thiên Diệp, nhưng không gọi tên, bởi vì hắn thực sự không biết lúc này Dương Thiên Diệp dùng tên gì thân phận gì. Dương Thiên Diệp hiểu rõ dụng ý của hắn, trong lòng thầm cảm kích, vội chắp tay nói:
- Hóa ra là Lý huynh, Thiên Diệp có lễ.
Lý Ngư nghe nàng nói chuyện, hiểu được nàng không dùng tên gọi khác, mới thuận thế tiếp lời:
- Thiên Diệp cô nương sao lại ở đây?
Dương Thiên Diệp khóe môi cong lên, nói:
- Nô gia ở đây mở một tiệm kinh doanh ngành châu báu, không biết Lý gia lang quân tại sao lại đến đây vậy?
Lý Ngư phẩy ngón tay cái về phía sau, ho một tiếng nói:
- Lý mỗ bất tài, hiện nay vẫn ở Chợ Tây làm thị trưởng Chợ Tây!
Dương Thiên Diệp ngây người, nói:
- Có việc này ư? Sau này…vẫn nhờ Lý thị trưởng chiếu cố nhiều hơn.
Lý Ngư nói:
- Nào dám, Nào dám!
Hai người nói xong câu nói khách khí này, cũng không biết nên nói tiếp thế nào, chỉ đứng đó nhìn nhau. Nhiếp Hoan vuốt cằm, có hứng thú nhìn bên này, lại nhìn bên kia, cảm thấy giữa hai người dường như có rất nhiều câu chuyện. Chỉ là nhất thời cũng không phỏng đoán được rõ ràng được mối quan hệ giữa hai người họ.
Muốn nói hai người là một đôi tình lữ, thần khí trên khuôn mặt hai người vô cùng cổ quái, lại không giống với tình nhân gặp nhau. Nếu nói là bạn cũ gặp lại, cuộc đối đáp của hai người lại không có chút bộ dạng nguồn gốc gia môn nào.
Dương Thiên Diệp muốn mở tiệm ở Chợ Tây, rõ ràng không tiếc bỏ ra cổ phần lấy danh nghĩa gã, mời gã làm chỗ chống lưng, rõ ràng thấy được nàng ta gần đây cũng không hề qua lại với bất kỳ nam nhân nào, bằng không nếu như biết được rằng kẻ kia là trưởng Tây Thị Thự, có lẽ sẽ nhờ hắn ta chiếu cố, không cần thiết phải nhờ vả mình. Nhưng nếu nói hai người xa nhau đã lâu, ánh mắt bọn họ một chút cũng không giống, sao mà không hiếu kỳ được.
Mặc Bạch Diệm và Phùng Nhị nhìn thấy Lý Ngư cũng ngây người. Kỳ thực hai người mở cửa tiệm chạy thủ tục, cũng đã từng đi qua Tây Thị Thự. Nhưng chẳng qua họ không phải tự mình đi, mà là sai thủ hạ đi làm. Cho dù là hai người họ tự mình đi, chỉ là làm một số đăng kí quá hộ, thủ tục mở cửa tiệm, cũng sẽ không gặp Lý Ngư, thì vẫn sẽ không biết vị tôn thần bên đó là Lý Ngư.
Hai người có chút hoảng loạn nhìn nhau, Mặc Bạch Diệm vội vàng bước lên trước cười nói:
- Đông chủ, Hoan thiếu, Lý lang quân, vẫn xin mời vào trong nói chuyện, đây là cửa ra vào, rất nhiều người không tiện!
Dương Thiên Diệp cũng phản ứng lại, vội nói với Nhiếp Hoan:
- Hoan thiếu, chậm trễ, chậm trễ, mời!
Nhiếp Hoan mỉm cười, lại có hứng thú liếc nhìn Lý Ngư, bước chậm vào bên trong. Mặc Bạch Diệm vội vàng bước theo, vô cùng khách khí hướng dẫn hắn lên lầu.
