Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 292 - Chương 209: Tin Tức Bất Ngờ

Chương 209: Tin tức bất ngờ
Chương 209: Tin tức bất ngờ

Chương 292: Trong thô có tinh

- Tề chưởng quầy, cửa tiệm của ngươi bán đồ sứ à? Ta thấy kinh doanh cũng không tốt lắm…

- Kinh doanh cửa tiệm nhỏ tốt hay không, có liên quan gì đến tiểu nương tử ngươi?

- Ta muốn sang lại cửa tiệm của ngươi!

- A, cửa tiệm nhỏ mua bán tuy không thịnh vượng, nhưng cửa hiệu khai trương trong thời Tùy Văn Đế, là một phần gia nghiệp, tiểu lão nhi bán đồ, chứ không bán cửa tiệm?

- Ngươi ra giá đi, chỉ cần giá tiền hợp lý, cao một chút cũng được…

- Mời đi ra ngoài!

Long Tác Tác nhìn Lý Ngư, ra dáng vẻ rất ấm ức:

- Lang quân…

Lý Ngư cố ra vẻ thâm tình thành thực:

- Bị người ta củ hành đúng không? Ôi chao, thật làm nàng thiệt thòi quá…

Sắc mặt Lý Ngư lại sầm xuống, nặng nề hừ một tiếng:

- Nên! Phất cờ giống trống, người ta không trả giá mới lạ!

Sắc mặt Tề chưởng quầy trơ tráo không cười nói:

- Lý thị trưởng, cửa tiệm nhỏ thật sự không bán, ngươi ra giá bao nhiêu, lão nhi cũng không bán.

Long Tác Tác tức giận đi ra ngoài, Lý Ngư bất đắc dĩ lắc đầu đi theo sau, Vô Tình Lang và Phụ Tâm Hán vội vàng đi theo sau, Long Tác Tác tức giận nói:

- Ngươi không phải nói nơi này thuộc ngươi quản sao? Không có một chút tác dụng gì.

Lý Ngư biết rõ ràng nàng không muốn thua kém với người đối diện kia, nên cố ý tỏ vẻ trẻ con, nhún vai như không có chuyện gì nói:

- Tác Tác, chỗ này thuộc ta quản là không giả. Nhưng đó là tư sản của người ta, trừ phi phạm vào mười tội ác lớn, Hoàng đế hạ chỉ không sao, bằng không, không phải nói kinh doanh của người ta không tốt, cho dù người ta có tháo dỡ xuống để không, cũng là quyền lợi của người ta, ai có thể hỏi tới.

- Ô, quan nhi không lớn, giọng quan không nhỏ. Bớt nói đạo lý lớn lao với ta đi, lý là như vậy, nhưng trên cõi đời này chuyện trùng hợp gặp được nhiều rồi. Huyện lệnh phá nhà, quan phủ đốt cửa, ngươi chẳng phải từng nghe nói rồi hay sao?

Sắc mặt Lý Ngư đầy nghiêm nghị nói:

- Được! Ta nghe lời nàng! Ta nhất định cố gắng thăng quan, chờ ta thành Huyện lệnh Trường An rồi, ta sẽ cho đốt nhà họ, trút giận cho nàng, sau đó bị triều đình chém đầu, nàng có thể vui vẻ thủ tiết rồi!

- Không cho phép nói bậy!

Mặc dù chỉ là một câu nói đùa, Tác Tác vẫn rất khẩn trương, không khách khí dùng cùi chỏ đánh hắn khẽ một cái, sẵng giọng nói:

- Nếu ngươi dám chết, ta không thèm thủ tiết đâu, ta sẽ tái giá ngay, không đợi mộ phần ngươi cỏ mọc dài, mà trước tiên để chụp mũ lên đầu ngươi đã.

Nói đến đây, Tác Tác phì cười một tiếng, trên mặt ửng đỏ.

- Này này, ta thật sự không đợi được nữa, chúng ta tối nay…

Lý Ngư vừa nói, mắt hơi giương nhẹ, đối diện trước cửa sổ một góc quần mệt đột nhiên biến mất.

- Muốn cũng đừng nghĩ. Bảo bối của ta trước khi ra đời, một đầu móng tay cũng đừng nghĩ đến việc chạm vào ta. Cẩn thận nhìn đường, nửa đường sẽ té ngã mà chết, lão nương thật sự tái giá đấy.

