Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 284 - Chương 209: Tin Tức Bất Ngờ

Chương 209: Tin tức bất ngờ
Chương 209: Tin tức bất ngờ

Chương 284: Tìm kiếm

Hoa cái, chỉ làm cho hoàng đế. Và vua Xi Vưu cùng vua Trác Lộc tranh nhau bờ cõi thì dùng Hoa Cái thường có năm màu vân khí, cành vàng lá ngọc, chỉ có hoàng đế dùng. Dùng cái tinh hoa của hoa mà làm nên Hoa Cái.

Mà Hoa Cái cũng chính là nguyên mẫu của chiếc dù. Chẳng qua là chiếc dù lúc ban đầu người cao sang quyền quý mới được sử dụng, hơn nữa lúc đó còn chưa có giấy, nên đều là dùng lụa để chế thành, dân chúng bình thường ngay cả nếu được phép sử dụng cũng xài không nổi.

Đến ngày nay thì đa số dù là dù giấy, chỉ bất quá giấy đều là loại giấy đặc chế, đã ngâm qua dầu hoặc tráng qua sáp rồi.

Tô Hữu Đạo hôm nay chế tạo dù loại ngày xưa, là một cây dù bằng lụa, lẽ hiển nhiên đây là cây dù mà người quyền quý người ta đặt làm, cho nên việc dùng nguyên liệu rất được chú trọng.

Trên thực tế vào thời đại này, thợ thủ công chế tạo dù là người được coi là tài nghệ rất là cao siêu, nhất là chế tạo một cây dù tốt, tạo sự cao quý cho các quan thân, còn đối với các thiên kim tiểu thơ mà nói thì đây cũng là món đồ trang phục và đạo cụ quan trọng không thể thiếu.

Ở thời đại sau này, chiếc dù phát triển ở Anh quốc xa xôi, trở thành món đồ tiêu chuẩn mà các quý ông khi ra ngoài nhất định phải mang theo, khi đó cây dù mà làm cho những người có danh gia, là làm tăng thêm giá trị thân phận của người cầm nó.

Trên đường lớn, người đi qua đi lại. Tô Hữu Đạo liền ngồi dưới cây dù ở ven đường chuyên tâm chế luyện cây dù của mình. Dựa vào giá trị con người của ông ta, muốn mở tiệm dù, thu nhận vài học trò học nghề, hay là buôn bán ngay tại nhà mình để kinh doanh, nhưng ông ta thích ở ven đường chế tạo dù hơn.

Mặc dù, khách bộ hành vẫn đi trên đường, bản thân gã ngồi ở bên đường, ngươi không nhìn ta, ta không nhìn ngươi, thật ra thì cài gì nên đi vào trong tâm thì bất tri bất giác sẽ đi vào, mà đã đi vào trong tâm rồi thì cũng đi vào trong tay ông ta, sau đó liền đi vào vào cây dù trong tay ông ta.

Cho nên, Tô Hữu Đạo thường tự hào là cây dù của mình có thất tình, có lục dục, có linh hồn.

Tán dù đã được đo đạc kỹ lưỡng, sử dụng vải trắng thượng hạng, ánh mặt trời khi rọi vào tán dù sẽ phát ra ánh sánh lấp lánh, người từ dưới cán dù nhìn lên nhẹ nhàng tựa như một đóa bồ công anh, tựa như một làn hơi thở, nó cũng biết bay lên, lộng lẫy tung bay vào bầu trời xanh thẳm.

Tô Hữu Đạo nhấc bút lên, lại buông xuống, tán của dù quá trắng rồi, nên phải tô điểm chút gì, nhưng trong nhất thời, ông ta không nghĩ ra cần vẽ thêm hình gì. Tô tiên sinh vẽ tranh cùng chế tạo dù như nhau, ông ta không chỉ muốn biểu diễn tài nghệ khéo léo của mình mà hơn nữa ông ta còn muốn gửi tình cảm của ông ta vào.

