Chương 280: Tình ý thật giả
Sắc mặc Dương Thiên Diệp rất khó coi.
Từ khi quen biết Lý Ngư, dường như hai người chưa có một lần gặp mặt nào là không có chuyện xảy ra cả. Ở Lợi Châu là như vậy, khi còn ở Long gia trại cũng là như vậy, khi ở Đại Chấn Quan là như vậy, nay đến thành Trường An rồi, vẫn như vậy.
Hắn…hắn đúng là sao chổi xui xẻo mà. Người ta đã nói hoàn lương, muốn thật thà mở cửa tiệm kiếm sống qua ngày, ngươi lại tới làm gì vậy?
Dương Thiên Diệp gườm gườm nhìn Lý Ngư:
- Lý thị trưởng, việc này là sao vậy? Nô gia mở cửa tiệm làm kinh doanh, đây là ngày đầu tiên khai trương, ngươi cố ý đến làm loạn hay sao?
Lý Ngư tay chân luống cuống mở chiếc váy thạch lựu của Lương Thần, vẫn quỳ rạp trên mặt đất chưa dậy được, thở hồng hộc chỉ vào Nhiếp Hoan vừa bị Mỹ Cảnh một cước đá thành gà chọi, đang nổ đom đóm mắt, nói:
- Cô hỏi gã đi, gã cũng thật quá vô sỉ!
Nhiếp Hoan giận dữ, chỉ vào Thích Tiểu Liên, nói:
- Rốt cuộc ai vô sỉ? Ngươi có những lời lẽ khinh bạc đối với Tiểu Liên cô nương, thật quá vô lễ!
Lý Ngư cười lạnh:
- Ha, chỉ có ngươi được phép ăn nói thô lỗ với Thiên Diệp thôi sao? Ngươi nói được, ta không nói được à?
Nhiếp Hoan giãy giụa kêu lên:
- Nào nào nào, ngươi và ta đại chiến ba trăm hiệp!
Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên vừa nghe đây là cuộc đối đầu của Lý Ngư, vậy thì cứu gã làm gì, lập tức buông lỏng tay, thả Nhiếp Hoan bổ nhào xuống đất.
Lý Ngư cười khẩy, làm động tác như muốn nhào về phía trước, Nhiếp Hoan đã từng bị hắn dốc hết sức công kích hạ tam lộ, vừa nhìn thấy động tác này của hắn, cũng không đứng lên, lập tức hai tay chống đất, mắt hổ trợn tròn, tư thế công kích.
Hai người nhe răng nhếch miệng, hai tay chống đất, khí thế hung hăng, trong những vị khách đến chúc mừng có 1 vị là họa sĩ, là đệ tử thân truyền của Diêm Lập Bản Diêm đại sử, nhìn thấy tình cảnh này, sinh lòng cảm ngộ, về sau dùng cảnh hai người này để vẽ ra một bức họa “Càn Long Đấu Khuyển Đồ”, Diêm đại sư thừa nhận:
- Đã có kỳ hình, lại có kỳ thần, ngươi đã đạt được chân truyền của ta rồi!
Dương Thiên Diệp và Thích Tiểu Liên nhìn nhau, giả vờ cười với nhau, đồng thời bước lên phía trước, nét mặt lạnh băng không vui. Hai huynh đệ Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên lúc này đã cảm thấy không đúng, thu bảo kiếm vốn dĩ đang gác trên cổ của Dương Thiên Diệp, đồng thời không ngăn cản.
Thích Tiểu Liên thần sắc lạnh lùng nói:
- Hoan thiếu, đây chính là ngươi không đúng rồi, Dương cô nương mở cửa tiệm, ngươi ở đây lại ra tay đánh nhau, nào phải đạo khách đến chúc mừng? Nhìn bộ dạng hung hăng này của ngươi, mau chỉnh lý y quan, rồi xin lỗi Dương cô nương.
Thích Tiểu Liên nói xong, giơ tay ra đỡ Nhiếp Hoan. Phùng Nhị vội vàng chìa tay nói:
- Cô nương mời bên này, Hoan thiếu mới bên này.
Đưa hai người đến phòng kế bên.