Long Tác Tác nửa câu đầu vẫn đang nói đùa với hắn, nửa câu sau còn ăn dấm chua. Vấn đề là nàng căn bản không nhìn Lý Ngư, cũng không biết làm sao để chú ý tới động tác nhỏ như vậy, Lý Ngư nhất thời hù dọa giật mình. Giác quan thứ sáu mạnh như vậy, còn để cho người ta sống được hay sao?

Nhà thứ hai, nhà thứ ba, nhà thứ tư…

Tiếp theo đến nhà thứ tư, Long Tác Tác liên tục đụng vách tường.

Trên thực tế, khi nàng ra giá, năm cửa hàng này chưa chắc chưa chịu bán, nhưng khi nàng cùng với chưởng quầy cửa hàng thứ nhất giao thiệp, những cửa hàng khác đã nhanh chóng đạt được một loại “chiếu cố” nào đó, lúc này bất luận nàng ra giá thế nào, dĩ nhiên người ta đều sẽ không chịu bán.

Long Tác Tác ban đầu còn chưa tức giận, một nhà không bán, vậy thì mua bốn nhà khác cũng được, nàng vốn dự tính mua năm nhà, chỉ là vì hợp khí thế với Dương Thiên Diệp, muốn lớn hơn bề mặt cửa tiệm của đối thủ mà thôi. Ngay cả liên tục đụng vách, trong lòng cũng tốt hơn.

Long Tác Tác vừa ra khỏi cửa hàng thứ năm, chủ tiệm thứ năm lập tức đi tới trước mặt vị khách đang xem đồ trong cửa tiệm, chắp tay nói:

- Ngươi vừa mới nói, cho dù tiểu nương tử đó ra giá bao nhiêu, ngươi đều trả cao gấp nàng ta năm thành, có phải thật không.

Người nọ khẽ mỉm cười:

- Đương nhiên là thật, ta không những ra giá cao hơn giá của nàng ta đưa ra năm thành. Hơn nữa, ngươi tuy không phải là chủ cửa tiệm này, vẫn có thể làm chưởng quầy cửa tiệm này.

Người kia nói xong lấy từ tay áo lấy ra một công văn, vỗ trên tay chủ cửa tiệm:

- Ta nhất thời không mang theo nhiều tiền như vậy, bản khế ước này, thế chấp chỗ ngươi. Giờ ngươi lập tức…

Long Tác Tác ấm ức đi trên đường, Lý Ngư khuyên nhủ:

- Được rồi, chúng ta lấy việc cung ứng hàng da là chính, hà tất phải làm kinh doanh mà mình không am hiểu, giờ chúng ta về…

- Tiểu nương tử! Tiểu nương tử dừng bước, tiểu nương tử…

Sau lưng bỗng nhiên một âm thanh vang lên, Lý Ngư và Long Tác Tác theo bản năng quay đầu nhìn lại, thấy đám năm vị chủ tiệm Tề chủ tiệm, Lỗ chủ tiệm thở hồng hộc đuổi theo.

Lý Ngư cùng với Long Tác Tác kinh ngạc đứng lại, đợi mấy vị kia chạy tới trước mặt, Lý Ngư tiến lên trước một bước, mở miệng nói:

- Chư vị còn có việc gì hay sao?

Năm vị chủ tiệm liếc nhìn nhau, cùng đẩy Đỗ chủ tiệm trong số năm người trung niên lên trước, chắp tay nói:

- Lý thị trưởng, Lý gia Tiểu nương tử, năm lão hủ chúng tôi thương lượng một hồi, cửa tiệm chúng tôi cũng không phải không thể bán, chẳng qua…

Ánh mắt Long Tác Tác sáng lên, nói:

- Chẳng qua cái gì?

Sắc mặt Lý Ngư trầm xuống:

- Nương tử ta ra giá cực lớn, các ngươi không thể được voi đòi tiên!

Đỗ chủ tiệm khoát tay lia lịa:

- Lý thị trưởng đa nghi rồi, đa nghi rồi, chúng tôi không phải thừa dịp cháy nhà hôi của mà đòi giá cao, ngược lại, chúng tôi nguyện lấy một nửa giá của cửa tiệm mà tiểu nương tử đưa ra.

Lý Ngư giật mình nhìn Long Tác Tác:

- Tác Tác, nàng làm gì vậy? Không phải là phái người của Long gia đi dọa dẫm người ta đấy chứ?

Long Tác Tác tức giận liếc hắn một cái, nói:

- Ta còn tưởng rằng ngươi thật sự là Huyện lệnh phá của, làm đại tham quan chứ.