Nghe có vẻ đây là một chuyện huyền bí, nhưng mỗi người mua cây dù của Tô tiên sinh và cây dù tốt của người khác chế tạo, cũng cảm giác cây dù của mình cùng cây dù thông thường khác hoàn toàn khác nhau. Hoặc tràn đầy sức sống, hoặc ưu buồn, hoặc nhớ nhung, hoặc cố chấp, cầm cây dù do ông ta làm ra, tựa hồ luôn có thể thưởng thức được phẩm vị cùng cảm giác luôn tươi mới.

Nhất là khi có hoàn cảnh thích hợp hoặc không khí tương xứng, khi cầm chiếc dù có thể nhìn mưa đánh chuối tây, nhìn ếch nhái trên lá sen, nhìn đom đóm bay, coi mây rồng nguyệt...

Tô Hữu Đạo đang trù trừ nên vẽ cây dù mình vừa làm ra hình vẽ gì thì có một chiếc xe dầu dừng ở phía trước gian hàng của ông ta, hai tiểu nha hoàn xinh đẹp từ trên xe nhảy xuống, hạ bàn đạp chân xuống, vén màn chiếc kiệu lên, rồi đỡ một mỹ nhân mặc dù đang mang thai nhưng dung mạo rất xinh đẹp từ từ bước xuống.

- Túc hạ chính là Tô Hữu Đạo, Tô tiên sinh?

Long Tác Tác nhìn chằm chằm cây bút của Tô Hữu Đạo một hồi, lúc này mới lên tiếng hỏi.

Tô Hữu Đạo ngẩng đầu, liền thấy một đôi mắt rất đẹp. Bởi vì đang mang thai nên gò má của Long Tác Tác hơi có vẻ nở nang, nhưng mắt nàng vô cùng xinh đẹp, hơn nữa hết sức có thần, tỏ ra có chút sắc bén, bởi vì ánh mắt quá nổi bậc nên cũng làm nổi bậc sự thon gầy của đôi gò má.

- Túc hạ chính là Tô Hữu Đạo Tô tiên sinh đúng không?

Cặp môi kiều diễm lại lần nữa mở ra, Long Tác Tác hết sức xinh đẹp, nhưng ánh mắt sắc bén, đối với cô gái mà nói, sẽ hơi có vẻ quyến rũ, nhưng là bởi vì đôi môi nàng đỏ rất xinh, cho nên sự quyến rũ kia là cháy bỏng, cháy bỏng như lửa vậy.

Tô Hữu Đạo chưa bao giờ thấy người phụ nữ nào mang thai mà có cá tính với khuôn mặt rực rỡ và tươi tắn như vậy. Tô Hữu Đạo mỉm cười, khẽ gật đầu một cái, để bút xuống, nói:

- Không sai, tiểu nương tử muốn làm dù à?

Trong ánh mắt của Long Tác Tác không thể ngăn nổi sự tức giận:

- Ta muốn thỉnh giáo túc hạ, Lý Ngư đang ở đâu.

Tô Hữu Đạo nghe giọng nàng đậm đà khẩu âm ở Tây Lương, bỗng nhiên nhớ lại trước điều tra về Lý Ngư, cơ hồ ngay tức thì, ông ta liền đoán được cô gái trước mắt là người thế nào, nhất là thấy những người xung quanh chiếc xe rõ ràng là phong cách của kỵ sĩ mạnh mẽ của vùng Lũng Tây.

Tô Hữu Đạo mỉm cười nói:

- Tiểu nương tử quen Lý gia lang quân?

Long Tác Tác nói:

- Ta là vợ hắn!

Tô Hữu Đạo a nhẹ một tiếng, nói:

- Thì ra là như vậy, tiểu nương tử hẳn là đã nghe chuyện ở Trử phủ tướng quân rồi. Tô mỗ từ khi rời phủ đi thì với Lý gia lang quân ít có lui tới.

Long Tác Tác trợn mắt nhìn ông ta, nói từng chữ:

- Bổn cô nương chẳng qua chỉ hỏi túc hạ chỗ ở của hắn hiện giờ thôi!

Tô Hữu Đạo vỗ trán một cái, bật cười nói:

- A, Tô mỗ hồ đồ, Lý gia lang quân à, hiện nay ở tại phường Duyên Khang trong phủ của Dương Tư Tề.

Long Tác Tác nhíu mày lẩm bẩm:

- Dương Tư Tề, là người nào vậy?