Dương Thiên Diệp cũng đi đến chỗ Lý Ngư, không vui nói:
- Lý thị trưởng, nô gia mở cửa tiệm ở chợ Tây, cũng đã đăng kí báo bình thường, lẽ ra phải được sự bảo vệ của trưởng, giờ thì hay rồi, ngược lại Lý thị trưởng đang gây chuyện thị phi trong cửa tiệm của ta, việc này ngài phải cho Nô gia một câu trả lời thỏa đáng, không thì Nô gia sẽ đi Thái Thường Tự bẩm báo.
Dương Thiên Diệp nói xong, bèn giơ tay đỡ Lý Ngư, Lương Thần phía sau tay chân loạn xạ mặc váy vào, vừa nhìn thấy mông Lý Ngư vẫn đang trước mặt, nàng nhấc chân đá một cước vào mông hắn:
- Khốn kiếp, đi chết đi!
Lý Ngư “ui da” một tiếng, bổ nhào về phía trước.
Dương Thiên Diệp nhìn thấy giận dữ, giương chân mày, lườm Lương Thần.
Lương Thần một cước đá ra vẫn chưa dừng lại, lại còn muốn đá một cước nữa, Dương Thiên Diệp không chút nghĩ ngợi, một cước đá bay ra chân chạm vào nhau, liên tiếp ba cái, từng người lung lay, lùi lại hai bước.
Dương Thiên Diệp nghiêm mặt:
- Lý thị trưởng chỉ là từ trên lầu té xuống, bị thất thế, bản năng túm loạn xạ, cô nương hà tất phải ra tay nặng như thế?
Lương Thần kinh nghi bất định, vị nữ chủ tiệm này biết võ công, hơn nữa võ công rất giỏi!
Dương Thiên Diệp nói xong, trên tay tăng thêm chút lực, túm lấy Lý Ngư, kéo hắn về phía phòng bên kia nói:
- Lý thị trưởng, ngươi phá hủy ngày lành của ta, việc này, ngươi phải trả lại công đạo cho ta. Hừ, chúng ta vào trong nói chuyện!
Nói xong, bèn kéo Lý Ngư đi vào trong.
Trong căn phòng bên phải, Thích Tiểu Liêu dùng khăn tay lau nhẹ nhàng vết bầm trên má Nhiếp Hoan, Nhiếp Hoan “ui da” một tiếng, nói:
- Nhẹ một chút, nhẹ một chút, đau quá!
- Đau cái gì, hứ!
Thích Tiểu Liên vừa đau lòng, vừa tức giận:
- Vừa nãy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ngày tốt, cửa tiệm này kinh doanh ngài và ta cũng có phần, tại sao lại ra tay với người ta?
Nhiếp Hoan thở hồng hộc nói:
- Tên Lý Ngư cũng quá vô lễ, hắn ta có lời khinh bạc đối với nàng, ta nào có thể nhịn được cơn tức giận này.
Thích Tiểu Liên vừa nghe, trong lòng càng giận, nói:
- Ngài cũng biết rồi, ta kinh doanh bán tiếng cười, bị người khách bình phẩm từ đầu đến chân, vốn dĩ là trong dự liệu…
Nhiếp Hoan trừng mắt gấu trúc lên, hùng hồn nói:
- Nói ngay mặt ta thì không được!
Thích Tiểu Liên nhẹ nhàng lau gương mặt gã, ôn hòa nói:
- Được rồi, được rồi, người ta biết ngài thương ta, nhìn thấy ngài bị thương như vậy, ôi! Ngài cũng thật là, ngày thường luôn nói bản lĩnh ngài lớn bao nhiêu, lại bị tên tiểu nhân vật đánh thành như vậy.
Nhiếp Hoan cười lạnh nói:
- Tiểu tử kia chỉ là hạ bàn công phu khá thôi, ta nay đã biết, động thủ nhất định phải làm cho hắn đẹp mặt.
Thích Tiểu Liên vui mừng:
- Đây mới là nam nhân mà Thích Tiểu Liên ta thích, người đó vô lễ với ta, lần sau ngài tìm lý do, để đánh chết hắn, đánh hắn tàn phế. Còn đau hay không, ta lại không mang theo thuốc trị thương, để ta lập tức sai người đi mua thuốc về bôi cho ngài.