Tề chủ tiệm cười theo nói:

- Hai vị nói đùa rồi, ta nguyện dùng giá thấp hơn một nửa so với thị trường để bán, đương nhiên cũng phải có điều kiện.

Đám người thần bí kia đưa ra điều kiện vô cùng điên cuồng: mặt tiền cửa hàng này bán nửa giá cho Long Tác Tác, tiền là của bọn họ. Những người thần bí kia dựa theo giá mà Long Tác Tác đưa ra trước kia để cho bọn họ một khoản tiền. Giá trước đó mà Long Tác Tác đưa ra đã so với thị trường cao hơn bốn thành, tính toán như vậy, bọn họ tương đương bán cửa tiệm với giá gấp đôi giá thị trường.

Mọi người đều là người kinh doanh, ai mà không đáp ứng?

Hơn nữa, đám người thần bí kia còn nói muốn bọn họ “giảm thấp giá bán”, giảm giá cổ phần nhập vào, khoản nhập vào này tuy trên thực tế thuộc về đám người bí ẩn kia, nhưng hoa hồng mỗi năm, toàn bộ đều thuộc về bọn họ, bọn họ tuy bán cửa tiệm, không làm chủ nữa, nhưng vẫn có thể làm chưởng quầy, ngoài ra còn có thêm một khoản thu nhập khác.

Một khoản nợ như vậy, không cần một người kinh doanh tinh anh, đều có thể tính toán rất rõ ràng, minh bạch.

Long Tác Tác chẳng qua là tỏ ra phóng khoáng muốn đấu khí với Dương Thiên Diệp, mới làm ra hành động con nhà giàu phá của như vậy, cũng không phải không biết nặng nhẹ. Long trại chủ không có con trai, tương lai gia nghiệp này sẽ truyền cho nàng, nàng thật sự cũng muốn trải qua một lần học tập kinh doanh cực khổ.

Lúc này vừa nghe đối phương nói như vậy, cũng biết trên trời sẽ không rơi xuống bánh ngọt, cảnh giác hỏi:

- Các ngươi có điều kiện gì?

Trong năm người, còn có một người lớn tuổi nhất là Đỗ chưởng quầy chà xát tay, nói;

- Chúng ta vừa mới hỏi thăm được, cô nương là con gái của Long gia Lũng Hữu, nếu Long gia trực tiếp khai trương ở đây, hàng da sẽ rất thịnh, việc mua bán này thực sự so với thu nhập kinh doanh nửa sống nửa chết của chúng tôi hiện tại sẽ lợi nhuận nhiều hơn. Nhưng kinh doanh như vậy, là kế sinh nhai chúng tôi dựa vào để kiếm cơm, thật sự phải buông tay lại kiếm được tiền, ngồi ăn không sao?

Tề chưởng quầy nói;

- Cho nên năm lão huynh đệ chúng ta tính toán một chút, cửa tiệm này, chúng ta chiết một nửa giá cả để bán cho tiểu nương tử, nhưng, phải giữ năm chúng tôi ở lại cửa tiệm này. Mua năm cửa tiệm, mặt tiền cửa tiệm quá lớn, cần phải mấy chưởng quầy sắp xếp, chúng tôi ở Trường An đã lâu, kinh nghiệm phong phú, làm một chưởng quầy, vẫn có dư thừa sức lực.

Long Tác Tác vừa nghe, như vậy thấy mình được hời quá lớn, bèn hỏi:

- Chỉ có những điều kiện này thôi sao?

Lỗ chủ tiệm giảo hoạt nói:

- Làm chưởng quầy, chỉ là lấy thu nhập của chưởng quầy, ngoại trừ điều này ra, chúng ta cũng phải có một chút cổ phần trong cửa tiệm này.

Long Tác Tác nghĩ ngợi, mở cửa tiệm ở Trường An vốn là nàng nhất thời hứng thú, thật sự muốn mở, nàng lại không có đủ tinh lực cũng không am hiểu về khoản kinh doanh này, vốn cũng muốn thuê chưởng quầy, dùng bọn họ luôn cũng không có gì, nếu họ nguyện giảm giá để gia nhập cổ phần, cũng sẽ tận tâm tận lực, nói không chừng thật sự có thể trở thành một phần thu nhập tài nguyên ổn định của Long gia, bèn nói:

- Giá cả không phải là không thể thương lượng, chẳng qua, năm vị muốn có bao nhiêu cổ phần?

Mấy vị chủ tiệm nhìn lẫn nhau, Đỗ chưởng quầy nói:

- Năm người chúng tôi, mỗi người chiếm một phần cổ phần, thế nào?

