Chương 279.1: Bình phẩm từ đầu đến chân
Dương Thiên Diệp nói chuyện với Nhiếp Hoan và Lý Ngư một hồi, Phùng Nhị bèn bước nhanh tới, thi lễ với Dương Thiên Diệp:
- Đông gia, giờ lành đã đến, nên thỉnh thần tài rồi!
Dương Thiên Diệp cười áy náy với Nhiếp Hoan và Lý Ngư, rồi đứng dậy.
Nhiếp Hoan phất tay nói:
- Cô nương cứ bận việc của mình, cứ mặc Nhiếp mỗ, không phải để ý, ta sẽ cùng với Lý Ngư huynh đệ nói chuyện giải sầu là được rồi!
Dương Thiên Diệp gật đầu nói:
- Vậy xin phép!
Nàng lại nhìn chằm chằm vào Lý Ngư, dường như đang cảnh cáo hắn không được nói xằng bậy với người này, rồi theo Phùng Nhị và Mặc Bạch Diệm khoan thai đi xuống lầu.
Nàng là chủ tiệm thật sự, khách hàng thông thường đến nàng cũng không cần để ý tới, kinh doanh cũng không cần nàng quan tâm, nhưng việc thỉnh thần tài này không thể để người khác thay thế, bắt buộc nàng phải tự mình đi thỉnh. Cho dù là Dương Thiệp Diệp bình thường đặc biệt không tin thần phật tồn tại, lúc này cũng thà rằng tin là có, không dám khinh thường.
Trong đại sảnh lầu một, sớm đã có một người với bộ dạng phương sĩ đang đứng ở trong đường, vị trí đối diện ông ta, chính là vị trí sắp sửa đặt thần tài, bức bình phong điện thờ trước đó đã làm xong đã được người ta nâng qua đây, định đặt ở chỗ đó.
Thần tài có phân biệt văn thần tài, võ thần tài, từ ngành nghề không giống nhau, không thể mời lung tung được. Người đảm nhận văn chức, cùng với người làm thuê, thích hợp cung phụng văn thần tài; về phần kinh doanh, làm binh làm quan, từ người chức võ, thì phải cung phụng võ thần tài.
Văn thần tài phải được để đối diện sau cửa, đặt ngay vị trí ngồi của chủ cửa tiệm. Không những văn thần tài thần thái hòa khí, người thấy được có phần, sẽ đem tài phân tán cho khách. Về phần võ thần tài, ngoại trừ việc tích tài, còn có tác dụng bảo vệ, cho nên phải đặt phía đối diện cửa lớn.
Nghề nói thương, nơi nói mừng, đều là người kinh doanh, đương nhiên là phải cung phụng võ thần tài rồi. Vị phương sĩ đó lựa chọn điểm cát ngay phía đối diện cửa chính, dùng đền thờ đặt ngay vị trí đó, bên cạnh bốn tên hầu chụp lên một cái đĩa màu hồng, trên đĩa màu hồng chính là võ thần tài được thỉnh đến.
Dương Thiên Diệp dưới sự tháp tùng của Mặc Bạch Diệm và Phùng Nhị đến chính đường lầu dưới, do Mặc Bạch Diệm và Phùng Nhị cùng thỉnh bức tượng màu đỏ đến đền thờ, vị phương sĩ đó bèn đem một cuốn kinh văn hai tay trình cho Dương Thiên Diệp.
Thỉnh thần tài không có kinh văn đặc định, chỉ cần thành thật lễ kính, tụng kinh chân thành, để cho thần tài nghe được lời cầu nguyện của bạn là được. Chẳng qua khó tránh khỏi có người khiêm tốn, nhất thời nghĩ không ra nói gì, cho nên vị phương sĩ đó vẫn chuẩn bị một bộ thuyết từ.
Nhằm để thần tài khai quang, không cần thiết phải làm những việc có đạo lý, thần tài là thỉnh đến nhà bạn, để phù hộ cho bạn, đương nhiên là phải do bạn đích thân đến thỉnh. Đây cũng là khai quang, không khai quang chỉ là một thần phật trống rỗng, để ở đó cũng không có tác dụng gì. Chẳng qua, chỉ có tượng thần phật thỉnh pháp thân vào ở mới gọi là khai quang, những vật khác đều là bùa ngãi, lấy một chuỗi niệm châu, một ngọc bài, cũng nói là cao nhân khai qua quang rồi, đó là không đúng, đó chỉ có thể gọi là bùa ngãi, bùa ngãi thần niệm ở trong đó thôi.