Tô Hữu Đạo nghiêm mặt nói:

- Dương tiên sinh là bậc thầy thời nay, danh tiếng cùng với Diêm Lập Bản là ngang sức ngang tài, Tô mỗ làm dù, cũng từng thỉnh giáo qua Dương tiên sinh.

Tô Hữu Đạo nói xong, liền nhìn sau lưng Long Tác Tác liền im lặng. Bởi vì sau khi Long Tác Tác nghe xong căn bản không nghe ông ta giải thích, đã xoay người bước lên và ngồi vào trong xe dặn dò một tiếng, xe liền lộc cộc đi, trời đã bước vào hoàng hôn.

- Long gia Đại tiểu thư, vợ? A a, lúc này đã thú vị hơn rồi.

Tô Hữu Đạo nhìn đoàn xe đi phía xa, tự lẩm bẩm:

- Thì ra Lý Ngư cùng Long gia Đại tiểu thư đã định chung thân, ngay cả vợ chồng thực tế cũng đã có rồi.

Ông ta vuốt râu, trầm ngâm nói:

- Lý Ngư là tử tù, vào hắc đạo mới trốn tránh vương pháp, nhưng nếu có một chỗ sai lầm ở Long Hữu, hắn có thể không ở lại Trường An. Nương tử của hắn đã tìm tới, không biết hắn... có rời khỏi Trường An không?

- Hắn đã thuận lợi tiến vào “Đông Ly hạ”, phải ở lại Trường An mới được!

Tô Hữu Đạo từng chữ từng câu nói xong, liền lần nữa nhấc bút lên.

Tán dù đang trắng tinh, vừa tựa như một mảnh ốc tuyết, vừa tựa như một tờ giấy trắng, Tô Hữu Đạo nhấc bút, đột nhiên nhớ lại dáng vẻ của Long Tác Tác lúc nãy: mắt đẹp, đôi môi diễm kiều, lộ ra sự quyến rũ...

Bút chấm vào hộp mực chu sa, Tô Hữu Đạo không chút do dự hướng trên mặt dù điểm tới, điểm điểm hoa mai sống động trên đó, tựa như sau một trận mưa tuyết lớn đột nhiên bùng cháy lên một sự nhiệt tình vậy...

- Đông đông đông đông...

Tiếng trống vang tới cổng phường, phường đinh đang định đóng cửa phường lại. Thực hiện theo giờ giới nghiêm, ban đêm là phải đóng cửa, hành động này không thể nghi ngờ sẽ bảo đảm trị an thật tốt, nhưng đối với một số người chưa làm xong của mình mà nói cũng có chút bất tiện. Bất kể là trở về nhà, dẹp tiệm, mua sắm, ra khỏi thành, tất cả đều phải tăng tốc độ.

Lúc Lý Ngư dẫn Cát Tường, Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh rời khỏi Chợ Tây thì trên đường người đã không còn nhiều, Lý Ngư ra roi thúc ngựa, xe chạy như bay, chỉ khi bọn họ chạy về phường Duyên Khang mới vừa thả chậm tốc độ cho ngựa vào cổng, cửa cổng đóng lại ngay sau lưng bọn họ.

Xe chở ba người đẹp, ai ai cũng xinh đẹp, mỗi ngày dậy sớm theo Lý Ngư ra ngoài, mỗi ngày chạng vạng tối lại cùng hắn ngồi xe chở trở về, sớm đã trở thành một cảnh quan của phường Duyên Khang. Trông coi cửa phường này là hai phường đinh, một người tên là Dương Phàm, một người tên là Mã Kiều, mỗi ngày sáng tối đều có thể nhìn thấy Lý Ngư và mỹ nữ cùng ra ra vào vào, trong lòng sao không hâm mộ?

Ánh mắt của hai phường đinh vẫn như cũ dõi theo xe ngựa của ba người đẹp, nhìn theo ra thật là xa. Chẳng qua là nghe nói người ta là Thị trưởng Chợ Tây, đây chính là đại nhân vật một ngày kiếm đấu vàng, mình sao so bì được? Hai người chỉ có thể nhìn mà than thở:

- Đại trượng phu là như thế! Cũng đành chịu, ta không phải là đại trượng phu...

Bình Luận (0)
Comment