Nhiếp Hoan túm lấy eo nhỏ của nàng ta, gương mặt bầm tím cười tươi rói:
- Chỉ có nàng thương ta, nào, hôn ta một cái đi!
- Hứ, ai thương ngài!
Thích Tiểu Liên khẽ gắt lên, yếu đuối nằm trong lòng Nhiếp Hoan, hai người nhất thời triền miên.
Trong căn phòng bên trái, Dương Thiên Diệp siết cổ tay của Lý Ngư, vừa mới nãy kéo hắn vào trong phòng, lại đẩy hắn về phía trước, chân móc ra phía sau, đóng cửa phòng lại.
Dương Thiên Diệp nổi giận đùng đùng nói:
- Ngươi có phải cố ý làm loạn, muốn khiến cho cửa tiệm của ta không mở được đúng không, sợ thân phận của ta làm phiền hà ngươi à?
Lý Ngư mở to mắt phải bầm đen liếc nàng, nói:
- Cô nghĩ nhiều rồi, ta nếu như sợ phiền phức, lúc đầu đã không giúp cô trở về Quan Trung.
Dương Thiên Diệp nghĩ cũng có lý, không nhịn được hỏi:
- Vậy hà cớ gì ngươi lại đánh nhau với Nhiếp Hoan, hắn nói ta cái gì?
Lý Ngư nói:
- Hắn ta nói cô khô quắt, thân hình không đẹp!
Dương Thiên Diệp giận dữ, cười lạnh nói:
- Một tên mù thôi mà, biết được cái gì gọi là minh châu, cái gì gọi là mỹ ngọc chứ? Nếu không phải ta muốn mở tiệm ở chợ Tây, cần người chống lưng, há sẽ tới lui với loại thất phu phố phường như hắn ta hay sao.
Lý Ngư lúc này mới hiểu rõ mối quan hệ giữa Dương Thiên Diệp và Nhiếp Hoan, trong lòng vui mừng, nói:
- Quan huyện không bằng hiện quản, cô muốn mở cửa tiệm ở đây, tìm ta là được, hà tất phải bỏ gần cầu xa chứ?
Dương Thiên Diệp trừng mắt nói:
- Ta nào biết được ngươi trở thành trưởng Tây thị thự, sớm biết vậy, cũng không cần cho gã ta chút cổ phần không công rồi!
Nói đến đây, Dương Thiên Diệp có chút vui mừng nói:
- Ngươi vì điều đó, mà ra tay đánh nhau với hắn ta à?
Lý Ngư lắc đầu nói:
- Nào có như vậy, ta tuy không vui, nhưng cũng không phác tác bừa bãi như vậy. Lúc nãy, cô dẫn theo một nữ tử vào trong cửa tiệm, ta nhìn thấy người con gái đó mới vào, Nhiếp Hoan mặt lộ vẻ mỉm cười, dường như có mối quan hệ với nàng ta, ta cố ý nói về cô nương đó, nhằm chọc tức hắn ta, chọc cho hắn ta giận dữ, khích hắn ta ra tay.
Dương Thiên Diệp cười nói:
- Vị cô nương đó là đệ nhất danh kỹ phường Bình Khang Thích Tiểu Liên cô nương, tư thái phong lưu, dung mạo không gì sánh bằng, thật sự xinh đẹp, ngươi cũng không phải dối lòng nói là không đẹp chứ?
Lý Ngư nói:
- Ta không nói là nàng ta không đủ đẹp? Nhiếp Hoan nói cô ngực cũng phẳng, mông cũng nhỏ, khô quắt queo không đẹp, ta là cố ý muốn nói Tiểu Liên cô nương đó ngực to, mông cũng căng, nhất định là trải qua rất nhiều cuộc mây mưa, thảo nào phong tình vạn chủng như thế.
Dương Thiên Diệp không phải không tán thành, chua xót nói:
- Thật sự có xinh đẹp như vậy sao? Ta ngược lại không cảm thấy gì?
Nàng suy nghĩ cẩn thận, giờ mới hiểu ra được “trải qua rất nhiều cuộc mây mưa” là có ý gì, mặt cười ửng hồng, khẽ gắt một hơi nói:
- Ngươi nói chuyện cũng quá khinh bạc, chẳng trách người ta giận dữ.