Dương Thiên Diệp thành thật tụng kinh niệm phật, cầu thỉnh thần tài pháp thân vào ở, bên cạnh sớm có người giữ ba cây cao hương chờ, trước khi kết thúc khai quang không thể thắp hương, bởi vì lúc này thần phật phát thân vẫn chưa vào ở, thắp hương ngay cũng không có ích lợi gì.
Ở bên cạnh người đứng cầm hương đó còn có một tiểu nhị bưng đồ lễ, võ thần tài ngoài hương lễ trái cây ra thì còn có thể cúng cả thịt rượu, không giống với văn thần tài thông thường yêu cầu đồ chay, chỉ là trong số hoa quả không thể có quả lê, đây là thứ kiêng kị duy nhất, những cái khác đều không có vấn đề gì. Nếu như là mùa vụ, đúng vào mùa trái cây, ngược lại không cần lo lắng đợi thần tài. Dương Thiên Diệp trịnh trọng việc thỉnh thần tài, Nhiếp Hoan và Lý Ngư bèn đi tới lan can, đứng ở trên nhìn xuống, từ bên trên có thể nhìn thấy nàng đang ở lầu dưới tụng kinh thỉnh thần.
Nhiếp Hoan liếc nhìn Lý Ngư, thăm dò cười nói:
- Túc hạ và Thiên Diệp cô nương, dường như quan hệ không bình thường?
Lý Ngư không rõ dụng ý của gã, cẩn thận đề phòng đáp:
- Chỉ là có một chút duyên cơ nên qua lại với nhau thôi.
Nhiếp Hoan nhếch miệng cười, nói;
- A a, chỉ là qua lại chút thôi ư?
Gã nhìn về hướng Dương Thiên DIệp, híp mắt lại, cười nói:
- Vị Thiên Diệp cô nương này phong thái xuất sắc, khí chất thoát tục, dung nhan thanh lệ, không giống người phàm. Cũng khó trách túc hạ thích cô ấy.
Lý Ngư thừa cơ hỏi:
- Hoan Thiếu cũng thích Thiên Diệp cô nương đúng không?
Nhiếp Hoan lắc đầu:
- Thiên Diệp cô nương điểm nào cũng tốt, đáng tiếc thân hình hơi gầy một chút, nhìn đi không thấy ngực, nhìn lại cũng không thấy mông, quá gầy, khó chịu đựng được dày vò, không phải là mẫu hình mà Nhiếp mỗ thích.
Lý Ngư nghe gã nói vô lễ như vậy, vừa mở miệng ra đã chê ba điểm ở Thiên Diệp, trong lòng cũng không thích. Tuy nói khi Lý Ngư và những người nam nhân khác ở cùng nhau, nếu nhìn thấy một người đẹp, cũng sẽ bình phẩm từ đầu đến chân, không bao giờ chán, chẳng qua tiền đề để làm như vậy là: người con gái đó không hề có quan hệ gì với hắn.
Kỳ thực Dương Thiên Diệp và Lý Ngư hiện tại có mối quan hệ gì, cũng không có. Nhưng hắn không thích nghe Nhiếp Hoan vô lễ như vậy, đặc biệt là sự đánh giá của Nhiếp Hoan lại quá thấp đối với nàng ta.
Trong lòng hắn tức giận, lập tức phản bác:
- Hoan Thiếu có lẽ mắt kém. Thiên Diệp cô nương mặc y phục nhìn gầy, y phục rộng thì sẽ có da thịt hơn, không chỉ khí chất tuyệt vời, mà thân hình cũng cực kỳ đẹp.
Nhiếp Hoan hơi híp mắt lại, mỉm cười nói:
- Vậy sao? Cái này Nhiếp mỗ nhìn không ra, túc hạ thật sự có con mắt tốt, hoặc là, túc hạ đã từng nhìn thấy thân hình của Thiên Diệp cô nương mà người khác chưa từng nhìn thấy?
