Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 285 - Chương 209: Tin Tức Bất Ngờ

Chương 209: Tin tức bất ngờ
Chương 209: Tin tức bất ngờ

Chương 285: Năm đóa kim hoa

- Đại nương! Người mau nghỉ ngơi một chút, con giúp người rửa rau!

- Con lấy gạo!

Vừa vào nhà, Cát Tường còn chưa mở miệng, Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh đã nhiệt tình chạy vào bếp.

Hai người này không phải là vì muốn sớm ăn bữa cơm tối, mà là bởi vì các nàng đã phát hiện, muốn ăn cơm của Lý Ngư lâu dài thì cửa ải của Phan đại nương này là nhất định phải đánh chiếm, chỉ cần làm cho Phan đại nương tử vui vẻ, bà mà mở miệng, cậu con trai Lý gia còn không biết xuôi thuyền theo nước hay sao?

Vì vậy, hai vị cô nương mượn cơ hội ở bên cạnh Lý Ngư để đi học, tới nơi văn phòng làm việc để tạo tình cảm, vừa về tới nhà là nghĩ hết biện pháp làm cho Phan nương tử vui vẻ.

Hơn nữa, hai vị cô nương ai cũng không có sự khiêu khích rõ ràng, tâm ý đã tương thông tạo sự thống nhất một trận tuyến trong cuộc cách mạng này. Cát Tường không phải là chiếm nước trước rồi hay sao? Chúng ta là có hai, luận về chất lượng thì không thua với người ta, luận số lượng còn nhiều hơn người ta gấp đôi, sức cạnh tranh tự nhiên tăng hơn nhiều.

Cát Tường bởi vì đã sớm đi theo bên cạnh Lý Ngư, lại được chính miệng Phan đại nương thừa nhận, quả thực không có mặt mũi nào bắt chước hai cô gái này không cần giữ thể diện của một người con gái, mắt thấy hai người xông vào bếp, luôn mồm đem Phan đại nương so với mẹ ruột mình nói còn thân hơn, lập tức đứng lại.

Lý Ngư phát hiện nàng có sự thay đổi tinh tế trong cảm xúc, trong lòng cũng có chút lúng túng. Biểu hiện của Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh cũng quá rõ ràng, chỉ kém mỗi nước chưa khua chiêng gõ trống tuyên bố mọi người, nói các nàng muốn vào Lý gia thôi, hắn lại không mù, há có thể nhìn mà không hiểu sao?

Trên thực tế hai cô nàng dễ thương xinh đẹp, Lý Ngư quả thực không ghét nổi, nhưng với tính tình người đời sau khó tránh khỏi có chút sợ hãi, hắn không đủ tự tin có thể nạp tiểu thiếp, thấy Cát Tường chu miệng lên Lý Ngư liền nghiêm mặt trước tiến lên, nói:

- Hai nàng đó ở nhà chúng ta ăn chùa ở chùa, còn không phải giúp chúng ta làm một ít việc việc nhà sao? Đừng làm phiền họ, để mặc họ làm việc đi, chúng ta trở về phòng nói chuyện.

Cái gì nào là bọn họ nào là chúng ta, quan hệ phải rõ ràng, nói chuyện có kỹ xảo, mà Cát Tường cô nương cũng là một người tinh tế:

- Cái gì gọi là ăn chùa ở chùa, nếu tính như vậy, muội cũng là ăn chùa ở chùa á.

Lý Ngư nghiêm túc:

- Sao như vậy được, muội là nữ nhân của ta, rất khác đấy!

Cát Tường căng mặt nói:

- Hứ, hai nàng ấy cũng có thể biến thành nữ nhân của huynh đấy!

Lý Ngư cầm tay Cát Tường lên, chân thành nói:

- Không! Đời này, ta chỉ có muội, vậy vừa lòng đẹp dạ muội chưa!

Cát Tường gõ vào đầu, suy nghĩ:

- Ở Lũng Hữu Mã Ấp Châu có ai nhỉ, Long cô nương hay là Xà cô nương gì đó, không nhớ rõ.

Lý Ngư cười khan nói:

- Long Tác Tác, Long cô nương.

Hắn nhanh chóng nắm tay Cát Tường, nói:

- Long nhi à, đó chỉ là việc ngoài ý muốn thôi..

Cát Tường ấm ức cắt đứt hắn:

- Nếu đây là ngoài ý muốn, thì sẽ có mấy cô nương nữa?

Lý Ngư lúng túng:

- À... Cái này... Ta... À ừ.. khụ khụ…

Cát Tường nói:

- Được rồi, chớ làm bộ mặt nhăn nhó nữa, giống như người ta hung dữ lắm vậy.