Bởi vì Mặc Bạch Diệm biết rõ thời cơ xen vào, Dương Thiên Diệp mới đi chậm lại một bước, liếc nhìn Lý Ngư, muốn mở miệng. Lý Ngư nhìn nàng ta với một bộ dạng nóng lòng muốn thoát khỏi mình, bèn đã tựa như quen thuộc đi vào bên trong:
- Trước đó không biết Thiên Diệp cô nương mở cửa tiệm ở đây, vẫn chưa chuẩn bị quà mừng, sau này sẽ bù, thứ tội, thứ tội.
Dương Thiên Diệp cắn môi, vội vàng bước theo.
- Ngươi cứ theo ta làm gì?
Hai người đồng thanh mở miệng, nhỏ tiếng hỏi, đồng thời kinh ngạc, lại không hẹn mà cùng mở miệng:
- Ta nào biết rằng ngươi ở đây!
Câu này nói xong, hai người nhìn nhau chăm chăm.
Lý Ngư cảnh cáo nói:
- Cô vẫn không bỏ cuộc à? Chạy đến địa bàn của ta, lại muốn làm chuyện gì đây?
Dương Thiên Diệp thản nhiên cười:
- Mở cửa tiệm kiếm tiền!
Lý Ngư vẻ mặt đầy hồ nghi:
- Từ bỏ là quyết định của cô à?
Dương Thiên Diệp thở dài, nói:
- Không thì còn có thể có cách nào khác? Lần lượt thất bại, ta đã hiểu rõ. Rất nhiều việc, những gì đã trôi qua, thì không có cách nào vãn hồi. Khát vọng đã tan, nên nghĩ cách mở cửa tiệm kiếm tiền, tìm một nam nhân vừa ý gả cho người đó, giúp chồng dạy con!
Lý Ngư trừng mắt nhìn nàng ta:
- Giúp chồng dạy con? Chính là nam nhân lúc nãy hay sao?
Dương Thiên Diệp liếc hắn:
- Ngươi không biết Nhiếp Hoan?
- Nhiếp Hoan! Nghe quen tai lắm! Hắn ta làm gì!
Nhiếp Hoan theo Mặc Bạch Diệm đi lên lầu 2, xoay người lại cười nói:
- Ta dường như nghe hai vị đang bàn về ta?
Dương Thiên Diệp mỉm cười, nói:
- Nói ra thật buồn cười, vị Tây Thị Thự Lý thị trưởng đây lại không biết đại danh của Hoan thiếu hay sao ấy?
Ánh mắt Nhiếp Hoan lại lần nữa chú ý trên người Lý Ngư:
- Vẫn chưa thỉnh giáo, vị này là?
Lý Ngư và Dương Thiên Diệp cũng leo trên bậc thềm, Dương Thiên Diệp nói:
- Vị này, là thị trưởng Tây Thị Thự Lý Ngư Lý lang quân.
Dương Thiên Diệp nói xong, lại giới thiệu với Lý Ngư:
- Lý lang quân, vị này là Nhiếp Hoan, Hoan thiếu đại danh đỉnh đỉnh. Trường An Tam Kiệt, gồm Thường Kiếm Nam, Trương Nhị, Nhiếp Hoan…
Nhiếp Hoan cười ha ha, nói:
- Nhiếp mỗ được bạn bè giang hồ nâng đỡ, nằm trong tên tuổi Trường An Tam Kiệt, để Thường lão đại, Trương lão đại đứng đầu thôi, mình lại đứng cuối, chê cười rồi, chê cười rồi.
Dương Thiên Diệp thản nhiên nói:
- Hoan thiếu khách khí rồi, đó là bởi vì ngài so với hai vị kia trẻ tuổi hơn, cho nên mới xếp hạng cuối cùng mà thôi.
Nhiếp Hoan cười nhạt:
- Trên giang hồ, dùng thực lực để nói chuyện, so tuổi, không có giá trị!
Khi nói câu này, ánh mắt gã vẫn luôn nhìn Lý Ngư. Có lẽ, ở trước mặt Thường Kiếm Nam, chỉ có gã là có thể cùng ngồi ngang hàng, chỉ có là bộ hạ cũ trong quân ngày trước gã mới khiêm nhường một chút, đối với Tứ Lương Bát Trụ dưới trướng Thường Kiếm Nam, gã hoàn toàn không coi vào đâu, càng không nói đến Lý Ngư chỉ đứng trong Thập Bát Hành này.