Lý Ngư nhớ tới cảnh tượng kiều diễm “Bắt cá” lúc trước, Dương Thiên Diệp là công chúa cao quý, thân phận tôn quý, há có đạo lý nào mà dễ dàng cho người khác tiếp cận. Có tiếp xúc mật thiết với nàng, hiểu được cơ thể nàng, thân thể đẹp đó, thế gian này có lẽ chỉ có duy nhất nam nhân hắn thôi.
Chẳng qua, sự việc liên quan tới danh tiết của Thiên Diệp, Lý Ngư tự nhiên không thể khoe khoang nói khoác, do đó chỉ cười nhạt, ung dung nói:
- Điều này không cần phải đích thân nhìn thấy, vẻ đẹp của Thiên Diệp cô nương, chỉ cần không phải người mù, ai mà không nhìn thấy được.
Câu nói này rõ ràng chính là kích vào câu của Nhiếp Hoan, nói gã có mắt như mù.
Nhiếp Hoan cảm thấy không vui, nhạt nhẽo nói:
- Nhiếp mỗ cũng không phủ nhận Thiên Diệp cô nương rất đẹp, chỉ là khí chất nàng ta cao ngạo lạnh lùng, chưa gì đã từ chối người ngoài ngàn dặm. Nhiếp mỗ thấy, một nữ nhân không cho phép nam nhân thân cận như vậy cùng với một nữ nhân ai cũng có thể lấy, thì dù đẹp, có giá trị gì chứ?
Lý Ngư vừa nghe gã so sánh Dương Thiên Diệp cùng với dâm phụ ai cũng có thể làm chồng, trong lòng tức giận, nói:
- Hoan Thiếu nói thế khá như có lý, như rắm chó không kêu. Nếu một cô nương có dung mạo, giữ mình trong sạch, nam nhân nào mà không yêu thích, nam nhân nào mà không muốn?
Nhiếp Hoan vừa nghe liền tức giận, nếu như lão tử không phải là cổ đông trong này, một thị trưởng chợ tây tép riu như ngươi, ta sẽ bỏ qua cho ngươi hay sao? Nể ngươi chút mặt mũi, có phải ngươi đã quên thân phận của Nhiếp mỗ ta? Cho dù lão đại các ngươi Thường Kiếm Nam, cũng phải nể mặt ta vài phần!
Nhiếp Hoan căm hận nhìn Lý Ngư, nếu bị Nhiếp Hoan trừng mắt, đổi lại một người khác thì sợ đến nỗi chân tay mềm nhũn, Lý Ngư lại không hề sợ hãi, ngang nhiên trừng mắt nhìn lại:
- Hoan Thiếu hà cớ gì không vui, trừ phi bị Lý mỗ nói trúng tâm sự rồi?
Nhiếp Hoan nào biết rằng mình bị hắn chống đối như vậy, là bởi vì gã đã hạ thấp nữ nhân mà hắn thích, mà ngay cả bản thân Lý Ngư, lúc này cũng không ý thức được tính tình mình luôn khoan dung nhẫn nhịn, không thích thị phi lúc này lại giống như con gà chọi, là bởi vì hắn không vui có kẻ mạo phạm đến Dương Thiên Diệp.
Hai nam nhân giận dữ nhìn nhau, cơn giận dâng cao…
- Dừng xe!
Xe ngựa dừng ở ngoài “Càn Long Đường”, hai hầu gái xinh đẹp đặt chân xuống, nhấc rèm lên, đỡ Thích Tiểu Liên bước xuống.
Hôm nay Thích Tiểu Liên ra ngoài nên rất để tâm đến trang phục, nàng vốn chính là đệ nhất danh kỹ phường Bình Khang, một cái nhăn mày một tiếng cười, nhất cử nhất động, vừa nhướn mày vừa bĩu môi, đều là luyện tập từ nhỏ, có ý làm thế nào để thu hút nam nhân, lúc này đã thành đại gia, phong vận khí chất đều bất phàm, lập tức gây xôn xao trong đám đông.