Long Tác Tác lắc đầu nói:

- Chư vị, như vậy công lại, chư vị có thể chiếm một nửa cổ phần rồi đấy.

Tề chưởng quầy cười xòa nói:

- Chúng ta vốn muốn giảm giá cho tiểu nương tử xuống một nửa, như vậy chẳng phải hợp lý rồi đó sao?

Long Tác Tác nói:

- Vậy thì nếu không, ta nhận cửa tiệm của các vị, nhưng không phải bán hàng của các vị vốn bán. Nguồn hàng da này do ta cung cấp, chúng ta muốn làm thương nhân hàng da tốt nhất Trường An, cũng chỉ có Long gia trại mới có thể làm được, bản lĩnh này, nếu cùng nhau mở cửa tiệm, có đáng được ba phần cổ phần không? Chúng ta là người kinh doanh, đáng lý phải hiểu rõ chúng ta lấy được một loại hàng hóa khó, tác dụng lớn cỡ nào!

Năm vị chủ tiệm tiến tới một bước lẩm bẩm một phen, Đỗ chưởng quầy nói:

- Như vậy, theo như tiểu nương tử nói…

Long Tác Tác thản nhiên nói:

- Ta còn chưa nói hết đâu!

Long Tác Tác đến bên cạnh Lý Ngư, thân thiết kéo cánh tay của hắn, nói:

- Lang quân của nô gia, Lý thị trưởng, chắc hẳn các vị cũng đều biết. Thử hỏi, nếu như Lý thị trưởng chịu chiếu cố các vị về nhiều mặt, chiếm một thành cổ phẩn trong tiệm, không nhiều chứ? Rất công bằng đúng không? Cầu cũng không được đúng không?

Tề chưởng quầy lắp bắp nói:

- Cái này, ừ, Lý thị trưởng chịu gia nhập à?

Long Tác Tác ưỡn ngực lên, nói:

- Lang quân có quan chức, đương nhiên không dễ gia nhập, nhưng ta là thê tử của hắn, cửa tiệm này ta mở, coi như hắn có gia nhập trong đó, có khác biệt không?

Năm người trố mắt nhìn nhau, Lỗ chưởng quầy nói:

- Cái này…như vậy cũng xem như là một cổ phần!

Long Tác Tác nói:

- Giá lên bốn thành, đều có danh nghĩa cổ phần, công bằng chứ?

Năm người ghé đầu ghé tai vào nhau, Đỗ chưởng quầy nói:

- Không sai, công bằng.

Long Tác Tác vỗ tay nói:

- Được, cửa tiệm này, các ngươi chiết toán một nửa giá, tương đương chỉ ra một nửa tiền, đôi bên chúng ta chung nhau bốn thành cổ phần, cho nên song phương phụ trách chia cổ phần ra làm hai, cho nên cuối cùng, năm người các ngươi cộng lại chiếm ba thành cổ phần, bảy thành là ta, đúng không?

Lý Ngư trợn mắt nhìn Long Tác Tác, trong lòng vô cùng tuyệt vọng:

- Trời ơi! Thân hình nóng bỏng cũng biết dùng tâm cơ, tính toán nhỏ nhặt, ông đây sau này làm sao có thể sống đây?

Trong dòng người ven đường, hai tên đại hán đỡ Lưu Tiếu Tiếu đang đứng ở bên góc đường, Lưu Tiếu Tiếu hung hãn trợn mắt nhìn Lý Ngư, ánh mắt lại dần dần dời về phía Long Tác Tác, lúc trước trong suy nghĩ của gã, kiếp này nhất định phải bắt nàng mang theo gia nghiệp, trở thành nữ nhân của gã.

Chấp niệm, là một loại kịch độc không có thuốc giải. Lúc này, Lưu Khiếu Khiếu nhìn chằm chằm lên cái bụng nhô lên của Long Tác Tác, ánh mắt vô cùng oán độc, cái bào thai đó, vốn nên là cốt huyết của gã, nhưng bây giờ…

- Lý Ngư, ngươi chờ đó, đao báo thù của Lưu Khiếu Khiếu ta, sẽ đem ngọn lửa địa ngục hạ xuống trên đầu ngươi. Về phần ngươi, tiện nhân, ta muốn ngươi sống không bằng chết, cả đời này của ngươi, trả lại hết thảy nợ ngươi thiếu ta. Thứ đã mất đi, ta nhất định sẽ lấy về cả vốn lẫn lời, nhất định!

Bình Luận (0)
Comment