Nhưng mà, gã cảm thấy nam nhân trước mắt này không đơn giản với thân phận mà hắn ta biểu hiện ra bên ngoài.
Kỳ thực, cảm giác này của gã trên mức độ rất lớn lại là bởi vì phản ứng của Lý Ngư, mà không phải tuệ nhãn như đuốc vừa nhìn đã nhận ra Lý Ngư như một viên minh châu vương bụi.
Lý Ngư hoàng đế đã thấy qua, Thái Thú đấu qua rồi, Đại đô đốc bị hắn lừa gạt qua. Trên giang hồ, lại từng đấu với La Nhất Đao đến nỗi mặt xám mày tro, còn từng chính diện chống lại sự uy áp của Thường Kiếm Nam, như vậy với kinh nghiệm mở rộng tầm nhìn phong phú của hắn, khí độ ăn nói đương nhiên bất phàm.
Trước kia Lý Ngư không biết Hoan thiếu là ai, nghe Dương Thiên Diệp giới thiệu, mới nghĩ ra đây là người cùng với Thường Kiếm Nam, Trương Nhị nổi danh truyền kỳ, cũng chỉ âm thầm hơi có chút kinh ngạc mà thôi, đương nhiên không đến nỗi trước sau cung kính, nhưng ở trong mắt Nhiếp Hoan, lại không khỏi cảm thấy hắn là người có nhiều bí ẩn, không phải là thân phận đơn giản như bề ngoài như vậy.
Đón nhận ánh mắt sắc bén của Nhiếp Hoan, Lý Ngư vô cùng bình tĩnh. Nhiếp Hoan đang quan sát hắn, hắn cũng đang quan sát Nhiếp Hoan. Dương Thiên Diệp nói giúp chồng dạy con hắn không tin, nhưng lại tin vị Hoan thiếu trước mắt và Dương Thiên Diệp có lẽ có mối quan hệ không bình thường, hắn cũng muốn xem thử, người này rốt cuộc có phải là ý trung nhân của Dương Thiên Diệp hay không.
Mặc Bạch Diệm vừa nhìn bầu không khí có chút khẩn trương, con ngươi xoay chuyển, vội vàng nghênh thỉnh nói:
- Nào nào nào, Hoan thiếu, Lý lang quân, hai vị quý khách mau ngồi vào chỗ! Người đâu, dâng trà hầu hạ!
Ngoài cửa lớn, hai huynh đệ Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên hoàn toàn không có giác ngộ con cháu thế gia cao môn Lũng Hữu, vô cùng hưng phấn làm thần giữ cửa.
Hai người một trái một phải đứng ở đó, vênh mặt một hồi, Lý Bá Hạo bỗng nhiên trong đầu lóe lên ánh sáng, nhìn sang đệ đệ nhà mình. Lý Bá Hiên vội vàng đến trước mặt y:
- Phát hiện cái gì vậy?
Lý Bá Hạo không khách khí nói:
- Ta phát hiện cái rắm ấy! Ta đang nghĩ, đệ vòng sau lầu đi.
Lý Bá Hiên ngẩn ra:
- Tại sao?
Lý Bá Hạo cười lạnh nói:
- Tiểu yêu nữ đó quỷ kế đa đoan, nàng ta nếu như từ sau cửa sổ chạy thoát thì làm sao? Chúng ta một trước một sau, chờ Lý Ngư làm rơi chén, chúng ta đồng thời nhảy vào trong bắt người, nàng ta có chạy đằng trời.
Lý Bá Hiên vui mừng, chỉ cảm thấy trò chơi này thật thú vị, vội nói:
- Được! Ta đi ra sau!
Gã lập tức kích động đi ngay.
Tin tức Nhiếp Hoan xuất hiện ở chợ Tây đã truyền đến “Lầu Thượng Lầu”.
Thường Kiếm Nam nhìn như vô vi mà trị, nhưng cơ sở ngầm trải rộng toàn bộ chợ Tây, tin tức Nhiếp Hoan giá lâm, đương nhiên sẽ trước tiên xuất hiện ở trước án của y.
- Nhiếp Hoan đến mừng Càn Long Đường khai trương?