Rất nhiều người ghé đầu nói thầm vào tai hỏi lẫn nhau, đáng tiếc ít có người biết được bộ mặt thật của Thích Tiểu Liên. Chẳng qua, ở chiếc xe ngựa, bên trên có một chữ “Thích”, họ Thích, lại tuyệt sắc như vậy, nhất thời có người nghĩ ngay đến đệ nhất danh kỹ Thích Tiểu Liên phương Bình Khang.
Người đoán được đó cũng không quan tâm mình đoán có chính xác không, lập tức khoe khoang thì thầm cùng người khác, tin tức truyền ra, trên đường vô số người đều hướng về bên này. Bách tính ở đây hiếm khi thấy Thích Hoa đến “Càn Long Đường”, không cần tốn tiền cũng có thể nhìn thấy được, mọi người dĩ nhiên chen đến đông đúc.
Thích Tiểu Liên dịu dàng mềm mại từ từ xuống xe, đi vài bước, lại nhẹ nhàng đứng lại, tự có tên hầu đi vào trong bẩm báo.
Dương Thiên Diệp vừa mới thỉnh thần đăng vị, thắp hương, nghe nói Thích Tiểu Liên đến, nàng đối với vị đệ nhất danh kỹ phường Bình Khang này cũng có chút rất hiếu kỳ, vội vàng đích thân tới nghênh đón.
Hai bên chào hỏi nhau, Dương Thiên Diệp không khỏi thầm khen ngợi trong lòng:
- Rất xinh đẹp, chẳng trách Nhiếp Hoan mê luyến nàng ta.
Thích Tiểu Liên vừa nhìn thấy vị cô nương ở cửa tiệm, nhất thời trong lòng cũng đầy cảnh giác, nàng ta đương nhiên tự phụ dung mạo của mình, nhưng người như Dương Thiên Diệp này khí chất phong tình khác hoàn toàn với nàng ta, thật sự mà nói, xuân lan thu cúc, cũng không dám nói tự mình đẹp hơn so với vị nữ nhân kia.
Chương 279.2: Bình phẩm từ đầu đến chân
- Tên oan gia kia có thật sự là vì chút cổ phần mang danh nghĩa ta mà phá lệ đồng ý với vị Thiên Diệp cô nương này, hay là đặc biệt thèm muốn mỹ sắc của cô nương người ta? Vậy thì tại sao hắn lại muốn ta biết? Ôi chao, tên khốn khiếp đó hay là muốn tề nhân chi phúc, cố ý tạo ra cơ hội, để cho hai chúng ta làm tỷ muội?
Trong lòng Thích Tiểu Liên cảnh giác, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười với Dương Thiên Diệp, thản nhiên phúc lễ nói:
- Qúy hàng danh nổi Đông Đô, Tiểu Liên kính mộ đại danh đã lâu, nay Thiên Diệp cô nương mở cửa tiệm, không khỏi vui mừng, lập tức đến đây, hi vọng có thể chọn được vài món trang sức vừa ý trở về.
Đám đông xôn xao, vị mỹ nhân này quả nhiên chính là Thích Tiểu Liên, đệ nhất danh kỹ Trường An! Nói cách khác, cũng có thể gọi là thiên hạ đệ nhất danh kỹ! Tức thì có rất nhiều người hô hào, kêu gọi bạn hữu, có người nỡ rời đi, hai con mắt nhìn chăm chú, chỉ mong được ngắm thêm nhiều hơn, lâu hơn nữa.
- Tiểu Liên cô nương đại giá quang lâm, tiểu tiệm rất vinh hạnh! Cô nương mau mời vào, nô gia cũng hi vọng có thể có chút châu bảo trang sức vừa mắt Tiểu Liên cô nương đây.
Dương Thiên Diệp tươi cười rạng rỡ, vội vàng lên phía trước, thân thiết đỡ tay Thích Tiểu Liên, tựa như một đôi bạn tốt sóng vai vào cửa tiệm.