Cát Tường đi vào trong bếp liếc một cái, giảm nhỏ giọng nói:

- Hai vị cô nương kia, như mỡ treo miệng mèo vậy, mong có thể gả vào trong nhà chúng ta, muội cảnh cáo huynh, không được dao động, nếu không...

- Không đâu!

Lý Ngư hiên ngang nói:

- Nhà chúng ta ai làm chủ nào? Cát Tường cô nương của ta ơi, muội không gật đầu thì đến con ruồi cũng đừng hòng bay vào một con.

Cát Tường liếc hắn một cái:

- Lời này là huynh nói, huynh nhớ nhé!

Nói xong, nàng cất bước liền đi, Lý Ngư hỏi:

- Muội đi đâu vậy?

Cát Tường nói:

- Muội đi xuống bếp giúp đại nương nấu cơm.

Chốc lát, Phan đại nương liền từ dưới bếp đi ra, gạo đã vo rồi, thực phẩm đã có người rửa, bây giờ ngay cả quản lý cũng có người thay thế, Phan đại nương vui vẻ tháo tạp dề ra.

Phan đại nương ra khỏi nhà bếp, chỉ thấy con trai bảo bối của mình đứng ở trong sảnh, im lặng nhìn trời.

Phan đại nương nhẹ bước tới, nhìn con trai đang ngẩn người, nghi ngờ nói:

- Con à, con muốn ngâm thơ à?

Lý Ngư tỉnh hồn lại, than khổ một tiếng nói:

- Con nào có tâm tình ngâm thơ, mẹ nhìn dưới bếp kìa...

Lý Ngư chỉ xuống bếp, Phan đại nương đưa mắt nhìn theo, cười híp mắt nói:

- Rồi sao?

Lý Ngư nói:

- Ai, các cô nương nhà chúng ta, chính là đèn không tiết kiệm dầu.

Phan đại nương bừng tỉnh, đưa ngón trỏ ra, dí trán Lý Ngư một cái:

- Tên tiểu tử thúi này, đừng thân ở trong phúc mà không biết nhé. Mẹ nhìn mấy cô nương này ai cũng thật giỏi.

Phan đại nương nói xong, cười híp mắt đi vào trong nhà. Nơi đó còn có một người đàn ông tựa như động vật chỉ biết rằng làm việc, ăn mặc với một mớ hỗn loạn, Phan đại nương chỉ cảm thấy người ấy so với thằng con còn không hiểu chuyện hơn, khiến bà lo lắng hơn. Ai da, nếu không có bà, người đàn ông kia sống thế nào?

Phan đại nương than trời trách đất lắc đầu, đã biến mất khỏi tầm mắt của Lý Ngư.

Lý Ngư mắt nhìn vào trong bếp, một gian bếp nho nhỏ, ba cô nương ở trong đó, mỗi người phô trương bản lãnh, gió lay cây liễu, nhành liễu, người eo nhỏ, vén tay áo lên lộ cánh tay trắng mịn tựa như cây cải trắng, từng người với dung nhan xinh đẹp, bị ánh lửa trong bếp phản chiếu đỏ bừng.

Lý Ngư không khỏi than thở nói:

- Một người cũng không xơi được, có phúc ở chỗ nào chứ?

Trên phố lớn Chu Tước, Long Tác Tác và đoàn người cùng đi bị chặn lại ở đầu đường giữa phường Thiện Hòa và phường Thông Hóa.

Kim ngô vệ chấp kích đứng, nghiêm nghị quát lên:

- Vào nhà trọ ở đầu phường mà nghỉ, có chuyện gì, ngày mai đến, đường phố ngay bây giờ giới nghiêm rồi, không được đi tiếp.

Lập tức một thị vệ lớn tiếng nói:

- Quân gia giơ cao tay đánh khẽ, chúng tôi phải đi phường Duyên Khang, qua phường Thông Nghĩa là đến rồi, có thể tới kịp.

Tên Kim ngô vệ cả giận nói:

- Om sòm gì, mọi người ai cũng học ngươi, lão tử ở đường phố này từ mặt trời lặn cầm cự đến mặt trời lên cũng không thể nào yên được, mau mau chọn một nhà trọ mà nghỉ, không thể đi tiếp được.

Long Tác Tác ngồi bên trong xe, nghe bên ngoài nói chuyện, có chút nổi giận. Nhưng mà, nàng cũng biết dân không đấu với quan, không cần nói nơi này là dưới chân thiên tử, cho dù bọn họ ở Mã Ấp Châu, đây cũng là công việc chánh đáng của bọn họ bách tính không thể mạo phạm quy củ.