Thường KIếm Nam nhướn lông mày lên:
- Một cửa hàng châu báu, tại sao lại chọn ở khu phố đó? Cửa tiệm đó tuy rằng có Nhiếp Hoan chống lưng, đáng lẽ phải lựa chọn chợ Đông mới đúng! Nhiếp Hoan giống như một con ngựa hoang khó thuần phục, chủ cửa tiệm Càn Long Đường này là ai, có thể mời được tên tiểu tử Nhiếp Hoan này ra mặt chống lưng cho mình thế?
Thám tử báo tin là một tiểu cô nương bán hoa, lúng túng nói:
- Tiểu nương tử cửa tiệm đó tại sao lại lựa chọn Chợ Tây, hơn nữa lại chọn khu đường thập tam, tiểu nhân cũng không rõ, còn phải thám thính thêm. Hoan thiếu đến một cách kỳ lạ, thuộc hạ lo lắng rằng, không phải hắn ta muốn đánh Chợ Tây chúng ta chứ…
Cô ta vừa nói đến đây, Thường Kiếm Nam trừng mắt, nói:
- Từ từ, ngươi vừa mới nói... tiểu nương tử của cửa tiệm?
Cô nương bán hoa cúi người nói:
- Dạ!
Thường Kiếm Nam đảo con ngươi, nói:
- Tiểu nương tử cửa tiệm? Tiểu nương tử kia nhan sắc thế nào?
Cô nương bán hoa suy nghĩ, hiển nhiên không phải là nghĩ đến tướng mạo của tiểu nương tử đó, mà là nghĩ làm thế nào để nói, vò đầu bức tai một lát, lại nghĩ không ra được hình dung thế nào.
Mắt nhìn thấy Thường Kiếm Nam dần không nhịn được, dưới tình thế cấp bách, từ trong lẵng hoa rút ra một bông hoa không biết tên, nói:
- Vị tiểu nương tử đó mặc nam trang, nhưng mà…nhưng mà vẫn xinh đẹp như một bông hoa, với một chiếc lá nho nhỏ xanh biếc, là nhụy hoa ở giữa như tuyết trắng mềm mại. A! Cũng không đúng lắm, phải để phản chiếu ở trong nước, mới có thể lộ ra được vẻ đẹp của nàng ta.
Thường Kiếm Nam thấy buồn cười, gật đầu với vị cô nương bán hoa đó, nói:
- May là ngươi không biết chữ, nếu không, có lẽ đã trở thành thi nhân rồi đấy.
Vị cô nương bán hoa đó đỏ mặt, nói:
- Nô…nô nô nói sai gì ạ ?
Thường Kiếm Nam cười mà không đáp, xoay qua Lương Thần, Mỹ Cảnh, nói:
- Nếu cửa tiệm đó là một vị cô nương cực kỳ xinh đẹp, tên tiểu tử Nhiếp Hoan này đến tham gia, vậy chẳng có gì kỳ lạ.
Mỹ Cảnh kìm không được nói:
- Hoan thiếu thích vị cô nương chủ cửa tiệm đó ư?
Thường Kiếm Nam cười nói:
- Tên lãng tử này, cuối cùng cũng có suy nghĩ muồn thành gia thất rồi.
Y phất tay áo, nói:
- Điều này còn phải hỏi, vị cô nương đó ắt là người mà hắn ta ngưỡng mộ, nếu không, ai có thể sai được hắn ta? Các ngươi đi, chuẩn bị một phần quà mững thích hợp, thay ta đi tặng!
- Dạ!
Lương Thần đáp một tiếng, kéo tay áo Mỹ Cảnh vội vàng đi ra ngoài. Vị cô nương bán hoa đó cũng khẩn trương đi theo.
Lúc này, xe nhỏ, đã chuyển bánh đi Đông Hoa. Đệ nhất danh kỹ Thích Tiểu Liên cô nương phường Bình Khang, đang ngồi trên một chiếc xe thoảng ra mùi bích hương xạ, cũng đến Càn Long Đường khu đường thập tam. Nhà mình khai trương kinh doanh cửa tiệm, nàng ta là đệ nhất danh kỹ Trường An, đại ngôn quảng cáo này, nhất định phải có mặt rồi.