Nhiếp Hoan là cổ đông bí mật không thích công khai, gã chỉ cần đến cửa tiệm lộ mặt, tặng một tấm biển, có tác dụng là được. Thích Tiểu Liên cô nương hôm nay đến đây, cũng không dễ công khai thân phận cổ đông, nếu như nàng ta dùng thân phận khách đến để tham gia, hiển nhiên tác dụng càng lớn hơn, đây là cuộc thương lượng giữa Nhiếp Hoan và Dương Thiên Diệp. Có đệ nhất danh kỹ Trường An quảng cáo cho “Càn Long Đường”, không những buôn bán sẽ tốt lên nhiều, hơn nữa nàng đang ẩn thân lúc này, mượn cớ mở cửa tiệm để che giấu thân phận thật sự càng an toàn hơn một chút, cho nên Dương Thiên Diệp đối với là bùa hộ thân Thích Tiểu Liên này rất hoan ngênh, sự nhiệt tình dường như so với việc thỉnh thần tài lúc nãy càng rõ ràng hơn.
Thích Tiểu Liên và Dương Thiên Diệp sóng vai vào cửa tiệm, Lý Ngư và Nhiếp Hoan đang đứng ở lầu hai đấu nhau như gà chọi không khỏi nhìn lại, mắt nhìn thấy người con gái trong lòng mình thích đi vào cửa tiệm, Nhiếp Hoan lập tức lộ ra vẻ mặt tươi cười, sắc mặt tức giận cũng nhạt đi.
Lý Ngư liếc nhìn xuống lầu, đối với mỹ nhân sóng vai cùng vào trong với Thiên Diệp, cũng âm thầm cảm thấy kinh ngạc, nhưng hắn vừa nhìn vẻ mặt đầy đắc ý của Nhiếp Hoan, lập tức hiểu được vị cô nương xinh đẹp đó có mối quan hệ cực mật thiết với Nhiếp Hoan.
Ngươi vô lễ với Thiên Diệp, ta không được vô lễ với nữ nhân của ngươi hay sao? Lý Ngư lập tức tấm tắc khen ngợi:
- Chậc chậc chậc, đèn xe đính phối này như mật đào, quả thật xinh đẹp.
Nhiếp Hoan căn bản nghe không hiểu nửa câu nói trước của hắn là đang nói gì, nhưng nửa câu sau lại hiểu, cũng không biết hắn đang khen phong tình hay là bộ ngực sữa của Tiểu Liên, gã liếc nhìn Lý Ngư, không nói gì.
Lý Ngư lại chăm chú nhìn cặp mông tròn của Tiểu Liên cô nương, nhìn bờ mông thướt tha uyển chuyển, cười hi hi nói:
- Hông rộng qua vai, như vị thần tiên sống, vị nam nhân nào có được cô nương đó, thật sự là có phúc.
Nữ nhân của mình bị người khác bình phẩm từ đầu đến chân như vậy…
Nhiếp Hoan vỗ vào lan can, khí xông lên đầu:
- Đủ rồi, ăn nói quá thô tục! Họ Lý kia, ngươi thật càn rỡ.
Lý Ngư tỏ vẻ kinh ngạc:
- Ô! Hoan Thiếu vừa nãy không phải cũng bình phẩm Thiên Diệp cô nương từ đầu đến chân hay sao? Vị cô nương này xinh đẹp quyến rũ, diễm lệ vô song, sao lại không để người khác bình phẩm từ đầu đến chân? Chỉ có ngươi nói năng lỗ mãng, còn ta mở miệng bình phẩm thì không được à, Hoan Thiếu, ngươi uy phong quá lớn rồi đấy.
Hắn cười hống hách, nói:
- A, có lẽ là ta không được phép bình phẩm, ta không nên nói là thần tiên sống nay, đáng lẽ nói là thần tiên sau khi nhập tự, có thể kẹp chung vào các loại thần tiên.
Hắn nói chưa xong, Nhiếp Hoan đã giận tím tái mặt mày, hung hăng tung một quyền về phía hắn, quát to:
- Tiểu tử thối, ngươi muốn chết sao!
Lý Ngư không cam chịu tỏ ra yếu kém, tức khắc dùng “Thiết môn soan” ngăn cản một quyền của gã, còn đâu nể mặt mũi nữa. Cũng không nghĩ Nhiếp Hoan trên chiến trường luyện được công phu cực kỳ bá đạo, một quyền này đánh ra, Lý Ngư đưa cánh tay đỡ, tuy rằng cánh tay đã đỡ được, nhưng hạ bàn cũng bất ổn, ngã về phía sau, đụng trúng mấy kỷ án.