Dương Thiên Diệp liếc mắt nhìn vết thương trên người Lý Ngư, vội vàng từ trong ngực lấy ra một hộp thuốc trị thương. Nghề mà nàng kiếm sống không giống với Thích Tiểu Liên, bên người có mang theo thuốc trị thương, vội vàng mở hộp ra, dùng ngón tay tách ra, cẩn thận bôi cho hắn, vừa nói:
- Người thiệt là, xem ngươi bị đánh thành như vậy, ta thấy người đó bị thương còn nhẹ hơn so với ngươi, nếu không phải là lúc té ngã đụng trúng người ta, ngươi sẽ còn đau hơn đấy.
Lý Ngư trêu đùa:
- Công phu của cô thật lợi hại, không bằng cô giúp ta?
Dương Thiên Diệp trừng mắt nói:
- Ta với hắn ta hợp tác làm ăn, sao lại có thể động thủ với hắn ta được. Người này nhận trắng cổ phần của ta, còn vô lễ với ta như vậy, lần sau nếu như ngươi tìm được cơ hội, đánh hắn cho ta! Người này cứng rắn, công phu mạnh, ngươi chớ liều lĩnh, có thể dùng tiểu xảo công phu để đánh nhau, chờ hắn ta mệt rồi, thì dạy cho hắn ta một bài học.
Trong đại sảnh, huynh đệ Lý thị nhìn Lương Thần đá Lý Ngư một cước về phía trước, nhất thời nảy sinh ra địch ý đối với Lương Thần, Mỹ Cảnh, cho rằng hai người tới để đối đầu. Lương Thần Mỹ Cảnh là cặp song sinh, thấy huynh đệ họ tuy không phải là song sinh lại có bảy tám phần giống nhau, nhìn cũng có hứng thú, không khỏi quan sát hai người họ.
Hai cô nàng làm như thế, ngược lại khiến cho huynh đệ Lý thị thêm hiểu lầm, hai huynh đệ cầm kiếm, nóng lòng muốn thử, mắt lớn trừng mắt nhỏ, nhưng mãi không thấy cặp cô nương đó ra tay, Lý Bá Hạo hỏi:
- Ngươi nhìn gì thế?
Mỹ Cảnh nhìn thái độ kiêu ngạo của y, ngạo nghễ nói:
- Cứ nhìn ngươi đó, thì sao.
Hai bên bốn mắt nhìn nhau, hằm hè như muốn ra tay, các khách mừng khẩn trương tản ra xung quanh, để tránh bị thương. Mặc đại tổng quản tức thì đau đầu, vội vàng đứng ra giữa, hai tay trái phải đẩy ra, cất cao giọng nói:
- Chư vị, bình tĩnh một chút…, a! Cô nương…
Mặc tổng quản nói đến đây, nhìn thấy Dương Thiên Diệp cùng Lý Ngư từ trong phòng nghỉ đi tới, vội vã tiến lên phía trước.
Lúc này, Thích Tiểu Liên cùng với Nhiếp Hoan trong phòng nghỉ bên phải song song đi ra, Nhiếp Hoan còn lười biếng chùi miệng.
Hai bên gặp mặt, Tiểu Liên liền cười khanh khách tiến lên trước nói:
- Ôi chao, đều là hiểu lầm, hiểu lầm. Nô gia và Nhiếp Hoan biết nhau, mới vừa nghe ngài ấy nói, chỉ là vị Lý lang quân đó có chút hiểu lầm nhỏ, nên ra tay động thủ với nhau, hài, những nam nhân này thật là phiền!
Dương Thiên Diệp thản nhiên nói:
- Đúng thế! Bỏ đi bỏ đi, nô gia cũng không trách họ gây loạn ở đây, tuế tuế bình an, đánh vỡ đồ đạc, cũng coi như là điềm tốt. Chẳng qua, có câu nói hòa khí sinh tài, Hoan thiếu, Lý Lang quân, ta và Tiểu Liên cô nương làm người hòa giải, hai vị nắm tay giải hòa đi!
Lý Ngư và Nhiếp Hoan liếc nhìn nhau, giả vờ cười.
Thích Tiểu Liên cùng Dương Thiên Diệp vén tay áo lên, hai gã đàn ông vừa đấu nhau như gà chọi lập tức thân thiết vỗ lên vai nhau, giống như đôi bạn tốt.