Long Tác Tác đưa mắt chuyển một cái, lặng lẽ rỉ tai Phụ Tâm Hán mấy câu, tiểu nha đầu gật đầu một cái, liền vén rèm lên đi ra ngoài, tỏ vẻ nóng nảy, nói:

- Các vị quân gia khai ân, nương tử nhà tôi sắp sanh rồi, vội vả đi tìm bà mụ đỡ đẻ, xin quân gia khai ân, cho phép đi!

Gã Kim Ngô Vệ nhìn lên lên xe, Vô Tình Lang mở rèm ra, Long Tác Tác ôm bụng, chân mày chau lại, làm ra vẻ đau không chịu nổi, nhìn thật là đáng thương.

Gã Kim Ngô Vệ chống trường kích ngừng một lát, cất tiếng cười to:

- Ha ha ha, tiểu nương tử này của ngươi cũng có hứng thú. Nhìn đoàn tùy tùng của ngươi, rõ ràng một đại gia, nếu muốn sanh, sớm đã mời bà mụ đợi ở trong phủ rồi, làm gì có chuyện vội vàng đi tìm bà mụ như vậy, muốn lừa gạt ta hả, bộ ta mù hay sao?

Vô Tình Lang cơ trí, cao giọng nói:

- Quân gia con mắt tinh tường, chẳng lẽ không nhìn ra chúng tôi đi rất vội vã, đường xa tới sao. Chúng ta không phải là người Trường An, mới vừa vào thành, có thể đi nơi nào chờ sinh được chứ?

Gã Kim Ngô Vệ ngẩn người, cẩn thận quan sát đoàn người ngựa của Long Tác Tác, quả thật giống như từ xa tới.

Gã Kim Ngô Vệ nhất thời phát thiện tâm, chỉ vào một cái ngõ bên cạnh nói:

- Vị tiểu nương tử này, bụng to thế này, sao đi đường xa thế, sẽ không tốt có thể nguy hiểm đến tính mạng. Mau mau mau, mau vào trong ngõ này, đi dọc thẳng theo ngõ trên phố lớn, Đừng có ngừng, đến giữa khu phố thứ ba và thứ tư, ngay đầu đường có một gia đình, chính là nhà của bà mụ, Tiểu Bảo nhà ta chính là mụ tử đó đở đẻ đấy. Nhanh đi, nhanh đi!

Lúc này, cửa của phường Thông Hóa đang chuẩn bị đóng, gã Kim Ngô Vệ kia hét lớn một tiếng:

- Khoan! Đừng đóng cửa, đây có phụ nữ chờ sanh, mau để bọn họ đi vào.

Hai gã phường đinh trông coi việc đóng cửa nghe quân sĩ bên ngoài hét lớn, vội vàng mở nửa cánh mở ra, ngoắc tay gọi:

- Mau vào mau vào, sáu trăm tiếng trống đánh trước khi đóng cửa sắp hết rồi, trễ một chút là phạm luật ban đêm, sẽ bị bắt ngay. Mau mau mau...

Long Tác Tác trợn mắt hốc mồm, không nghĩ tới khéo quá hóa thành vụng, gã Kim ngô vệ không ngừng thúc giục, hai tên phường đinh cũng ở trước cửa ngoắc tay, bất đắc dĩ đoàn người đành phải vào phường Thông Hóa.

Đoàn người vào phường Thông Hóa, Long Tác Tác chưa đến kỳ sinh, nơi cần đến nào phải nhà bà mụ mà chỉ là không muốn để cho gã phường đinh giữ cửa sinh nghi, nhắm mắt đi qua ba bốn con phố phía trước, nhìn thấy trên cái của một gia đình có treo bảng hiệu “Nhà trọ”.

Thời gian này, khách sạn chuyên môn mặc dù cũng có nhưng rất ít. Nhưng khách sạn lại là cái mà người đi đường không thể thiếu được, Trường An là thành thị lớn, cũng là như vậy, cho nên trong thành không ít người chuyên lấy việc cho thuê phòng làm nghề nghiệp. Long Tác Tác và những người dưới quyền thường xuyên đi đường xa, nhìn một cái cũng biết gia đình này kinh doanh cho thuê nhà, lập tức tiến vào gõ cửa, cao giọng nói:

- Chủ nhà có ở đây không? Bọn ta muốn mướn phòng, xin giúp cho.

Lúc này, lại có một chiếc xe màu xanh, dưới sự hộ tống của hai khoái mã, từ một đầu khác Phường Thông Hóa ở cuối con đường dong ruổi tới, cũng đến gia đình này rồi dừng lại. Phu xe nhảy xuống xe, Mặc tổng quản cùng Phùng Nhị nhảy xuống ngựa, dắt ngựa tiến lên, Dương Thiên Diệp vén rèm kiệu, từ trong xe đi ra.

Bình Luận (0)
Comment