Lý Ngư thả người về phía sau, đầu ngón chân nảy lên, hất mấy chung trà trên kỷ án về hướng Nhiếp Hoan. Nhiếp Hoan “Khôi tinh thích đấu” một cái, đá nát mấy chung trà trên kỷ án kia, giơ lên trong không trung, trong miệng hét lớn một tiếng, đánh một quyền về hướng ngực Lý Ngư.
Lý Ngư hét lớn:
- Đến hay lắm!
rồi đá một cái về phía cú đấm của Nhiếp Hoan. Nhiếp Hoan vội vàng thu quyền phong để đỡ, gã cũng không cam chịu tỏ ra yếu kém, không muốn lui lại phía sau một bước, chỉ muốn dùng đôi tay để ngăn cản một cước này của Lý Ngư, lại không nghĩ một cú đá này Lý Ngư dùng lực rất lớn, đá bay Nhiếp Hoan ra ngoài, bắn vào lan can.
Lan can dài lập tức vỡ ra một đường kẽ hở, lung lay muốn nứt vỡ ra.
Nhiếp Hoan mượn vào thế lung lay của cọc lan can để nảy người lên, quát to:
- Ngươi dám làm nhục nữ nhân của ta, ta muốn ngươi chết!
Lý Ngư cũng tức giận:
- Ngươi dám hạ thấp Thiên Diệp, lão tử sớm thấy ngươi không thuận mắt rồi!
“Phịch phịch bộp bộp” hai người chưởng cước giao thoa, chưởng đánh vào da thịt, âm thanh thật làm người ta kinh sợ.
Dương Thiên Diệp tay đang đỡ Thích Tiểu Liên, hai người thích thú vui mừng đi vào trong, nghe thấy âm thanh trên lầu, nhất thời kinh ngạc nhìn lên.
Lúc này, hai huynh đệ Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên đang thủ ở cửa trước sau, đã nghe thấy âm thanh ly rơi. Hai huynh đệ sớm đã chờ đến hết kiên nhẫn, lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ khảm đầy bảo thạch, Lý Bá Hiên đánh vỡ cửa sổ phía sau, Lý Bá Hạo xông vào cửa trước, vừa thấy Dương Thiên Diệp đứng ở trên sảnh, dường như đang bắt giữ một người, hai huynh đệ hét lên một tiếng bổ nhào tới.
Dương Thiên Diệp chưa kịp phản ứng, Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên thân hình dịch hình giao thoa nhau, hai thanh kiếm nhọn đã gác chéo trên cổ của nàng, Lý Bá Hạo ngênh mặt cười to:
- Tiện nữ, xem ngươi chạy đằng nào?
Lúc này, hai vị cô nương Lương Thần và Mỹ Cảnh trong tay mỗi người có bê một khay lễ, cười vui vẻ đi vào.
Hai vị cô nương giữa lúc vội vàng cũng không kiếm được lễ vật nào khác, nếu mang tấm biển đến chúc mừng khai tiệm thì cần phải có thời gian để chế tác. Thêm vào đó Thường lão đại đã nói rồi, nữ chủ tiệm này hẳn có quan hệ tình cảm với Nhiếp Hoan, cho nên Nhiếp Hoan mới đến chúc mừng, lễ vật này coi là lễ vật định tình cũng thỏa đáng cho nên hai vị cô nương từ trong kho bảo lựa chọn ra hai loại lễ vật tự mình cho là thích hợp nhất để tặng.
Trên mâm của Lương Thần là dùng một đôi đồng tâm kết bằng vàng đỏ. Thiên không lão, tình nan tuyệt, tâm giống như đôi lưới tơ, trong đó ngàn sợi kết lại, ý nghĩa cực kỳ đẹp. Trên mâm Mỹ Cảnh là một đôi mỹ ngọc, làm thế nào để kết ân tình? Mỹ Ngọc chuế la anh, hoàn toàn có thể dùng đồng tâm kết để trang trí lên ngọc bội, làm thành một đôi tín vật định tình.
Hai vị cô nương bước vào trong đại sảnh, lập tức hô lớn chúc mừng:
- Chúc mừng chúc mừng, lão đại nhà ta…hở…?
Mắt nhìn thấy tình hình trong sảnh, hai vị cô nương lập tức ngây người.
Lúc này, Lý Ngư ở lầu hai đang xuất ra công phu, công kích vào hạ tam lộ của Nhiếp Hoan, xông tới nhằm ôm lấy hông của gã.
Nhiếp Hoan cũng không hề hàm hồ, khi Lý Ngư bổ nhào tới, thân hình nghiêng sang một bên khuỷu tay đánh vào sau ót của Lý Ngư. Lý Ngư xông lên rất nhanh, đầu tránh cũng nhanh, một cú đánh vào gáy của Nhiếp Hoan bị trượt, nhưng cũng đụng vào một bên gáy Lý Ngư, làm cho hắn say sẩm mặt mày.
Lý Ngư từ bên sườn Nhiếp Hoan xông lên, đâm vào lan can đã lung lay, lan can đã nứt vì không thể chịu nổi cú va chạm này của hắn, đã vỡ ra, Lý Ngư thì từ trên lầu lao xuống dưới.
- A~~~
Lý Ngư đầu váng mắt hoa, ngã xuống dưới trước mắt bao nhiêu người, hai tay múa loạn xa, “vèo” một tiếng, trước tiên chạm đến đồng tâm kết trong tay của Lương Thần cô nương, tiếp theo túm lấy vạt váy của Lương Thần cô nương xuống, sau đó ngã nhào xuống đất.
Lương Thần cô nương ngẩn người, may mắn nàng người luyện võ, trong váy còn mặc một chiếc quần Hồ, nếu không ở thời đại không mặc đồ nhỏ chỉ sợ là bị thấy hết rồi, lúc đó cho dù tự sát vì mất mặt trước mặt nhiều người thì cũng không đủ để gột rửa sự thanh bạch.
Lý Ngư bị cú ngã này càng choáng váng, hắn vừa ngẩng đầu dậy, Lương Thần cô nương đã phản ứng lại, nàng ta kêu thét lên một tiếng, cầm chặt mâm lễ trong tay, đập xuống đầu Lý Ngư, vừa đập vừa hét lên:
- Đồ khốn kiếp, ta giết ngươi!
Trên lầu hai, Nhiếp Hoan nghiêng tránh Lý Ngư. Lý Ngư tuy rằng từ một bên bị xông tới, nhưng cũng không đụng trúng hông của gã, Nhiếp Hoan thân hình ngửa ra sau, hai tay vung mạnh mẽ, liều mạng muốn định trọng tâm trong không trung, rốt cuộc không giữ được lực, hét lên một tiếng, cũng lao xuống dưới lầu.
Mỹ Cảnh cô nương bưng ngọc bội đứng ngẩn người ở đó nhìn thấy tỷ tỷ bị ức hiếp lại nhìn thấy từ trong không trung rơi xuống một nam nhân, đâu chịu để bị hại giống tỷ tỷ, lập tức xoay người, quét chân một cái.
Nhiếp Hoan vẫn chưa rơi xuống, trong không trung không có cách nào xê dịch, bị Mỹ Cảnh cô nương một cước quét trúng, bắn về hướng hai huynh đệ Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên.
Huynh đệ Lý thị đang giữ kiếm gác trên cổ Dương Thiên Diệp, không muốn thả tiểu tiện nữ này ra, lập tức hét lớn cùng đồng thời uốn cong bước, đưa một tay ra không trung, xuất một chiêu “Hoài trung bão nguyệt”
Một chiêu này vốn không hiếm, nhưng vấn đề là một chiêu này vốn do hai cánh tay một người làm ra, nhưng hai người huynh đệ này tâm ý tương thông, bất ngờ đồng thời ra tay, mỗi người ra một cánh tay, phối hợp cực kỳ ăn ý hoàn mỹ hoàn thành một chiêu thức vốn dĩ xuất ra từ một người.
Nhiếp Hoan bị hai người vừa vặn tiếp lấy, đập trúng ngực, tức thì cũng đầu óc choáng váng, không phân biệt đông tây.
Chợt thấy cảnh tượng như vậy, khách đến chúc mừng ở sảnh đường đều trợn mắt há mồm.